Thời điểm mười tám người đều tập trung mục tiêu của mình, lặng yên không một tiếng động đến phụ cận mọi người, trực tiếp biến thành tình huống cận chiến. Thế mà không ai phát giác, vì thế...
Từng người đều tùy tay phát ra tuyệt chiêu bản thân cho rằng hoàn toàn có thể hoàn thành.
Nhưng...
“Cút con mẹ ngươi!”
“Ngu ngốc!”
“Chịu một kiếm của lão nương!
“Chết đi!”
Xẹt Xẹt Xẹt... Phốc phốc phốc... Oành Oành Oành...
“A...”
Không có bất cứ dấu hiệu gì, kiếm quang khủng bố cùng năng lượng cuồng bạo chợt xuất hiện. Cùng với tiếng hét lớn bễ nghễ, cuồng ngạo, hưng phấn của đám người Hô Diên Ngạo Bác, từng tiếng hét thảm vang lên.
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Mạc Vô Tâm kinh hãi mở to hai mắt nhìn, hắn vốn tưởng rằng tùy tay phát ra năng lượng tuyệt đối có thể đem Trần Tuyết bị thương nặng lại chưa có bất cứ gì đề phòng bắt được. Nhưng ngay tại nháy mắt hắn ra tay, một trực giác làm hắn sợ hãi dựng tóc gáy chợt xuất hiện. Thân là cao thủ Tạo Vật cảnh hơn nữa đã trải qua vô số đại chiến, hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế, sinh tử nguy cảnh tuyệt đối so với bất cứ một khắc nào trước đây cũng khủng bố hơn. Trong nháy mắt này, làm hắn điên cuồng đề tụ lên toàn thân lực lượng, muốn tránh đi công kích bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn, nhưng ngay tại lúc này, Trần Tuyết rõ ràng đã bị thương nặng, thế mà cũng cuồng bạo phát ra một kiếm!
Tiền hậu giáp kích!
“Cút!”
Gầm lên ngập trời từ trong miệng Mạc Vô Tâm bùng nổ, thân thể hắn “Oành” một tiếng nổ tung, hóa thành bột phấn đầy trời.
Hắn nghe được tiếng kêu thảm thiết của các sư đệ hắn.
Hai gã nửa bước Tạo Vật đỉnh phong phụ trách đánh lén hơn nữa muốn đem Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc một kích tất sát, đều bị một kiếm xuyên qua yết hầu!
Hai người phụ trách bắt hoa tỷ muội đều cả cánh tay rời khỏi người.
Phụ trách bắt Mộng Tịch Dao, đầu như dưa hấu nổ tung.
Phụ trách chém gϊếŧ đám người Hô Diên Ngạo Bác, Thủy Vương tình huống tốt hơn không ít, nhưng cũng đều bị mọi người đánh lén ngược gây thương tích.
Không ai hoàn thành nhiệm vụ Mạc Vô Tâm dặn dò!
Trường hợp một mảng hỗn loạn!
“Kết trận! Lão đại của bọn chúng đã chết, chỉ xem chúng ta nữa!” Thân là lão nhị, Hô Diên Ngạo Bác thành công phản kích, nhưng không có chút khinh thường. Trong phút chốc, mười hai người bị thương nặng, từng người khí tức lạnh lùng ngưng tụ thành một thế, lần nữa hợp thành Vô Tướng Thập Nhị Tinh Tú chiến trận. Mọi người đều rõ ràng đây mới là thời điểm bọn họ gặp phải khảo nghiệm thật sự. Mọi người tuy có thể đánh úp, nhất cử đạt được chiến tích kinh người, nhưng cảnh giới chênh lệch lại làm bọn họ không thể đem đối phương chém gϊếŧ. Cũng chỉ có Giang Hải, Hoàng Văn Húc cùng Mộng Tịch Dao chém gϊếŧ thành công.
...
“Tốt, tốt, tốt! Không nghĩ tới Mạc Vô Tâm ta bẫy người không thành bị bẫy lại! Nếu không phải ta có con rối thế thân thượng phẩm linh bảo, các ngươi thật thực hiện được rồi... Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi đều phải chết!”
Xẹt Xẹt Xẹt...
Một thanh âm tràn ngập khôn cùng lạnh lùng và uy áp khủng bố chợt từ bên ngoài mọi người nghìn trượng truyền đến. Quanh thân Mạc Vô Tâm quấn quanh ma khí ngập trời, làm hư không cũng tụ lại cuồn cuộn mây đen.
“Tiểu Tuyết, ngươi đến trong chiến trận, phụ trách đánh lén chém gϊếŧ!” Trần Hạo truyền âm ra lệnh.
Trần Tuyết khẽ nhíu mày, nhưng liền vô thành vô tức biến mất ở tại chỗ.
“Giang Hải, Hoàng Văn Húc, hai người các ngươi đến trong chiến trận lâm thời tiếp viện, nếu mười hai người bọn họ có ai chết, ta liền lấy cái đầu trên cổ các ngươi! Ta nói được là làm được!”
Oành!
Trần Hạo đã hiện thân, tinh khí quanh thân như khói báo động bốc lên, bước ra một bước liền chắn giữa chiến trận cùng Mạc Vô Tâm.
Dưới nguy cơ thật lớn, dù là Trần Hạo cũng không biết trận chiến này kết quả cuối cùng sẽ thảm thiết bao nhiêu. Hắn một mực ẩn nhẫn đến bây giờ, đơn giản vì một kích tất sát đem Mạc Vô Tâm Tạo Vật cảnh sơ kì xử lý, cũng chỉ có xử lý Mạc Vô Tâm mới có thể thắng. Nhưng ở thời điểm kiếm quang sắc bén vô cùng của hắn cùng Trần Tuyết đâm vào trong cơ thể Mạc Vô Tâm, hắn liền biết đã tính sai...
Thân hình Mạc Vô Tâm chỉ hóa thành bột phấn, không có chút cảnh tượng máu thịt bay tứ tung.
Là con rối thế thân thượng phẩm linh bảo!
Mạc Vô Tâm cho ra đáp án.
Trần Hạo nghe cũng chưa từng nghe nói, nhưng biết thất bại trong gang tấc.
“Ngươi cho rằng các ngươi còn có thực lực gϊếŧ chúng ta?” Trần Hạo nâng kiếm chỉ Mạc Vô Tâm phía xa. Kiếm ý sắc bén vô cùng hàm chứa khí tức hủy diệt ngập trời, “Đừng tưởng rằng chúng ta bị thương rất nặng, đó chẳng qua là làm cho các ngươi xem mà thôi. Lại càng không nên cho rằng chúng ta tiêu hao rất lớn. Nếu ta không đoán sai, ngươi ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói chiến trận mười hai người bọn họ ngưng tụ thành nhỉ?”
“Chưa từng nghe nói lại như thế nào?”
“Đây là tuyệt trận ở thượng cổ đã thất truyền, Vô Tướng Thập Nhị Tinh Tú chiến trận! Mười hai người không những khí tức ngưng làm một thể, càng là nối thông mười hai ngôi sao, lúc nào cũng có thể hấp thu linh lực mười hai tinh tú, tự bổ sung tiêu hao! Nếu không phải cảnh giới bọn họ quá kém, chỉ bằng các ngươi đám gà đất chó ngói này căn bản không cần tốn nhiều sức!”
“Ha ha ha... Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Các ngươi nếu thực có cái năng lực này, cần gì nói ra?”
“Ha ha...” Trần Hạo mỉm cười nói: “Chính bởi vì cảnh giới bọn họ kém, cho nên lúc đối mặt người của ngươi công kích, ta không thể cam đoan bọn họ có thể toàn bộ sống sót. Mà bọn họ là huynh đệ tỷ muội của ta. Ta không muốn bất cứ một người nào chết!”
“Xin lỗi, bọn hắn một người cũng không sống được, đều phải chết!”
“Phải không? Không có ngươi tham chiến. Ngươi cảm thấy chúng ta một phương nào sẽ chết hết? Đừng quên, chúng ta còn có ba người, bất cứ một ai cũng so với người của các ngươi mạnh hơn nhiều! Bọn họ ở trong chiến trận tùy thời ra tay sẽ hiệu quả như thế nào?” Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, chợt ánh mắt đảo qua người của Mạc Vô Tâm. Nói: “Các ngươi tu luyện đến cảnh giới như thế cũng không dễ, không muốn chết, tốt nhất đừng nhúc nhích!”
“Cái đệch, hù dọa ai đấy? Sư huynh chúng ta một tay liền có thể đem chiến trận phá hủy! Chúng ta chết? Gϊếŧ hại người của chúng ta, chặt đứt cánh tay lão tử, còn muốn bàn điều kiện?” Người bị hoa tỷ muội chặt đứt một tay, lửa giận bốc lên, nói.
“Hắn không có cơ hội ra tay...” Khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, khí tức quanh thân nháy mắt tăng vọt lần nữa, “Răng rắc răng rắc” tiếng cơ nhục, cốt cách, gân mạch chấn động rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, một cỗ huyết khí mãnh liệt mênh mông từ trên người Trần Hạo bốc lên, da thịt cả người lõα ɭồ bên ngoài, ở một khắc này đều nổi lên hào quang màu máu như kim loại. Cả người bỗng nhiên như rút nhỏ một vòng.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh, chính là Trần Tuyết cũng không ngoại lệ. Cái thân thể này của Trần Hạo đến tột cùng cường hãn đến cảnh giới không dò xét được.
“Không nghĩ tới thân thể ngươi lại mạnh như thế... Nhưng chỉ bằng như vậy ngươi có thể ngăn cản ta?” Mạc Vô Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hạo nói.
“Có thể ngăn cản hay không, thử xem sẽ biết! Không muốn các sư đệ sư muội của ngươi chết hết, tốt nhất chờ chúng ta chiến đấu chấm dứt, làm quyết định sau!” Khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân của Trần Hạo trở nên lạnh lùng vô cùng.
“Lão đại, đừng nhiều lời với bọn chúng, liều mạng với bọn chúng là được, chết có cái gì đáng sợ? Hai mươi năm sau lại là một hảo hán! Mấy người chúng ta vô luận là ai chết cũng không thiệt, ít nhất có bọn chúng đám ngu ngốc này chôn cùng!” Hô Diên Ngạo Bác xen vào nói.
“Đúng! Lão đại coi chúng ta là huynh đệ thì không nên một mình gánh vác!”
“Yên tâm, chỉ cần Giang Hải ta không chết, tuyệt đối sẽ không để các ngươi bất luận kẻ nào chết!”
“Ta cũng vậy! Phải chết cũng là đạp thi thể Hoàng Văn Húc ta trước!”
“Câm miệng!” Trần Hạo liền quát bảo ngưng lại mọi người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vô Tâm.
“Tốt, ta Mạc Vô Tâm cũng không muốn huynh đệ tỷ muội của ta chịu chết uổng! Một khi đã như vậy, ta giải quyết ngươi trước nói sau!” Mạc Vô Tâm bất đắc dĩ nói. Trên thực tế, hắn đối với những sư đệ sư muội kia chết sống không đặt trong lòng. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt mọi người, hắn đã rõ ràng đám người Trần Hạo nói đã kinh sợ sư đệ sư muội của hắn. Hắn nếu ra lệnh lập tức khai chiến, tự nhiên không ai dám cãi lời, nhưng trong lòng sợ hãi, đối mặt một đám gia hỏa hung hãn không sợ chết, tất nhiên sẽ tử thương càng thảm hại hơn. Hơn nữa, Trần Tuyết, Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc ba người càng là đòn sát thủ cường đại, nhất là Trần Tuyết.
Rất hiển nhiên, Trần Hạo nói tình hình thực tế, thật muốn khai chiến, các sư đệ sư muội của Mạc Vô Tâm dù không chết hết cũng tuyệt đối sẽ tử thương thảm trọng.
“Sư huynh, xử lý hắn! Nguyên Thần cảnh hậu kỳ nho nhỏ cũng muốn ngăn trở sư huynh chúng ta?”
“Ánh sáng đom đóm lại dám cùng nhật nguyệt tranh huy? Không biết tự lượng sức mình! Sư huynh, đánh chết hắn!”
“Sư huynh chúng ta là loại người nào? Chính là siêu cấp thiên tài Tạo Vật cảnh trung kỳ cũng không đủ nói đến! Sư huynh, gϊếŧ hắn!”
Thanh âm Mạc Vô Tâm chưa dứt, trong lòng mọi người Vô Cực Ma Cung cùng lúc nhẹ nhàng thở ra, đều kêu gào nói. Ở bọn họ xem ra, Trần Hạo chính là một tên ngu ngốc, hắn nếu không nhắc nhở, bọn họ trong cơn thịnh nộ còn chưa nhận thức được nguy hiểm, như vậy tất nhiên là lâm vào trong hỗn chiến, mà bọn họ có thể phải trả giá đắt bằng tính mạng, nhưng kết cục cuối cùng, thắng lợi như trước thuộc về bọn họ. Bởi vì Mạc Vô Tâm cường hãn đã xâm nhập lòng người. Nhưng trải qua Trần Hạo nói như thế, kết cục liền hoàn toàn khác...
Chỉ cần thời điểm Mạc Vô Tâm gϊếŧ chết Trần Hạo, lại cùng bọn họ liên thủ xuất kích, cái chiến trận rắm chó gì ở trước mặt bọn họ đều phải bị bẻ gãy nghiền nát.
...
Xẹt!
Oành!
Trần Hạo bước ra một bước, dung nham cứng rắn vô cùng dưới chân liền nổ tung ra, cả người giống như đạn pháo xuyên qua, tốc độ nhanh đến cực hạn, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, lúc đến phụ cận Mạc Vô Tâm, thân hình chấn động nâng kiếm mà ra!
Vù vù hô... Oành Oành Oành...
Một kích vô cùng đơn giản lại như hút sạch không khí phạm vi trăm trượng, kình phong tàn sát bừa bãi, khí bạo tầng tầng như biển lớn dâng trào, vạn con ngựa chạy chồm, cả người tựa như một vị ma thần trùng thiên, trên da thịt lóng lánh màu máu trong suốt nhàn nhạt, đôi mắt màu đen càng tản ra hàn quang nhϊếp hồn người.
Khí thế, uy áp cả người, liền bịt miệng mọi người, từng người hoảng sợ hít ngược khí lạnh. Không ai nghĩ đến, chỉ là Nguyên Thần hậu kỳ, Trần Hạo chỉ vừa ra tay đã cường hãn đến mức như thế.
“Không tốt!”
Mạc Vô Tâm không nghĩ tới Trần Hạo nói đánh là đánh, hơn nữa tốc độ kinh người đến trình độ như thế, thân là thủ tịch đại đệ tử Vô Cực Ma Cung Toái Tâm Điện, cao thủ Tạo Vật cảnh sơ kì, dù ở trong ngàn vạn đại điện của Vô Cực Ma Cung cũng là yêu nghiệt thiên tài xếp hạng khá cao, bản thân hắn có được chiến lực vượt cấp khiêu chiến siêu cấp thiên tài. Nhưng giờ phút này chính diện cảm ứng được lực lượng một kiếm này của Trần Hạo lại khϊếp sợ như trước, một tia tâm lý kiêu ngạo còn sót lại cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên. Không dám do dự, quanh thân trong phút chốc nổ bắn ra từng đạo ma khí đen xì, đem bản thân bao vây thành một quả cầu đen xì.
Ngay tại khoảnh khắc quả cầu ánh sáng thủ hộ cường hãn ngưng tụ thành, kiếm quang nhanh như tia chớp sắc bén vô cùng của Trần Hạo đã đánh đến trên quả cầu ánh sáng!
Oành!
Thân hình Mạc Vô Tâm bạo lui giảm bớt lực. Quả cầu ánh sáng chấn động dâng lên tầng tầng quầng sáng đen xì như từng đợt thủy triều, cản trở kiếm quang của Trần Hạo. Mặc dù là như thế, Mạc Vô Tâm cũng cảm giác bị một cỗ lực lượng sắc bén vô cùng xay nát, chấn cho huyết khí cuồn cuộn. Mà thân hình Trần Hạo lại từng bước ép sát, như ma thần hủy thiên diệt địa, đánh sâu vào tâm thần Mạc Vô Tâm, làm hắn sinh ra một loại cảm xúc khủng bố bị hủy diệt, xay gϊếŧ, xé nát.
“Hủy diệt kiếm đạo ý chí? Hắn thế mà ngưng luyện ra hủy diệt kiếm đạo ý chí?”
Tâm thần Mạc Vô Tâm chấn động mạnh, nháy mắt đã hiểu là chuyện gì. Ngay từ đầu Mạc Vô Tâm đã cảm giác được khí tức hủy diệt kiếm đạo trên người Trần Hạo, lúc ấy tuy kinh ngạc nhưng không đủ để khϊếp sợ. Dù sao hủy diệt kiếm đạo ở Trung đại lục tuy không gặp nhiều, nhưng cũng không phải là tuyệt kỹ, hơn nữa là một loại rất khó tu luyện trong toàn bộ kiếm đạo thuộc tính. Nhưng bây giờ hủy diệt kiếm đạo của Trần Hạo lại ảnh hưởng đến tâm trí hắn, nói rõ...
Hủy diệt kiếm đạo ý chí!
May mà Mạc Vô Tâm tâm trí vững vàng tuyệt đối không phải người thường có thể tưởng tượng, nếu không cũng thực có lỗi tên của hắn.
Ngay từ đầu đã bị Trần Hạo Nguyên Thần cảnh hậu kỳ nho nhỏ áp chế, làm Mạc Vô Tâm cảm giác mặt mất hết, lửa giận bốc lên.
“Rống!”
Mạc Vô Tâm nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ khí tức thô bạo chợt từ trong đầu bốc lên, toàn bộ cảm xúc mặt trái nhất thời biến mất, cùng lúc đó ra sức thúc giục cự kiếm thượng phẩm linh bảo đánh ra một kiếm!
Đinh đinh đinh... Oành oành oành...
Ðánh gϊếŧ cự li gần như thế. Mạc Vô Tâm ngay lập tức trăm ngàn kiếm, mà tốc độ của Trần Hạo càng kinh người, Ngũ Hành Kiếm như từng viên pháo hoa rực rỡ, người xem hoa cả mắt, nhưng mỗi một kiếm lại đều như phát sau mà đến trước, hoàn toàn đem Mạc Vô Tâm áp chế. Mọi người vây xem, vô luận là phe Trần Hạo bên hay phe Mạc Vô Tâm đều mở to hai mắt nhìn, cảnh giới bản thân bọn họ chế ước cũng không biết hai người trong va chạm ẩn chứa lực lượng đến tột cùng khủng bố bao nhiêu, nhưng hai người tàn sát bừa bãi ra kiếm quang loạn lưu, ngay lập tức làm mặt đất dung nham hoá thạch cứng rắn vỡ nát, mỗi một vết kiếm đều sâu mấy chục trượng, đã đủ để nói rõ tất cả...