Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 332: Quyết Đấu Đỉnh Phong

Trần Hạo có thể đạt được thắng lợi cuối cùng hay không, mặc dù là hắn cũng không cách nào dự đoán. Hơn nữa, địch ý của Sở Khuynh Thiên đối với Trần Hạo cũng không phải là một ngày hai ngày, thời điểm ở thiên không chi thành, hắn đã rất rõ ràng. Mà bây giờ, linh hồn cảm giác cường hãn có thể rõ ràng bắt được sát ý của Sở Khuynh Thiên đối với Trần Hạo càng thêm nồng đậm.

Cái này ý nghĩa...

Ý nghĩa hai người quyết đấu vô cùng có khả năng sẽ diễn biến thành Ngô Nhược Trần cùng Trần Hạo sinh tử quyết đấu!

Điều này làm cho Lãnh Diệc Hàn không thể không lo lắng.

Hạ U U tự nhiên rõ ràng hơn, giống Sở Khuynh Thiên loại người bá tuyệt thiên hạ, tự cao tự đại này, lúc đối mặt Trần Hạo tất nhiên sẽ vượt qua hắn này, sẽ có ý nghĩ gì. Điểm ấy, gia gia nàng đã sớm từ trong tin tức ngọc giản cho Trần Hạo nói qua.

Thứ nhất, tuyệt đối không chỉ là một cái danh hiệu, mà là việc lớn liên quan đến danh dự, số mệnh, cơ duyên cá nhân. Sở Khuynh Thiên không thể bỏ qua cái cơ hội duy nhất này.

Nàng lo lắng tương tự.

Nhưng Lãnh Diệc Hàn cùng Hạ U U lo lắng lại xa không bằng Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên cùng bọn người Trích Tinh Môn. Bởi vì hai người các nàng đều biết Trần Hạo có được bất tử huyết mạch, lúc lực lượng tuyệt đối của đối thủ chưa vượt qua mấy tầng, khả năng thật sự đem Trần Hạo chém gϊếŧ rất nhỏ.

Trên lôi đài, Sở Khuynh Thiên cùng Trần Hạo đứng cách nhau nghìn trượng, xa xa chăm chú nhìn. Một người trong đôi mắt tản ra khí tức bá đạo bễ nghễ thiên hạ, người kia thì tản ra lạnh lùng cùng sắc bén làm cho ngườita rung động.

Tuy hai người ai cũng chưa dẫn đầu vận dụng chân nguyên, nhưng hư không giữa hai người ở dưới khí tức của hai người va chạm nhộn nhạo lên từng đạo cuồng phong.

“Ngươi....”

Thời điểm Sở Khuynh Thiên tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khinh bỉ nhìn chằm chằm Trần Hạo, há miệng mới nói ra một chữ “Ngươi”, làm mọi người không ngờ tới là bị Trần Hạo trực tiếp cắt ngang.

“Lúc ở thiên không chi thành, ngươi đã muốn gϊếŧ ta, ta không nói sai chứ? Bây giờ ngươi càng muốn gϊếŧ ta, cũng không nói sai chứ? Chỉ là ngươi có chút khó xử không biết như thế nào mới có thể làm cho ta không bị ngươi cường đại dọa, tiến hành quyết đấu không chết không thôi với ngươi, phải không? Ngươi lo lắng, ngươi học lời Ngô Nhược Trần, ta sẽ không đáp ứng. Cũng lo lắng, ta ở lúc chống đỡ không được sẽ nhận thua, bởi vì ngươi không nắm chắc làm cho ta ngay cả nhận thua cũng không làm được. Đúng không?”

Trần Hạo hé mặt lạnh lùng, liên tục ba câu, ba cái hỏi lại, chỉ thẳng yếu hại, hoàn toàn nói đến trên tâm khảm của Sở Khuynh Thiên. Như kiếm pháp của hắn từng chiêu chỉ thẳng yếu hại, nhất thời làm cho sắc mặt Sở Khuynh Thiên âm trầm đáng sợ, nhưng há miệng cứng lưỡi, không thể trả lời.

“Ngươi không cần rối rắm. Ta sẽ thành toàn ngươi!” Trần Hạo nói đến đây, xoay người nhìn về phía trọng tài, nói: “Trọng tài tiền bối, bất cứ lúc nào, xin không cần bởi vì ta mà nhúng tay trận đấu!”, chợt lại xoay người nhìn thẳng Sở Khuynh Thiên, lạnh giọng nói: “Ngươi dám không?”

Tê..., toàn bộ diễn võ trường nháy mắt bộc phát ra vô số thanh âm hít ngược khí lạnh, không ai nghĩ đến xưa nay khinh thường nói lời thừa, một lần này Trần Hạo lại đảo khách thành chủ. Thanh âm lạnh lùng, lời nói sắc bén, vẻ mặt cuồng ngạo, ánh mắt khinh miệt...làm cho hắn quanh thân cũng không có loại khí tức bá tuyệt thiên hạ, duy ngã độc tôn của Sở Khuynh Thiên, tỏ ra càng thêm lãnh khốc cuồng ngạo, không ai bì nổi!

Cuồng ở tâm hắn, ngạo ở cốt hắn!

“Tốt tốt tốt! Không nghĩ tới ngươi so với Sở Khuynh Thiên ta càng cuồng hơn! Như thế hợp ý ta! Ha ha ha... Đến đi, ta cũng muốn xem ngươi còn cất giấu con bài chưa lật nào, có thể cho ngươi kiêu ngạo như thế!”

Oành!

Theo tiếng nói của Sở Khuynh Thiên, chân nguyên hùng hồn mênh mông giống như núi lửa bùng nổ chợt từ trên người hắn dựng lên, uy áp khủng bố vô cùng nhất thời tràn ngập ra, liền ngay cả ngoài gần trăm dặm, người tu luyện bên mép diễn võ trường cũng kinh hãi biến sắc.

“Khí thế thật khủng khϊếp...”

“Lợi hại! Khí tức này làm ta cũng cảm thấy một tia nguy hiểm... Chiến lực của hắn đến tột cùng đến tình trạng nào rồi?” Trên khán đài, trưởng lão một cái bát phẩm tông môn kinh hãi thầm nghĩ. Phải biết rằng hắn chính là người tu luyện Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, Nguyên Anh cảnh đến Hóa Thân cảnh cùng Hóa Thân cảnh đến Nguyên Thần cảnh hoàn toàn là hai cái khái niệm. Cũng chỉ có bước vào Nguyên Thần cảnh mới có được năng lực bước đầu xé rách hư không, quán thông thiên địa, ngao du tinh không. Nhưng khí tức của Sở Khuynh Thiên làm cao thủ Nguyên Thần sơ kỳ này cũng cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm, đây là khái niệm...

Hô..., khí thế cường hãn của Sở Khuynh Thiên đem thiên địa năng lượng cùng không khí đều áp bách tàn sát bừa bãi ra.

Ở dưới cỗ khí thế này đánh sâu vào, quần áo Trần Hạo phần phật, tóc dài bay lên, nhưng vẻ mặt lạnh lùng lại không có chút thay đổi, khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân, góc cạnh rõ ràng, cao chót vót hiển lộ hết, bộc lộ sắc bén!

Oành!

Kiếm ý tận trời, chân nguyên cuồng bạo, ảo diệu không gian thuộc tính, ở một khắc này không chút dấu hiệu ở trên người Trần Hạo nở rộ!

“A?”

Cũng ngay tại giờ khắc này, giờ khắc Trần Hạo lần đầu tiên thật sự nở rộ khí tức này, vô số người kêu sợ hãi ra tiếng.

“Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong? Trần Hạo thế mà đã ẩn giấu khí tức cảnh giới của mình? Cái này... Sao có thể?”

Mặc dù là bọn Lãnh Diệc Hàn, Hạ U U, toàn bộ người quen thuộc Trần Hạo, giờ khắc này cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Nhất là đệ tử Trích Tinh Môn càng như thế. Phải biết rằng bọn ho chính là rất rõ ràng Trần Hạo là thời điểm nào vượt qua thiên phạt. Thắc mắc lần này bao lâu. Hắn lại có thể tăng lên nhanh như thế. Hơn nữa, mọi người rất rõ ràng, hướng Trần Hạo loại lực lượng hoàn toàn vượt qua cảnh giới này, muốn tăng lên tất nhiên so với người tu luyện bình thường khó khăn hơn vô số lần, bởi vì hắn cần rèn luyện thiên địa linh khí càng nhiều hơn, hơn nữa cần cường độ đan điền, kinh mạch, thân thể, tâm thần tương ứng..., mọi người chỉ thấy Trần Hạo tăng lên nhưng không ai biết thời gian mấy ngày nay Trần Hạo tu luyện có bao nhiêu điên cuồng, lại là trả giá kinh người như thế nào. Cho dù ở thời điểm xem cuộc chiến, hắn cũng nhất tâm dùng ngâm tụng Đại Đạo Tổng Cương rèn luyện chân nguyên, lại càng không cần nói thời gian buổi tối nghỉ ngơi. Tất cả cái này bởi vì áp lực Sở Khuynh Thiên mang cho hắn. Mỗi một tối đều có lượng lớn nguyên tinh thạch biến thành mảnh vụn, ngay cả một trăm khối cực phẩm nguyên tinh thach trân quý vô cùng cũng bị Trần Hạo tiêu xài. Tất cả chỉ vì tăng lên cảnh giới của mình. Cũng chỉ có như thế, lực lượng tuyệt đối của hắn mới có thể tăng lên. Ðây là chỗ thiếu hụt lớn nhất của hắn trước mắt.

Mà loại tốc độ tăng lên khủng bố này chính là nói trừ Trần Hạo, chỉ sợ rất khó có ai làm được. Không có Đại Đạo Tổng Cương huyền ảo, Trần Hạo liền không có tốc độ rèn luyện hấp thu nguyên tinh thạch vượt qua người thường mấy chục lần. Tương tự, Trần Hạo nếu không có khoảng thu nhập thêm kinh người từ thiên không chi thành, muốn rèn luyện cũng không có nguyên tinh thạch.

“Có ý tứ, thật là có ý tứ, ngắn ngủn vài ngày thời gian, tiểu gia hỏa này thế mà làm bản tiên cũng từng lần kinh ngạc, thật sự không thể tưởng tượng... Che giấu khí tức cảnh giới, ngay cả ta cũng giấu giếm được...”

Ðôi mắt nữ Tiên Tôn chăm chú nhìn Trần Hạo, tia sáng kỳ dị liên tục thầm nghĩ.

Giờ khắc này, vẻ mặt Sở Khuynh Thiên lộ ra một sự kinh ngạc cùng sợ hãi mơ hồ từ sâu trong lòng, nhưng chợt liền bị hắn mạnh mẽ áp chế. “Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong lại như thế nào? Mình là Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong! Hơn nữa lực lượng khí tức của hắn như trước cùng mình có chênh lệch rất lớn, có gì e ngại?”

“Huống chi giờ phút này, hắn đã không có đường lui, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, chỉ có dốc sức chiến một trận!”

Thương!

Sớm biết sẽ dẫn tới mọi người khϊếp sợ, Trần Hạo không chút do dự, tâm thần khẽ động, Ngũ Hành Kiếm liền phát ra một tiếng kiếm ngân réo rắt, hưng phấn, xuất hiện ở trong tay hắn.

Oành!

Hai chân đột nhiên bước một bước, Trần Hạo mau lẹ như điện lao về phía Sở Khuynh Thiên ngoài nghìn trượng.

Sở Khuynh Thiên gầm lên giận dữ, tương tự bước ra một bước, cuồng bạo hướng phía Trần Hạo, ở dưới kinh hãi Trần Hạo mang đến, làm cho Sở Khuynh Thiên tốc độ cao thẳng tiến, khí tức càng liên tiếp kéo lên, giống như vĩnh viễn không có chừng mực, mắt thấy thân hình Trần Hạo nâng kiếm bay vυ't mà đến càng lúc càng gần, hai tay Sở Khuynh Thiên mang theo bao tay thượng phẩm linh khí chợt liên tục đánh ra!

Oành Oành Oành...

Chân nguyên mênh mông hùng hồn từng đạo dâng trào ra, nhất thời ngưng tụ thành từng đạo quyền cương thật lớn màu vàng, có chừng mười cái, mỗi một cái đều mang theo quyền ý đáng sợ, đánh về phía Trần Hạo.

Mà ngay tại giờ phút này, Trần Hạo cũng vung kiếm chém ra!

Xẹt!

Cùng với kiếm ý đáng sợ, một đạo kiếm quang sắc bén vô cùng ẩn chứa lốc xoáy khủng bố cắt qua một quầng sáng thật lớn, như muốn đem thiên địa cắt thành hai nửa, Oành đùng đùng cùng mười quyền liên hoàn va chạm cùng một chỗ, dưới lực phản chấn thật lớn, hai người đều không lùi mà tiến tới.

Oành oành Oành...

Năng lượng cuồng bạo, tốc độ công kích kinh người, làm mọi người nhìn mà tâm tình run rẩy, da đầu run lên. Lúc này mới chỉ là bắt đầu, đã kịch liệt đến trình độ như thế, thời khắc tuyệt chiêu xuất hiện thật sự sẽ khủng bố đến cảnh giới...

“Lợi hại! May mắn ta tăng lên tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, nếu không, mặc dù ta bại lộ ra toàn bộ con bài chưa lật cũng căn bản không thể làm gì được hắn...”

Cảm ứng quyền thế bá tuyệt thiên hạ của Sở Khuynh Thiên, trong lòng Trần Hạo hơi kinh hãi. Nhất là trong đó ẩn chứa loại khí thế ngoài ta còn ai, làm Trần Hạo công kích sơ hở cũng chịu trói buộc thật lớn, giống như đang đối mặt một con dã thú hung mãnh cuồng bạo, Sở Khuynh Thiên tựa như mỗi một quyền đều là chiêu thức tàn nhẫn gϊếŧ địch một ngàn tự thương tổn tám trăm!

Thật sự đối mặt loại kiếm chiêu tùy tâm sở dục chỉ thẳng yếu hại của Trần Hạo, trong lòng Sở Khuynh Thiên kinh hãi tương tự, cũng rốt cuộc thật sự hiểu Ngô Nhược Trần ở dưới ưu thế lực lượng tuyệt đối, vì sao ngược lại khắp nơi bị quản chế. May mà bản thân quyền pháp của hắn chính là sơ hở lớn nhất, sơ hở bại lộ quyền pháp. Nếu không phải như thế, chỉ sợ Sở Khuynh Thiên cũng phải bị Trần Hạo áp chế!

Chiến đấu đánh giáp lá cà, hung hiểm vạn phần ước chừng giằng co hơn mười phút, Trần Hạo cùng Sở Khuynh Thiên rốt cuộc phát hiện ai cũng không làm gì được đối phương. Thoáng như lòng có linh tê, hai người cùng lúc phát ra một cái cường công, thân thể ngay lập tức liền bạo lui. Duy nhất khác nhau là Sở Khuynh Thiên lui rất nhanh, cũng lui rất xa, nhưng Trần Hạo lại chỉ lui trăm trượng, đột nhiên ngừng thân thể.

Căn bản không thấy tạo thế như thế nào, liền như là nhân kiếm hợp nhất, chợt lần nữa lấy tốc độ làm cho người ta hoảng sợ hướng về Sở Khuynh Thiên nổ bắn mà đi!

“Muốn ngăn cản ta? Nằm mơ! Chết đi cho ta!”

Oành!

Xẹt Xẹt Xẹt!

Ở nháy mắt Trần Hạo cuồng bạo lao tới, Sở Khuynh Thiên không có chút kinh ngạc, ngược lại trong đôi mắt bễ nghễ thiên hạ lại lộ ra một sự hưng phấn, quát lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay.

Bước cong, xoay mình, vặn eo, ra quyền, tiết tấu cảm giác tràn ngập lực lượng, trong nháy mắt tâm thần mọi người đều bị quyền thế của Sở Khuynh Thiên chấn nhϊếp, giống như trong thiên địa chỉ còn lại có một quyền này của Sở Khuynh Thiên!

Giờ khắc này, trong đầu Sở Khuynh Thiên một mảng trống trải sáng sủa, toàn bộ tâm thần, toàn bộ lực lượng, toàn bộ tinh khí thần, hoàn toàn tập trung đến trên một quyền này, cơ nhục, gân mạch, máu quanh thân, thậm chí mỗi một cái tế bào ẩn chứa lực lượng đều theo động tác tràn ngập tiết tấu của hắn hướng về nắm tay hội tụ.

Xẹt Xẹt Xẹt!

Rõ ràng tốc độ rất nhanh, nhưng ở trong cảm giác của mọi người lại như rất chậm, một quyền còn chưa đánh ra, một cỗ uy áp hủy thiên diệt địa, ngạo thị thương khung liền rợp trời rợp đất tràn ngập ra, cùng lúc đó, tay phải Sở Khuynh Thiên mang theo bao tay thượng phẩm linh khí trở nên càng lúc càng sáng, như vì sao trong trời đêm, nở rộ ra hào quang rực rỡ vô cùng.

“Quyền Toái Hư Không!”

Oành!

Một nắm tay như sao trời cô đọng đến mức tận cùng theo khoảnh khắc một quyền của Sở Khuynh Thiên lao ra, phun trào ra. Bầu trời chợt tối sầm lại, một quyền cũng không phải rất lớn, nhưng cô đọng đến mức tận cùng, tốc độ kinh người đến cực điểm, nơi đi qua, không gian quỷ dị vặn vẹo, tan vỡ, xuất hiện một khe hở tối đen, thâm thúy, gió lốc không gian vô cùng vô tận, ở trong nắm tay một cái điên cuồng mà rót vào này, khiến cho nắm tay càng thêm rực rỡ.

Ngôi sao ở phía trước gào thét, khe nứt không gian ở phía sau diễn sinh...

Không ai có thể hình dung một quyền này của Sở Khuynh Thiên khủng bố bao nhiêu, càng không ai có thể biết, chỉ là Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong Sở Khuynh Thiên như thế nào thi triển ra loại tuyệt học hoàn toàn vượt qua cảnh giới này!

Giờ khắc này đã toàn lực dùng ra Bạch Kim Phá Thiên Trảm, con ngươi của Trần Hạo đột nhiên co rút lại!

Nguy hiểm, tuyệt đối nguy hiểm, nguy hiểm làm Trần Hạo nháy mắt dựng tóc gáy sợ hãi!

Vô luận như thế nào hắn cũng chưa ngờ đến một quyền này của Sở Khuynh Thiên sẽ cường đại khủng bố đến mức như thế. Dù trong lòng Trần Hạo sớm có chuẩn bị, giờ khắc này vẫn như cũ bị quyền thế của Sở Khuynh Thiên chấn nhϊếp.

Giờ khắc này, mọi người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, quên cả thở, thậm chí mất đi năng lực kêu sợ hãi, liền ngay cả cao thủ trên đài chủ tịch ở một khắc này cũng tràn ngập không thể tuởng tượng nhìn chằm chằm một quyền đáng sợ này của Sở Khuynh Thiên.