Phiêu Miểu Tông.
Phòng tu luyện của Cô Tinh đã xảy ra một màn tương tự. Cũng có bồi dưỡng tăng lên nhưng tông chủ Phiêu Miểu Tông chưa cho Cô Tinh mạnh mẽ tăng lên, nhưng lời nói ra lại cùng môn chủ Nguyên Môn đại khái giống nhau.
Thiên tài chết đi không phải thiên tài, chỉ cần ở trong thi đấu xếp hạng top hai mươi Tiên Tôn tuyên bố kia, tận lực đem Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn đánh bại, bị thương nặng, có thể chém gϊếŧ càng tốt, như vậy hoặc nhiều hoặc ít có thể giải quyết một chút nguy cơ của tông môn. Điểm ấy, môn chủ Nguyên Môn nghĩ tới, hắn tương tự cũng nghĩ tới. Chỉ là không có loại Tinh Nguyên Quán Đỉnh Đại Pháp mạnh mẽ tăng lên tu vi môn hạ đệ tử như của Nguyên Môn, cho nên hắn chỉ có thể bảo Cô Tinh tận lực, dù sao, Trần Hạo bày ra chiến lực đã vượt qua Ngô Nhược Trần, tuy là nhanh trí, thắng được có chút may mắn, nhưng không thể không nói Trần Hạo rất mạnh... Cô Tinh có thể chiến thắng hay không vẫn là một cái vấn đề.
Chẳng qua, hắn lại không biết, xưa nay Cô Tinh trầm mặc ít lời, tuy không nói gì, nhưng sau khi hắn rời khỏi, lại nhẹ nhàng lắc đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng lóng lánh ra một sự khinh bỉ.
...
Biệt viện Thiên Kiếm Tông, phòng tu luyện của Ngô Nhược Trần.
Bị Trần Hạo làm bị thương nặng, Ngô Nhược Trần giờ phút này tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quanh thân tản ra hào quang đỏ rực, như bị bao vây ở trong từng tầng lửa, cỗ khí tức này hiển nhiên là thuốc tiên chữa thương -- Niết Bàn Đan.
Ước chừng nửa canh giờ, lúc dược lực của Niết Bàn Đan hoàn toàn bị Ngô Nhược Trần luyện hóa, thương thế quanh thân hoàn toàn khôi phuc, một luồng khí mơ hồ chợt từ trên người hắn bốc lên, trong phút chốc, thiên địa linh khí toàn bộ phòng tu luyện điên cuồng bắt đầu tuôn trào, ước chừng giằng co một lúc lâu, cỗ khí tức mờ mịt này mới biến mất.
Ngô Nhược Trần chậm rãi mở mắt, hai đạo hào quang sắc bén vô cùng lóng lánh ra, trên mặt lộ ra cực độ kinh hỉ, nói: “Hóa Thân cảnh hậu kỳ... Ha ha, Niết Bàn Đan không hổ là thuốc tiên chữa thương, không những làm thương thế của ta hoàn toàn khôi phục, còn làm cho ta dựa thế phá tan cực hạn! Lực lượng của ta bây giờ sợ là đã ước chừng tăng lên bốn thành! Đủ rồi, vậy là đủ rồi...”
Khi nói chuyện, khuôn mặt Ngô Nhược Trần bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, trở nên âm trầm vô cùng, tràn ngập căm giận ngút trời: “Trần Hạo, nỗi nhục hôm nay, ta sẽ trả gấp trăm lần ngàn lần! Nếu không phải sử dụng thủ đoạn không biết xấu hổ, lại có thể nào là đối thủ của ta? Mà ta bây giờ tăng lên, tăng lên rồi! Ha ha ha... Top hai mươi, không có bất cứ quy tắc nào, Ngô Nhược Trần ta không khiến ngươi tan xương nát thịt, thề không làm người!”
...
Ba ngày sau.
Ánh mặt trời đỏ như lửa tản ra vạn ánh vàng, chiếu nghiêng trên diễn võ trường lớn vô cùng. Giờ phút này, diễn võ trường phạm vi mấy trăm dặm sớm đã tấp nập người, tiếng nghị luận ong ong, tiếng tranh chấp không dứt bên tai như ruồi bọ trải rộng mỗi một góc của diễn võ trường.
Thi đấu còn chưa bắt đầu, người xem đã bắt đầu làm. Hiển nhiên chủ đề tranh chấp thảo luận là lần này ai sẽ đạt được vị trí trong tứ đại công tử, xếp hạng tứ đại công tử lại là như thế nào..v..v.., vấn đề mọi người chú ý nhất.
“Không phải chứ? Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong...”
“Khí tức thật cường hãn!”
Ở nháy mắt Sở Khuynh Thiên đi vào diễn võ trường, liền đem ánh mắt mọi người hấp dẫn qua, từng người kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Hiển nhiên, mặc cho ai cũng không ngờ Sở Khuynh Thiên ba ngày trước vẫn là Hóa Thân cảnh trung kỳ đỉnh phong, bây giờ khí tức đã đến Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
“Ðã sớm đoán được Nguyên Môn sẽ dùng chiêu này, chỉ là không nghĩ tới Sở Khuynh Thiên lại có thể tăng lên cả một tầng, cũng lợi hại... Xem ra, hắn nắm chắc lấy được hạng nhất càng lớn hơn nữa, Hạ U U hẳn không phải đối thủ của hắn...” Trên đài chủ tịch, tông chủ cửu phẩm tông môn lại khác với mọi người kinh ngạc. Tinh Nguyên Quán Đỉnh Ðại Pháp của Nguyên Môn tuy là tuyệt mật, nhưng bọn họ lại biết, cũng đã sớm đoán được ở dưới sự uy hϊếp của Hạ U U, môn chủ Nguyên Môn khẳng định sẽ hy sinh tu vi của mình đến thành toàn Sở Khuynh Thiên, chỉ là mọi người không ngờ Sở Khuynh Thiên lại có thể từ trung kỳ đỉnh phong tăng lên tới hậu kỳ đỉnh phong.
Ánh mắt Hạ Lăng Phong nhìn về phía Sở Khuynh Thiên hiện lên một tia buồn bực cùng bất đắc dĩ. Hiểu biết chiến lực thật sự của U U nhất, không thể nghi ngờ là hắn. Ban đầu trước khi Sở Khuynh Thiên xuất hiện, hắn còn ôm một đường hy vọng. Nhưng bây giờ xem ra Hạ U U chỉ sợ không phải đối thủ của Sở Khuynh Thiên.
Hạ U U thiên phú tuy cao, chiến lực cũng cực kỳ cường hãn, nhưng ở dưới tình huống không có ưu thế lực lượng, kinh nghiệm chiến đấu, không thể nghi ngờ là khiếm khuyết nhiều.
Hơn nữa, Hạ U U từ nhỏ đến lớn còn chưa từng qua sinh tử nguy cảnh nào. Đối với năng lực thừa nhận áp lực, phản kích nghịch cảnh..v..v.., làm cho Hạ Lăng Phong không cách nào khẳng định.
“Hắn thế mà đã tăng lên tới Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong... Hạo Hạo, ngươi gặp phải hắn cần phải đặc biệt cẩn thận nha..., U U biết, ngươi khẳng định sẽ không nghe gia gia, nhưng... vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng!” Khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của Hạ U U mang theo một tia lo lắng, truyền âm nói với Trần Hạo bên người.
Ba ngày thời gian, trên người Trần Hạo cũng chưa xuất hiện kỳ tích, cảnh giới không có bất cứ gì tăng lên.
“Ừm. Những gia hỏa đó cũng đều lợi hại, Sở Khuynh Thiên đem Tinh Nguyên Quán Đỉnh Đại Pháp phát huy đến cực hạn, Ngô Nhược Trần bị thương nặng tấn thăng đến Hóa Thân cảnh trung kỳ... Càng lúc càng có ý tứ rồi...” Khóe miệng Trần Hạo lộ ra một cái mỉm cười nói.
“Có ý tứ? Hạo Hạo, ngươi hẳn sẽ không là rất có nắm chắc chứ?”
Nghe được Trần Hạo nói, Hạ U U nhịn không được quay đầu nhìn Trần Hạo, truyền âm hỏi.
“Đánh mới biết được. Ngươi yên tâm đi...” Trần Hạo nói.
“Cược một ván nữa, như thế nào?” Ngay tại lúc này, Lãnh Diệc Hàn cũng quay đầu nhìn chằm chằm Trần Hạo, khóe miệng lóng lánh tự tin mãnh liệt, thản nhiên truyền âm nói: “Một ván này, nếu là ngươi thắng, chúng ta liền thanh toán xong, không thiếu nợ nhau nữa!”
“Cầu còn không được! Cược cái gì?” Trần Hạo liền quay đầu nhìn Lãnh Diệc Hàn nói.
“Cược ta có thể thắng Ngô Nhược Trần hay không!”
“Khụ khụ...” Nghe được Lãnh Diệc Hàn nói, Trần Hạo có chút há hốc miệng, nói: “Cái này cược thế nào? Ðó là chuyện của hai người các ngươi, không quan hệ với ta nhỉ? Nếu không cược xếp hạng của chúng ta, nếu không cược ta với ngươi chiến đấu...”
“Ta thắng Ngô Nhược Trần mà nói, đó là ta thắng. Ta thua, đó là ta thua, chúng ta thanh toán xong...” Lãnh Diệc Hàn không để ý tới Trần Hạo nghi ngờ, ánh mắt lóng lánh tự tin mãnh liệt nói.
Nhìn thấy vẻ mặt Trần Hạo hơi khϊếp sợ kinh ngạc, Hạ U U khẽ nhíu mày, nhưng không biết hai người đang nói cái gì.
“Như vậy, được. Cược với ngươi...” Trần Hạo hơi trầm ngâm, nói.
Cảnh giới của Ngô Nhược Trần tăng lên, mặc dù là hắn gặp phải cũng cần cẩn thận ứng phó. Lãnh Diệc Hàn tuy khẳng định che giấu lực lượng, nhưng ở Trần Hạo xem ra chung quy có hạn, muốn hơn Ngô Nhược Trần, chỉ sợ khả năng không lớn, hơn nữa, Trần Hạo cũng thật sự nghĩ không ra Lãnh Diệc Hàn che giấu lực lượng gì có thể làm cho hắn chiến thắng Ngô Nhược Trần cảnh giới tăng lên. Tỷ lệ thắng bại nhiều nhất cũng là một nửa với một nửa, thật ra có thể cược một phen.
Dù sao, Trần Hạo đang còn nợ hắn một cái hứa hẹn, mặc dù hắn thực thắng, đơn giản cũng chỉ là thêm một cái. Nợ nhiều không lo,... Nhưng nếu bị thua, thì có thể thanh toán xong.
“Chẳng qua, ngươi vì sao không so với ta? Cái này cũng không phù hợp tính cách ngươi...” Trần Hạo hơi có chút đắc ý nói.
“Ðắc ý cái gì, tạm thời mà thôi. Chờ ta... Ðến lúc đó ngươi tự nhiên biết.” Lãnh Diệc Hàn nói đến một nửa liền ngậm miệng.
Giờ Thìn, nữ Tiên Tôn đúng giờ xuất hiện ở chủ vị trên đài chủ tịch, ánh mắt nhìn quét các tông chủ rất cung kính nhìn nàng, thản nhiên nói: “Có thể bắt đầu rồi!”
Mười cái lôi đài đã biến thành một lôi đài lớn vô cùng, kết giới phong ấn cường hãn, rõ ràng so với thời điểm thi đấu tiểu tổ đã cường đại hơn rất nhiều.
Ở thời điểm trọng tài ra lệnh một tiếng, Sở Khuynh Thiên cùng một kẻ yếu trong top hai mươi liền dẫn đầu ra sân.
Thi đấu xếp hạng top hai mươi không có đào thải, mỗi người đều phải cùng mười chín người khác giao thủ. Buổi diễn thì trực tiếp có trọng tài căn cứ thực lực mọi người biểu hiện ra tiến hành an bài.
Trình tự ra màn của sáu người bọn Sở Khuynh Thiên, Hạ U U, Ngô Nhược Trần, Trần Hạo, Cô Tinh cùng Lãnh Diệc Hàn, hiển nhiên là trọng tài nhắm chừng thực lực cao thấp. Ở tuyển thủ nếu là trước một trận đấu phía sau bắt đầu, chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, có thể đề xuất dời lại, cũng rất công bằng.
Sau liên tục mười bốn lượt thi đấu, sau tổng cộng một trăm bốn mươi trận đấu, Sở Khuynh Thiên và Hạ U U, Trần Hạo bọn sáu người, cùng trọng tài nhắm chừng hoàn toàn nhất trí, sáu người đều toàn thắng.
Trong đó, không ai nhận thua. Mặc dù là gặp được Sở Khuynh Thiên và Hạ U U cao thủ biết rõ không thể chiến thắng, cũng sẽ dốc sức đánh một trận. Dù sao, đây chính là cơ hội biểu hiện ở trước mặt nữ Tiên Tôn, cho dù có một tia hy vọng được nhìn trúng, cũng sẽ liều mạng.
Mà mười bốn vòng đấu này, Sở Khuynh Thiên, Hạ U U cường hãn, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, đều nhẹ nhàng bâng quơ, liền ở trong vòng ba chiêu đem đối thủ giải quyết.
Ngô Nhược Trần, Cô Tinh, Lãnh Diệc Hàn tương tự, biểu hiện tương đối lợi hại, tuy không bằng Sở Khuynh Thiên cùng Hạ U U, nhưng đều thắng tương đối thoải mái.
Ngược lại là Trần Hạo mỗi lần đều phải trì hoãn thời gian rất dài, dù đối thủ gặp được là mạnh hay yếu, gia hỏa này đều chậm rãi đấu, một chút cũng không có tốc chiến tốc thắng dũng mãnh cùng dũng mãnh của hai ngày trước, để cho đối thủ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, chẳng qua kết cục cuối cùng đều là thất bại.
Ở mọi người nhìn đến, Trần Hạo tất nhiên là vì nguyên nhân che giấu đòn sát thủ, hơn nữa là vì cảnh giới hắn quá thấp, mới chọn loại phương thức chiến đấu này.
Chẳng qua một ít cao thủ ánh mắt sắc bén lại phát hiện Trần Hạo khác thường.
Gia hỏa này căn bản không đem trận đấu coi là thi đấu, mà trở thành chiến đấu tôi luyện bản thân!
Không thể không nói, nguyên nhân cảnh giới của hắn, ở thời điểm không thi triển tuyệt chiêu, ở đây bất cứ một người nào cũng là đối thủ làm cho hắn không thể dễ dàng chiến thắng. Mà sau mười bốn vòng chiến đấu gian nan này, Trần Hạo đối với nắm giữ cùng vận dụng lực lượng rõ ràng đã tăng lên một cái cảnh giới.
Chẳng qua chỉ có số rất ít người có thể nhìn ra được.
Vòng thứ mười lăm, quyết đấu phấn khích mọi người chờ mong rốt cuộc đã đến.
“Trận đầu, Sở Khuynh Thiên với Lãnh Diệc Hàn!”
Rào rào...
Theo thanh âm to rõ của trọng tài vang lên, diễn võ trường có chút nặng nề rốt cuộc lần đầu tiên xuất hiện sôi trào. Không có cách nào, trận đấu phía trước đều là mạnh với yếu, nếu không chính là yếu với yếu không có bao nhiêu người chú ý. Mà giờ phút này, quật khởi như ngựa ô Lãnh Diệc Hàn cùng Sở Khuynh Thiên được công nhận mạnh nhất ra sân, ít nhất dễ coi hơn một chút.
“Lãnh Diệc Hàn chống lại Sở Khuynh Thiên thua là nhất định, chỉ là không biết Sở Khuynh Thiên còn có thể ba chiêu chấm dứt hay không? Hoặc là nói Lãnh Diệc Hàn còn cất giấu con bài chưa lật càng cường đại hơn?”
“Có loại khả năng này! Lãnh Diệc Hàn chính là người xác định được Tiên Tôn coi trọng, lệnh bài Tiên Tôn cũng đã cho... Người như vậy sao có thể chỉ đơn giản như thế? Chẳng qua, muốn thắng Sở Khuynh Thiên, hiển nhiên khả năng không lớn, chỉ xem có thể đem Sở Khuynh Thiên bức tới trình độ nào...”
Trong đám người không ít người nghị luận, ánh mắt cũng đều nhìn về phía Lãnh Diệc Hàn cùng Sở Khuynh Thiên.
Lãnh Diệc Hàn hít một hơi thật sâu đứng lên, một cỗ chiến ý băng lạnh từ trên người hắn bốc lên.
“Cẩn thận chút, đừng để gia hỏa này xuống tay độc ác...” Ở thời điểm Lãnh Diệc Hàn tung người bay lên, Trần Hạo do dự, cuối cùng vẫn truyền âm nhắc nhở. Trong lòng Trần Hạo hoặc nhiều hoặc ít có chút rối rắm, đối với Lãnh Diệc Hàn tránh như rắn rết, nhưng sâu trong lòng lại không thể đem Lãnh Diệc Hàn coi là đối thủ, kẻ địch, loại cảm giác này rất kỳ quái, kỳ quái làm cho chính Trần Hạo cũng có chút hoài nghi mình có phải hay không thực có loại khuynh hướng kia ngẫm lại cũng đầy người nổi da gà.
Thân thể Lãnh Diệc Hàn sau khi ngừng một chút, chợt lại nhanh hơn, đi lên lôi đài.
Sở Khuynh Thiên khoanh tay mà đứng, khí tức quanh thân cùng mấy trận trước cũng không khác nhau, vẫn bá tuyệt thiên hạ, coi rẻ thương sinh. Chỉ là sâu trong ánh mắt hắn lại lóng lánh một sự lạnh lẽo cùng hung ác, lúc đối mặt những người khác không có.
Cảm thụ được khí tức trên người Sở Khuynh Thiên, vẻ mặt Lãnh Diệc Hàn ngưng trọng, hắn biết rõ dù bại lộ ra toàn bộ con bài chưa lật cũng không phải đối thủ của Sở Khuynh Thiên. Giữ lại con bài chưa lật thật sự đi đối phó Ngô Nhược Trần, Cô Tinh không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Lãnh Diệc Hàn lại không tính làm như vậy. Bởi vì hắn rõ ràng Trần Hạo biếи ŧɦái, tuyệt đối sẽ lần nữa vượt qua hắn tưởng tượng...” Đây là trực giác, vẻ mặt Trần Hạo lúc nhìn thấy Sở Khuynh Thiên trên đài liền làm cho hắn rõ ràng. Cho nên hắn muốn tận khả năng bức ra con bài chưa lật của Sở Khuynh Thiên...
“Sao không dùng công phu ẩn nấp của ngươi?”
Thời điểm trọng tài hạ lệnh trận đấu bắt đầu, Sở Khuynh Thiên chưa ra tay, mà ngạo nghễ nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hàn, tràn ngập khinh thường nói.
“Đối phó ngươi, không cần ẩn nấp!” Lãnh Diệc Hàn khinh thường nói.
“Phải không? Chờ ngươi đến cảnh giới của ta, ta có lẽ sẽ tin tưởng lời của ngươi. Nhưng bây giờ sao..., trong vòng mười chiêu, ta làm ngươi cút khỏi lôi đài!”