“Không cần khẩn trương, ta không chết được. Ăn chỉ là lãng phí, rất sớm trước kia, ta đã từng nuốt dùng Niết Bàn Ðan... Thương thế của ngươi cũng không nhẹ, vẫn là ngươi ăn đi, một tháng thời gian cũng đừng lãng phí ở trên chữa thương...” Trần Hạo bình tĩnh nói, nói xong liền khoanh chân ngồi dậy, rõ ràng là không chống đỡ được nữa. Thân thể bị thương nặng, đổi làm bất cứ kẻ nào giờ khắc này đã sớm đi đời nhà ma. Nhưng linh hồn của Trần Hạo chưa chịu chút ảnh hưởng, duy nhất ảnh hưởng đó là kinh mạch quanh thân sụp đổ, lục phủ ngũ tạng đánh mất công năng, dựa vào là tinh thần lực chống đỡ.
“Ngươi sợ cái gì? Ta lại không để ngươi xong đời được. Bị thương nặng như thế, nuốt vào đi!” Trần Tuyết nói xong lại hướng trong miệng Trần Hạo đưa vào.
Trần Hạo tâm thần khẽ động, một cỗ năng lượng cô đọng nhất thời đem Trần Tuyết đẩy ra, không cho phép từ chối, nói: “Đã nói ta không cần! Ta có bất tử huyết mạch! Nhiều nhất ba ngày thời gian có thể hoàn hảo như lúc ban đầu! Tự ngươi ăn đi! Ta bắt đầu chữa thương!”
Nói xong, Trần Hạo không để ý tới Trần Tuyết trừng lớn mắt, liền tiến vào trạng thái chữa thương.
...
“Bất tử huyết mạch...”
Trần Tuyết kinh ngạc nhìn Trần Hạo, ánh mắt liền chăm chú nhìn miệng vết thưong thật lớn ở trên người Trần Hạo, làm nàng kinh ngạc là nội tạng, cơ vỡ nát kia, thế mà thực đang nhẹ nhàng rung động, như có sinh mệnh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy từ từ khép lại.
“Hô...”
Trần Tuyết thở ra một hơi thật dài, hoàn toàn yên lòng, nàng nhất thời cảm thấy thân thể truyền đến từng trận đau nhức, thương thế của nàng cũng rất nặng, tuy được Trần Hạo chặn tuyệt đại đa số công kích, cũng chưa thể may mắn thoát khỏi. Hơi do dự, tuy không nỡ, Trần Tuyết vẫn đem Niết Bàn Ðan đặt vào trong miệng.
Động thiên tu luyện loại nhỏ chỉ có một tháng thời gian, bản thân nàng chữa thương tuy có thể khôi phục, nhưng cần thời gian, mặc dù là ở trong không gian thiên địa linh khí nồng hậu đến cực điểm này, không đủ mười ngày nửa tháng cũng không cách nào hoàn toàn khôi phục. Mà một tháng sau, nàng có thể khẳng định, đám người Vu Thừa Phong cùng Kiếm Vũ Phỉ, ít nhất có một phương trăm phần trăm sẽ canh giữ ở lối ra. Thực lực mấy người đó nàng đã kiến thức được, đến lúc đó mặc dù là liền bỏ chạy, chỉ sợ cũng không thể toàn thân trở ra.
Thực lực chính là tất cả!
Huống chi, đừng nói Trần Hạo muốn báo thù, mặc dù là nàng cũng không muốn buông tha mấy người đó, chỉ có chém gϊếŧ những kẻ đó mới có thể bình phục lửa giận trong lòng.
Oành!
Dược lực cuồn cuộn nhất thời ở trong đan điền Trần Tuyết phát tán ra, trên người Trần Tuyết như bốc lên từng ngọn lửa đỏ rực, như Phượng Hoàng niết bàn, nội thương ngoại thương trong khoảnh khắc liền không cánh mà bay. Niết Bàn Đan cường hãn, tuy không giống Trần Hạo lúc trước, còn lại rất nhiều năng lượng, nhưng cũng còn thừa không ít, năng lượng Niết Bàn Đan liền bị Nguyên Anh trong đan điền Trần Tuyết hấp thu.
Toàn bộ quá trình chỉ duy trì hơn mười phút, Trần Tuyết liền chậm rãi mở mắt, hai đạo tinh quang rực rỡ bắn thẳng ra. Tuy chân nguyên tâm thần còn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, nhưng cũng đã khôi phục khoảng năm thành. Mà thân thể bị thương chẳng những hoàn toàn khôi phục, cường độ thân thể ở dưới Niết Bàn Đan rèn luyện, còn có tăng lên nhất định. Không thể không nói Niết Bàn Ðan cường hãn, mặc dù là cao thủ Nguyên Anh cảnh vẫn có tác dụng thật lớn.
“Hô...”
Trần Tuyết thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo cách đó không xa.
Giờ phút này, Trần Hạo quanh thân bao phủ ở trong một đám lửa xanh thẳm, phía trên đỉnh đầu xoay quanh bay múa một bóng dáng giống như thực giống như ảo, rõ ràng chính là thần thú Chu Tước trong truyền thuyết.
Thấy một màn như vậy, Trần Tuyết chỉ hơi kinh ngạc một chút, liền đã hiểu là chuyện gì.
“Chẳng lẽ trên người hắn đã tề tựu ngũ phương thần thú?” Trần Tuyết như có chút đăm chiêu: “Hắn không dùng Phượng Hoàng niết bàn, lại dùng Chu Tước... Hiển nhiên là đã đem Phượng Hoàng truyền thừa cho Đạm Đài Liên... Nếu không, Phượng Hoàng niết bàn tốc độ chữa thương khẳng định càng mạnh hơn Chu Tước...”
“Tốc độ khôi phục thật nhanh...”
Khi ánh mắt Trần Tuyết tập trung ở lỗ máu trên thân thể Trần Hạo, nhịn không được sợ hãi than. Chỉ ngắn ngủn hơn mười phút thời gian, không có bất cứ linh dược gì, những miệng vết thương của Trần Hạo đã khép lại khoảng một phần mười. Dựa theo loại tốc độ này chỉ sợ không cần tới ba ngày Trần Hạo đã có thể hoàn toàn khôi phục.
“Thật sự là một tên biếи ŧɦái, ta muốn vượt qua hắn xem ra khó khăn thực rất lớn... Cướp lấy truyền thừa của ngũ phương thần thú cũng có thể làm được, trên người hắn tất nhiên giống như mẫu thân nói, ẩn chứa bí mật càng thêm kinh người! Hơn nữa, hắn vừa rồi nói rất sớm trước kia đã từng ăn Niết Bàn Ðan... Niết Bàn Ðan, thời điểm mẫu thân cho ta cũng thận trọng dặn dò, không đến vạn bất đắc dĩ không thể sử dụng... Có thể thấy được có bao nhiêu trân quý... Chính là Trích Tinh Môn cũng không thể có. Hắn lại là từ đâu có? Hơn nữa bất tử huyết mạch...”
Trần Tuyết càng nghĩ càng kinh hãi, càng khó hiểu. Chỉ có thể không nghĩ nữa. Bất cứ kẻ nào cũng có bí mật của mình, nàng cũng có.
Chậm rãi đứng dậy, thẳng đến lúc này Trần Tuyết mới rảnh đánh giá không gian chung quanh.
Thiên địa linh khí của Thiên Không thành vốn nồng hậu đến cực điểm, mà động thiên tu luyện loại nhỏ này càng là nồng hậu đến mức không thể tưởng tượng, trong một nhịp thở căn bản không cần Trần Tuyết cố ý luyện hóa, chân nguyên liền đang nhanh chóng khôi phục, tuyệt đối so với lúc ở bên ngoài tu luyện còn nhanh hơn gấp hai. Hơn nữa, trong toàn bộ không gian đều tràn ngập một cỗ huyền ảo không gian thuộc tính nhàn nhạt.
Bầu trời xoay quanh từng đám mây bảy màu, như lúc nào cũng đều đang xoay tròn, đã đem chân lý không gian thuộc tính lĩnh ngộ đến sơ cấp đỉnh phong, mắt thấy có thể đột phá chút tiểu thành, nàng cảm ứng càng khắc sâu hơn xa Trần Hạo.
Linh hồn cảm giác cường hãn lan tràn ra, Trần Tuyết nhất thời đối với không gian nơi đây có nhận thức tương đối rõ ràng.
Toàn bộ không gian cũng không lớn. Đứng sừng sững duy nhất một ngọn núi lớn cao tới chín ngàn trượng. Ngọn núi như bậc thang, lên cao mỗi nghìn trượng sẽ xuất hiện bình đài vờn quanh một vòng, bề rộng chừng nghìn trượng, tổng cộng có chín tầng, lúc tới đỉnh núi đã biến thành hình lưỡi gai, càng thần kỳ là, trên đỉnh núi phụt lên nước xanh lam, chính xác không thể xem như nước, mà là linh tuyền trong truyền thuyết. Trần Tuyết tuy chưa tiếp cận xem xét, nhưng cảm giác lực cường hãn cũng có thể cảm ứng được trong linh tuyền ẩn chứa năng lượng tinh thuần.
Linh tuyền từ đỉnh núi phun ra khiến cả ngọn núi đều như thác tạo thành, chia chín tầng vuông góc hạ xuống, tiếng oành oành vang vọng thiên địa.
Mà giờ phút này, vị trí Trần Tuyết cùng Trần Hạo chính là đất bằng dưới chân ngọn núi hướng ra phía ngoài kéo dài khoảng trăm dặm, ra ngoài nữa là ráng bảy màu che lấp, hiển nhiên là cấm chế ven không gian này, linh hồn cảm giác cường hãn của Trần Tuyết cũng không thể xuyên thấu mảy may.