Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 196: Cửu Phẩm Thánh Cấp

“Trần Hạo sư đệ, thành tích của ngươi, Sài Dịch ta nghe được, cũng là không tồi... Ta biết chiến lực của ngươi rất mạnh. Chẳng qua nghe nói ngươi mới là nhất phẩm võ thánh, cho nên...ngươi cẩn thận. Trên lôi đài, sư huynh ta sẽ không nương tay! Đương nhiên, ta sẽ cố gắng không làm ngươi bị thương nặng...” Sài Dịch mỉm cười nói, ánh mắt không có chút khinh bỉ cùng trào phúng, trái lại là ý kết giao.

“Vậy đa tạ sư huynh trước!” Trần Hạo mỉm cười nói. Xa xa làm ra một cái tư thế mời.

Ðúng lúc này, trung niên cao thủ phụ trách giám thị lôi đài này cũng đứng dậy, vẻ mặt lộ ra một tia chờ mong cùng ngưng trọng, nhìn Trần Hạo sắp bắt đầu chiến đấu.

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ cao thủ phụ trách giám thị lôi đài trung cấp đều nhận được Ngô trưởng lão nhắc nhở, Trần Hạo một khi xuất hiện, cần phải cam đoan tính mạng hắn an toàn. Dù sao, trên lôi đài mặc dù có cao thủ tọa trấn, đôi khi vẫn sẽ xảy ra ngoài ý muốn, nhất là một số tuyển thủ che giấu thực lực đột nhiên bùng nổ, sẽ làm người ta trở tay không kịp, chờ lúc phản ứng lại, đã xảy ra án mạng.

Mà Trần Hạo ra màn, đã dám khiêu chiến bát phẩm võ thánh Sài Dịch, thật sự là quá chấn kinh một chút. Thậm chí làm cao thủ này cảm giác, Trần Hạo tự tin đã đến cảnh giới tự đại mù quáng...

Đa số người đều có ý nghĩ này.

Duy nhất tràn ngập chờ mong đó là Dương Phàm bọn đệ tử Bách Triều bảng đi ra. Bởi vì chỉ có bọn họ mới từng kiến thức chiến lực biếи ŧɦái của Trần Hạo. Nhất là tuyệt học cường hãn ùn ùn kia càng làm bọn họ rất tin nhất phẩm võ thánh Trần Hạo hẳn là sẽ có biểu hiện kinh người. Hơn nữa, nhất phẩm võ thánh là hơn một tháng trước, loại tồn tại thiên phú siêu cấp biếи ŧɦái này ai biết hắn bây giờ có tăng lên lần nữa hay không.

***

Ánh mặt trời sau buổi trưa chiếu nghiêng ở phía trên dãy núi của Trích Tinh Môn, khu lôi đài ngoại môn đệ tử, bởi vì Trần Hạo xuất hiện nên trong lặng lẽ mang đến sôi nổi đầu tháng chưa từng xuất hiện, từng bóng người đều nhanh như tia sáng từ mười ngọn núi lớn bay về phía khu lôi đài.

“Hàn Mang Kiếm!”

Trên lôi đài, ở thời khắc khí tức của Sài Dịch cùng Trần Hạo đều dâng lên tới đỉnh, đại chiến rốt cuộc bùng nổ, Sài Dịch quát khẽ một tiếng, một thanh đoản kiếm dài ba tấc, cắt qua một tia sáng, xuất hiện ở trước mặt hắn. Đoản kiếm này tuy chỉ dài có ba tấc, nhìn giống dao găm hơn, nhưng ngoại hình lại cực kỳ tinh xảo, chính là bộ dáng bảo kiếm, vừa xuất hiện, khí tức sắc bén đã lan tràn ra, tinh mang rạng rỡ, làm người ta không thể nhìn gần, mọi người cũng cảm giác được từng cỗ kiếm khí như thủy triều cuồn cuộn đến, mãnh liệt mênh mông, uy thế khủng bố đến cực điểm.

“Không phải chứ? Sài Dịch sư huynh sao đã dùng tới Hàn Mang Kiếm?”

Thấy một màn như vậy, không ít đệ tử hiểu biết Sài Dịch, nhất thời lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, bọn họ đều hiểu Hàn Mang Kiếm chính là chỗ dựa lớn nhất của Sài Dịch, là pháp bảo hắn ở trong di tích viễn cổ đạt được kỳ ngộ, là phi kiếm có được khí linh. Tuy là trung phẩm linh khí, lại cường hãn vô cùng, nhất là ở trong ngoại môn đệ tử cũng coi như pháp bảo nổi tiếng. Những ngày qua, Sài Dịch chưa bao giờ vận dụng, mà bây giờ lại bởi vì Trần Hạo, liền dùng tới Hàn Mang Kiếm!

Có lẽ Trần Hạo đã đáng giá Sài Dịch thận trong như thế.

Trong lòng mọi người rất khó hiểu, bởi vì Trần Hạo trên lôi đài tản mát ra khí tức còn xa chưa có trình độ làm bọn họ cảm thấy khủng bố. Tựa như chỉ là hạ phẩm võ thánh.

“Trần Hạo sư đệ, cẩn thận!”

Vẻ mặt Sài Dịch mang theo một tia ngưng trọng nói. Người khác không cảm giác được, hắn tương tự cũng không cảm giác ra khí tức Trần Hạo có gì cường đại, nhưng chính diện đón địch, hắn lại bằng vào trực giác sâu sắc, từ trên người Trần Hạo cảm giác được một loại khí tức nguy hiểm, còn có lời đồn liên quan Trần Hạo, hắn không dám khinh thường.

Vù vù vù!

Theo lời Sài Dịch, Hàn Mang Kiếm ngắn nhỏ tinh xảo như có được linh tính, nhanh như tia chớp xẹt qua một tia sáng, hơn nữa ở dưới Sài Dịch và khí linh cùng nhau khống chế, trực tiếp lấy tốc độ khủng bố Xoay tròn bay múa, ngưng tụ thành màn hào quang hoàn toàn do kiếm quang tạo thành, nháy mắt liền đem Trần Hạo khóa lại trong đó, phong tỏa bốn phương tám hướng, không ngừng thu nạp!

...

“Sài Dịch sư huynh cũng quá ức hϊếp người ta rồi nhỉ... Ra tay chính là tuyệt chiêu...”

Thấy một màn như vậy, trong đám người có người nói.

“Cái gì ức hϊếp người ta? Nên như thế. Trần Hạo này là một tiểu tử á quân Bách Triều bảng đến từ thế tục giới vương triều cấp thấp mà thôi, không biết trời cao đất rộng như thế, đi lên liền dám khiêu chiến bát phẩm võ thánh, thật đúng là coi thường chúng ta, cùng Bách Triều bảng bọn ngu ngốc đó giống nhau? Xem bộ dạng này, Sài Dịch sư huynh chính là muốn cho tiểu tử này chút màu sắc nhìn một cái, ha ha ha...”

Bỗng nhiên, một tiếng thét điên cuồng vang vọng thiên địa cắt giữa chừng người nói chuyện cười to.

Trong tiếng hô đó ẩn chứa nguyên lực dao động cuồn cuộn, càng bộc phát ra khí tức khủng bố như núi như biển, từ trên người Trần Hạo lan tràn ra.

“Đây là...?” Vô số người chợt mở to hai mắt nhìn, phát ra kinh hô không thể tưởng tượng.

“Điều này sao có thể?” Đệ tử vừa mới nói, vẻ mặt càng là kinh hãi.

“Cửu phẩm võ thánh...” Trên lôi đài, tên cao thủ tùy thời chuẩn bị ra tay nghĩ cách cứu viện kia, hai mắt lóng lánh tinh quang rực rỡ, cực kỳ khϊếp sợ nhìn chằm chằm Trân Hạo.

Toàn bộ diễn võ trưòng vội nhìn thẳng Trần Hạo phát ra tiếng gào thét điên cuồng!

Lúc này, Trần Hạo như núi ngạo nghễ đứng thẳng phía trên lôi đài, Trích Tinh Pháp Y bay lên, hai tay mở ra, ngửa đầu hướng trời, mi tâm như là mở rộng một cánh cửa trời xé rách không gian, từng đạo khí tức khủng bố dâng trào ra!

Cả người Trần Hạo chậm rãi trôi nổi trên không, lực lượng cường hãn vô cùng giống như vạn con ngựa chạy chồm, lũ bất ngờ bộc phát, lấy lực lượng tuyệt đối cứng rắn đem Hàn Mang kiếm cương Sài Dịch ngưng tụ thành đánh nát.

Giờ này khắc này, Trần Hạo trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Sài Dịch, khuôn mặt tuấn dật xuất trần tản ra ngạo nghễ quân lâm thiên hạ.

“Cửu phẩm võ thánh, hắn thế mà đã tấn thăng đến cửu phẩm võ thánh... Điều này sao có thể?”

“Đó là cửu phầm võ thánh sao?”

“Không sai! Chỉ có cửu phẩm võ thánh mới có thể có thể thiên môn mở rộng, bắt đầu quán thông thiên địa! Hắn vậy mà đã tấn thăng đến cửu phẩm võ thánh! Mới hơn một tháng...”

Các đệ tử giờ khắc này đều sợ ngây người, nhìn chằm chằm Trần Hạo ngạo nghễ mà đứng, quả thực không thể tin được mắt mình. Trần Hạo như một yêu nghiệt.

Mặc dù là Dương Phàm bọn người quen thuộc Trần Hạo đếu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

Không ai nghĩ đến ngắn ngủn hơn một tháng thời gian, Trần Hạo có thể tăng lên tới cảnh giới như thế!

Trên thực tế, mặc dù là bản thân Trần Hạo cũng không nghĩ tới. Tham bảo kiếm linh cũng không ngờ tới.

Hơn một tháng thời gian bế quan, Trần Hạo từ Thanh Long bắt đầu, bảy ngày đem lĩnh ngộ rèn luyện hoàn thành, hơn nữa đã dung nhập được mộc thuộc tính linh kiếm, làm Trần Hạo kinh hỉ là sau khi thật sự đạt được Thanh Long truyền thừa, hắn đã đột phá một phẩm, bước vào nhị phẩm thánh cấp. Dựa theo Trần Hạo nhắm chừng, nhị phẩm bước vào tam phẩm cần năng lượng chính là so với nhất phẩm đến nhị phẩm lớn hơn mấy lần, lại lĩnh ngộ luyện hóa xong Bạch Hổ, cũng không thể làm hắn đột phá nữa. Nhưng...

Chỉ dùng năm ngày đã hoàn thành Bạch Hổ, làm hắn kinh ngạc là lần nữa đột phá đến tam phẩm thánh cấp. Hơn nữa, sau đó Chu Tước, Huyền Vũ, đều làm cho Trần Hạo đột phá một phẩm cấp.

Lúc này Trần Hạo đã rất kinh hỉ, nhưng đến sau khi hoàn thành Kỳ Lân cuối cùng, chuyện càng làm khϊếp sợ hưng phấn đã xảy ra, sau khi ngũ phương thần thú hoàn hoàn chỉnh chỉnh dung nhập đến ngũ phương linh kiếm cùng Huyền Hoàng Hoàn hòa hợp một thể, thế mà bộc phát ra lực lượng khủng bố đến hầu như làm Trần Hạo không thể tưởng tượng, từ bắt đầu thông qua Huyền Hoàng Hoàn ngũ hành lưu chuyển, làm vách ngăn của Trần Hạo thế như chẻ tre đột phá, liên tục đến cửu phẩm thánh cấp, rốt cuộc bình tĩnh xuống...

Loại tăng lên khủng bố này, đừng nói Trần Hạo không ngờ, mặc dù là tham bảo kiếm linh kiến thức rộng rãi cũng không nghĩ tới.

Ngũ hành thần thú tề tụ một thân lại thêm Huyền Hoàng Hoàn, sinh ra hiệu quả chồng chất, như là tổ hợp linh khi sau khi đầy đủ một bộ xuất hiện thuộc tính thêm vào, hoàn toàn bùng nổ ở trên người Trần Hạo...

Ngắn ngủn một tháng lẻ mười ngày thời gian, tăng lên như kỳ tích!

Nếu không phải thân thể Trần Hạo đặc thù, nếu không phải có ba trăm viên Thối Thể Ðan, Luyện Thần Ðan, Thanh Tâm Đan, Trần Hạo thật không biết đan điền cùng kinh mach của mình có thể thừa nhận nổi loại tăng lên biếи ŧɦái hay không.

...

Trên toàn bộ ngọn núi nhấc lên sóng to gió lớn, mỗi đệ tử ở đây trong lòng mỗi người vô cùng hâm mộ, điên cuồng ghen tị! Nhất là đệ tử vừa rồi còn chuẩn bị xem trò hay của Trần Hạo, nói châm chọc, giờ khắc này càng là câm như hến, ngay cả rắm cũng không dám đánh.

...

“Cửu phẩm võ thánh... Trần Hạo sư... Sư huynh, Sài Dịch tự nhận không địch lại, không xấu mặt nữa!” Sài Dịch rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thu hồi Hàn Mang Kiếm của mình, ôm quyền nói. Ban đầu xưng hô sư đệ, nhưng bây giờ lại trực tiếp biến thành sư huynh. Trong tông môn, cường giả vi tôn, người tới là trước. Người tu vi cao là trưởng giả, không phân biệt nhập môn trước sau.

Trần Hạo mỉm cười, ôm quyền đáp lễ, cũng không nói thêm cái gì. Mà là xoay người nhìn về phía dưới lôi đài, đôi mắt màu đen lóng lánh tinh quang rực rỡ, ánh mắt hướng tới, không ai dám cùng hắn nhìn thẳng, bởi vì ai cũng hiểu, giờ phút này Trần Hạo là đang chờ đợi đối thủ kế tiếp...

Đây mới là đầu tháng, giờ phút này Trần Hạo đã xem như cao thủ đứng đầu, không ai có thể địch, không ai dám chiến.

“Cửu phẩm võ thánh sao? Ta đến gặp ngươi một chút!”

Sau khi yên lặng một lát, một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên từ phía sau mọi người truyền đến, một bóng người từ từ bay lên, lập tức vô số đệ tử bộc phát ra từng trận kinh hô.

“Thái Tấn sư huynh! Vậy mà là Thái Tấn sư huynh! Hô... Lúc này có trò hay để xem rồi...”.

Đám người nhất thời bộc phát ra tiếng nghị luận ong ong. Không có ai nghĩ đến một trong mười đại cao thủ của trung cấp đệ tử Thái Tấn sẽ ở lúc này xuất hiện. Thái Tấn, cửu phẩm võ thánh, xếp hạng mười ngoại môn trung cấp đệ tử. Không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay hắn sẽ đạt được tư cách bước vào Thất Tinh động thiên tầng hai.

Mà Trần Hạo xuất hiện lại uy hϊếp đến địa vị của hắn.

Ban đầu hắn cho rằng căn bản không cần hắn ra tay, đệ tử xếp hạng hơn mười đến hai mươi liền có thể đem Trần Hạo hạ gục, ngoan ngoãn vào tầng một. Nhưng bây giờ, Trần Hạo bày ra lực lượng lại làm một số cao thủ vừa mới tới sắc mặt khó chịu, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Rất hiển nhiên bọn họ căn bản không có nắm chắc chiến thắng Trần Hạo, ai cũng không muốn ra tay đầu tiên.

Bởi vì xếp hạng chín mươi bảy Sài Dịch căn bản là chưa thử ra chiến lực thật sự của Trần Hạo. Mà ánh mắt vài tên đệ tử này đều tập trung đến trên người Thái Tấn.

Cho nên nhìn Trần Hạo đứng ngạo nghễ trên lôi đài, Thái Tấn không thể không ra tay. Những người này tuy là người cạnh tranh của hắn, nhưng tương tự là trợ thủ, do hắn thử trước, là tất nhiên. Nếu không, Trần Hạo chiến thắng bọn họ đều có thể đem Thái Tấn chen xuống. Dù sao hắn được tin tức xác thực, Trần Hạo chỉ cần tiến vào top hai mươi liền có tư cách có thể thay thế hắn...

...

“Ngắn ngủn hơn một tháng thời gian đã tấn thăng đến cửu phẩm võ thánh, quả thực có chút năng lực, chẳng qua nghĩ đến khẳng định là môn chủ cho hắn chỗ tốt to lớn, nếu không quả quyết không có khả năng nhanh như vậy... Nuông chiều cho hư, lầu các trên không mà thôi, vô luận như thế nào cũng phải khiến hắn bị thương nặng, thậm chí...chém gϊếŧ! Chỉ có như thế mới là bảo hiểm nhất nhỉ?” Thái Tấn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại lóng lánh tinh quang bức người, nhìn chằm chằm Trần Hạo, chậm rãi hạ xuống trên lôi đài.

Sát ý trong lòng hắn che giấu vô cùng tốt.

Ban đầu hắn cũng chưa có ý niệm chém gϊếŧ Trần Hạo. Nhưng giờ phút này Trần Hạo bỗng nhiên lên tới cửu phẩm võ thánh, rất là bất ngờ. Dựa vào người ta không bằng dựa vào mình, đem vận mệnh mình nắm giữ ở trong tay người khác vốn không có cảm giác an toàn, nếu Trần Hạo chỉ là cấp thấp võ thánh nhất nhị phẩm thì thôi. Tin tưởng xếp hạng đệ tử trong hai mươi, thậm chí trong năm mươi, cũng có thể chiến thắng Trần Hạo. Nhưng bây giờ hiển nhiên không được. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lôi đài khiếu chiến mặc dù có cao thủ tọa trấn, nhưng ngoài ý muốn vẫn là có thể xảy ra, nhất là đệ tử vốn ôm ý muốn đem đối phưong chém gϊếŧ có tỷ lệ thành công rất lớn. Sau khi thành công, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng. Trách nhiệm là cao thủ bảo vệ kia...

***

“Á quân Bách Triều bảng quả nhiên bất phàm, điều kiện hậu đãi của thất phẩm tông môn ngươi không chọn, lại chọn Trích Tinh Môn chúng ta, nghĩ hẳn vì Thất Tinh động thiên nhỉ? Bỉ nhân Thái Tấn xếp hạng mười, muốn mọi người tâm phục khẩu phục, trước hết thắng ta đi!”

Thái Tấn nhìn chằm chằm Trần Hạo, vẻ mặt trở nên lạnh lùng nói.

“Mời!”

Trần Hạo mỉm cười, ôm quyền nói. Bộ dáng đó tựa như không chút e ngại kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong lời nói của Thái Tấn.

Thất Tinh động thiên quả thật vang danh tu luyện giới. Mặc dù là thất phẩm, bát phẩm tông môn cũng không có. Ðối với người tu luyện tiên thiên cảnh chỗ tốt tuyệt đối là không gì sánh kịp. Nếu không phải chỉ cực hạn ở tiên thiên cảnh, Trích Tinh Môn sớm đã thoát khỏi danh hiệu tam phẩm tông môn. Mà gần vạn đệ tử hàng năm ba tầng chỉ có ba mươi danh ngạch, có thể tưởng tượng cạnh tranh mạnh bao nhiêu. Nhất là đệ tử cấp thấp nhân số khổng lồ càng thêm kịch liệt.