Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 166: Thuần Dương

Mây mù lượn lờ, khí tức viễn cổ tràn ngập, cùng với ngẫu nhiên truyền đến yêu thú gào rống, năm người hớng về phương hướng trung tâm di tích phi hành, Trần Hạo cũng không thể xác định khoảng cách cảm ứng của loại tinh thần lạc ấn này là bao nhiêu, có bốn người ở bên cạnh, một khi những người đó tới mà nói, hắn cũng không sao, nhưng bốn người bọn Đạm Ðài Liên lại sẽ rất nguy hiểm.

Cột sáng truyền tống ở lúc truyền tống người tu luyện đều tách ra một đoạn khoảng cách, truyền tống đến bốn phía bên ngoài di tích. Vận khí tốt, mười ngày nửa tháng, bọn Ngọc Võ Thanh cũng sẽ không tìm đến. Vận khí không tốt, có thể vài canh giờ liền sẽ chạy tới. Cho nên, bây giờ cách tốt nhất đó là bọn người Trần Hạo tìm được một chỗ có được cơ quan cấm chế, xâm nhập trong đó, bằng vào cơ quan cấm chế yểm hộ, thắng được thời gian nhất định, đem tinh thần lạc ấn trên thân bốn người lau đi.

...

Vù Vù vù!

Hơn mười phút sau, xa xa có một tòa thành trì viễn cổ phạm vi chừng trăm dặm xuất hiện ở trong mắt năm người bọn Trần Hạo. Chỉ cần nhìn quy mô thành trì này tuyệt đối là di tích thành trì cấp bậc tỉnh phú. Nhưng căn cứ tin tức lệnh bài trong đầu đạt được, thành trì này ở đế quốc Thần Võ vạn năm trước chỉ là một cái huyện thành nhỏ.

“Ngay tại nơi này đi!” Trần Hạo sau khi cảm ứng được khí mờ mịt trên thành trì, trầm giọng nói, vừa mới nói xong, mày nhất thời hơi nhíu lại: “Có người tới rồi...”

Nghe được Trần Hạo nói, bốn người hơi sửng sốt, ánh mắt chợt nhanh chóng đảo qua bốn phía, lại chưa cảm ứng được bất cứ khí tức gì.

“Không cần để ý, chỉ là một người tu luyện tam phẩm võ tông, hai nhị phẩm, hai nhất phẩm... Ừm? Là đế quốc Thanh Lưu?” Sau một lát, Trần Hạo lại nói. Chỉ là nói xong, lúc thấy rõ bộ mặt năm bóng dáng, Trần Hạo lại nhíu mày.

Bốn người bọn Dương Phàm lúc này cũng thấy được bộ mặt người tới.

...

“Ồ? Đây không phải người của đế quốc Tuyên Võ sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ... Ha ha ha...”

Tiếng cười sang sảng chợt từ trong miệng một thiếu niên tuấn lãng cầm đầu truyền đến, đầy mặt tươi cười, ánh mắt lóng lánh một tia hưng phấn.

Ðế quốc Thanh Lưu chính là một trong những đế quốc ở sát đế quốc Tuyên Võ, hai đại đế quốc quanh năm đều có chiến hỏa bùng nổ, xưa nay bất hòa. Dưới tình huống bình thường, chỉ cần là đế quốc biên giới nối tiếp, cơ bản không có khả năng hòa ái ở chung. Mặc dù là ở chung hòa ái cũng là bị ép bởi áp lực của đế quốc khác, mà tạm thời ngưng tụ thành mặt trận thống nhất liên minh. Một khi uy hϊếp tiêu trừ, phân tranh địa bàn cùng ích lợi liền sẽ xuất hiện.

Rất rõ ràng, đám người Trần Hạo từ Mục Thanh nơi đó đạt được tư liệu chi tiết của những người này, tương tự, đối phương cũng có tư liệu chi tiết của đám người Trần Hạo. Chỉ là không nghĩ tới vừa mới bước vào di tích đã xảo ngộ đến cùng một nơi.

“Một nhị phẩm võ tông, hai nhất phẩm võ tông, một tiểu mỹ nữ cửu phẩm ý đế, còn có một bát phẩm võ đế... Chậc chậc, đế quốc Tuyên Võ các ngươi thật sự là một năm không bằng một năm... Chỉ loại thực lực này thật không nghĩ tới các ngươi còn có thể còn sống, tốt lắm tốt lắm, xem ra là chuyên môn giữ lại cho chúng ta... Ha ha!”

“Tiểu mỹ nữ do ta đến đối phó!” Ngay tại lúc này một thiếu niên nhất phẩm võ tông trong đó, ánh mắt lóng lánh một cỗ da^ʍ tà, nhìn chằm chằm Đạm Ðài Liên nói.

“Ngu ngốc!” Vẻ mặt Trần Hạo bình tĩnh nói. Cùng lúc nói, thân hình nhất thời biến mất.

Chợt đao mang lạnh lẽo thoáng hiện cùng với tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, phốc phốc phốc, đó là đáy trời sương máu, tứ chi bay tứ tung.

Ba giây, chỉ ba giây thời gian, đã chuẩn bị tốt đại chiến một hồi, bốn người bọn Dương Phàm trợn mắt há hốc miệng nhìn cảnh tượng vô cùng thê thảm trước mắt.

Ba giây trước, năm tên thiên tài còn kiêu ngạo vô cùng, đắc ý vô hạn, giờ phút này đã như là đậu phu, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị phân thây...

“Ði!” Trần Hạo sau khi đem năm cái nhẫn trữ vật ném vào Huyền Hoàng Hoàn, vẻ mặt lạnh nhạt như chưa ra tay, nói. Thân hình nhoáng lên một cái liền dẫn đầu hướng thành trì phía dưới bay đi.

Bốn người bọn Dương Phàm nhìn bóng dáng Trần Hạo, trong lòng kinh hãi khó có thể tưởng tượng, căn bản không thể lý giải Trần Hạo là làm như thế nào, năm người đó, nhất là tam phẩm võ đế tuyệt đối không phải bọn họ có thể chống lại, chỉ sợ cũng chỉ có Dương Phàm lĩnh ngộ nửa bước chân lý phong thuộc tính có thể miễn cưỡng cùng hắn chiến một trận, thắng bại vẫn là không biết.

Nhưng Trần Hạo lại là so với gϊếŧ gà cũng thoải mái hơn, nháy mắt chém gϊếŧ năm người!

...

Trong khu vực di tích phạm vi vạn dặm, vô số thành trì lớn nhỏ mọc như rừng, đã không còn huy hoàng của vạn năm trước, không bóng người, chỉ có vô số yêu thú thường lui tới trong đó, một mảng hoang vắng khủng bố, tràn ngập khí tức viễn cổ hiu quạnh.

Ở thời điểm năm người bọn Trần Hạo tiến vào trong thành trì cổ đó, cách ngoài mấy ngàn dặm, bên cạnh khu vực di tích, cả thảy hai mươi tư cái bóng người đang tụ tập cùng một chỗ, nhìn chằm chằm một thiếu nữ đứng ở giữa.

Thiếu nữ này diện mạo tuy không phải tuyệt đẹp, nhưng dáng người của nàng lại là tương đối dụ người, bộ ngực sữa căng, so với nữ tử bình thường rõ ràng lớn hơn, cao cao nhô lên. Eo thon nhỏ nhắn, mông vểnh cao lên, đùi ngọc thon dài, tỏ ra hết sức xinh đẹp. Nhưng quanh thân nàng lại không có bất cứ nguyên lực dao động gì, chỉ có mi tâm đang lóng lánh từng đạo năng lượng dao động vô sắc vô hình.

Bên cạnh, hai mươi ba người có bốn thiếu nữ. Bốn thiếu nữ này không có gì, nhưng ánh mắt những nam đệ tử kia ít nhất có một nửa số người là dừng ở trên bộ ngực của thiếu nữ đó.

“Phạm Âm, thế nào?” Ước chừng qua hai phút sau, ở lúc cảm ứng được tinh thần dao động của thiếu nữ biến mất, Ngọc Võ Thanh lên tiếng hỏi.

“Tính bọn hắn vận khí tốt. Tạm thời chưa ở trong phạm vi cảm ứng... Chúng ta dọc theo bên cạnh di tích tìm kiếm, Truy Tung Ấn của ta phạm vi cảm ứng ở trong năm trăm dặm, chỉ cần bọn hắn không phải một đường chạy như điên, nghĩ hẳn không cần tới bao lâu sẽ có thể tìm được! Đi thôi!” Thiếu nữ được xưng là Phạm Âm tràn ngập tự tin nói.

“Bọn hắn có thể hay không đã phát hiện ngươi để lại Truy Tung Ấn?” Một thiếu niên thất phẩm võ tông trong đó nhíu mày nói: “Nếu là phát hiện mà nói, bọn hắn rất có thể hướng trong di tích mà chạy, chúng ta ở bên cạnh tìm kiếm, chỉ sợ sẽ không có bất cứ thu hoạch gì...”

“Không có khả năng. Trừ phi bên người bọn hắn có cao thủ tu vi thất phẩm ý tông trở lên, nếu không mặc dù là cửu phẩm võ tông cũng hoàn toàn không thể phát hiện. Không tin được ta, có thể ở trên người ngươi thử xem!” Phạm Âm khẽ nhướng mày ngài, mang theo một tia ngạo nghễ nói.

“Cái đó trái lại không cần. Một khi đã như vậy, vậy xuất phát đi!”

“Ðược! Xuất phát!”

Vù vù vù!

Cả thảy hai mươi tư người nhất thời hóa thành từng tia sáng, bắt đầu dọc theo bên ngoài di tích nhanh chóng phi hành, phi hành mỗi lần mấy trăm dặm sẽ dừng lại một lát tìm kiếm, sau khi không có thu hoạch, liền tiếp tục phi hành.