Trong nháy mắt đã gần ba tháng.
Một mình tiến vào dãy núi Ma Vân lịch lãm, Nhị Cẩu Tử ở sau khi Trần Hạo trở lại Tiêu gia ba ngày, liền trở về. Từ biệt ba năm, Nhị Cẩu Tử vẫn hàm hậu như cũ, làm Trần Hao vui mừng là Nhị Cẩu Tử vẫn là Nhị Cẩu Tử trước đây, mặc dù giờ này địa vị Trần Hạo đã bay lên đến tầng thứ làm mọi người Tiêu gia kính sợ, hắn vẫn như cũ hàm hậu kêu “Thiên Tứ ca”, ánh mắt nhìn về phía mình, cùng đệ đệ Trần Nam không có khác biệt.
Sau khi Nhị Cẩu Tử trở về, không đến nửa tháng, sáu người bọn Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật, Tiểu Linh Nhi, Tiêu Cát Yên, Tiêu Cát Sơn, Tiêu Cát Phi cũng từ hoàng gia Tân Tú đường về tới Vân Châu, đây là sau khi Trần Hạo từ đế quốc Tuyên Võ trở lại hoàng gia Tân Tú đường biết được bọn họ đang lịch lãm, nên dặn dò Hoàng Khởi.
Chẳng qua, Trần Hạo không báo Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật cũng trở về, nhưng hai người vẫn là đã trở lại. Làm đồng bọn thân mật nhất của Trần Hạo, bọn họ hiểu, Trần Hạo sắp rời khỏi. Một lần này chia tay, lần sau gặp lại, ít nhất là chuyện của hai năm sau.
Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật sau khi trở lại Vân Châu, Hách Liên Vũ Tử chỉ trở về Hách Liên gia nửa ngày, đêm đó lại về tới Tiêu gia. Mặc Vũ Dật cũng về Mặc gia nán lại ba ngày liền cũng tới Tiêu gia, chỉ là hai người lại bị Trần Hạo áp bức bắt đầu tu luyện, mỗi ngày tất nhiên phải thừa nhận một lần công kích khủng bố của Trần Hạo, ngay cả thở mạnh cũng không được một ngụm.
Mặc Vũ Dật còn tốt, không có bất cứ gánh nặng trong lòng nào. Nhưng Hách Liên Vũ Tử tuy mặt ngoài nhìn không ra, trong lòng lại hận đến ngứa răng, nàng quả thực muốn cố gắng tu luyện, dùng hết toàn bộ lực lượng của mình tu luyện, nhưng... Không thể dịu dàng một chút. Không thể cho một cái khuôn mặt tươi cười. Không thể nói một câu không quan hệ với tu luyện. Nàng thậm chí có chút hoài nghi, Trần Hạo căn bản chưa đem mình coi là nữ nhân... Hồng nhan họa thủy, hắn từng nói không biết bao nhiêu lần. Trước kia nàng chưa có loại tâm tư vi diệu đó, bởi vì nàng nhỏ, hắn càng nhỏ hơn. Nhưng bây giờ thì khác. Tâm tư nàng, dung nhan nàng, hắn đều coi như không thấy.
Thống khổ không chịu nổi tương tự, còn có Tiêu Cát Sơn, Tiêu Cát Phi, Tiểu Linh Nhi, Tiêu Cát Yên, Nhị Cẩu Tử, Trần Nam, Trần Yến, còn có đệ đệ của Tiêu Cát Phi, đệ tử cùng thế hệ với Trần Hạo Tiêu Tường Đằng... Thậm chí Tiêu Mai đã bỏ lỡ tuổi tu luyện tốt nhất, cùng với Tiêu Phong đau khổ theo đuổi Tiêu Mai mấy năm, ở nửa năm trước rốt cuộc tu thành chính quả, đều ở dưới Trần Hạo rực rỡ, vượt qua ba tháng.
Tâm tư Tiêu Mai, ba năm trước Trần Hạo đã hiểu. Mà nàng có thể cùng Tiêu Phong đi đến với nhau thì Trần Hạo muốn nhìn thấy nhất.
Tiêu Mai là thiếu nữ trưởng thành mà Trần Hạo tiếp xúc đầu tiên, hắn có được tâm trí trưởng thành, sớm chiều ở chung đoạn thời gian đó, cũng từng bị Tiêu Mai kích động lên gợn sóng trong lòng. Nhưng Trần Hạo biết, đó chỉ là loại xúc động nào đó đến từ một nửa khác của mình, không phải tình yêu.
...
Trần Hạo cũng căn cứ tu vi cảnh giới của mọi người, ở đan điền họ rót vào ngũ hành năng lượng trình độ khác nhau.
Không phải là những tuổi nhỏ một chút này, chính là Tiêu lão đã bước vào tam phẩm võ tông, cùng với thất phẩm võ đế Tiêu Ðỉnh, cùng với thành chủ Lý Nhiên, cũng là ông nội của Tiểu Linh Nhi có ân với Trần Hạo, Trần Hạo đều đem ngũ hành năng lượng đánh vào đan điền họ.
Bước lên con đường đỉnh phong tựa như là nhất định cô độc, tịch mịch.
Nhưng Trần Hạo lại muốn thay đổi tất cả cái này!
...
“Thiên Tứ, có tính toán gì không?”
Theo thời gian Trần Hạo sắp rời đi càng ngày càng gần, đêm nay, sau khi Trần Hạo trở về, cũng chưa từng nói cái gì, phụ thân rốt cuộc ở thời khắc đêm dài, người yên tĩnh đem Trần Hạo gọi vào một căn phòng đơn độc yên lặng trong biệt viện, hỏi.
“Cha, cha nói phương diện gì?” Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mơ hồ chờ mong.
“Sau khi tiến vào tu luyện giới” Ánh mắt Trần Hải trở nên xa xăm, thản nhiên nói: “Cha biết, con đã sớm hoài nghi thân phận cha, đừng nói con, chính là Tiểu Nam cũng đang hoài nghi... Cha bây giờ chỉ có thể nói với con, ta cùng mẹ con đến từ tu luyện giới...”
“Cái gì?” Trần Hạo nhất thời khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn. Tuy đã sớm đoán được phụ thân không đơn giản, nhưng giờ khắc này như trước bị lời của phụ thân làm sợ ngây người.
“Không cần kinh ngạc. Những lời này tuyệt đối đừng để cho mẹ con biết, lại càng không nên đi hỏi bà ấy, hỏi bà ấy, bà ấy cũng là không biết... Ài... Ðược rồi không nói cái này nữa. Ba tháng qua con làm tất cả, cha đều biết. Chỉ là... con đã có được trái tim cường giả, vì sao còn muốn nhiều vướng bận như vậy? Nếu con lo lắng chúng ta, cha có thể nói rõ ràng cho con, con đã đi lên con đường này, cha liền không có khả năng mặc kệ, cho nên con có thể yên tâm, ở thế tục giới còn chưa có ai có thể xúc phạm tới chúng ta!”
“Con...”
“Con đường tu luyện vốn chính là đoạt mệnh với trời, một mình con cũng phải đối mặt cửu tử nhất sinh, khó khăn hiểm trở. Chẳng lẽ con còn muốn giúp mọi người nghịch thiên sửa mệnh? Con đã bước lên con đường này thì phải lòng không tạp niệm, dũng mãnh tịnh tiến, toàn bộ vướng bận cùng ràng buộc đều phải gạt bỏ từ đáy lòng. Thiên đạo vô tình, chỉ có vô tình mới có thể nghịch thiên! Nếu không... con sắp sửa đi vào rập khuôn theo cha cùng mẹ...” Trần Hải nhìn chằm chằm Trần Hạo, thanh âm kiên quyết nói.
Nhưng Trần Hạo lại từ trong lời nói của phụ thân chợt bắt được một ít tin tức, sau khi trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn thẳng phụ thân, thanh âm kiên định nói: “Cha, con hiểu ý tứ cha, nhưng thứ lỗi con không làm được! Nếu không, mặc dù bước lêи đỉиɦ phong, với con mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì! Cái gì thiên đạo pháp tắc con mặc kệ, trong lòng con có đạo của con!”
“Con... Trong lòng con, có đạo của con?” Vẻ mặt bình tĩnh, Trần Hải bỗng bị lời kiên định chấp nhất của Trần Hạo làm khϊếp sợ.
“Vâng...” Trần Hạo nói. Còn có một câu hắn chưa nói, đó là "hắn quá khứ” đã bỏ lỡ một lần, liền sẽ tuyệt không sai lần thứ hai nữa. Ý tứ phụ thân rất rõ ràng, đó là chỉ có dứt bỏ tất cả tạp niệm, lòng không tạp niệm tu luyện, vô tình vô nghĩa tu luyện, mới có thể bước lêи đỉиɦ phong. Hắn xưa kia cũng là bước lêи đỉиɦ phong, hơn nữa là ở vô số lĩnh vực. Tuy cũng không phải là tu luyện, nhưng có đạo lý giống nhau. Loại tịch mịch cô độc như tuyết đó, bước lêи đỉиɦ phong lại có ý nghĩa gì?
Mà lời của phụ thân cũng mịt mờ nói cho hắn, ông cùng mẫu thần là thất bại ở trên chữ “Tình”. Trần Hạo không thể nào phán đoán phụ thân cùng mẫu thân đến tột cùng là tình huống gì, nhưng biết, lấy vẻ mặt giờ phút này, lời giờ phút này của phụ thân, nếu lại cho ông một lần cơ hội mà nói, ông vẫn sẽ đi đến hiện tại một bước này. Ông cũng thủ vững đạo trong lòng mình. Ông chưa làm được lòng không tạp niệm, đến bây giờ cũng chưa làm được, bởi vì ông còn vướng bận mình, vướng bận tình huống mình sau khi bước vào tu luyện giới, khuyên mình đi làm chuyện ông chưa làm được...
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Trần Hải không nói thêm gì nữa, mà là dời đề tài, nói: “Ðiêu kĩ, con đã hoàn thành cảnh giới đầu tiên. Thiên địa vạn vật trạng thái yên lặng, quỹ tích cùng hoa văn sinh mệnh của nó đều có vết có thể theo, có quy luật. Con có thể ở trong thời gia ngắn như thế làm tới cánh giới bây giờ đã rất không tệ rồi, nhưng còn chưa đủ... Bước tiếp theo, con thử bắt lấy quỹ tích cùng hoa văn sinh mệnh động thái, đem không thể nắm lấy biến thành có quy luật, chờ con có thể khống chế quỹ tích sinh mệnh của chúng nó, liền thật sự tiến vào đại thành. Ðây cũng là một loại thiên đạo...”
“Vâng. Cha... Vô danh lão nhản... Cha biết không?”
“Vô danh lão nhân? Không biết...” Làm Trần Hạo kinh ngạc là Trần Hải khẽ nhíu mày, nói thẳng: “Là người nào?”
“Hơn trăm năm trước từng xuất hiện, để lại rất nhiều truyền thuyết, điêu kĩ của ông ta, đó là như cha nói: ‘thiên hạ không có gì không thể điêu khắc’...”
“Là nam hay là nữ? Bao nhiêu tuổi?” Vẻ mặt Trần Hải nhất thời mang theo một tia khϊếp sợ hỏi.
“Theo ghi lại, thanh âm là khàn khàn, rất già nua. Dung mạo, nam nữ, tên họ, đều không rõ. Chính bởi như thế mới được xưng là vô danh lão nhân. Cha... Đây là tư liệu có liên quan vô danh lão nhân, con cảm thấy hắn là có quan hệ với cha” Trần Hạo có thể cảm giác ra phụ thân là thật không biết, mà không phải cố ý giấu giếm hắn.
Trần Hải vội vàng đón tới trong tay, nhanh chóng lật xem, vẻ mặt trở nên càng lúc càng kích động, lúc nhìn thấy hình vẽ vài món trân phẩm mà vô danh lão nhân truyền lại đời sau, làm Trần Hạo kinh ngạc là, tay phụ thân cũng bắt đầu run run, nhưng trong mắt lại toát ra một tia quyết tuyệt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, phất phất tay đối với Trần Hạo, nói: “Ði đi, cha nên nói đều nói rồi, bước vào tu luyện giới... Nếu, nếu có ai từ thế tục giới biết được điêu kĩ của con, nhớ rõ, cứ nói cơ duyên xảo hợp được một lão nhân truyền thụ, về phần ở nơi nào gặp được, bộ dáng gì, con tự bịa đặt là được, nhớ, không nên bại lộ cha là được. Còn có, không nên cùng người hỏi con là địch, cho là trưởng bối... Đi đi... Cha mệt rồi...”
...
Ðêm lạnh như nước.
Lúc ra khỏi phòng, lông mày nhíu chặt của Trần Hạo chậm rãi giãn ra, chuyện phu thận không muốn nhắc tới, hắn chung quy không thể hỏi nhiều. Vốn tưởng rằng lần nói chuyện này hẳn là có thể ít nhiều vạch trần một chút cái khăn che mặt thần bí của phụ thân, nhưng không nghĩ tới, không những phụ thân, ngay cả mẫu thân cũng đều trở nên càng thêm thần bí hẳn lên.
Ba ngày sau.
Lúc đêm dài yên tĩnh, một đạo khí tức mờ mịt bỗng nhiên như xé rách hư không, bao phủ về phía Tiêu gia, thiên địa linh khí phạm vi trăm dặm nhất thời cuồn cuộn hướng về Tiêu gia xông tới.
Cái động tĩnh lớn vô cùng này nhất thời làm người tu luyện cả Vân Châu thành đều bừng tỉnh, bay lướt đến chỗ cao.
Mà trong Tiêu gia, đám người Tiêu lão, Tiêu Ðỉnh, cha mẹ của Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật, Tiểu Linh Nhi ở ngay sau đó lao về phía phòng của Trần Hạo.
Mỗi người đều hiểu, loại khí tức này xuất hiện ý nghĩa gì.
Ầm!
Một tiếng nổ vang bỗng nhiên từ nóc phòng của Trần Hạo truyền ra, một đạo hào quang rực rỡ phóng lên trời, một cỗ khí tức cổ xưa huyền ảo nhất thời tràn ngập ra, sau một lát, vẻ mặt mang theo một tia khϊếp sợ, Trần Hạo như thiên thần từ từ bay lên.
“Bảo trọng!”
Nhìn đám người liều mạng lao qua, ánh mắt Trần Hạo chậm rãi đảo qua ở trên mặt mọi người, vẻ mặt ngược lại trở nên bình tĩnh thong dong, cực kỳ bình tĩnh nói.
“Ca ca...”
“Ca!”
“Thiên Tứ ca...”
“Lão đại!”
“Trần Hạo!”
Ở thời điểm mọi người đều kêu ra tiếng, vẻ mặt băng lạnh như nữ thần băng sơn, giờ khắc này Hách Liên Vũ Tử rốt cuộc nhịn không được, trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ lành lạnh như trăng nháy mắt đã đầy nước mắt, như là điên cuồng, bay lên không, lao về phía Trần Hạo đã ở trong cột sáng bao phủ.
Chỉ là mới tiếp cận đến ngoài mười trượng liền bị một cỗ năng lượng cường hãn ngăn cản, không thể tới gần chút nữa, nhưng làm mọi người ghé mắt, làm Trần Hạo nhíu mày là Hách Liên Vũ Tử sử dụng năng lượng cuồng bạo, rầm rầm va chạm.
Trần Hạo nhìn chằm chằm Hách Liên Vũ Tứ, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười, như là nói gì đó nhưng không có ai có thể nghe được nữa.
“Ngươi chờ, chờ!” Va chạm không có kết quả, Hách Liên Vũ Tử đối với Trần Hạo trong giây lát không gian vặn vẹo sắp sửa biến mát, lớn tiếng hô.
...
Tê tê tê!
Sau nháy mắt ngắn ngủi, trong mắt Trần Hạo như trước dừng lại khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ gần như điên cuồng của Hách Liên Vũ Tử, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Trần Hạo rõ ràng, hắn đã bị lệnh bài đưa tới một tầng diện khác, tu luyện giới!
Bầu trời xanh thẳm trong vắt không nhiễm hạt bụi nhỏ, trong suốt như sứa, điểm xuyên từng đám mây trắng nhuộm lên ráng mờ. Trong thiên địa tràn ngập thiên địa linh khí nồng hậu tinh thuần.
Dãy núi phập phồng, cây xanh từng bụi, trong không khí tràn ngập tươi mát say lòng người, nhẹ nhàng hít một hơi liền làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
“Hô... Tu luyện giới này quả thực không tệ, thiên địa linh khí lại hùng hồn, tinh thuần như thế, mặc dù không có đan dược, tiêu tử này ở nơi này tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng lên không chỉ gấp hai...” Tham bảo kiếm linh ở trong đầu Trần Hạo nghĩ.
Ðúng lúc này, không gian trước mặt Trần Hạo ngoài mười trượng bỗng nhiên quỷ dị dao động hẳn lên, chợt một cái bia tháp thật lớn màu đen bỗng dưng xuất hiện, đứng sừng sững ở trước mặt Trần Hạo, trên bia tháp từ trên quét xuống đã rậm rạp ít nhất có tên hơn một ngàn người, đỉnh chóp bia tháp có năm chữ to màu vàng tiên văn khắc: “Bách Triều bảng bài danh (Xếp hạng Bách Triều bảng)”!
Trần Hạo nhìn chăm chú tên trên bia tháp, hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, ở trong đầu vung kiếm chặt đứt suy nghĩ về người thân, bạn bè cùng với khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp như trăng lạnh kia, mang cho hắn đủ loại cảm xúc dao động.
Thiên đạo vô tình.
Hắn không thể làm đến vô tình, nhưng tâm tính bền gan vững chí lại sẽ tuyệt không quả quyết, nên tạm thời buông xuống phải buông xuống. Hắn sẽ không đem thời gian lãng phí ở trên vướng bận cùng nhớ nhung không có ý nghĩa.
Chậm rãi mở to mắt, đôi mắt màu đen thâm thúy của Trần Hạo trở nên cực kỳ trong suốt, khuôn mặt tuấn dật xuầt trần tản mát ra một cỗ lạnh lẽo cùng kiên định, bước một bước về phía bia tháp!
Chậm rãi vươn bàn tay, khí tức lệnh bài nhất thời xuất hiện ở lòng bàn tay Trần Hạo, cùng lúc đó, Trần Hạo hung hăng đưa bàn tay đè ở trên chỗ lõm của bia tháp.
Ðây là khảo thí toàn bộ đệ tử Bách Triều bảng sau khi bước vào tu luyện giới phải trải qua. Linh bảo bia tháp sẽ căn cứ năng lượng, cảnh giới, khí tức trong cơ thể mỗi một đệ tử làm ra phân tích chiến lực tương ứng, ra xếp hạng Bách Triều bảng bước đầu.
Tê tê tê!
Theo khoảnh khắc Trần Hạo đưa tay đè ở chỗ lõm, ánh vàng rực rỡ liền từ trên bia tháp bay lên, từng đạo khí tức huyền ảo mờ mịt liền bao phủ trên người Trần Hạo, mà Trần Hạo thì chậm rãi nhắm hai mắt lại.