Hành Lá

Chương 32

Một tháng sau, lúc Trình Vũ Dương đến taekwondo quán tập luyện thuận tiện đưa một usb cho Lâm Cảnh.

Thanh niên trong lúc nghỉ ngơi cầm usb, đầu lông mày nhíu lại:

-Bao nhiêu tấm?

-Cậu còn muốn bao nhiêu tấm? – Trình Vũ Dương cười bất đắc dĩ, -Lúc tôi bảo Steve làm cái này, hắn còn nói người châu Á các người thật đáng sợ.

Lâm Cảnh hừ nhẹ:

-Đó là bọn họ quá ngu xuẩn.

-Thế nhưng dù kỹ thuật rất tốt, chỉ cần kiểm tra vẫn có thể phát hiện đây là ảnh PS, cậu xác định muốn dùng cái này để đối phó thằng con ông cháu cha không biết trời cao đất rộng kia? – Trình Vũ Dương vừa thay đổi quần áo vừa hỏi.

-Họ sẽ không lấy được ảnh chụp gốc. – Lâm Cảnh nhướn mày cười trào phúng, -Bởi vì họ thậm chí không tìm thấy ảnh gốc có từ đâu.

Trình Vũ Dương ngẩn người, thở dài:

-Chuyện làm xong nhất định phải nói cho tôi biết, để tôi học tập.

Lâm Cảnh ngồi ngay ngắn tại chỗ, không tiếp lời.

Cuối tháng mười một, một ngày trước hội nghị cổ đông tập đoàn Hạo Hãn, phòng quản lý nhận được một bưu kiện.

Trong túi văn kiện chỉ có một bức tranh màu.

Đó là một tấm ảnh, ảnh chụp lại màn hình máy tính, trên màn hình máy tính rõ ràng là ảnh một thanh niên với ba cô gái dâʍ ɭσạи.

Thư ký nhận bưu kiện tưởng là trò đùa liền mang đi cho những đồng nghiệp khác xem.

Kết quả mọi người truyền một vòng, cuối cùng bị trợ lý tổng giám đốc ngăn lại. Sắc mặt trợ lý khó coi, ba lần năm lượt nghiêm khắc không cho mọi người truyền việc này ra ngoài sau đó tịch thu bức ảnh, đưa tới văn phòng phó tổng giám đốc tầng cao nhất.

Mao phó tổng giám đốc cầm bức ảnh tức run rẩy cả tay, lập tức gọi cho con trai mình quát tháo một trận.

Mao Quân bị chửi té tát đương nhiên không hiểu tại sao lại có tấm hình như vậy, hắn liên tục giải thích, nói nhất định là có người ác ý hãm hại. Mao phó tổng nghĩ nghĩ, quả thực có khả năng này nhưng vẫn nghiêm nghị mắng mỏ một lúc. Cúp điện thoại, Mao phó tổng đang muốn cầm điện thoại báo cảnh sát, nghĩ nghĩ lại vẫn thả lại.

Nhỡ là thật thì sao?

Con mình là loại gì bản thân vẫn hiểu nhất. Lăng nhăng bên ngoài làm con gái tìm tới cửa cũng không ít, nhưng rốt cuộc có ảnh chụp kiểu này không, hoặc là rốt cuộc có làm việc này không? Báo cảnh sát, nhỡ đâu điều tra ra là thật, đây chẳng phải muốn ông đeo mặt mo cũng không hết nhục à?

Mao phó tổng nghĩ nghĩ, dứt khoát tra từ bưu kiện, cuối cùng lại thất vọng phát hiện đó là một công ty chuyển phát giá rẻ, người chuyển phát căn bản chỉ phát đơn trên đường, địa chỉ người gửi đều là giả.

Ngay lúc một già một trẻ tức giận, hội nghị cổ đông cùng ngày, phòng quản lý lại nhận được một bưu kiện.

Vẫn là ảnh chụp của Mao Quân, chỉ là lúc này địa điểm nhân vật đều thay đổi, nhưng trình độ đặc sắc chỉ có hơn chứ không kém.

Mao phó tổng đang chuẩn bị họp tức giận đỏ phừng cả mặt, lúc họp cảm giác tất cả mọi người đàng nhìn mình, còn chưa họp xong đã chạy ra lại gọi điện cho con trai.

-Mày quay lại lập tức cho tao! Ngồi máy bay nhanh nhất!

Mao Quân đang học ở Thượng Hải, nhận được điện thoại rắm cũng không dám đánh, xế chiều hôm ấy lập tức quay về Thâm Quyến.

Mao phó tổng ném ảnh vào mặt hắn, tức giận không nói nên lời.

Mao Quân nhìn thấy ảnh mặt đen sì. Chuyện đặc sắc như vậy, dù hắn thích chơi mấy cũng không làm được. Nhưng người chụp ảnh quá giảo hoạt, không chuyển hình gốc mà lại chụp màn hình máy tính, khiến hắn như chụp trộm từ máy tính của người khác, muốn làm so sánh kỹ thuật cũng không có số liệu gốc.

-Đây rõ ràng là cố ý muốn hãm hại con! – hắn gào lên.

Rốt cuộc là đắc tội với ai?

Ai lại ác như vậy?

Đầu óc hắn hỗn loạn, đột nhiên nghĩ đến một người, cầm điện thoại lập tức gọi cho bộ phận nhân sự đơn vị thực tập trước đây, sau đó tra được điện thoại ở HongKong của Lâm Cảnh. Lập tức gọi tới.

Điện thoại vừa thông Mao Quân lập tức quát:

-Có phải mày không!? Có phải mày làm không?

Lâm Cảnh ‘hử’ một tiếng, như là rất ngạc nhiên.

-Có phải mày gửi ảnh không? – Mao Quân nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.

-Ảnh gì? – Lâm Cảnh không lạnh không nhạt, dường như không có bất cứ kiên nhẫn nào với hắn.

-… Mày đừng giả ngu, trừ mày ra còn ai làm việc này vào đây… – Hắn đột nhiên câm bặt, phía dưới còn có một tấm là hắn với bạn gái cũ nào đó chụp, cô bé kia tồn tại thật, chỉ là tấm hình ấy nào có đặc sắc như vậy.

Cô bạn gái kia cho tới giờ không xuất hiện trước mặt Lâm Cảnh, sao Lâm Cảnh lại biết?

Lâm Cảnh đầu kia không kiên nhẫn lại hỏi ‘chuyện gì’, Mao Quân thất thần cúp điện thoại, ngồi đờ đẫn trên ghế.

Rốt cuộc hắn đắc tội với ai?

Mao phó tổng tức muốn chết, vốn định báo cảnh sát nhưng trong khoảng thời gian họp cổ đông này cực kỳ mẫn cảm, hơi có chút gièm pha cũng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của ông. Vì vậy chỉ có thể chỉ vào con mình trút lửa giận ngập đầu.

Lâm Cảnh đang ngồi trong quán cà phê viết luận văn nhìn điện thoại bị ngắt, cười nhạt.

Trình Vũ Dương ngồi đọc sách ở đối diện giơ ngón cái lên, không nói gì tỏ vẻ khâm phục.

Lâm Cảnh làm tất cả, đều thông qua internet để hoàn thành.

Trình Vũ Dương học ở đại học HongKong là chuyên ngành IT, là một học bá quên biết hacker nước ngoài quả thực rất bình thường. Bởi vậy lúc Lâm Cảnh đề nghị hắn nhờ vả hacker, hắn hoàn toàn ôm tâm tình xem trò vui giới thiệu Steve.

Steve đầu tiên thông qua hòm thư Mao Quân hay dùng do Lâm Cảnh cung cấp, hack được thư từ bên trong của hắn, hai người sàng lọc ID hắn hay liên lạc, vì vậy nhanh chóng tìm được trên internet photo album có hình của hắn với các bạn gái.

Chuyện sau đó thì càng đơn giản.

Chỉ là việc trả thù này phải kết hợp được thiên thời địa lợi nhân hòa. Muốn nói phức tạp lại không phức tạp, muốn giải quyết bạn cũng không thể giải quyết ngay lập tức. Không thể không bội phục suy nghĩ trả thù đáng sợ của Lâm Cảnh.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, chuyện xảy ra đầu tháng tám, chờ đến cuối tháng mười một mới ra tay. Lòng trả thù này phải khủng bố thế nào mới có thể ngủ đông đến tận giờ?

-Nếu Đường Nguyên làm chuyện gì có lỗi với cậu, chỉ sợ chết không có chỗ chôn…

Người đang uống cà phê hơi dừng lại, cười như không cười ngẩng lên nhìn hắn:

-Miệng chó không nhả được ngà voi.

Trình Vũ Dương vội vàng xua tay tỏ vẻ mình chỉ thuận miệng nói thôi. Được chứng kiến thủ đoạn của hắn, tự nhiên đã có tâm kính sợ.

Lâm Cảnh lại hơi cụp mắt, trả lời hắn:

-Chỉ có Đường Nguyên, tôi không biết làm gì hết.

Hắn có thể đưa nơi mềm mại nhất ra cho người kia, chỉ cần cậu ấy hơi động dao là có thể cắt máu tươi đầm đìa. Làm vậy nguy hiểm thế nào tự hắn biết, nhưng chỉ có để lộ nơi mềm mại nhất ra hắn mới có thể nhận được càng nhiều ấm áp từ trên người người kia.

Hắn đang đánh bạc, đánh bạc tên kia dù cắt cho mình cả người thương tích cũng không nỡ hạ một dao cuối cùng.

Chỉ cần hắn không chết, thì tuyệt đối không buông tay.