Hằng Ôn

Chương 19

Hứa Kính Hằng tiễn Bành Đông Lai, cũng nhắc anh ta không được để những lời Ôn Duy Viễn nói bị người khác biết được, y sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục Ôn Duy Viễn.

Bành Đông Lai cũng không mong muốn Ôn Duy Viễn vì vậy mà giải nghệ, dù sao hơn mười năm nghiệp diễn, có thể trở thành một ngôi sao là không hề dễ dàng.

Ôn Duy Viễn ngồi ở trước bàn sách, nghe được thanh âm Hứa Kính Hằng đẩy cửa tiến đến, hắn nói mà không hề ngẩng đầu: “Em không cần khuyên anh, anh đã quyết định rồi. Trong khoảng thời gian này anh đã nghĩ rất nhiều, làm diễn viên nên anh đã không thể nỗ lực chăm lo cho gia đình được. Hiện tại cha đã qua đời, anh không muốn bởi vì sơ suất của mình, lại khiến cho người bên cạnh mình rời đi lần nữa, cho nên đợi đến khi hợp đồng đến hạn, anh sẽ đến trường đại học giảng dạy, trải qua cuộc sống sáng chín chiều năm* bình thường.”

(*giờ làm việc tiêu chuẩn của công nhân viên chức)

“Không, anh là diễn viên, anh không hợp làm giáo sư.”

“Chưa thử qua làm sao biết?” Ôn Duy Viễn cười hỏi, đã từng có trường đại học đến tìm hắn, hy vọng hắn có thể đến giảng dạy, lúc ấy Ôn Duy Viễn từ chối, cái chết của cha làm cho hắn hiểu rõ rất nhiều chuyện, nếu như năm đó đáp ứng bọn họ, có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh cha hơn, nói không chừng cha sẽ không chết như vậy.

Hứa Kính Hằng nhìn Ôn Duy Viễn lộ ra nụ cười lâu nay không thấy, thế nhưng lại không có chút nào bớt rầu rĩ, ngược lại càng thêm lo lắng.

Quyết định cuối cùng của công ty cuối là tổ chức một buổi họp báo, để cho Ôn Duy Viễn ra mặt giải thích, đến lúc đó những gì nên nói sẽ do nhân viên có chuyên môn soạn trước, chỉ cần Ôn Duy Viễn học thuộc rồi trả lời là được.

Ôn Duy Viễn đồng ý, thế nhưng bản trả lời soạn sẵn hắn cũng không thèm liếc một cái, ném vào trong góc.

Hứa Kính Hằng biết rõ, vào buổi họp báo hôm đó Ôn Duy Viễn sẽ nói, nhưng chỉ có hắn sẽ đến trường đại học giảng dạy.

Nhặt lên bản soạn, Hứa Kính Hằng không nói gì, bởi vì, y cũng có tính toán riêng của mình.

Ngày họp báo, Hứa Kính Hằng theo Ôn Duy Viễn cùng nhau đến công ty.

Trên mặt Ôn Duy Viễn hiện ra nụ cười thản nhiên, thanh âm nhu hòa nói với Hứa Kính Hằng: “Họp báo của anh, em đến làm gì? Cẩn thận bị người ta nhận ra em là người còn lại trong mấy tấm ảnh.”

“Em không sợ.”

“Nhưng anh sợ.” trong phòng nghỉ Ôn Duy Viễn nắm cổ tay Hứa Kính Hằng nói, “Áp lực của dư luận một mình anh chịu là đủ rồi, em đừng làm anh lo lắng.”

Hứa Kính Hằng nghe theo, nghiêng mình tựa lên người Ôn Duy Viễn: “Được.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Bành Đông Lai báo cho Ôn Duy Viễn là đã chuẩn bị xong, đã đến lúc lên sân khấu.

Ôn Duy Viễn vuốt vuốt tóc Hứa Kính Hằng nói: “Chờ anh quay về.”

Hứa Kính Hằng cười nhìn hắn, không hề đồng ý với những lời này của hắn, mà Ôn Duy Viễn cũng không nhìn ra Hứa Kính Hằng có gì khác thường.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Ôn Duy Viễn bước lên sân khấu, từ lúc hắn xuất hiện đến khi ngồi xuống, đèn chớp lóe lên không ngừng nghỉ.

Người duy trì trật tự phất tay, hàm ý mọi người giữ yên lặng.

“Đã làm phiền mọi người lúc bận rộn mà cũng trích thời gian để đến đấy.” Ôn Duy Viễn nói vào micro, “Về……”

“Về ảnh chụp trên tạp chí.” Một giọng nói khác vang lên, Hứa Kính Hằng, người đáng ra phải đang ở phòng nghỉ chờ, ngoài ý muốn xuất hiện ở trước mặt mọi người. Y đi lên sân khấu, đứng cạnh Ôn Duy Viễn, không có lùi bước, không có e ngại, nụ cười trên mặt phá lệ thoải mái, từng lời nói ra, hệt như sét đánh, “Tôi chính là người còn lại trong ảnh.”

Vừa dứt lời, dưới sân khấu một mảnh xôn xao, đây là một tin động trời đó!

Trước khi các phóng viên đến đây đều đã được cảnh báo trước, Tụ Tinh giải trí tính toán đè ép vấn đề này xuống, sẽ không có phóng viên nào hỏi về người còn lại trong hình, không nghĩ tới Hứa Kính Hằng đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại còn không đánh mà khai.

Ôn Duy Viễn chấn động, không ngờ tới Hứa Kính Hằng sẽ chạy ra nói những lời này, hắn bắt lấy tay Hứa Kính Hằng, muốn làm cho y im lặng.

Em cứ như vậy mà tự hủy sự nghiệp của chính mình!

Hứa Kính Hằng đưa tay nắm lấy tay Ôn Duy Viễn, siết chặt.

“Như những gì trong hình cho thấy, chúng tôi là một đôi tình nhân đồng tính, đã ở bên nhau năm năm, giấu diếm mọi người lâu như vậy, rất xin lỗi.” Hứa Kính Hằng nâng lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của mình và Ôn Duy Viễn, mười ngón đan vào nhau, hai chiếc nhẫn bạc lấp lánh xuất hiện trước mặt mọi người, “Bên nhau năm năm, cũng giống như những cặp tình nhân dị tính, chúng tôi cũng có cãi vã, đã từng chia tay nhau, nhưng vẫn duy trì đến tận bây giờ. Tôi cảm thấy đây không phải là một chuyện hổ thẹn gì, ngay cả cha mẹ cũng đã đồng ý chuyện của chúng tôi, người ngoài có tư cách gì mà soi mói.”

Hứa Kính Hằng ngôn từ sắc bén, trong mắt lóe ra ánh sáng kiên định.

Từ sau cái chết của cha, thế giới của Ôn Duy Viễn bị một màn đêm bao trùm, màu đen của khói mù đem hắn vây kín, không một tia sáng nào thâm nhập được. Hứa Kính Hằng là ánh sáng chói mắt đầu tiên, phá tan hết trở ngại nặng nề, xâm nhập thế giới u ám bấy lâu, trong lúc nhất thời mặt trời chiếu khắp nơi, Ôn Duy Viễn ngây ngốc nhiều ngày nay cảm thụ được ấm áp, mang theo chút lo lắng tiến lên, hắn chăm chú nắm chặt tay Hứa Kính Hằng, đem tất cả những suy nghĩ tiêu cực ném ra khỏi đầu, hắn nói: “Thật xin lỗi, Kính Hằng có chút quá kích động, nhưng chúng tôi thành khẩn mong mọi người hiểu cho, yêu một người không có tội gì hết, trước khi gặp được tình yêu đích thực, không ai biết được rằng người mình thích là nam hay nữ.”

Kết quả của buổi họp báo này không đoán trước được, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ như trước kia, có lẽ bọn họ sẽ bị đóng băng, có lẽ bọn họ sẽ bị người khác thóa mạ và không thấu hiểu, nhưng tất cả vào lúc này đều không quan trọng.

Bọn họ muốn dùng cả đời này để đánh cuộc một tình yêu say đắm!

Hứa Kính Hằng và Ôn Duy Viễn được hộ tống rời khỏi hiện trường về nhà, ngày hôm sau trên báo đồng loạt xuất hiện tin tức hai người đồng loạt công khai, cùng với ảnh chụp hai bàn tay mười ngón đan nhau, trên mạng tràn ngập lời chửi rủa, những cũng có không ít người bị họ làm cảm động viết bài bênh vực bọn họ.

Hứa Kính Hằng đứng bên cửa sổ, nhìn một đám người chen chúc dưới lầu, nói: “Xem ra trong khoảng thời gian này đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà.”

Ôn Duy Viễn đi qua nói: “Ai bảo em manh động như vậy?”

“Em không manh động thì anh cũng manh động.”

Ôn Duy Viễn lẳng lặng đứng thật lâu, người đàn ông này còn hiểu hắn hơn cả chính hắn: “Cảm ơn em, nếu có cơ hội, anh sẽ không từ bỏ nghiệp diễn.”

“Nhất định sẽ có.”

Thời gian trước bởi vì trong nhà có việc, bọn họ từ chối không ít kịch bản phim, hiện tại thì nhàn rỗi, lại bởi vì phong ba đồng tính mà hứng chịu dư luận, tin tức tiêu cực duy trì rất lâu, duới tình huống như thế, sợ là không ai dám tìm hai người họ quay phim nữa.

Ôn Duy Viễn không biết niếm tin của Hứa Kính Hằng đến từ đâu, thế nhưng cho dù như vậy, bản thân cũng bị y lây nhiễm, như thể trong thiên hạ, không có chuyện gì có thể làm khó bọn họ.

Sau ngày họp báo một tuần, tin tức đủ loại sắc thái tranh nhau xuất hiện, đối với tình yêu của Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng có người đồng tình nhưng cũng có người khinh bỉ, phe đồng tình thì đưa ra ví dụ về một vài cặp tình nhân đồng tính từng công khai, còn những người mê điện ảnh đưa ra những tấm ảnh Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng bên nhau trên phim, khi đó bọn họ tưởng đó là tình anh em, không nghĩ tới lại là tình yêu đôi lứa, tuy là giấu diếm mọi người lâu như vậy, nhưng cũng vì có nỗi khổ tâm, có thể tha thứ được. Cũng có người tung ra ảnh trong lúc cha Ôn nằm viện, Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng cùng nhau trông nom trong phòng bệnh, tính yêu của bọn họ là được người nhà cho phép, chính như Hứa Kính Hằng nói như vậy, người ngoài không có tư cách phê bình bọn họ. So sánh với phe khinh bỉ mà nói, bọn họ quay đi quay lại cũng chỉ có viện vào lẽ tự nhiên, tam cương ngũ thường, mấy lý luận yếu ớt đó chỉ một nhát là có thể phá.

Chuyện này xôn xao náo loạn hơn một tháng, người ủng hộ Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng ở bên nhau ngày càng nhiều, những người không thể lý giải cũng bắt đầu hiểu ra, tuy nhiên vĩnh viễn cũng vẫn tồn tại những người phản đối, nhưng mà có thể được thêm một người ủng hộ, bọn họ đều cảm thấy vui mừng.

Hứa Kính Hằng cùng Ôn Duy Viễn nhìn nhau cười, thì ra công khai, cũng không đáng sợ như họ đã nghĩ.