Trước khi Kwon Ji Yong lên máy bay, anh có gửi cho cô một tin nhắn. Cô liền gọi một hơi hai đĩa mì tương đen, hai đĩa mì hải sản
cay, hai phần kim bap, và hai phần cơm trộn hải sản. Cũng gần như 4 năm cô không được ăn mấy thứ như thế này rồi, thời gian qua nào là bơ, trứng, sữa, cô đã sớm ngán, thế nhưng những nhà hàng Hàn Quốc ở bên đấy thì lại không được chính tông, ít nhất thì cô không thấy ngon như khi ở nhà ăn.
Khi đồ ăn được đưa tới, cô liền ăn trước một ít, tuy anh đã lên máy bay, nhưng nếu tính ra theo giờ giấc thì anh sẽ tới vào khoảng nửa đêm, nếu như cô đợi anh thì sẽ đói chết mất. –
Ngồi trong phòng khách xem ti vi, lúc nãy cô có đưa ra ý kiến là đi đón anh, thế nhưng Kwon Ji Yong không đồng ý, nói là con gái mà đi ra đường vào khoảng thời gian ấy thì rất nguy hiểm, Hari tuy có xe nhưng nó hiện đang ở Mỹ, vì vậy giờ này nếu như cô muốn đi ra ngoài thì chỉ có taxi mà thôi.
Thời gian trôi qua chậm rãi, Hari đã nhìn đồng hồ đến mấy lần, cô cảm thấy thời gian sao lại trôi chậm như vậy, lại nhìn ra ngoài đường, cả khu phố bây giờ thật yên tĩnh, mọi người hầu như đã chìm vào giấc ngủ say.
Hari cũng cảm thấy mệt mỏi, cô dựa vào ghế sô pha một hồi, sau đó
ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ, cô cảm thấy cả người được bao quanh bởi một hơi ấm dễ chịu mà quen thuộc, mỉm cười thỏa mãn cọ cọ vào luồng hơi ấm đó một cái, cô thoải mái ngủ say.
Khiu Hari thức dậy thì trời đã sáng hẳn, vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy gương mặt ngủ say đầy đáng yêu của ai đó, cho dù anh đã trưởng thành hơn, thế nhưng gương mặt baby của anh vẫn không thay đổi, cô cười, khẽ nhéo mũi anh một cái, anh chỉ hơi nhăn mặt rồi cọ cọ một cái chứ không thức dậy.
Quan sát thấy quầng thâm đậm trên mắt của anh, cô biết anh đã làm việc rất vất vả, lại mất cả đêm để quay về bên cạnh cô, chắc anh đã mệt lắm rồi. Quyết định không đánh thức anh, cô nhẹ tay gỡ cánh tay đang ôm chặt lấy hông cô ra, nhưng người nào đó dường như đã cảm nhận được, hơi hơi mở mắt ra, cánh tay anh càng dùng sức hơn nữa, ôm chặt cô vào lòng, mang theo một vẻ mơ hồ nói:
“Em muốn làm gì?”
Hari thấy mắt anh vẫn khép nhẹ, rõ ràng là chưa tỉnh hẳn, liền nhẹ nhàng nói: “Em muốn đứng dậy làm bữa sáng.”
“Em đừng đi, nằm với anh một lát đi.” – Nói rồi, anh không đợi cho cô trả lời, khẽ hôn hôn cái trán của cô theo bản năng, sau đó vùi đầu vào cổ cô ngủ thϊếp đi, chẳng mấy chốc đã phát ra từng tiếng gáy nhỏ.
Hari thấy anh như vậy, cũng ngoan ngoãn nằm trở lại, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cho đến khi cô bị ai đó ngủ đã rồi, hôn liên tiếp thì mới tỉnh hẳn. –
Kwon Ji Yong hôn nhẹ vào môi cô, mỉm cười nói: “Em tỉnh rồi?”
Hari nhìn nhìn anh, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, đẩy anh ra: “Kwon Ji Yong, chúng ta vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa đánh răng đấy!”
Kwon Ji Yong nghe vậy thì bật cười, đưa tay nhéo cái mũi của cô một cái, sủng nịch nói: “Cái con heo con này, em chẳng thể nào nói chuyện dễ nghe hơn sao?”
Thấy cô nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, ánh mắt Kwon Ji Yong ám ám, anh nở nụ cười: “Dù sao cũng đã hôn rồi, nếu em cảm thấy bẩn, thì thêm vài lần là quen thôi.”
Nói xong, không để cho cô kịp phản ứng, anh liền đưa tay ghì chặt gáy cô, nhanh chóng tặng cô một nụ hôn sâu, anh đưa lưỡi vào,
mạnh mẽ càn quét hết tất cả, anh dùng sức mυ'ŧ như thể muốn bù đắp những ngày xa cách vừa qua, nụ hôn này giống như nói lên tình cảm của anh dành cho cô, mãnh liệt, quyến luyến, dây dưa và cũng đầy du͙© vọиɠ.
Đến khi anh buông ra, thì Hari đã không còn tỉnh táo nữa, đôi mắt cô nhuốm đầy hơi nước, cả người mơ mơ màng màng, ngơ ngác nằm trên giường, khiến Kwon Ji Yong vừa thấy, lại chỉ muốn đè xuống, hung hăng khi dễ một phen.
Hai người quyến luyến trên giường hơn một tiếng, mói đồng ý rời khỏi.
Từ hai năm trước, Kwon Ji Yong đã có được chìa khóa nhà của Hari, cả chìa khóa nhà riêng ở Mỹ hay nhà ở Hàn Quốc đều có, vì vậy
mà hôm qua anh mới có thể dễ dàng
vào nhà được, anh cũng sớm mặt dày mua
một đống đồ đạc chuyển qua bên này, hơn nữa thời gian anh ở đây còn nhiều hơn thời gian anh ở nhà của mình, bởi vì ở đây đầy dấu vết của cô, nó khiến nỗi nhớ cô trong anh dịu đi một chút.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Hari nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ trưa, cô lại nhìn đống đồ ăn hôm qua, hầu như đã bị chén sạch, chắc là anh vừa xuông máy bay đã chạy đến đây, biết ngay là anh không chịu ăn uống đàng hoàng.
Giờ này cũng đã là giờ ăn trưa, nên Kwon Ji Yong gợi ý đưa Hari đến quán mì ramen do Seung Ri mở, Seung Ri dạo
gần đây bắt đầu có tài chính, liền không yên phận muốn mở tiệm kinh doanh, anh mở rất nhiều tiệm, ngay cả Hàn Quốc và Nhật Bản đều có, lời cũng nhiều, nghe nói anh còn đang muốn mở rộng thêm.
Mọi người thường hay nói đùa rằng, quả không hổ là người cùng Hari xem bản tin tài chính mỗi tối mà không ngán, thì ra là do thuộc thính yêu tiền cũng giống nhau.
Hari mấy năm này ở Mỹ nên cũng không quá để ý đến việc nổi tiếng của Big Bang, theo cô thấy, các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng ở Mỹ nếu muốn ra ngoài, họ cũng chẳng trang điểm hay hóa trang gì, cứ thế thoải mái mà đi, vì vậy khi trông thấy Kwon Ji Yong hóa trang đơn giản, chỉ đội một cái nón lưỡi trai cùng với khẩu trang đi ra ngoài, cô không cảm thấy có gì không đúng.
Đến khi vừa vào quán Ramen, anh liền tháo hẳn khẩu trang ra, tự nhiên mà ôm eo Hari đi vào phòng riêng, không thèm để ý ánh mắt kì lạ của nhiều người, thậm chí khí thấy có người cầm điện thoại lên chụp lén, khóe miệng anh khẽ nhếch một cái, thế nhưng cũng điều chỉnh tư thế đứng, khéo léo che bớt một phần gương mặt của Hari.
Mà Hari đối với việc này hoàn toàn không để ý, cô chỉ lo quan sát nội thất của cái quán mì Ramen này, vì nó là của Seung Ri, cho nên Hari mới để ý kĩ như vậy, sau khi vào phòng riêng, cô liền nhìn anh, nói:
“Tiệm trang trí rất độc đáo, tất cả là do Seung Ri oppa làm sao?”
Kwon Ji Yong nhận lấy thực đơn từ phục vụ, đưa cho cô, mỉm cười nói: “Đây là tiệm Ramen đầu tiên của Seung Ri, cho nên nó tham khảo ý kiến của tụi anh, có thể nói tiệm này là do Big Bang đề ra ý kiến
trang trí đấy.”