Lục Chính Phi phẫn nộ rồi lãnh đạm. Gã nhìn Trần Thiên Khanh vẻ mặt trắng bệch nằm dưới thân mình, vươn tay vuốt sợi tóc tán loạn trên gương mặt hắn, sau đó nói: “Thiên Khanh, anh đã nói với em, chỉ cần em không rời bỏ anh, thì chuyện gì cũng tốt mà.”
Nhưng em, lại bội ước.
Trần Thiên Khanh an tĩnh nằm trên ghế sa lông, hắn nhìn Lục Chính Phi đã hoàn toàn vứt bỏ khuôn mặt non nớt, cũng lộ ra nụ cười châm chọc, hắn đáp: “Lục Chính Phi, nếu tôi không muốn rời khỏi anh, là có thể không rời khỏi sao?
Lục Chính Phi biết Trần Thiên Khanh muốn nói tới cái gì, gã cười nhẹ: “Em thật gian xảo.” Rõ ràng là không để lại chút kỉ niệm nào mà bỏ đi, bây giờ lại dùng những lời này, đem bản thân không liên quan tới chút nào. Thật giống như bọn họ như đôi tình nhân bị người nhà cưỡng ép tách ra vậy.
Lục Chính Phi nói: “Bảo bối, cho dù em có cái lưỡi xảo quyệt thế nào, hôm nay cũng không thoát được.”
Trước thực lực, trí lực tuyệt đối chỉ có thể đứng một bên, hiển nhiên, từ trước Lục Chính Phi đã chắc chắn không để Trần Thiên Khanh khống chế trong tay, gã biết Trần Thiên Khanh ý tại ngôn ngoại, thậm chí hắn đúng, nhưng gã từ đầu đến cuối không có cách nào tha thứ được khi Trần Thiên Khanh thật sự không có một chút tình cảm nào với gã.
Mà ngay cả gặp gã một lần, cũng không đồng ý.
Từng nụ hôn dịu dàng hạ xuống trên người, chân mày Trần Thiên Khanh hơi nhíu lại, có vẻ khó chịu với điều này.
Bốn năm qua, sinh hoạt của Trần Thiên Khanh có thể nói là cấm dục, hắn chưa từng đi tìm người khác, ở những lúc cần thiết, thì dùng tay giải quyết một chút.
Lục Chính Phi dùng tư thế không cho phép từ chối, chậm chạp tiến vào cơ thể Trần Thiên Khanh. Gã nhẹ nhàng thở hổn hển, nói với hắn: “Bảo bối, em thật nóng.”
Trần Thiên Khanh nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, lông mi hơi run run tỏ vẻ vừa đáng thương lại đáng yêu.
Trong lòng Lục Chính Phi như bị cào ngứa ngáy, nâng cằm Trần Thiên Khanh lên: “Mở mắt ra.”
Trần Thiên Khanh không động đậy.
Lục Chính Phi lặp lại: “Mở to mắt ra.” Sau đó động tác càng thô bạo hơn.
Trần Thiên Khanh bị động, không cam lòng mở mắt ra, nhìn khuôn mắt Lục Chính Phi gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở nóng rực trên mặt mình.
Lục Chính Phi không có ý nhẹ nhàng, nhưng cũng không muốn gây tổn thương cho Trần Thiên Khanh, gã ngưng mắt nhìn ánh mắt của Trần Thiên Khanh, nhìn đôi mắt kia bắt đầu phủ làn sương mỏng, thỉnh thoảng còn thất thần bởi động tác của gã.
Lục Chính Phi thấp giọng bên tai Trần Thiên Khanh: “Bảo bối, em “cứng” rồi.”
Hô hấp của Trần Thiên Khanh nháy mắt sững lại, hắn đặt hầu hết lực chú ý trên người Lục Chính Phi, hoàn toàn không nhận ra thân thể mình có sự biến hóa theo từng động tác của gã. Nhưng một câu “em cứng rồi” của Lục Chính Phi làm Trần Thiên Khanh xuất hiện bối rối, hắn hoảng hốt: “Không, không thể nào!”
Lục Chính Phi nở nụ cười, gã nói: “Loại chuyện này, anh sao có thể lừa em chứ?”
Quả thật gã không lừa Trần Thiên Khanh, bởi chính tinh thần Trần Thiên Khanh rất rõ ràng, loại chuyện này đâu thể làm bừa được, chính là hắn…. sao có thể…. sinh ra phản ứng với Lục Chính Phi cơ chứ…..
Lục Chính Phi nói: “Nếu không, em thử sờ xem…?” Nói xong, gã còn cởi trói cho Trần Thiên Khanh, cầm tay hắn hướng về phía bộ vị kia.
Trần Thiên Khanh hoảng hồn, muốn vươn tay đẩy Lục Chính Phi ra nhưng lại bị gã gắt gao ôm lấy.
Lục Chính Phi cắn cắn lỗ tai hắn, mơ hồ nói: “Xem ra em bị dọa rồi.”
Cả người Trần Thiên Khanh không có sức lực, bởi vì thân thể mình nảy sinh phản ứng, trong nhất thời không bình tĩnh được, bị Lục Chính Phi ôm vào ngực cũng không giãy dụa nữa.
Sau đó Lục Chính Phi kiên định làm tới bước cuối cùng.
Lúc xuất ra cả người Trần Thiên Khanh co rút, tựa vào ngực Lục Chính Phi không động đậy, nếu không phải vẫn mở mắt, quả thực giống như một người chết.
Bộ dáng yếu ớt này, trên người Trần Thiên Khanh, rất hiếm có.
Lục Chính Phi mang vẻ mặt thỏa mãn, dọn dẹp sạch sẽ, chơi đùa mái tóc mềm mại của Trần Thiên Khanh: “Cùng anh quay về đi.”
Trần Thiên Khanh không nói gì, giống một con rối gỗ tùy ý Lục Chính Phi chơi đùa.
Không nhận được câu trả lời của hắn, Lục Chính Phi vẫn có động tác, gã đặt Trần Thiên Khanh trên ghế sa lông, tự mình mặc quần áo xong xuôi, đi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn, bọc Trần Thiên Khanh lại, rồi bế hắn đi ra ngoài.
Thân thể của Trần Thiên Khanh gầy gầy, nhưng so sánh với lúc tách ra, thì thần sắc tốt hơn một ít.
Lục Chính Phi ôm hắn đi xuống tầng, trực tiếp đặt hắn vào ghế phía sau, rồi cho người lái xe đi.
Vệ sĩ bên người Lục Chính Phi rất có tố chất chuyên nghiệp, nhìn thấy gã ôm một người đàn ông đi ra, không người nào thay đổi sắc mặt, đều mang theo bộ mặt porker.
Trần Thiên Khanh an tĩnh nằm ở ghế sau, Lục Chính Phi ôm lấy nửa người hắn vào ngực, cũng không ngẩng đầu lên mà dặn tài xế: “Ra sân bay.”
Lục Chính Phi đưa tay sờ sờ mặt Trần Thiên Khanh: “Không phải là em muốn chạy tiếp đó chứ?”
Sau một lúc lâu Trần Thiên Khanh mới trả lời, giọng khàn khàn: “Đưa tôi quần áo.”
Lục Chính Phi nở nụ cười, nói: “Không cần hoảng hốt, đến sân bay rồi mặc lại cũng được.”
Trần Thiên Khanh nghe xong lại có thể không cãi lại, nhắm chặt hai mắt. Miệng Lục Chính Phi bắt đầu lầm bầm hát, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.
Khi xe đi được nửa đường, di động của Lục Chính Phi vang lên, gã ấn nhận cuộc gọi, dùng tiếng nước Z cãi nhau với người ở đầu bên kia.
Lục Chính Phi cho rằng Trần Thiên Khanh không hiểu ngôn ngữ nước Z, cho nên không tránh, nói thẳng với người kia: “Là các người khiến tôi hiểu quy tắc của thế giới này, bây giờ tôi làm theo quy tắc, các người lại quay lại giảng tình cảm với tôi?”
Trong tai Trần Thiên Khanh, cũng đoán được có lẽ người ở đầu bên kia. Chẳng qua là một người họ hàng bên nhà mẹ của Lục Chính Phi, gặp phải chuyện gì đó nên nhờ Lục Chính Phi giải quyết, kết quả không ngờ là Lục Chính Phi còn không nể mặt mũi.
Cuối cùng Lục Chính Phi nói: “Tôi nói cho ông biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, tôi bây giờ rất bận, cúp máy trước.” Tắt máy xong, gã thấy Trần Thiên Khanh đang nhìn mình thì hỏi: “Làm ồn tới em?”
Trần Thiên Khanh hỏi: “Hành lý của tôi đâu?”
Lục Chính Phi đáp: “Anh bảo người thu dọn, đến lúc đó sẽ mang tới đây.” Gã không nói gì nữa, những đồ đạc rách nát kia muốn mang theo cũng chỉ là đồ linh tinh mà thôi.
Trần Thiên Khanh quấn chăn ngồi dậy, vẫn im lặng không nói chuyện, nhưng sắc mặt đã tốt hơn lúc nãy một chút.
Lục Chính Phi không trêu đùa hắn nữa, gã cũng sợ làm cho hắn nóng nảy.
Đến sân bay, tài xế đi xuống trước, Lục Chính Phi mang quần áo cho Trần Thiên Khanh, ngồi trong xe nhìn hắn thay đồ.
Sau đó hai người cùng xuống xe, đi vào trạm kiểm soát an ninh.
Lục Chính Phi ngồi máy bay riêng tới, chuẩn bị mang Trần Thiên Khanh về thẳng thành phố A —- nói cho cùng, gã căn bản không định cho Trần Thiên Khanh quyền ở lại đây.
Trần Thiên Khanh dường như rất hiểu chuyện, đối mặt với cường quyền của Lục Chính Phi gần như không phản kháng chút nào, điều này, lại nằm ngoài dự đoán của gã.
Lên máy bay, Lục Chính Phi đưa cho Trần Thiên Khanh một cốc sữa nóng.
Lục Chính Phi hỏi: “Bốn năm qua, em sống tốt chứ?” Thật sự, những gì cần điều tra gã đều tra rồi, chính là muốn Trần Thiên Khanh nói thêm vài câu.
Nhưng Trần Thiên Khanh không cho gã chút mặt mũi nào, ngay cả câu ừ cho có lệ cũng không.
Lục Chính Phi nói: “Người nhà em luôn kiếm tìm em, còn hỏi anh xem có biết em đi đâu không.”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Người nhà của tôi đều mất rồi.”
Lục Chính Phi cãi: “Không phải anh vẫn còn sống đây sao?”
Trần Thiên Khanh không chút khách khí: “Tự nhận không tính.”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Con của anh đều ở trong bụng em rồi, cái này cũng không tính ư?”
Trần Thiên Khanh bị những lời này của gã mà giật mình một lát, hắn cảm thấy cho dù là hắn, cũng không nghĩ tới những lời trêu đùa này, sao hắn lại cảm thấy qua bốn năm Lục Chính Phi càng ngày càng hư hỏng nhỉ?
Lục Chính Phi còn rất dũng cảm, bỉ ổi lấy tay sờ sờ bụng Trần Thiên Khanh: “Con trai, nhanh động động để mẹ con biết tới sự tồn tại của con đi.”
Trần Thiên Khanh: “……..” Đúng là càng ngày càng hư hỏng.
Lục Chính Phi trêu đùa xong mới nói: “Chuyện nhà em, em làm chủ.”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếp.
Lục Chính Phi lại nói: “Thật ra một năm trước, anh đã được thả.”
Trần Thiên Khanh không tin lời này của gã, hắn hiểu rất rõ tính cách của Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình, là cha mẹ, hai người cực kỳ coi trọng việc giáo dục con trai con gái, huống chi Lục Chính Phi còn gạt họ một lần, dù bị bắt lại, dù thế nào cũng không thể là chuyện chỉ trong hai năm được.
Lục Chính Phi nói: “Khi ấy, trong nhà đã không ai có thể quản anh, nhưng anh vẫn không biết, có nên đi tìm em hay không?”
Trần Thiên Khanh đột nhiên có dự cảm không tốt, hắn hỏi: “Người trong nhà anh có chuyện gì sao?”
Lục Chính Phi cười nói: “Em đang lo lắng cho anh sao?”
Trần Thiên Khanh nhíu nhíu mày.
Nụ cười trên mặt Lục Chính Phi nhạt dần, gã nói: “Cha mẹ anh đều mất rồi.”
Vẻ mặt Trần Thiên Khanh có chút trống rỗng, như là không có cách nào lý giải ý tứ của câu này.
Lục Chính Phi: “Hỏa hoạn, ngay trong căn biệt thự lúc trước em ở.”
Trần Thiên Khanh nhất thời như mất đi giọng nói của bản thân, hắn chỉ có thể giống như có vẻ cực kỳ bình tĩnh nhìn Lục Chính Phi, nhưng không biết nói gì.
Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, đây không phải là báo ứng đấy chứ?”
Trần Thiên Khanh vẫn không nói gì.
Lục Chính Phi tự nói tiếp: “Sau đó, anh cũng nghĩ thông suốt, nếu đây là báo ứng của anh, anh sẽ nhận.” Gã vươn tay ra ôm lấy Trần Thiên Khanh: “Cho nên… Em là của anh, em đừng mơ, đừng nghĩ muốn đi.”
Một lúc lâu sau, Trần Thiên Khanh mới nói: “Là ngoài ý muốn sao?”
Lục Chính Phi hiểu Trần Thiên Khanh đang nói tới cái chết của cha mẹ gã, gã vẫn ôm chặt Trần Thiên Khanh, trầm mặc một lúc, sắc mặt lạnh lùng lắc lắc đầu.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Do ai làm?”
Lục Chính Phi trả lời: “Là một người họ hàng của anh, sau khi điều tra kỹ anh mới biết… Người mà họ muốn gϊếŧ, thật ra là anh.” Chỉ là đáng tiếc người trong biệt thự hôm đó, không phải là gã, mà là Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình.
Nếu có thể chọn lựa, Lục Chính Phi mong người chết là mình.
Đây là sức mạnh của cánh bướm ư? Vốn dĩ Lục Chính Phi bị nhốt ba năm, sau khi ra ngoài thì nhốt Trần Thiên Khanh ở biệt thự, mà giờ phút này Trần Thiên Khanh lại trốn khỏi vận mệnh đó, vì thế cuối cùng Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình bởi vì hiệu ứng cánh bướm mà trả giá lớn.
Trần Thiên Khanh nghĩ, nếu đây là trừng phạt với Lục Chính Phi, như vậy thì…? Đã đủ rồi phải không? Nhưng không người nào có thể trả lời vấn đề này của hắn.