Dã Miêu Bất Tòng

Chương 27

Cuối cùng cũng có thể treo bình thuốc lên, thuốc nước bắt đầu chảy, Vu Dân hỏi y tá đang thu dọn đồ: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”

“Anh muốn đi vệ sinh? Sao không nói sớm, không thì chờ anh đi xong tôi mới treo lên.” Y tá dọn xong thuốc trên bàn, trong giọng nói có chút trách cứ: “Ra cửa rẽ trái, đi tới đầu hành lang.”

Tay phải Vu Dân lấy bình thuốc từ trên móc xuống, tìm dép mang vào, lê dép đi.

“Có muốn tôi giúp anh một tay không?”

“Không sao.” Vu Dân cảm thấy bất ngờ, chính mình có thể rất ôn hòa như vậy.

Hành lang bệnh viện có chút rộng lớn, toàn bộ hành lang chỉ vang lên tiếng dép của anh. May là nhà vệ sinh có móc để treo bình thuốc lên, Vu Dân chú ý đến kim tiêm trên tay, một tay cởϊ qυầи, sức lực trên tay đều rất nhỏ. Hơi chút khó khăn mà giải quyết vấn đề vệ sinh, Vu Dân mới lại quay về nằm trên giường.

Đường xá giờ tan tầm rất đông đúc, Thương Viễn ra sớm nửa giờ, vẫn bị kẹt trên đường.

Vu Dân không gửi một tin nhắn nào, có lẽ vẫn còn đang ngủ chưa tỉnh dậy, bị kẹt xe cộng thêm lo lắng cho người trong bệnh viện, tính tình như Thương Viễn vẫn có chút nôn nóng phải bóp kèn vài tiếng.

Theo dòng xe cộ thật dài, cuối cùng cũng chạy đến cửa bệnh viện, Thương Viễn mang theo hộp giữ nhiệt lên cầu thang, một bước vượt ba bậc, nhưng trên tay vẫn cầm chắc đồ. Mở cửa phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Vu Dân đang bưng một bát cháo chậm rãi uống, mẹ Vu Dân ở bên cạnh đỡ bát, hắn vừa mở cửa như thế, ba người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thương Viễn đi vào, cảm thấy không lo lắng như lần đầu tiên, lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào dì.”

Mẹ Vu Dân dọn bát cháo đã uống cạn, bỏ vào trong hộp cơm, giọng nói như đang thở dài: “Tiểu Dân đã ăn no.”

Dứt lời liếc mắt nhìn Thương Viễn một cái, ngữ khí của ba Vu Dân trước giờ đều cáu bẳn, ông hừ trong lỗ mũi một tiếng: “Đưa cơm muộn như vậy, chờ cậu đến thì chắc đã chết đói.”

Thương Viễn đem hộp giữ nhiệt đặt lên mép tủ đầu giường, miễn cưỡng cười: “Xin lỗi.”

Vu Dân vẫn luôn ngẩn người nhìn tay mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ nói chuyện.

Thương Viễn cúi đầu nhìn hộp đồ ăn, không lên tiếng.

“Con nhờ anh ấy mang đến.”

Vu Dân nhe răng nanh cười: “Tại cửa tiệm xa nên mới đến trễ.”

Ba Vu Dân bỏ qua một bên, đi ra ngoài hút thuốc, mẹ Vu Dân thu dọn xong hộp cơm: “Vậy mấy đứa ăn đi, chúng ta đi trước, buổi tối…”

“Buổi tối cháu ở lại đây.” Thương Viễn đang lấy đũa, nhanh chóng tiếp lời.

Mẹ Vu Dân nhìn hắn, không nói gì nữa, đi ra ngoài cửa phòng bệnh.

Thương Viễn mở hộp giữ nhiệt.

Vu Dân thu lại nụ cười, liếc mắt nhìn trong hộp, nhỏ giọng nói: “Cháo à, vừa ăn cháo rồi.”

Cái tay lấy muỗng của Thương Viễn chợt ngừng lại: “Em no chưa? No rồi thì đừng ăn…”

Hắn cúi đầu, tính đậy nắp hộp lại: “Để anh đi đổ…”

Vu Dân nguýt hắn một cái, lấy cái bát đến: “Còn hơi đói.”

Cầm muỗng múc một thìa cháo ăn, thấy trong hộp giữ nhiệt còn có cả rau xanh và đậu hũ, đều rất thanh đạm.

Vu Dân ăn cơm tối no đến nứt bụng.

Thương Viễn không biết có biết hay không, buổi tối hắn ôm anh từ đằng sau, làm gối ôm cho Vu Dân, còn xoa bụng cho anh. Đêm khuya Vu Dân dậy đi vệ sinh một lần, Thương Viễn cũng theo cùng.

Ngày hôm sau, Thương Viễn dậy thật sớm đi mua túi chườm nóng, đến phòng lấy nước trong bệnh viện rót đầy, cho Vu Dân đắp trên tay.

Đắp túi chườm nóng, mạch máu của Vu Dân đều giãn ra, Thương Viễn cười, cho anh một cái hôn buổi sáng: “Mạch máu của em nhỏ, chườm nóng tay một chút để cho mạch máu hiện ra, sau khi rút tiêm ra cũng không đau.”

Thương Viễn giữ lấy túi chườm cùng bàn tay anh, rất thoải mái, tâm trạng khó chịu khi mới tỉnh dậy của Vu Dân cũng biến mất. Đắp một lúc, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh dưới lớp da, anh bỗng muốn thở dài, nhưng lại thoáng nở nụ cười.

Khi y tá đến ghim kim, tay Vu Dân đã nóng hổi, kim tiêm đi vào, dán lên mạch máu đã mềm ra. Thương Viễn cẩn thận đặt tay anh xuống, Vu Dân nhìn chằm chằm kim châm đã được dán băng trên mu bàn tay.

“Không đau đi?” Thương Viễn cất túi chườm nóng, ngồi xuống khiến giường rung nhẹ một cái.

Vu Dân nhìn chằm chằm tay mình một lát, lắc đầu.

Lần đó bệnh đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chính là sau lần đó, Vu Dân thấy chính mình dù có yếu ớt cỡ nào cũng sẽ không nói ra những lời mình thường không hay nói. Nói hay không nói, anh cảm thấy tất cả cũng sẽ không vì lời nói của anh mà thay đổi nhiều hơn, cũng sẽ không bởi vì lời nói của anh mà sẽ thay đổi ít đi.

Anh đã lấy được rất nhiều, tất cả những mong muốn nhiều hơn nữa chỉ là lòng tham của anh.

Nhưng anh vẫn cố ý tham lam.

Anh không ưa làm nũng, càng không ưa cái lần duy nhất mình làm nũng kia.

Ở lại cùng em đi.

Xùy, thật con mẹ nó mơ tưởng.