Tỉnh lại, Lê Yên nhìn thấy Dương Ngọc Vân ngồi bên cạnh, mí mắt có quầng thâm, hình như còn hơi sưng, vẻ mặt buồn man mác.
“Sao em lại ở đây?” Chả lẽ hôm qua là mơ? Lê Yên có chút nghĩ không thông.
“Tối qua chị say, em đưa chị về đây.” Dương Ngọc Vân đơn giản giải thích.
“Nhưng mà...nhưng mà rõ ràng bác sĩ Hà đã...” Lê Yên mờ mịt. Sao mộng mị lại
chân thật đến vậy, cô cảm giác giống như có người ôm cô vào lòng, dỗ
dành cô. Chị Lam Anh sao? Sao đó lại xác định, quả nhiên là mộng, chị
Lam Anh vẫn chưa tỉnh lại....
“Nhưng mà cái gì chứ, thôi thay
quần áo đi, chúng ta đi tìm gì lót bụng đã, thật là đói.” Dương Ngọc Vân ngắt lời. Sáng sớm cô đã bị lôi đến đây, diễn vai tức phụ. Mặc dù tức
thật, chuyện bỏ nhà đi lần này không phải chủ ý của cô. Tối qua cô không cho Hà Triết vào phòng, một mình ở trong phòng khóc suốt, cứ tưởng sáng ra tên khốn đó sẽ lại xuống nước dỗ ngọt cô, nào ngờ lại đi mất. Cô
đang giận đến phát điên thì nhận được điện thoại của anh họ, bảo cô đến
đây tìm Lê Yên và.... há há tiếp tục bỏ nhà ra đi. Toàn bộ chi phí lần
này đều tính cho anh họ, chuyện tốt như thế, sao cô có thể bỏ qua chưa.
“Lại bỏ nhà?” Lê Yên tròn mắt.
Ánh mắt Dương Ngọc Vân trở nên hung ác: “Lần này không trải thảm đỏ khắp
đường đi rồi dùng kiệu tám người khiêng đến đón, em tuyệt đối không về.”
Lê Yên cảm thán: “Rất tốn kém đó.”
Dương Ngọc Vân bĩu môi: “Lát nữa còn tốn kém hơn, em định đi nghỉ dưỡng dài hạn.”
Lê Yên trợn mắt, nghe như sét đánh ngang tai. Nghĩ đến tiền cô mới nhớ đến công việc. Quả nhiên, gần đây cô quá lơ là công việc rồi. Lý Dư và Hoa
Thần gϊếŧ cô mất, hôm nay Lý Dư có việc, sáng sớm là cô phải đi đón Hoa
Thần đến trường quay, nhưng mặt trời lên đến ngọn mà cô vẫn còn nằm trên giường. Lê Yên mếu máo:
“Ngọc Vân, chị sắp thất nghiệp rồi.”
“Làm gì có chuyện đó, mọi chuyện chả phải đã có...à có em lo rồi,.” Dương Ngọc Vân cảm thấy may mắn, suýt nữa thì lộ chuyện.
“Em?”
“Chính xác, nói chị biết, bây giờ chị phải theo em đi nghỉ dưỡng.” Dương Ngọc Vân hất cằm.
“Không được, chị còn công việc, hay là em chịu khó đến chỗ chị ở đi, hơi nhỏ nhưng cũng không đến nỗi tệ.”
“Không, chị đi với em, yên tâm không bị mất việc, em xin phép anh họ cho chị rồi.”
“Sếp tổng đồng ý?” Theo cô được biết thì sếp tổng không phải người anh tốt như vậy.
Dương Ngọc Vân gật gật đầu. Cô mặc kệ lý do gì, cứ tìm chỗ trút bỏ phiền muộn rồi tính. Cô tin Hà Triết không làm chuyện có lỗi với cô, nhưng việc
anh không giải thích việc nói dối nên cô rất buồn. Chị Lam Anh nói:
‘Bệnh mới phát không chữa, để lâu sẽ ngày càng nặng hơn.’. Cho nên, cô
phải triệt để chữa cái bệnh che giấu của Hà Triết:
“Thôi, đi ăn nhanh còn đi chơi.” Dương Ngọc Vân đói bụng, cả buổi cô vẫn chưa có gì lót dạ nha.
“Nhưng chúng ta đi đâu chơi?” Lê Yên hỏi.
“Thuỷ Hà, ở đó biển rất đẹp!” Dương Ngọc Vân thích nhất là biển.
“Muốn giả chết đến bao giờ?” Cô ngốc này rõ ràng đã tỉnh nhưng vẫn cố tình
chơi trò nằm im bất động. Nhớ lại tình huống tối qua, khi Lam Anh đến
báo tin, khoảnh khắc đó trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là
phải đến túm cổ người phụ nữ phiền phức này về, cậu quên mất Ngọc Vân,
cho dù đến nơi không nhìn thấy cô ấy, cậu vẫn không chút để tâm mà mang
Liễu Chi đi. Chuyện tối qua, xem như cũng để cậu xác nhận tình cảm hiện
tại của mình. Người phụ nữ phiền phức này đừng mong thoát khỏi tay cậu.
Giọng nói nam trầm trầm vang lên bên tai, gần đến mức cô có thể ngửi được
hương cỏ thơm nhàn nhạt quen thuộc, nghe được tiếng nhịp tim của cô và
của cậu cùng hoà chung một nhịp. Thế nhưng, Liễu Chi không có can đảm mở mắt, cứ ở trước mặt cậu là bao nhiêu dũng khí hay chất xám trong não
của cô đều rủ nhau chạy mất.
Hoa Thần đột nhiên kéo phăng chăn
ra, lật người đè lên người cô. Liễu có chút hoảng sợ mở mắt ra, hoang
mang nhìn gương mặt đang cười như không cười, ánh mắt sắc bén ẩn ẩn lửa
giận của Hoa Thần, sau đó lại nghe cậu cất giọng lạnh lẽo:
“Tại sao?”
“Em..à tại vì Lê Yên muốn tìm Min, mà Min thì thường ở hộp đêm cho nên em...” Liễu Chi quẫn bách giải thích.
Cậu híp mắt nhìn cô: “Em biết tôi không hỏi chuyện này.”
Cô trở nên ngốc nghếch, tròn mắt nhìn gương mặt đẹp như thiên thần nhưng lạnh lùng như thần chết của cậu: “Chuyện gì ạ?”
“Tại sao cố ý tránh mặt tôi.”
“Em không có.”
“Vậy sao?”Hoa Thần nhếch mép. Bàn tay đang đặt trên eo cô bắt đầu di chuyển
lên trên. Cảm giác được ngực đang bị nắm lấy, hai ngón tay không chút
khách khí mà se se, gảy gảy khiến đỉnh hồng nhạy cảm dựng đứng lên, toàn thân Liễu Chi cứng lại, cắn môi chịu đựng. Móng vuốt lại tà ác từ ngực
lướt nhẹ xuống, Liễu Chi kiềm chặt hai đùi lại, liền cảm nhận được cơn
nhức nhối từ đùi trong truyền đến, cô không nhịn được kêu lên:
“Ôi, đau..”
“Mở chân ra.” Giọng cậu trầm khàn vang lên.
Giống như có ma thuật, cô bất giác ngoan ngoãn hơi mở chân:
“A...anh....anh...”
“Sao? Muốn không?” Giọng nói mang ý cười lại vang lên, ngón tay vẫn cứ ra
vào liên tục, khuấy đảo vách non mềm bên trong hoa huy*t nóng ẩm. Liễu
Chi thẹn đến đỏ mặt, tuy rằng chuyện nên làm hay không nên làm đều đã
làm nhưng chả lần nào cô tỉnh táo thế này, Hoa Thần rõ ràng ngày thường
lạnh nhạt, sao có thể dùng giọng điệu ma mị khiến người ta xấu hổ như
vậy chứ.
“Không..Aaaa...” Hoa Thần cho thêm một ngón tay nữa vào
bên trong cô, cảm nhận được bàn tay đã thấm ướt, cậu đưa tay lên để
trước mặt cô, giọng lạnh nhạt nghiêm túc chất vấn:
“Ướt như thế sao lại bảo không muốn?”
Cảm giác trống rỗng khiến Liễu Chi khó chịu vô cùng, cô chà xát hai đùi,
hơi thở hỗn loạn nhưng vẫn phải trả lời chất vấn của cậu:
“Đây....đây là phản ứng sinh lý bình thường.”
Hoa Thần đột nhiên nắm lấy tay cô, đặt lên cậu nhỏ đang hưng phấn đến nỗi
trở lên thô to, cứng rắn và nóng bỏng. Liễu Chi hoảng hốt muốn rút tay
về thì bị cậu giữ chặt, giọng cậu khàn khàn:
“Lần này cũng là tự em nhét vào đi ”
Lần này? Nhét vào? Tế bào não trong đầu Liễu Chi va đập dữ dội. Cô cắn chặt môi, nghiêng đầu sang một bên, dứt khoát nhắm chặt mắt, xem như chuyện
không liên quan đến mình.
Hoa Thần cong môi cười gian xảo, thật
sự cậu nhỏ của cậu đã sớm phình to đến đau nhức, rất muốn nhét vào bên
trong của Liễu Chi để thoải thích chà đạp hoa huy*t căng mịn. Nhưng cậu
muốn nhìn bộ dạng quẫn bách của người dưới thân cho nên vẫn tiếp
tục ‘hại người hại mình’ mà trêu đùa cô. Hai chân Liễu Chi bị kéo cong
về phía trước, cậu nhỏ thô to màu đỏ tím không ngừng cọ xát ở cửa miệng
hoa huy*t, dịch mật trong suốt không ngừng chảy ra, Liễu Chi bắt đầu hé
miệng thở dốc liên tục. Hoa Thần dừng động tác bên dưới, há miệng cắn
lên vành tai cô khiến cô không thể không xoay mặt đối diện với cậu để né tránh việc bị gặm vành tai, cậu nhếch môi chuẩn xác hôn lên môi cô,
Liễu Chi bị mê hoặc, bắt đầu ôm cổ cậu, đáp trả. Phía dưới đột ngột bị
lấp đầy khiến cô muốn nổ tung, vô lực cong người đón nhận từng cú thúc
của cậu, tiếng rêи ɾỉ yếu ớt bị cậu nuốt hết, cô thở hỗn hễn, hai chân
tự giác mở rộng ra, vòng qua hông cậu.
Cảm nhận được hoa huy*t co rút ngày càng nhanh, biết cô sắp cao trào, cậu liền dừng lại, rời khỏi
người cô, nằm vật ra bên cạnh, lạnh nhạt nói:
“Muốn thì tự nhét vào.” Sau đó cậu hơi nhếch môi nhìn cô đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cơ thể trống rỗng khiến Liễu Chi vô cùng khó chịu, cô mờ mịt nhìn cậu, đôi mắt phủ đầy hơi nước, cố nén cảm giác ngứa ngáy trống rỗng cùng với đau rát nơi hạ thân, bước xuống giường, muốn ra khỏi phòng cậu.
Mặt
Hoa Thần đen lại, cô gái này không thể phối hợp theo kịch bản sao? Rốt
cuộc, cậu phải lấy tốc độ ánh sáng ôm cô ném lên giường, thân thể trực
tiếp đè ở phía trên, đặt cô ở dưới thân, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nhắm
mắt cam chịu của cô, tâm tình của cậu lại càng tệ hơn. Cậu đã mở lòng
với cô, đã quyết tâm quên Ngọc Vân đi, nhưng cô thì lại cố tình hết lần
này đến lần khác đẩy cậu ra xa.
“Em muốn tôi phải làm sao?” Giọng cậu tràn đầy thất bại.
Liễu Chi mở mắt, hoang mang nhìn cậu:
“Hoa Thần, có phải anh khinh thường vì việc em biết anh bị ép buộc mới phải
lấy em nhưng vẫn mặt dày nhận lời, cho nên anh luôn giễu cợt em không?”
Hoa Thần sửng sốt:
“Ai nói anh bị ép buộc?”
“Không phải vì chúng ta...chúng ta.. anh...anh khiến dư luận dòm ngó cho nên sếp tổng mới ép anh kết hôn với em sao?”
“Em nghĩ với năng lực của Lương Cảnh Hàn thì dư luận có thể gây khó dễ
sao?” Đúng là Lương Cảnh Hàn giỡn trò nhưng mà, khi ấy cậu cũng chả biết bản thân nghĩ gì nữa, chỉ biết yêu cầu này cũng không tệ, nếu không chả ai có thể ép được cậu.
“Vậy tại sao anh phải kết hôn với em?”
Liễu Chi có chút mờ mịt không rõ, Hoa Thần vì người yêu cưới vợ mà tự
sát, sau đó tỉnh lại thì quấn lấy cô dâu của chú họ mà tỏ tình, tiếp đó
là thường xuyên ở riêng với sếp tổng. Sếp tổng?
“Vì anh thích vây vào phiền phức.” Hoa Thần thở dài.
”Có phải anh yêu sếp tổng không? Hay có phải cả sếp tổng cũng yêu anh, sắp
xếp như vậy là muốn dùng em làm bình phong sao? Vậy chị Lam Anh phải làm sao? Chị ấy bất chấp nguy hiểm để sinh con cho sếp tổng, rốt cuộc...rốt cuộc hai người có còn là người không?Anh....” Giọng nói của cô ngày
càng nặng nề. Đây là suy nghĩ luôn đeo bám trong đầu cô suốt thời gian
qua, cô thấy không công bằng với chị Lam Anh, cô thấy vô cùng khó chịu.
“Liễu,Chi” Hoa Thần nghiến răng gằn từng chữ ngắt lời cô. “Tôi nói cho em biết,
tôi và tên khốn Lương Cảnh Hàn hoàn toàn không có nửa xu quan hệ tình
cảm. Còn tình cảm của tôi? Tôi đối với em như vậy, em còn không hiểu
sao?”
Liễu Chi trợn mắt: “Ý anh là....A”
Không để cô nói
hết câu, Hoa Thần đã hung hăng xỏ xuyên qua người cô, bắt đầu luật động
ra vào kịch liệt, cậu nhịn đến nhức nhói rồi, cậu không có kiên nhẫn
giải thích nữa.
Hai tay của cô bị giữ chặt không tài nào cử động
được, sự xâm nhập đột ngột khiến cô co rúm người lại, đầu ngọ nguậy,
muốn khép chặt đôi chân lại.
Sự siết chặt của cô lại càng kích
thích cậu hơn. Cảm nhận được cái hang bí hiểm, trơn mịn kia đã bao trọn
cậu nhỏ. Hoa Thần đưa mắt nhìn cô đang cắn môi kìm nén tiếng kêu, liền
nhếch mép dụ dỗ:
“Bà xã, kêu lên đi, anh thích nghe tiếng em.” Bàn tay cậu lướt lên môi cô, khẽ tách hàm răng ra để không thể kìm chế bản thân.
“Aa...Hoa Thần...đừng mà....”, Cô rên thành tiếng, cảm giác da thịt ma sát nóng
bỏng dữ dội, cô bất giác thả lỏng người hòa nhịp theo từng cú thúc của
người bên trên.
“Gọi là gì?” Hoa Thân nhíu mày, hung hăng xoáy
sâu vào tận bên trong rồi miết xuống khiến kɧoáı ©ảʍ ập đến càng lúc
càng mạnh mẽ hơn, cô nức nở.
“Hoa...Thần....A.aaaaa...chịu...em... không chịu....chịu nổi...”
“Gọi sai rồi, phải phạt.” Hoa Thần vẫn tà mị nói, động tác ngày càng cuồng nhiệt hơn khiến người phía dưới bị đâm đến run rẫy.
“Ông xã... anh chậm chút....ưʍ...”
Hoa Thần nghe cô gọi thì vô cùng hài lòng, cậu cong môi cười rồi cúi người
dịu dàng hôn lên môi cô, nuốt hết từng tiếng rêи ɾỉ.....
Kích
tình qua đi, Liễu Chi mềm nhũn nằm chết trân trên giường, một chút cũng
không muốn cử động. Hạ thân của cô rất đau, vừa đau vừa rát. Hoa Thần từ phòng tắm bước ra, đưa tay kéo chăn, cô căng thẳng lí nhí nói:
“Em rất đau, đừng nữa mà.”
Hoa Thần nheo mắt nhìn cô, rồi bật cười, giơ một tuýt thuốc mỡ:
“Anh giúp em bôi thuốc.” Nói xong lại dùng tay kéo hai chân cô ra.
Liễu Chi đỏ mặt, quẫn bách vô cùng, phản xạ rất muốn khép hai chân lại,
nhưng cậu đã chen người vào giữa, cúi đầu chăm chú nhìn vào nơi tư mật
của cô, ngón tay còn cẩn thận vạch mở từng ngóc ngách để bôi thuốc. Cô
có muốn đóng vai nữ chính mà nói ‘Để em tự thoa’ cũng không còn kịp nữa.
“Có bớt đau hơn không?” Cậu nhẹ giọng hỏi, lương tâm vô cùng cắn rứt vì
việc bản thân không biết tiết chế du͙© vọиɠ mà đòi hỏi vô độ như vậy.
Liễu Chi nghe cậu hỏi thì lập tức gật đầu như giã tỏi, chỉ sợ chậm một chút
cậu lại tiếp tục giúp cô bôi thuốc. Biểu cảm của cô khiến Hoa Thần càng
thêm thương tiếc, cậu nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng:
“Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“......” Cô nên nói gì đây?
“Thật ra anh có thể nhìn thấy linh hồn của Lam Anh.” Cậu trầm giọng, bắt đầu
kể cho cô nghe việc cậu giúp vợ chồng ma nữ trao đổi chuyện trò. Cậu
nghĩ cậu đã nhận lời giúp Lam Anh, việc này có nghĩa là cậu cược cả
chính mình, cho nên, Liễu Chi là vợ cậu, có một số việc cô có quyền được biết, dĩ nhiên cậu sẽ không nói về chuyện trước kia và chuyện sắp tới
sẽ giúp ma nữ trở về.
Liễu Chi nghe xong thì bất chấp đau đớn mà ngồi bật dậy:
“Chúng ta đi tìm chị Lam Anh đi, em rất muốn nói chuyện với chị ấy. À còn phải gọi....”
Hoa Thần đen mặt kéo cô xuống, xiết chặt cô vào lòng, giọng nói lạnh băng tràn đầy tính uy hϊếp:
“Nếu em vẫn còn sức như vậy thì anh đây không ngại tiếp tục làm chuyện vợ chồng nữa đâu.”
Liễu Chi nuốt nước bọt, nịnh nọt ôm cậu:
“Em đùa thôi, em thật sự rất muốn ôm anh ngủ.” Nhưng cái bụng lại không chịu phối hợp mà réo lên òn ọt.
Hoa Thần cười cười, véo mũi cô:
“Cũng không biết em ranh ma như vậy, chờ anh.” Nói xong cậu bước ra khỏi phòng, hướng phòng bếp đi xuống.