Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Chương 3

Lương Cảnh Hàn cũng nhìn cô một lúc thật lâu, ánh mắt thâm trầm như đá ngầm chìm dưới đáy biển. Lát sau, nhàn nhạt nói:

“Ngủ đi.” Dứt lời đứng lên, tắt đèn, sau đó cũng từ từ nằm xuống ghế.

Sáng hôm sau, lúc Hà Triết và y tá đi đến thăm khám, gõ cửa, bước vào phòng, nhìn vẻ mặt khó xử của Lê Yên, rồi dời mắt nhìn về phía giường bệnh, không thấy người, lại hạ tầm mắt, nhìn thấy đồng chí Lam Anh nằm trên mặt đất, tư thế nghiêm chỉnh thẳng người, trùm chăn kín đầu, thở đều đều, hiển nhiên là đang ngủ, nhất thời khóe mắt giật dữ dội.

Hà Triết và Lam Anh về cơ bản thì có thể coi như người một nhà, còn về nâng cao thì không chút quan hệ. Anh biết cô trợ lý này rất sợ Lam Anh, có cầm dao kề vào cổ cũng không dám gọi cô dậy.

Anh bước đến cửa sổ, kéo màn che, ánh mặt trời chiếu sáng cả gian phòng, sau đó xoay người đi đến chỗ cô, ngồi xổm xuống, vươn tay kéo chăn khỏi mặt người đang say ngủ.

Lam Anh bị ánh mặt trời làm chói mắt, cô cau mày, nhăn nhó, sau đó theo thói quen lật người để ngủ tiếp, cơn đau truyền đến khiến cô hít một hơi, không nhịn được kêu lên một tiếng, rốt cuộc tỉnh ngủ.

Thấy cô đã tỉnh ngủ, anh đứng dậy, xoay người đến chỗ Lê Yên lúc này đang trợn mắt há mồm, đứng chết trân bất động, anh mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Lát nữa tôi sẽ trở lại.” Dứt lời bước ra khỏi phòng, cô y tá mỉm cười, gật đầu với Lê Yên, rồi cũng nhanh chóng theo sau Hà Triết.

“Này” Lam Anh thấy Lê Yên vẫn ngẩn người, nên khẽ gọi một tiếng.

Nghe tiếng gọi, Lê Yên lập tức hoàn hồn, trời mới biết lúc nhìn thấy Lam Anh cau mày nhăn mặt, trái tim nhỏ bé của cô suýt chút nữa đã bay ra cổ họng.

“Chị gọi em.”

Lam Anh nhìn vẻ hoảng sợ của Lê Yên thì lờ mờ phỏng đoán, trong truyện cô viết thì Lam Anh có một trợ lý tên Lê Yên, người này vô cùng nhát gan, nhìn Lam Anh như nhìn cọp mẹ. Vậy đây là thế giới truyện hay chỉ là một sự trùng hợp nữa. Trừ diễn biến không giống truyện, còn lại thì không chút khác biệt. Lam Anh cảm thấy cả một bầu trời mờ mịt xoay chuyển trong não.

“Em giúp chị làm vệ sinh cá nhân một chút, tay chị có chút bất tiện.” Cô nhẹ giọng, cười nói.

“Dạ”

Dưới sự giúp đỡ tỉ mỉ của Lê Yên, Lam Anh vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong, cảm thấy người như nhẹ nhàng hơn, đêm qua không có quần áo để tắm gội, cô thật khó chịu.

Bước đến ghế sô pha, định đưa tay rót một ly nước đã thấy Lê Yên nhanh nhẹn giúp cô.

“Cảm ơn em.” Lam Anh nhìn Lê Yên, rồi cong môi cười, bây giờ mới nhìn kỹ, cô bé này tròn tròn, da dẻ trắng hồng, có vẻ mềm mịn, nhìn rất đáng yêu, cô nhịn không được đưa tay bẹo má. Ừ quả nhiên mềm mịn. Sau đó dưới vẻ mặt sửng sốt đến đỏ bừng của người bên cạnh, cô cầm ly nước lên, ngửa cổ uống cạn.

Trời sinh Lam Anh thích ngắm nhìn người đẹp, cô nghĩ điều này cũng phục vụ cho công việc sáng tác của mình. Thêm tính cách vô cùng biết thương hoa tiếc ngọc, không ít lần bị người xung quanh nghi ngờ xu hướng tính dục.

Nhìn cô bé đỏ mặt, lại nhịn không được muốn trêu ghẹo, cô cười cười, vươn tay phải ra, áp vào trán Lê Yên:

“Sao mặt đỏ vậy, sốt hả em?”

Lê Yên cảm thấy chị Lam Anh của cô, thần tượng của cô ngã đến bất bình thường rồi. Lê Yên quẫn bách, mặt càng đỏ hơn, môi mím chặt.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, như được giải thoát, Lê Yên lập tức bật dậy nhanh chóng mở cửa.

Người đến là Hà Triết, lần này anh không mang theo y tá. Anh gật đầu mỉm cười với Lê Yên rồi bước vào, đi thẳng đến ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Lam Anh.

Kiểm tra cánh tay và cổ của cô, hỏi thăm một chút xem còn đau những chỗ nào, rồi cũng nói tương tự như lời của vị bác sĩ trung niên tối qua.

Cô còn tưởng tiếp đến anh ta sẽ rời đi, nhưng không, Hà Triết nói:

“Cùng ăn trưa đi.”

Khóe môi Lam Anh co quắp lại, bên ngoài máy móc gật đầu, bên trong bắt đầu vận động tế bào não, nếu như giống với truyện thì người này bề ngoài dịu dàng, trong lòng lại vô cùng chán ghét cô, mà Lam Anh trong truyện cũng không ưa Hà Triết. Lý do vô cùng đơn giản, cha của Lam Anh tái hôn với mẹ của Hà Triết.

“Em muốn ăn món gì?” Hà Triết không mặn không nhạt hỏi.

“Tùy anh.” Lam Anh cong môi nói. Sau đó lại quay sang Lê Yên đang đứng một bên: “Em muốn ăn gì?”

Lê Yên bị quan tâm mà lo sợ, lắp bắp trả lời:

“Dạ, em...em muốn ra ngoài...dùng bữa.”

“À, vậy em đi đi.”

Lê Yên như được lệnh ân xá, chào một tiếng rồi tức tốc mở cửa xông ra ngoài.

Lam Anh nhìn dáng tròn tròn vội vã đi như bỏ chạy, cô vui vẻ bật cười thành tiếng.

Hà Triết thu hết mọi biểu cảm của cô vào trong mắt, nhất thời ánh mắt sâu thêm một chút. Sau đó cúi đầu nhìn vào điện thoại, chọn món.

Trong không khí im lặng, tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, len lỏi vào phòng, chiếu lên người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi trên ghế sô pha chăm chú nhìn vào điện thoại. Lam Anh nhìn đến thất thần, đột nhiên bụng cô kêu lên một tràng tiếng ‘Rột rột" thật to, thật rõ, thật vang vọng, thật con mẹ nó quá mất mặt rồi.

Hà Triết dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô, không mặn không nhạt nói:

“Khoảng hai mươi phút nữa.”

Lam Anh ngẩn ra vài giây, thấy anh để điện thoại xuống bàn mới biết anh đang nói thời gian người ta giao thức ăn đến. Cô nghiêm túc gật đầu, nói:

“Hy vọng đến lúc đó tôi vẫn còn tỉnh táo.”

Hà Triết nghe vậy bật cười, nụ cười thành thật, khóe mắt anh cong lên như trăng non. Lam Anh thấy vậy liền mở miệng nói:

“ Anh cười như vậy rất xinh đẹp đó.”

Nháy mắt ý cười trên mặt Hà Triết biến mất không chút dấu vết. Anh đen mặt, không nhìn cô nữa. Đời này Hà Triết ghét nhất bị nói giống phụ nữ, anh càng chán ghét vẻ ngoài của mình vì nó quá giống người phụ nữ đã bỏ rơi cha và anh.

Cảm nhận được nhiệt độ không khí đột ngột xuống thấp. Lam Anh không hiểu vì sao, cô không bao giờ nghĩ Hà Triết nổi giận vì cô khen anh xinh đẹp, cô cúi đầu suy nghĩ, bất chợt cổ truyền đến một cơn đau nhói lên, cô chờ cơn đau vơi đi, muốn thử ngẩng đầu lên, nhưng vừa cử động cơn đau lại ập đến.

“Hà Triết, cổ tôi giống như bị trẹo nữa rồi.” Cô buồn bã nói.

Hà Triết quay sang, thấy cô cúi đầu, lại nghe tiếng gõ cửa, anh bước nhanh đến, mở cửa, nhận thức ăn, thanh toán, đặt túi thức ăn sang một bên, sau đó mới ngồi xuống, kiểm tra chỗ cổ của Lam Anh.

Anh đứng lên, đi đến tủ gỗ chỗ giường bệnh, mở túi thuốc, lấy một chai thuốc, quay trở lại, ngồi sát bên cạnh cô, nghiêng người, thoa thuốc lên sau ót của cô, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp. Cổ cô thon dài lại trắng mịn, chất thuốc trong suốt, cảm giác vừa trơn tru vừa mềm mại. Hà Triết ngoài muốn, xoa bóp đến quên cả thời gian.

Lam Anh đói đến da bụng dính da lưng, cơn đau trên cổ cũng không còn nữa, mùi đồ ăn thoang thoảng quanh chóp mũi, nhịn không được lên tiếng:

“Chúng ta ăn xong rồi hãy làm tiếp, có được không?”

Lúc Lương Cảnh Hàn đẩy cửa bước vào đã nghe như vậy, ở góc nhìn của anh chỉ thấy lưng cuả Hà Triết, còn cô giống như đang tựa vào lòng Hà Triết vậy. Tập trung đến không nghe thấy có người bước vào luôn à? Nghĩ đến đây, gân xanh trên trán Lương Cảnh Hàn nổi lên. Lại nghe Hà Triết nhẹ giọng nói:

“Cũng được.”

Lúc này hai người trong phòng mới phát hiện người đứng ở cửa. Lương Cảnh Hàn bước đến ngồi cạnh Lam Anh, vòng tay qua eo cô, gật đầu với Hà Triết, rồi nhìn Lam Anh nhếch môi cười, dịu dàng nói:

“Em ăn trưa chưa?”

Lam Anh có chút mờ mịt, lại nghĩ chả lẽ đây là chi tiết giống truyện, giả vờ vợ chồng tình thâm? Cô lập tức dựa lưng vào lòng anh, nũng nịu:

“Vẫn chưa, em đói chết đi được.”

“Anh có mang súp cua đến cho em nè, vừa độ ấm, em ăn đi.” Lương Cảnh Hàn vừa nói vừa đưa tay mở túi giữ ấm, lấy ra một thố sứ, mở nắp, để trước mặt Lam Anh.

“Tôi đi trước.” Hà Triết noí xong thì đứng lên, gật đầu với Lương Cảnh Hàn, hơi nhìn sang Lam Anh, rồi nhanh chóng xoay người.

“Anh không ở lại ăn trưa à?” Lam Anh gọi với theo.

Hà Triết không xoay người, chỉ hơi nghiêng đầu nói:

“Đầu giờ chiều tôi có việc.” Dứt lời cũng không chờ Lam Anh nói gì, anh mở cửa bước ra ngoài.

Lam Anh nhìn theo bóng lưng Hà Triết, ngồi thẳng dậy, dịch người ra xa, cách Lương Cảnh Hàn một khoảng, cười cười nói:

“Chúng ta diễn hơi lố, chắc là anh ta đi tìm chỗ ói.” Nói xong, bắt đầu múc từng muỗng súp cua cho vào miệng. Lát sau, thố súp đã thấy đáy. Cô đứng lên, đi lấy túi thức ăn Hà Triết gọi, để lên bàn, nói:

“Mở túi giúp tôi với.”

“Tôi không ăn.”

“Tôi ăn.”

“...” Lương Cảnh Hàn hoàn toàn im lặng, vươn tay mở túi thức ăn, rồi giúp cô bày ra bàn.

Một bàn thức ăn, cơm trắng kèm theo năm món ăn, vẫn còn độ ấm. Lam Anh nhìn Lương Cảnh Hàn, nói:

“Nhiều lắm đó, anh ăn cùng tôi đi.”

Lương Cảnh Hàn nghiêm túc nói:

“Tôi rất có niềm tin vào năng lực của cô.”

Lam Anh bĩu môi, bắt đầu động đũa.

“Khi nãy hai người làm gì, sao lại không ăn cơm?” Lương Cảnh Hàn dùng giọng điệu giống như là nhàm chán nên tìm chuyện để hỏi thôi.

Lam Anh nuốt xuống miếng thịt tôm hùm xào bơ, không chút để ý trả lời:

“Cổ tôi lại bị trẹo, anh ta giúp tôi xoa bóp.”

Lương Cảnh Hàn hơi liếc nhìn cổ cô. Nghiêm túc nói:

“Cô là người của công chúng, lại là phụ nữ có chồng những chuyện như vậy nên để cho y tá làm, tránh lọt vào ống kính, mang tai tiếng, liên lụy đến tôi.”

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ chú ý.” Cô vừa trả lời vừa lấy đũa đâm vào miếng thịt bò nướng sốt thơm vừa dày vừa to, xấp xỉ bằng bàn tay người đàn ông to khỏe, cố gắng xé nhỏ, nhưng bất lực. Cô ném đũa, vươn tay định cầm nguyên miếng đưa lên miệng cắn xé.

Hình như Lương Cảnh Hàn cũng thấy xót xa cho hoàn cảnh của miếng thịt bò, nên anh nhanh tay ngăn cản hành động mang xu hướng bạo lực của cô lại. Mỗi tay anh cầm một chiếc đũa, nhẹ nhàng chia miếng thịt bò ra thành nhiều miếng nhỏ.

Lam Anh vui vẻ nói cảm ơn, tiếp tục bận rộn ăn uống.

Lương Cảnh Hàn nhìn bàn thức ăn, có chút suy nghĩ, hình như cô không thích ăn cá và thịt lợn, cơm không động, chắc là sợ no không còn bụng chứa thức ăn nữa, nghĩ vậy khóe miệng bất giác cong lên, sau đó anh lại cau mày, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ, điên rồi.

Cuối cùng anh mới nhớ đến lý do vì sao trưa nay mình đến đây, lập tức cất giọng nhàn nhạt nói:

“Bà và mẹ đến rồi, có lẽ lát nữa sẽ đến đây.”