Chiếm Lấy Vợ Nhỏ: Bảo Bối, Em Là Của Tôi

Chương 14: Sự tức giận của Lưu Minh (p1)

Lãnh Hàn Duật vừa hôn vừa ôm thật chặt An Vi Di trong lòng, cùng nhau nhảy xuống hồ lớn.

Chẳng mấy chốc, những cơn sóng ầm ầm kéo đến đã nhấn chìm hai người, khiến mấy tên sát thủ bị che mờ tầm mắt.

Một tên cầm đầu hung hăng chửi bậy:

“Mẹ kiếp, nhất định phải tìm được tụi nó cho tao. Nếu không, đại ca nhất định sẽ xé xác chúng ta trước!”

Lập tức, cả đám chia nhau đi tìm hai người.

Trong đêm tối, gió lạnh thổi về khiến con người ta chợt rét run.

Dưới hồ nước lớn, Lãnh Hàn Duật vẫn giữ nguyên tư thế ôm hôn An Vi Di. Tư thế này kéo dài cũng đã được hơn mười lăm phút khiến An Vi Di vừa giận vừa xấu hổ.

Cô đẩy đẩy cánh tay anh, cố ngoi lên mặt nước hít thở không khí. Cả cơ thể nhỏ bé bị ngâm xuống nước, quần áo dính chặt vào người, để lộ ra những đường cong quyến rũ khiến cổ họng Lãnh Hàn Duật khô khốc, bụng cũng nổi lên một cỗ khí nóng hừng hực.

Ánh mắt anh tối sầm. Ngâm trong nước lạnh vẫn chưa hạ được cỗ hỏa nóng?

Nhìn đến An Vi Di thở hồng hộc vì thiếu oxi, Lãnh Hàn Duật tiếp tục nhịn không được liền hung hăng hôn lên môi cô, phác họa bằng đầu lưỡi.

An Vi Di trợn trừng mắt nhìn người đàn ông đang như con dã thú trước mặt, trong lòng khẽ rên lên không ổn.

Không lẽ anh đang nổi lên thú tính của đàn ông?

Khuôn mặt cô bất giác chợt đỏ, hung hăng mắng trong lòng.

Sắc lang!

Đẩy anh ra khỏi người mình, cô tức giận đánh bốp vào ngực anh một cái. Cái đánh này khiến tay cô đau rát, vậy mà Lãnh Hàn Duật một chút phản ứng đều không có.

Thật sự là gặp quỷ! Người đàn ông này không biết đau là gì sao?

Lãnh Hàn Duật hôn cô đến điên cuồng, bàn tay trong nước dần dần bắt đầu làm loạn, vẽ lên đường cong mê người.

“Chú, mau thả tôi ra... buông ra”

An Vi Di giãy giụa không ngừng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh trông vô cùng tội nghiệp.

Người đàn ông này còn có thể bớt đi thú tính được không?

“Duật... chú...”

Còn chưa nói hết câu, Lãnh Hàn Duật lại ấn đầu cô xuống nước, môi lưỡi vẫn tiếp tục dây dưa(ối ta viết đoạn này thấy...) làm An Vi Di mắt mếu như muốn khóc. Đầu cô cứ chực ngoi lên lại bị Lãnh Hàn Duật ấn trở về.

Chỉ nghe thấy trên mặt nước một loạt tiếng bước chân, ánh đèn chiếu rọi cả một vùng trời.

“Mẹ kiếp, vẫn chưa tìm được chúng nó?”

Tên cầm đầu nghe ra có vẻ rất tức giận. Họ đã điều động rất nhiều người đi tìm, vậy mà vẫn không tìm ra?

Tính từ thời điểm Lãnh Hàn Duật cùng An Vi Di nhảy xuống nước còn chưa có vượt qua ba mươi phút đồng hồ, vậy có thể chạy đi đâu?

“Có khi nào hai đứa chúng nó chạy đi rồi không?”

“Chia nhau ra đi tìm đi”

Một loạt tiếng bước chân xa dần, An Vi Di liền không còn hơi sức mà ngã vào lòng Lãnh Hàn Duật.

Lãnh Hàn Duật để cô dựa vào ngực mình, bế cô ra khỏi dòng nước lạnh.

Nhìn môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ, trong lòng không tự chủ được liền sinh ra một cỗ ấm áp.

Nếu như mỗi ngày đều được ôm hôn cô như vậy, thật là tốt! Anh nhất định sẽ được no bụng “hai tư trên hai tư”!

An Vi Di tức giận đẩy tay anh ra, môi mỏng mím lại.

Người đàn ông này có cần phải hung hãn như vậy không? Cô là một món ăn sao mà anh suốt ngày cứ cắn?

“Chú... xê ra. Chú là đồ xấu xa, đừng có động vào tôi!”

Cô tức giận, mặt đỏ bừng, chân tay mềm nhũn không có sức lực mà đấm nhẹ vào ngực anh, trông như một con mèo nhỏ, rất đáng yêu!

“Di Di”

“Tránh ra!”

Lãnh Hàn Duật định tiến lên ôm lấy An Vi Di, lại bị cô né tránh mà quát tháo. Bờ môi cô run run rồi liền trào nước mắt. Gần đây nước mắt của cô có phải mau lẹ quá rồi không?

Cô luôn luôn bị Lãnh Hàn Duật khi dễ! Cô không cam tâm!

Lãnh Hàn Duật vẫn tiến lên ôm lấy cô đặt lên trên đùi mình, giọng nói mang theo sự đau lòng xót thương, còn có... dụ dỗ???

“Di di, em đổ oan cho tôi”

“...”

Anh có cần phải đổi trắng thay đen như vậy không a? Cô đổ oan cho anh? Đổ oan cái gì?

Chứng cớ vẫn còn tồn tại ở môi cô, anh còn dám không nhận tội?

“Em sao không nhìn tới những người đó? Nếu bị phát hiện ra chúng ta đang ở dưới nước, còn không phải sẽ bị gϊếŧ chết sao?”

“Nhưng chú cũng không cần phải cắn môi tôi như vậy!”

An Vi Di bất mãn mà chu mỏ, quay mặt ra chỗ khác, quyết không để ý đến anh.

A, tính khí thật sự là quá trẻ con đi? Lãnh Hàn Duật vui vẻ mà vùi đầu vào khuôn mặt đáng yêu của cô.

“Di Di, đó không được tính là cắn. Em nói mình không biết bơi, tôi phải làm vậy để truyền oxi cho em thôi. Nếu không, ở dưới nước lâu như vậy, em nghĩ mình còn có thể sống sót mà lên bờ trách mắng tôi sao?”

Lãnh Hàn Duật phải thừa nhận một điều, khi đối diện với An Vi Di, câu nói của anh luôn dài gấp ba gấp năm lần so với bình thường. Ai kêu cô ngốc quá làm chi? Để anh lúc nào cũng phải giải thích từng tí một?

Nhưng cô là người đơn giản, trái tim thiện lương, không giống những người đàn bà khác. Tuy cô có hơi một chút ngốc, nhưng rất đáng yêu, không phải sao?

An Vi Di có chút bất mãn mà xoay người lại, ngắm nhìn anh chăm chú. Đôi mắt long lanh linh hoạt sáng ngời như những vì sao trên bầu trời.

Màn đêm tới càng lúc càng nhanh, những cơn gió lạnh hòa cùng tiếng sóng thi nhau đánh vào bờ, tạo ra những tiếng kêu róc rách nghe thật vui tai.

Trong một tòa nhà cao ngất, bóng tối bao trùm khắp căn phòng làm cho người ta thấy thật quỷ dị.

Lưu Minh đứng nhìn qua ô cửa sổ xuống thành phố xinh đẹp. Những ánh đèn nối tiếp nhau tạo thành một dải lụa ngân hà trải dài đến tận những nơi xa xa.

Cảnh đẹp như vậy, nhưng không thể nào làm giảm nỗi tức giận đang cuồn cuộn trào dâng trong l*иg ngực anh.

Hút lên một điếu thuốc, đôi mắt câu hồn khẽ híp lại. Nghe đám thủ hạ báo cáo tình hình, tay anh đã vô thức nắm lại thành nắm đấm từ lúc nào.

Choang...

Hất tung hết mọi thứ trên bàn, anh nhìn một đám người đang run sợ quỳ gối trước mặt anh.

“Các người làm ăn cái kiểu gì vậy? Tôi cho phép các người chĩa súng vào An Vi Di sao?”

“Đại ca, hai người họ lúc nào cũng dính sát nhau như hình với bóng, chúng em...”

“Câm miệng. Nếu không làm được việc gì cho ra trò, sao không cút luôn đi?”

Lưu Minh anh từ khi nào thì cần mấy người không có năng lực để giao phó nhiệm vụ? Là cảnh sát đi bắt tội phạm còn không được, vậy ăn cơm ba bữa, nhận lương hàng tháng để làm gì?

Ngu ngốc còn không bằng một con chó nghiệp vụ!