Sau buổi triều sáng ngày hôm sau, quả nhiên Tạ Lâm không đến ngự thư phòng nữa.
Khi ánh nắng bên ngoài thuận thế rọi vào ngự thư phòng qua khung cửa rơi xuống sàn nhà, Minh Trọng Mưu cầm bút chu sa, đột nhiên có cảm giác
tịch mịch vô cùng.
Lúc hắn ngồi trên ghế rồng, vị trí thể hiện sự tôn quý bậc nhất của cả
Đại Sở, nhìn thấy Tạ Lâm cung cung kính kính đứng ở đó, không mảy may có ý bước lên trước, nhưng vẫn đủ sức đối chọi gay gắt với những lời chế
giễu mỉa mai của các thần tử bên cạnh, giọng điệu bắt bẻ khiến cho đối
thủ phải đỏ mặt tía tai, nhưng lại không hề có ý định ngẩng đầu lên nhìn – Lúc ấy, sự tịch mịch mà Minh Trọng Mưu cảm nhận lại càng được khắc
sâu.
Từ nhỏ Minh Trọng Mưu chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ làm Hoàng đế,
không chỉ là vì lúc đó hắn vẫn chưa đủ tư cách, mà còn vì hắn không
thích vị trí ấy.
Khoảnh khắc ngươi trở thành kẻ tôn quý nhất Đại Sở, cũng đồng nghĩa với việc ngươi sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Minh Trọng Mưu hiểu quá rõ đạo lý này.
Hắn thường xuyên cảm thấy bản thân mình quá ấu trĩ. Cho dù bọn họ là
thầy trò, là Hoàng đế và Thái phó, nhưng khoảng cách giữa vua tôi quả
thực là quá xa vời, lúc Tạ Lâm cách hắn càng lúc càng xa, thì hắn lại có cái ý nghĩ muốn phá bĩnh cái gì đó, ví dụ như phạm sai lầm, phê nhầm
tấu chương chẳng hạn, làm cho to chuyện lên, Tạ Lâm đương nhiên sẽ tới
thu dọn tàn cuộc cho hắn.
Nhưng khi hắn nhớ đến ánh mắt sắc nhọn của Tạ Lâm, nhớ đến sống lưng
luôn luôn thẳng tắp không bao giờ cúi cong của nàng, nhớ đến cánh tay
gầy mảnh của nàng khi hắn tóm lấy chúng, nhớ đến tinh thần quật cường
của nàng khi bước lùi ra sau là lại cầm bút chu sa lên, chấm một chấm
lên bản tấu viết trên giấy Tuyên trắng.
Hắn không nhịn được thở dài.
Thật sự là bị nàng nắm trong lòng bàn tay mất rồi, mắt mũi kiểu gì thế không biết, tại sao lại đi thích nàng chứ?
Con người Minh Trọng Mưu vô cùng kiên trì, hắn không phải kiểu người mới gặp khó khăn đã suy sụp bỏ cuộc, đặc biệt là trước mặt Tạ Lâm, hắn đã
quen trang bị vũ trang cho bản thân rồi.
Trước đây vì không muốn chịu sự bắt nạt của Tạ Lâm, hiện giờ cũng là vì
Tạ Lâm, chẳng qua là mục tiêu thì thay đổi, còn người thì không.
Vì thế ngày hôm ấy, sau khi tan buổi triều sáng, quần thần nối đuôi nhau ra về, Tạ Lâm cũng đang định nối gót, thì nhìn thấy một người rảo bước, nhảy ra trước mặt mình, “Thừa tướng đại nhân xin dừng bước.”
Tạ Lâm cẩn thận nhìn kỹ lại, thấy người vừa cất tiếng gọi mình là Lại
Xương. Tạ Lâm là người thế nào chứ, lập tức hiểu ra ngay, hai hàng lông
mày không kìm được nhăn tít cả lại, nếu không phải ông ta là tâm phúc
bên cạnh Minh Trọng Mưu, thì sợ rằng Tạ Lâm còn chả thèm liếc mắt nhìn
đến, một bước đi thẳng luôn rồi. “Lại Xương đại nhân, ông không cần phải phiền phức thế.” Câu này coi như là câu chào hỏi, nói xong Tạ Lâm liền
bước sang bên cạnh, định vòng qua người ông ta đi ra phía cửa lớn.
Lại Xương thấy nàng bước sang bên, cũng vội vàng bước theo, vừa vặn dùng thân mình chặn Tạ Lâm lại, khiến nàng không thể đi tiếp được nữa.
Tạ Lâm lại bước sang bên cạnh nữa, Lại Xương cũng lại bước theo, lại chắn hết lối đi của nàng.
Tạ Lâm thấy ông ta như vậy, lập tức lửa giận phừng phừng. Nàng cố gắng
đè nén cơn giận xuống, trầm giọng đe: “Lại đại nhân!” Giọng nói khàn sạn lại càng thêm thâm trầm, thể hiện rõ chủ nhân của nó đang ở trong cơn
phẫn nộ.
Lại Xương quả thực cũng khó xử lắm, nhưng nghĩ tới người đã dặn dò ông
ta, đành chỉ biết lắc đầu than: “Đại nhân, bệ hạ đang đợi ngài.”
Tạ Lâm đáp: “Lại đại nhân, ngài quay về chuyển lời với người rằng, nếu
Tạ Lâm đã nói không đến ngự thư phòng nữa, thì tuyệt đối sẽ không đến
nữa, Lại đại nhân cũng không cần phải tốn công làm gì!” Tạ Lâm nói xong, gạt phắt ông ta sang một bên. Chướng ngại vật đã được giải quyết, Tạ
Lâm sải bước bỏ đi.
Lại Xương vội vàng đuổi theo, “Thừa tướng đại nhân……”
Úy Trì Chính vốn dĩ đã chuẩn bị rời khỏi đại điện rồi, nhưng lại thấy Tạ Lâm bước nhanh lướt qua ngay bên cạnh mình mà không thèm liếc nhìn xung quanh. Tuy rằng thường xuyên nhìn thấy Tạ Lâm xuất cung đi trên đường
hồi phủ, nhưng tốc độ nhanh như vậy thì vẫn là lần đầu tiên hắn được
chứng kiến, đang cảm thấy kỳ quái, thì lại thấy Lại Xương lẽo đẽo vừa
đuổi ở đằng sau vừa gọi “Thừa tướng đại nhân”, Úy Trì Chính không khỏi
phì cười.
Hắn bèn dừng lại một lúc, phát hiện Tạ Lâm và Lại Xương hình như đang
tranh cãi việc gì đó, nhưng âm thanh quá nhỏ, nên không nghe thấy.
Tạ Lâm cứ một mực gạt Lại Xương sang một bên, nhưng Lại Xương không mảy
may nhúc nhích, dường như muốn giữ Tạ Lâm lại. Tạ Lâm liều mình giãy
dụa, Lại Xương dù sét có đánh chết cũng không thả.
Có vẻ như Tạ Lâm rất tức giận, hẩy ông ta ngã luôn xuống đất.
Úy Trì Chính rất tò mò, theo lý mà nói dù Tạ Lâm có là Thừa tướng, nhưng Lại Xương cũng là Tổng quản nội giám, là người bên cạnh Hoàng đế, ngay
cả những đại thần bình thường cũng biết người này không nên đắc tội, vậy mà Tạ Lâm lại không chút kiêng kị nể mặt đối phương, đẩy đối phương ngã dúi dụi xuống đất thế kia?
Hơn thế càng tò mò hơn là, Lại Xương không có vẻ gì là đang tức giận, dù rằng trên mông và sau lưng bị đập cả xuống đất, Tạ Lâm vừa dợm bước
định đi, thì Lại Xương đã dùng cả chân lẫn tay bò tới, ôm chặt lấy một
chân Tạ Lâm.
Tạ Lâm muốn nhấc chân để đi, nhưng Lại Xương cũng không chịu thả tay,
chấp nhận để bị kéo lê, tối hôm qua tuyết rơi dày, giờ ông ta lại nằm bò ra rồi bị Tạ Lâm kéo đi, khiến cho một lớp tuyết cũng bị ông ta cào đi
theo.
Lông mày Tạ Lâm nhăn tít lại rất kinh, nhưng chỉ thoáng chốc sắc mặt đã
trở lại bình thường, quay đầu quát hỏi Lại Xương câu gì đó, thanh âm có
to hơn một chút, Úy Trì Chính nghe rất rõ, “Lại đại nhân, ông có bỏ tay
ra không thì bảo?!” Tuy rằng Úy Trì Chính vẫn không hiểu ý nghĩa của câu đó, nhưng có thể biết được là, Tạ Lâm hiển nhiên đang phừng phừng lửa
giận, sắp sửa mất sạch kiên nhẫn với hành vi của Lại Xương rồi.
Lại Xương ôm lấy chân Tạ Lâm, cũng lớn tiếng trả lời lại: “Ngài đi theo nô tài thì nô tài sẽ buông tay!”
Tạ Lâm đi thử mấy bước nhưng Lại Xương vẫn cứ ôm nhằng nhằng lấy chân
nàng, kéo lê suốt một đoạn, Tạ Lâm bất lực, đành cúi đầu hình như nói gì đó với Lại Xương. Lần này âm thanh tương đối nhỏ, Úy Chì Trình không
nghe rõ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tạ Lâm đã hòa hoãn đi khá nhiều, hắn
đoán, có khả năng muốn nhẹ nhàng mềm mỏng khuyên Lại Xương buông tay.
Lại Xương lộ ra biểu cảm quật cường, hiển nhiên là không đồng ý.
Tạ Lâm thở dài, lắc đầu chán nản, sau đó mới nói một câu gì đó, sắc mặt
Lại Xương lập tức tươi tỉnh, nhưng vẫn có vẻ hoài nghi, hỏi lại lần nữa, nhưng có lẽ có được sự xác nhận của Tạ Lâm, nên ông ta vội vàng đứng
dậy.
Nhìn lại thì, cả người Lại Xương đầu tóc quần áo toàn bụi bẩn là bụi bẩn.
Sau đó hai người xoay lưng rời đi, nhìn phương hướng thì có vẻ như là đại nội hoàng cung.
Úy Trì Chính thực sự không tài nào hiểu nổi, tại sao Lại Xương lại phải
ôm chân cầu xin Tạ Lâm “đi theo mình” như vậy, lẽ nào là vì……
Lại liên tưởng đến Tạ Lâm, một đại thần trên triều, một người đàn ông,
mà lại để một gã thái giám, nam không ra nam nữ không ra nữ quỳ xuống
xin hắn “đi theo mình”……
Úy Trì Chính muốn囧, mồ hôi thiếu chút nữa là tí tách rơi, quyết định
nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi cung, không nên nghĩ ngợi quá nhiều.
Úy Trì Chính của khi ấy, đang cố gắng phớt lờ một loại cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trong lòng.
Tạ Lâm và Lại Xương đi chưa được bao xa, đã thấy Minh Trọng Mưu đứng chờ ngay bên đường.
Hoàng cung vào trời đông giá rét nên rất lạnh, đặc biệt là đêm qua còn
vừa có một trận tuyết lớn. Hoàng bào bị cơn gió đông rét lạnh thấu xương thổi bay phấp phới, chủ nhân của chiếc áo bào ấy chăm chú nhìn nàng,
chăm chú đến độ dường như mái ngói lưu ly khắp cả hoàng cung đều không
lọt được vào tầm mắt hắn, tuyết trắng phủ kín mặt đất cũng không đọng
lại được trong đôi mắt hắn. Người hắn nhìn thấy, chỉ có nàng mà thôi.
Làn hơi trắng phả ra theo nhịp thở, nhưng gò má hắn lại nhợt nhạt.
Trong một thoáng hoảng hốt, Tạ Lâm dường như lại được trông thấy cậu thiếu niến của mười năm về trước.
Khi ấy cậu thiếu niên cau hàng mày rất đẹp của mình, vẻ mặt đầy chán
ghét nói, “Làm Hoàng đế chẳng có gì hay, ta chẳng muốn làm Hoàng đế.”
Nhưng hiện giờ hắn lại đội mũ rồng, mặc hoàng bào, giống như nàng, bị trách nhiệm gông cùm xiềng xích.
Có lẽ hắn không muốn ngồi lên hoàng vị, nhưng nàng lại hy vọng hắn ngồi lên đó.
Lẽ nào đó không phải là một kỳ vọng khác, một trách nhiệm khác ư?
“Thị vệ đâu hết rồi?” Tạ Lâm thấy cạnh hắn không có ai, kìm nén cơn giận nói, “Hoàng đế đứng ở đây chịu lạnh, mà không một ai quan tâm!” Nàng
định cởϊ áσ choàng của mình khoác lên người Minh Trọng Mưu.
“Trẫm bảo bọn họ quay về trước đấy, nàng đừng trách bọn họ.”
Minh Trọng Mưu vốn cứ tưởng rằng mình sẽ phải đợi mãi đợi mãi ở đây,
nhưng không ngờ Lại Xương quả nhiên rất được, thật sự khuyên được Tạ Lâm đến đây, trong lòng Minh Trọng Mưu sung sướиɠ muốn nở hoa, quên sạch cả việc bản thân phải đứng giữa cảnh tuyết rơi rét căm căm, lúc Tạ Lâm nói câu ấy, hắn mới sực nhận ra hai chân mình dường như không thể cử động
được, rõ ràng là do bị lạnh nên tê mất rồi.
Nhưng hắn lại thấy như vậy rất đáng, hắn lớn đến từng này rồi, đây là việc đầu tiên bản thân làm mà hắn thấy đáng đến thế.
Sự quan tâm không hề che giấu và hành động cởϊ áσ khoác để giữ ấm cho
hắn của Tạ Lâm, khiến hắn chẳng thấy thời tiết hôm nay lạnh chút nào.
“Không, không cần đâu.” Minh Trọng Mưu từ chối áo choàng của nàng, ngược lại còn khoác trả lại lên người Tạ Lâm, còn buộc dây lại cẩn thận,
“Nàng mặc còn hữu dụng hơn trẫm nhiều.”
Nếu là trước đây, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận mình cũng có ngày làm
những hành động kiểu như thế. Không chỉ vì sự biến hóa thân phận của Tạ
Lâm. Quả thật, trước đây trong lòng hắn Tạ Lâm là “đàn ông”, mà trước
giờ tinh thần và thế chất của đàn ông đều khỏe mạnh hơn phụ nữ rất
nhiều. Điều quan trọng hơn là, trái tim hắn thay đổi rồi.
Mấy ngày nay, hắn hồi tưởng lại từng chút, từng chút một những tháng ngày khi bọn họ ở bên nhau.
Hắn phát hiện ra, Tạ Lâm không phải không quan tâm đến hắn, cũng không
phải đang coi thường hắn, mà là thường xuyên dùng một cách quan tâm hoàn toàn khác.
Trước nay Tạ Lâm không bao giờ nói ra những chuyện nàng đã làm, nhưng hắn lại nhớ rõ và khắc sâu những điều đó.
“Bệ hạ!” Tạ Lâm không kìm được thốt lên, định từ chối, nhưng thấy dáng
vẻ Minh Trọng Mưu tập trung cẩn thận buộc dây cho mình, rèm mi dài loáng thoáng đọng tuyết trắng che giấu đôi con ngươi thâm thúy, khiến những
lời từ chối của nàng không hiểu sao không thốt ra được.
“Nàng không cần phải lo cho trẫm, trẫm sẽ không để bản thân bị lạnh
đâu.” Hắn nhanh chóng buộc lại dây cho nàng, rồi lùi một bước, ngắm nhìn thành quả của mình để lộ nụ cười đắc ý, sau đó Minh Trọng Mưu ngoắc
ngoắc tay về phía Lại Xương, Lại Xương là người nhanh nhẹn, lập tức cởi
áo khoác của mình ra, khoác lên vai Minh Trọng Mưu rồi buộc lại với tốc
độ rất nhanh.
Tạ Lâm thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, nàng thật sự không muốn chỉ
trích hành động này của bệ hạ đâu, tuy rằng có vẻ như hắn vì không muốn
nàng bị lạnh, nhưng hành động kiểu thế này……
Tạ Lâm kiềm chế đám gân xanh đang đập loạn xạ trên trán, nhắc nhở hắn, “Bệ hạ!”
Minh Trọng Mưu cười cười, khoát khoát tay với Lại Xương, “Tạ khanh không cần lo lắng, trẫm biết Lại Xương là người thông minh nhanh trí, ông ta
chắc chắn sẽ quay về nhanh thôi, tuyệt đối không để bản thân mình bị
lạnh đâu.” Minh Trọng Mưu quay lại, nhìn về phía Lại Xương, cười nhe
răng, “Có phải không?” Trong tiết trời đông nụ cười của hắn vô cùng ấm
áp. Giữa trời mưa tuyết hàm răng của hắn lại càng trắng hơn.
Lại Xương vội vàng đáp: “Vâng…… vâng vâng ạ…… bệ hạ…… Thừa, Thừa tướng…… tiểu nhân cáo lui ạ, ạ!” Một trận gió lạnh thổi tới, khiến những lời
ông ta vốn muốn nói tử tế lập tức trở nên đông cứng. Vất vả lắm mới lắp
bắp nói được cho xong, rồi dưới cái trừng mắt của bệ hạ, ông ta lỉnh
nhanh như chớp.
Tạ Lâm đỡ trán kìm nén cảm giác xúc động, nếu không phải Lại Xương quỳ
xuống ôm chân nàng không chịu buông, thì nàng cũng sẽ không đứng đây.
Khoảnh khắc khi sát tinh đã đi khỏi, Tạ Lâm vội vàng nói với Minh Trọng
Mưu: “Bệ hạ, nếu đã vậy thì thần cũng xin cáo từ, bệ hạ hay quay về nghỉ ngơi đi." Nói đoạn nàng xoay người định đi.
Nhưng Minh Trọng Mưu đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay nàng, bất lực nói:
“Tạ Lâm, nàng không muốn trẫm cũng quỳ xuống đây ôm chân nàng xin nàng
đừng đi giống như Lại Xương đấy chứ?”.
Tạ Lâm quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng nhớ lúc Lại Xương quỳ xuống ôm chân nàng, Minh Trọng Mưu đâu có đứng ở đó.
Minh Trọng Mưu thở dài, “Tuy rằng trẫm không bảo thị vệ đi theo mình,
nhưng tai mắt của trẫm ở trong hoàng cung cũng sẽ nói với trẫm trong
cung đã xảy ra chuyện gì, vì thế trẫm đương nhiên là biết rồi.” Hắn
ngừng lại, “Tạ Lâm, nàng đừng có kinh ngạc như thế.”
Tạ Lâm thu lại mớ cảm xúc ngạc nhiên ấy, nàng đương nhiên không cho
rằng, hơn hai năm qua kể từ sau khi đăng cơ, Minh Trọng Mưu không hề
trưởng thành thêm chút nào.
“Nhưng, bệ hạ,” Tạ Lâm thưa, “thần đã từng nói, thần sẽ không bao giờ
đến ngự thư phòng nữa, cũng sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì với bệ hạ
cả, xin bệ hạ đừng như vậy nữa, thần sẽ khó xử……”
“Suỵt.” Minh Trọng Mưu đặt một ngón tay lên cánh môi nàng, “nàng đừng
nói những lời đó nữa, trẫm biết rồi, chỉ là trẫm…… chỉ là trẫm rất nhớ
nàng, rất muốn gặp nàng thôi.”
Tạ Lâm vốn dĩ đang nghĩ đến những lời cự tuyệt, nhưng Minh Trọng Mưu nói vậy, khiến nàng chỉ có thể lặng im.
“Hôm qua tuyết rơi” Minh Trọng Mưu sóng vai đi bên cạnh nàng, nhìn hoàng cung chìm trong lớp tuyết trắng tinh mịn màng, khẽ nói, “trẫm mở cửa sổ ở ngự thư phòng nhìn ra bên ngoài, tuy rằng xung quanh ngự thư phòng
rất yên tĩnh, nhưng trẫm lại có thể nghe thấy tiếng nói chuyện râm ran
vui vẻ của các cung nữ thái giám khi ngắm tuyết rơi. Thậm chí trẫm còn
có thể nghe thấy được tiếng những đứa trẻ trong cung đang háo hức chơi
đùa, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu được mùa, năm sau nhất định sẽ bội thu. Tuy rằng những ngày tuyết rơi rất lạnh, nhưng đột nhiên trẫm nhận ra
rằng, bách tính của trẫm, con dân của trẫm, lại rất sung sướиɠ, một niềm sung sướиɠ hiếm thấy.”
Gió rất to, thổi bay vạt áo của cả hai. Tạ Lâm nghe từ trong gió tiếng Minh Trọng Mưu vọng lại.
“Lúc đó, bỗng trẫm thấy cô đơn lạ lùng, trẫm nhớ rất nhiều người, muốn cùng chia sẻ cảnh tuyết rơi này. Nhưng có ai nào?”.
“Ít nhất có Thái hậu và các phi tử của bệ hạ mà.” Tạ Lâm nói.
“Mẫu hậu?” Minh Trọng Mưu ngẩng đầu, hồi tưởng, “Mẫu hậu có phụ hoàng để hồi tưởng, trẫm không phải là người không hiểu thế nào là niềm vui như
thế, nên đương nhiên không thể làm phiền người. Còn phi tử của trẫm……”
Hắn xoay người, nhìn đăm đăm vào mắt Tạ Lâm, “Tạ Lâm, rốt cuộc nàng có
hiểu không vậy, trẫm không muốn tìm bất cứ ai ngắm cảnh tuyết cùng trẫm
cả. Người trẫm muốn tìm, chỉ có nàng thôi.”
Có lẽ ánh sáng của những bông tuyết chiếu lên đôi mắt hắn, khiến con
ngươi tỏa ra luồng ánh sáng vô cùng khác biệt, hoàn toàn khác so với con ngươi thâm trầm như mực của nàng.
Giống như hai trái tim, một trẻ trung, giàu cảm xúc, tràn đầy lý tưởng,
theo đuổi ráo riết không bao giờ buông bỏ; một lại giống như một đầm
nước chết, trầm mặc, bình tĩnh, phặng lặng không một gợn sóng.