Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm qua, Tạ Lâm triền miên với Minh Trọng Mưu đến quá nửa đêm.

Làm một lần xong, Tạ Lâm lại kéo Minh Trọng Mưu dây dưa thêm đến già nửa tối. Không thể không thừa nhận, màn vận động kịch liệt kiểu này, cả hai người đều đã vận động rất vui, rất thích, nhưng kết quả lại cực kỳ không ổn, trình độ tiếp thu của Minh Trọng Mưu tụt dốc, đầu óc xây xẩm choáng váng.

Vốn dĩ là vì trúng mê hương nên hắn mới nảy sinh du͙© vọиɠ, sau khi xả được một lần rồi, Minh Trọng Mưu hoang mang hốt hoảng, ý rượu trào dâng, hai mắt trợn ngược, hôn mê ngất đi.

……

Tạ Lâm thì may mắn hơn, tuy bản thân không được thử cảm giác lơ lửng giữa không trung, nhưng chí ít cũng còn được trải qua quá trình từ đáy vực cho đến đỉnh cao trào, rồi lại từ đỉnh cao trào lao xuống đáy vực, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không hề bị giày vò ở lưng chừng, hay ở chỗ không hề bị rơi lúc giữa đường.

Tạ Lâm kéo người Minh Trọng Mưu, giúp hắn nằm ngửa lại hẳn hoi trên giường, sau đó mặc áσ ɭóŧ vào cho hắn.

Cho dù Minh Trọng Mưu có khuôn mặt, có hàng lông mày, có làn da, có mái tóc, có đôi mắt của một gã thư sinh trắng trẻo, “Hàng mày như ngọn núi xanh phía xa xa, làn da như đóa hoa đào đang thì hé nụ, tóc mềm như mây trôi, con ngươi sáng rõ như sao trên trời” đi nữa, thì người đang được nói đến là hắn, là hắn đấy! Thằng nhãi này sau khi uống say, vẫn không thể thay đổi được một sự thật rằng hắn rất to, rất nặng, cơ bắp thì rắn chắc, thích rèn luyện thân thể, vũ lực đạt đến mức bùng nổ.

(Đó là một câu nói của Tư Mã Tương Như dùng để miêu tả vẻ đẹp của vợ mình là Trác Văn Quân.)

Vì thế Tạ Lâm phải tốn sức cỡ chín trâu hai hổ, cuối cùng mới có thể mặc xong quần áo cho Minh Trọng Mưu, vuốt phẳng các loại nếp nhăn trên người hắn, nàng lại tốn thêm một nén hương, để thở lấy lại sức.

Vừa mới vận động kịch liệt xong, lại còn bị hành hạ không được nghỉ ngơi như thế này, thì ai mà chịu nổi. Sau đó còn phải lột chăn đệm ra, thay bằng một bộ mới lấy từ trong tủ. Nàng vò tròn bộ cũ lại, nhét vào trong túi, rồi thản nhiên rời đi.

Dọc đường, gặp mấy nàng cung nữ hầu hạ Minh Trọng Mưu, Tạ Lâm lên tiếng phủ đầu, chỉ tay vào đống chăn đệm bên trong nói: “Tạ mỗ định mang đống rác trong tẩm cung ra ngoài vứt, mấy thứ đó các cô có cần không?”.

Thừa tướng nói sẽ đi vứt rác, đám cung nữ sao dám nói gì nữa? Cho dù những thứ hắn nói muốn đem đi vứt là đồ có giá trị trong tẩm cung, thì bọn họ cũng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt, nịnh nọt đáp lại rằng: “Chút chuyện nhỏ nhặt này để đám nô tì làm là được rồi, không dám làm phiền đại nhân.” Nói đoạn, định giành lấy cái túi.

Nhưng Tạ Lâm đã nhanh chóng đáp lời: “Đã là chuyện nhỏ, vậy thì cứ để Tạ mỗ nhận tiện đi vứt hộ cho, cũng không làm phiền đến các cô nương nữa.” Nói xong, liền quay đầu, sau khi rẽ ngoặt ở vài khúc cua, bóng dáng Tạ Lâm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt các nàng cung nữ.

Tạ lâm vừa về đến cửa, đang băn khoăn canh ba nửa đêm, sợ là thằng nhóc gác cổng đã đánh một giấc từ lâu rồi, cổng lớn liệu có mở không nhỉ?

Tạ Lâm đi tới, thử gõ gõ lên ổ khóa có khuyên tròn hình mặt thú đầu hổ (1) trước cửa lớn.

Cả thiên hạ này Tạ Lâm là nhân vật dưới một người trên vạn người, phủ Thừa tướng là một tấm gương và ví dụ điển hình cho mọi thần tử trong triều, hấp dẫn đủ các thế hệ thư sinh đọc sách khoa cử người trước ngã xuống kẻ sau đứng lên trong Đại Sở, nên đương nhiên không thể tồi tàn được.

Tạ Lâm vàng bạc nhiều, chịu nhận hối lộ, chịu chi tiền, cũng biết cách chi tiền, là người chấp nhận bỏ tiền bạc ra trang trí nhà cửa. Vì thế mặt tiền cũng khá đẹp, cửa lớn làm bằng gỗ gụ, trên có khóa hình mặt thú, trước cửa là bậc thang bằng đá cẩm thạch, hai con sư tử chia ra đứng ở hai bên sườn, trông vô cùng khí khái.

Nhưng thứ khí khái nhất lại thuộc về ba chữ đề mục rồng bay phượng múa trên bức hoành ở cửa lớn, mang theo đôi phần cá tính của bậc đại gia, nhưng thấp thoáng trong đó, lại có đôi chút run rẩy.

Ba chữ trên bức hoành là do Tiên hoàng trước khi lâm chung đề lên, những ai biết được chuyện này đều bất giác bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách ba chữ ấy thoạt nhìn thì mạnh mẽ phóng khoáng đấy, nhưng thực ra lực bút không đủ, nét cuối gần như không chút sức lực nào.

Theo lý mà nói, chữ như vậy không thể treo ở trước cửa lớn phủ Thừa tướng được, nhưng đây là do Tiên đế ngự ban, không treo, chính là đại bất kính, mà treo, thì lại là đại bi kịch. Toàn bộ người trong phủ đều phải ấm ức thay cho Tạ Lâm, nhưng Tạ Lâm lại nói: “Trên đầu ba thước có thần linh, Tiên đế lão nhân gia người ngày ngày giờ giờ đều đang quan sát các ngươi đấy, không thể không hiểu việc tôn kính người lớn tuổi, coi trọng người hiền đức như thế được.”

Mọi người ớn lạnh, chuyện này coi như đến đây là kết thúc, không ai nhắc đến nữa.

Tối ấy, Tạ Lâm đi về, tay nắm chặt cái vòng trên ổ khóa hình mặt thú, gõ gõ vài cái, không ngờ vừa mới gõ xong, thì lập tức đèn đuốc trong phủ Thừa tướng liền sáng trưng.

Tạ Lâm nhủ thầm trong bụng: “Lẽ nào do ma làm?”.

Sau đó một tiếng “két” vang lên, cánh cửa bật mở.

Một người bước ra, đàn ông, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Lại thêm một người nữa bước ra, phụ nữ, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Lại thêm một người nữa bước ra, phụ nữ, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Lại thêm một người nữa bước ra, phụ nữ, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Một nam ba nữ.

Đèn đuốc sáng rõ chiếu lên khuôn mặt không cảm xúc của bốn người, tái nhợt vô cùng đáng sợ.

Tạ Lâm ra tay trước bật cười nói: “Ô, vẫn chưa ai ngủ à?”.

Khuôn mặt Lạc Thạch Thiên lạnh lùng, “Nàng đi đâu vậy hả? Muộn như vậy còn chưa chịu về!”.

Tạ Lâm đáp: “Uống vài chén rượu với bệ hạ cùng các vị đại thần và đám tân khoa tiến sĩ, uống đến tận giờ, vừa mới tan.”

Lạc Thạch Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ồ, vừa mới tan?”.

Lý trí của Tạ Lâm vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nên không nhìn ra được sắc mặt của Lạc Thạch Thiên sầm sì gấp mười lần bình thường, nên gật gật đầu xác nhận. “Ừ, vừa mới tan.”

Ở bên này Khởi La hừ lạnh một tiếng, “Muộn thế này rồi, mà vẫn còn khúc thủy lưu thương đàm chuyện thơ ca đạo thầy trò cơ à, Gia, người cũng có nhã hứng quá nhỉ.”

Tạ Lâm nghe thấy nàng nhắc đến “khúc thủy lưu thương”, thì hiểu ra ngay nàng đã biết chuyện lần này bệ hạ hỏi han đám đệ tử tân khoa rồi, liền chỉnh chỉnh lại cổ áo, Tạ Lâm bày ra vẻ “tuy bất ngờ, nhưng vẫn hợp lý”, hỏi ngược lại: “Nàng biết rồi à?”.

Khởi La nhìn dáng vẻ không chút hối lỗi của Tạ Lâm, không khỏi tức điên: “Phải, ta biết rồi! Tất cả bọn ta đều biết rồi!”.

Thục Hà thở dài, “Khởi La, sao muội lại tức giận với Gia?” Nàng khoác áo choàng lên vai Tạ Lâm, than: “Chạng vạng tối, Úy Trì đại nhân có đến phủ Thừa tướng, nói với bọn ta rằng yến tiệc đã tan từ lâu rồi, lại còn nhắc đến chuyện Gia say rượu, thậm chí say đến nôn cả ra, sợ say ngất trên đường, nên bảo bọn ta nhanh đánh xe tới đón Gia.”

“Bọn ta tìm những người mắt tinh nhất, được việc nhất ở trong phủ, đánh xe ngựa chờ Gia ở bên ngoài cửa cung, kết quả mãi chẳng thấy bóng dáng Gia đâu, lúc quay về, còn bị Lạc đại nhân mắng cho một trận. Bọn ta còn đang nghĩ, lẽ nào Gia say rượu ngất dọc đường?” Thục Hà than, “Cũng may Gia đã về, nên bọn ta cũng thấy yên tâm.” Nói đoạn, Thục Hà làm động tác cảm tạ trời đất, rồi nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Lạc Thạch Thiên hừ lạnh: “Chỉ thế là xong sao? Ta cũng đang không vui đây, yến tiệc rõ ràng đã kết thúc từ lâu rồi, mà nàng ta vẫn chưa về nhà, nhất định là đã giở trò mèo rồi! Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”

Không ngờ nàng lại bị gã Úy Trì Chính kia bán đứng?

Tạ Lâm vừa nghe xong, liền cảm thấy ngạc nhiên, hôm này làm sao thế, người nào người nấy đều như trúng tà vậy, sắc mặt trắng nhợt trắng nhạt, cứ như phấn, lẽ nào muốn bới lông tìm vết nàng.

Tạ Lâm cười, “Thật sự không có gì mà.” Nàng hỏi ngược lại Lạc Thạch Thiên, “Không phải ngươi nên ở trong hoàng cung sao? Sao lại rảnh rỗi chạy tới phủ Thừa tướng thế này?”.

Lạc Thạch Thiên hấm hứ: “Ta tới để xem nàng thế nào, xem xem nàng đã chết chưa. Không phải bị roi quất chưa khỏi sao? Nào, để ta bôi thuốc cho nàng!” Nói xong, thục tay vào người lần tìm lung tung, cuối cùng móc ra một cái bình, định sán lại gần Tạ Lâm.

Tạ Lâm vội nói: “Thôi khỏi, không cần dùng nữa đâu, vết thương của ta đã khỏi từ lâu rồi.” Nói xong liền cúi người, chui vào từ khe hở ở cửa lớn.

Lạc Thạch Thiên vội vàng đuổi theo, “Này, Tạ Linh Nhi, nàng đứng lại đó!..”

XXX

Tối hôm đó, Tạ Lâm khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của Lạc Thạch Thiên, đầu óc quay cuồng, chỉ muốn đánh một giấc luôn thôi.

Tạ Lâm không dám lưu lại dấu vết lên người Minh Trọng Mưu, nhưng Mưu Trọng Mưu lại để lại không ít vết tích trên người nàng, trong đó có một dấu hồng hồng ở xương quai xanh là rõ ràng nhất. Trước đây Tạ Lâm không quan tâm đến việc mình bị người ta nhìn vào bàn tán, nàng vốn dĩ cho rằng, có lẽ bản thân sẽ sống cô độc đến già, huống hồ Lạc Thạch Thiên là vị hôn phu chưa cưới của nàng, nàng để lộ thân thể ra cho đối phương nhìn, hơn thế chỉ là để lộ phần lưng thôi, có gì đâu.

Nhưng hiện giờ thì Tạ Lâm không thể để cho hắn nhìn được.

Không phải là không dám, mà là không muốn.

Tuy rằng nàng không nhìn thấy rốt cuộc trên lưng có những vết tích gì, nhưng dựa vào tình trạng lý trí sau khi say rượu của Minh Trọng Mưu, nàng bất giác cảm thấy vết tích sau lưng không thể ít được.

Trước đây, Tạ Lâm thường ôm mỹ nhân đi ngủ, nhưng hôm nay, nàng không dám ôm bất kỳ một người đẹp nào để ngủ.

Thôi tự mình ngủ vậy.

XXX

Kết quả buổi tối nằm ngủ mơ, Tạ Lâm hốt hoảng cảm nhận được có một người đang ôm mình, vòng tay nóng hổi, Tạ Lâm giãy dụa tỉnh giấc, vừa mở mắt ra nhìn, thì thấy ánh mắt của Thục Hà đang nhìn mình đăm đăm.

Ngủ một giấc khiến cơn say của Tạ Lâm cũng lui đi được đôi chút, thấy nàng như vậy, khuôn mặt không chút cảm xúc nói: “Nàng tới đây làm gì?”.

Ánh mắt Thục Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, di chuyển đến cổ áo để hở một nửa, chỗ hở ấy có một dấu hồng hồng, nằm vừa vặn, quang minh chính đại trên xương quai xanh.

“……” Tạ Lâm tỉnh bơ khép lại vạt áo, sau đó mới nói: “Sao nàng phát hiện ra.”

Đây là một câu trần thuật, nhưng Thục Hà quyết định coi đây là một câu nghi vấn.

Thục Hà buồn bã nói: “Lạc đại nhân là đàn ông, cho dù ngài ấy có cẩn thận tỉ mỉ hơn nữa, cũng không thể bằng phụ nữ bọn ta được, vì thế ngài ấy không phát hiện ra, nhưng bọn ta phát hiện ra.”

“ ‘Các nàng’ ?” Tạ Lâm tóm được trọng điểm, hỏi, “Ba người các nàng đều biết?”.

“Mặc Nhi chưa từng trải sự đời, nên muội ấy không hiểu.” Thục Hà cúi đầu, “Nhưng ta và Khởi La đều đã nhìn ra rồi.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tạ Lâm, “Gia, người đó…… có phải là…… có phải là……” dường như yết hầu của nàng bị nghẹn, cắn chặt răng, mới phát ra được một tiếng rêи ɾỉ, “Có phải là bệ hạ không!?”.

Thục Hạ không biết là tại sao, có thể là vì sợ hãi, cũng có thể là vì nghĩ đến thân phận gian thần của Tạ Lâm, hoặc cũng có thể nghĩ đến chức vị Thừa tướng một quốc gia mà Tiên đế đã chỉ định Tạ Lâm làm, nhưng lại cùng bệ hạ…… Tiên đế nhất định sẽ cho rằng, đây là quan hệ bất chính.

“Gia, sao người lại có thể hồ đồ như vậy?” Thục Hà nghẹn ngào nói.

Ngủ với Hoàng thượng trong cung, thì có thể có được kết quả tốt đẹp nào chứ? Nếu Tạ Lâm là người đồng ý ở lại trong tẩm điện hoàng cung, đợi Hoàng đế tới lâm hạnh rồi thỉnh thoảng bố thí cho chút yêu thương, thì thôi cũng đành, nhưng nàng rõ ràng không phải.

“Gia, người rõ ràng là người lòng chứa cả thiên hạ, sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Người…… người cũng cam tâm như thế được sao Gia!”.

Thục Hà không phải là một người mau nước mắt, từ khi gia đình nàng gặp khó khăn, nàng đã không còn khóc nữa, khi nàng lưu lạc chốn phong trần, nước mắt của nàng đã khô cạn từ lâu rồi.

Nhưng trong giờ phút này, nàng lại không kìm được nước mắt rơi lã chã, như thể cột chống trời bị đổ, như thể vạn vật hỗn loạn giờ lại càng hỗn loạn hơn.

Nàng khóc lóc rất thương tâm, Tạ Lâm liền vỗ lên đầu nàng, thuận thế khẽ vuốt ve mái tóc dài đen như mực của nàng.

Tạ Lâm khẽ nói: “Chỉ một lần thôi, cho phép ta, chỉ một lần này thôi.”

Đột nhiên nhớ ra, ngày đó tiết xuân ấm áp, hoa đua nhau khoe sắc, bầu trời xanh ngọc như vừa được gột rửa. Giữa bầu không khí trong lành tươi mát ấy, Tạ Lâm đã gặp cậu thiếu niên tướng mạo thanh tú, da trắng nõn đến gần như trong suốt sáng lấp lánh, nàng của khi đó, vẫn chưa bị cái chức vụ Thừa tướng ấy gông xiềng, khi đó nàng vẫn không biết rằng, hắn sẽ trở thành đế vương tương lai.

Cho dù biết, chỉ e rằng cũng cam tâm phò trợ, cúi đầu xưng thần.

Hắn nói, trẫm muốn giang sơn tươi đẹp, thịnh thế phồn hoa.

Tạ Lâm cúi đầu nói, thần cũng muốn giang sơn của bệ hạ tươi đẹp, thịnh thế phồn hoa.

Giờ phút này, đêm nay, Thục Hà rơi lệ vì Tạ Lâm, khóc nhiều đến nỗi hai mắt sưng đỏ nên như quả hạch đào.

Tạ Lâm vuốt tóc nàng, nhớ đến cảnh tượng năm đó, cười trấn an. Thục Hà không nhìn thấy nụ cười của nàng, giống như mặt nước hồ xuân không gợn sóng, không những không giống mà còn đẹp hơn cả hoa lê, vừa có vẻ gì đó ẩn giấu, lại vừa không ẩn giấu, có gì đó ấm áp, nhưng lại thiếu chút lạnh lẽo.

Thục Hà chỉ nghe thấy giọng nói khàn sạn của Tạ Lâm ở phía trên đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng nói: “Cho phép ta chỉ một lần này thôi, Thục Hà của ta.”

Cho phép ta được tự làm theo ý mình một lần thôi. Đêm này, chẳng qua cũng chỉ có một đêm mà thôi, sẽ không giữ lại bất cứ điều gì cả.

Tạ mỗ đã từng hứa với Tiên hoàng, một khi đã hứa rồi, đương nhiên sẽ không bao giờ thay đổi.

Mong ước của thần, chỉ có một, đó là một Đại Sở hưng thịnh.

Chỉ cần như vậy mà thôi.

XXX

“Trẫm hỏi khanh, tối hôm qua, rốt cuộc là ai đã dìu trẫm về tẩm cung?” Sau khi bãi triều, Minh Trọng Mưu vội vã truy hỏi Tạ Lâm.

Tạ Lâm cúi đầu đáp: “Bẩm bệ hạ, là thần.”

Minh Trọng Mưu sung sướиɠ, “Vậy khuôn mặt của trẫm, khuôn mặt của trẫm……” Minh Trọng Mưu muốn hỏi, rốt cuộc khuôn mặt của hắn có bị bóc trần không, lúc hắn tỉnh giấc, mặt nạ không còn ở trên mặt nữa, nhưng Minh Trọng Mưu lại không thể đi hỏi được, nên ruột gan nhộn nhạo, ấp a ấp úng, phun ra được mỗi hai câu.

Tạ Lâm nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, “Tướng mạo của bệ hạ đương nhiên là mạnh mẽ anh tuấn rồi, tướng mạo làm tướng làm soái được, lại vừa làm vua làm chúa được, khuôn mặt rồng đại phúc đại quý, mà sao bệ hạ lại cứ chỉ chỉ vào mặt mình như thế?”.

Minh Trọng Mưu nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lại có vài phần thất vọng.

“Có một cô gái nào đó, đêm đó, trẫm cứ có cảm giác hình như…… chẹp……” Minh Trọng Mưu vò đầu, cuối cùng nghiến răng, “Hình như trẫm đã ôm một cô gái.”

“Nhưng nội thị và các cung nữ, không một ai biết rốt cuộc cô gái ấy là ai, trẫm chẳng có cách nào đi hỏi, khanh là người cuối cùng dìu trẫm về cng, khanh nói thử trẫm nghe, rốt cuộc cô gái đó là ai.”

Minh Trọng Mưu nói có chút sốt sắng.

Tạ Lâm nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt rất kỳ lạ.

“Bệ hạ thực sự không nhớ là ai sao?”.

Minh Trọng Mưu gật gật đầu, thở dài thườn thượt: “Nếu như nhớ, thì sao còn phải hỏi khanh?”.

Tạ Lâm lại liếc nhìn hắn, giống như đang cố gắng nhớ thật kỹ hắn vậy, Minh Trọng Mưu cảm thấy ánh mắt ấy, dường như có thể nhìn xuyên thấu chiếc mặt nạ, đâm vào lớp da thịt thật sự của hắn, lại còn rạch lên trên đó một vết sẹo mới chịu thôi.

Hồi lâu sau, Tạ Lâm mới đáp: “Thần tuy không nhớ rõ trong tẩm cung của bệ hạ có những ai, nhưng thần cho rằng, nếu các cung nữ và nội thị không biết cô gái bệ hạ ôm, thì có lẽ bệ hạ đã ôm ở một nơi nào đó ngoài tẩm cung rồi, bệ hạ cứ nghĩ kỹ thử xem, biết đâu sẽ nhớ ra.”

Minh Trọng Mưu nghe xong, cúi đầu trầm tư, nhớ lại những gì đã nhìn thấy hôm qua.

Nếu là nói đến con gái, thì dưới ánh trăng đó chỉ có duy nhất một người thôi.

Minh Trọng Mưu lại hỏi: “Đêm qua, thật sự không có phi tử của điện nào tới gần trẫm sao?”.

Tạ Lâm lắc lắc đầu.

Chỉ có nàng ta thôi, Minh Trọng Mưu vẫn nhớ mang máng, cô gái đó, tỏa ra một mùi hương thơm ngát, mặc một cái yếm đỏ thêu hình uyên ương, quả thực có đôi nét giống với cô gái gặp dưới ánh trăng.

Minh Trọng Mưu đau khổ nói: “Thật sự là nàng ta sao? Trẫm nhớ tên nàng ta là…… là……” Minh Trọng Mưu giống như đột nhiên ngộ ra chân lý, vỗ tay nói: “Sử Hồng Dược!”.

Tạ Lâm lại nhìn hắn, lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu, gật đầu đáp: “Bệ hạ anh minh.”

Bệ hạ anh minh, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.

1. Ổ khóa có khuyên tròn hình mặt thú đầu hổ: