Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 11: Nhà họ An

Trường học cho sinh viên nghỉ đông, An Tử Thiên và Bạch Thấm cùng về thành phố W.

Bạch Thấm vẫn sống tại nhà họ An như trước, chỉ khác là phòng của cô đổi thành căn phòng gần phòng của An Tử Thiên.

An lão gia đối với việc hai người cùng trở về không có ý kiến gì, chỉ nói: “Đã về là tốt rồi, ở lại qua Tết rồi hãy đi.” Sau đó ông đi thẳng vào thư phòng luyện thư pháp.

Bạch Thấm hiểu được ý của An lão gia. Kỳ thật đối với ông cụ nhà họ An, Bạch Thấm vẫn luôn kính phục. Ông một tay vất vả tự mình sáng lập ra tập đoàn An Thị, đến lúc lớn tuổi thì lại phải chịu tang con trai, làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sau đó cháu trai lại mắc chứng bệnh tự bế. Ở kiếp trước bệnh tình của An Tử Thiên vốn có hy vọng được chữa khỏi nhưng lại vì cô ích kỷ suốt hơn hai mươi năm nên bệnh tình càng lúc càng trầm trọng đến mức không thể chữa được. Bạch Thấm nhớ đến quãng thời gian mình biến thành hồn phách, An lão gia hơn tám mươi tuổi nhìn An Tử Thiên điên cuồng mà cảm giác toàn bộ thế giới đều sụp xuống, suy sụp tự trách bản thân ông rốt cuộc làm sai điều gì để khiến cho con cháu nhà họ An không thể chết già, cuối cùng trúng gió nằm liệt giường không thể nhúc nhích.

Người mà kiếp trước Bạch Thấm phải xin lỗi nhiều nhất là An Tử Thiên, sau đó là An lão gia, mà tiếp theo chính là An Tử Nguyệt.

Đến lúc sắp ăn cơm chiều, An Tử Nguyệt về nhà. Bạch Thấm nhìn cô gái khí thế mạnh mẽ trước mắt thì rất muốn bước đến ôm cô ấy một cái.

Bạch Thấm nhớ đến lần đầu tiên mình gặp An Tử Nguyệt, năm ấy cô bảy tuổi còn An Tử Nguyệt mười bốn.

Lần đầu tiên đến nhà lớn của nhà họ An, cô còn nhỏ nên cũng không có hứng thú với thế giới của người lớn nên mới trốn khỏi đại sảnh của buổi tiệc, vụиɠ ŧяộʍ đi sâu vào khuôn viên nhà họ An.

“Tiểu thư, buổi tiệc đang được diễn ra ở đại sảnh, kỳ thật cô có thể nghỉ ngơi một chút hoặc ra đó khiêu vũ một bài để thả lỏng cũng được.”

Đó là một giọng nam xa lạ.

“Vậy ngày nào cũng tổ chức tiệc thì tôi cũng sẽ được nghỉ ngơi mỗi ngày à?” Lần đầu tiên Bạch Thấm nghe được giọng nói nào lạnh lùng như vậy, trong thế giới nhỏ của cô ai ai cũng là những người có vẻ mặt ôn hoà, chưa bao giờ có một người lạnh lùng như vậy.

Lòng hiếu kỳ khiến cho Bạch Thấm tiếp tục đi về phía trước, sau đó cô nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ấy. Đó là một cô gái tóc ngắn, màu da trắng nõn, gương mặt bướng bỉnh, môi mỏng mím lại đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình đối diện. Hiện lên trên màn hình là những chữ tiếng anh Bạch Thấm không hiểu, nhưng An Tử Nguyệt lại ngược lại, đôi tay cô ấy không ngừng gõ bàn phím, Bạch Thấm nhìn đến ngẩn ngơ.

“Cháu là ai?” Là giọng nam xa lạ kia đem cô kéo thực tế.

Cô lấy lại tinh thần mới phát hiện An Tử Nguyệt đang nhìn mình, Bạch Thấm còn nhỏ không biết phải làm sao, chỉ sợ hãi đứng tại chỗ nhìn An Tử Nguyệt. Nhưng ánh mắt của An Tử Nguyệt cũng không dừng lại ở trên người cô lâu mà lại tiếp tục nhìn màn phía trước, hai tay tiếp tục gõ bàn phím: “Thầy giáo, thầy không đổi trang khác ạ?”

“Chị.” Bạch Thấm không biết mình bị sao nữa, rõ ràng cô sợ người con gái trước mắt nhưng lại gọi cô ấy là chị, mà cô thật ra cũng không hiểu mình gọi cô ấy để làm gì. Chẳng lẽ cô muốn nói “Chị nghỉ ngơi một chút đi, em cùng chơi với chị được không?” à? Cho dù lúc đó cô còn tuổi nhỏ nhưng cũng phát hiện ra vẻ mặt mệt mỏi của An Tử Nguyệt cũng không chịu dừng lại, giống nhau ở vội vàng đuổi theo cái gì.

Bàn tay đang gõ bàn phím của cô ấy vẫn không dừng lại: “Thầy đưa cô bé này về đại sảnh đi, đây chắc là con cái của một vị khách nào đó lạc đường.”

Người đàn ông đáp lời, vừa bước vài bước đã thấy một cô bé đột nhiên quay đầu chạy.

Có đôi khi Bạch Thấm suy nghĩ, có lẽ ngày đó nếu như cô ngoan ngoãn ở cạnh cha mẹ thì có lẽ số mạng của cô sẽ không thay đổi. Sau khi chạy khỏi chỗ An Tử Nguyệt, cô mơ mơ màng màng đến vườn hoa phía sau nhà họ An, từ đó gặp An Tử Thiên.

“Chị Tử Nguyệt, đã lâu không gặp, có nhớ em không?” Bạch Thấm bước lên ôm lấy An Tử Nguyệt, khẽ cười hỏi.

An Tử Nguyệt sửng sốt, tuy biết rằng Bạch Thấm từ khi học đại học thay đổi rất nhiều, nhưng hiện tại tự mình chứng kiến thì vẫn kinh ngạc, Bạch Thấm lại không sợ cô, còn chủ động gần gũi với cô nữa.

“Ở thành phố A thế nào?” An Tử Nguyệt nhẹ nhàng ôm lại Bạch Thấm, hỏi.

“Tốt lắm, em với anh Tử Thiên đều rất vui vẻ. Cho nên, chị Tử Nguyệt, chị cũng nhớ chúng em phải không?” Bạch Thấm cố ý tránh vấn đề An Tử Nguyệt hỏi. Cô phát hiện người nhà họ An có một điểm giống nhau là cho dù vô cùng quan tâm đối phương nhưng không biết biểu đạt thế nào, nhắc đến chuyện tình cảm thì luôn bị động.

An Tử Nguyệt lườm Bạch Thấm, đáng tiếc lại không khiến Bạch Thấm sợ hãi mà lại cười tủm tỉm nhìn cô.

Không để ý tới Bạch Thấm, An Tử Nguyệt quay đầu xem An Tử Thiên: “Ở thanh phố w có quen không?”

“Vẫn tốt.” An Tử Thiên ngoại trừ lúc ở trước mặt Bạch Thấm sẽ nói rõ ràng một chút thì đối với những người khác trên cơ bản là tiếc chữ như vàng.

Bạch Thấm không về nhà họ Bạch, từ lúc cô bị cha mẹ đóng gói đưa đến nhà họ An cư, mỗi khi cô về nhà họ Bạch cứ xa lạ như khách vậy. Kiếp trước cô luôn chế nhạo cha mẹ mình và nhà họ Bạch phải bán con gái mới có thể kết thân với An Thị, mới có được chút danh tiếng. Bọn họ và lũ buôn người có cái gì khác nhau.

Sau Bạch Thấm sống lại cũng không trách móc cha mẹ mình nữa, dù sao ý nghĩ của cô trước kia quá mức cực đoan, sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, một số việc đã không thể tiếp tục xem xét theo góc độ đó nữa.