Hoa Tâm Thuần Chúc Ái

Chương 17

Những tiếng kêu như mời gọi của nam nhân càng thêm cổ vũ Lý Kiến – ngoạm thật chặt, nuốt thật sâu, tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống luôn khối thịt đáng yêu này.

Không quá năm phút sau, Liên Điền không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, tinh hoa ấm áp phun ào ào trong miệng Lý Kiến. Vì quá nhiều nên hắn không thể nuốt hết, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi trên đùi Liên Điền, tạo thành những đường tơ trắng bạc thật thích mắt.

Liên Điền nức nở ôm lấy nam nhân phía trên, y còn muốn người này dùng sức mà hung hăng chà đạp lên chỗ bí mật của bản thân mình「 Thúc thúc như vậy thật đẹp.」 Nếu không thấy thứ đặc biệt giữa chiếc váy kia, Lý Kiến cứ tưởng mình đang ôm một nữ nhân trong lòng「 Ta thích thúc thúc giả gái cho ta xem.」

Liên Điền xụi lơ, tóc dài dính mồ hôi mà ướŧ áŧ quện lên trán, đôi môi mọng đỏ thở hổn hển từng hồi. Hai má ửng hồng, sự nồng nhiệt của Lý Kiến khiến y không thể phớt lờ, tuy đây là chỗ làm việc của Lý Kiến nhưng như thế thì càng tốt, hai người sẽ có thêm trải nghiệm mới.

「 Sáp nhập……」 Liên Điền đưa tay chỉ vào phân thân căng cứng của Lý Kiến, dâʍ ɭσạи thì thào,「 Ta muốn nó tiến vào cơ thể ta……」

Lý Kiến nghe lời ẵm Liên Điền đặt lên trên chiếc bàn hóa trang gần đó, mải miết hôn vào tiểu huyệt đang xôn xao của Liên Điền, dùng nước miếng mà bôi trơn, Lý Kiến muốn lần này giữa hai người phải thật tự nhiên, không hề có sự hỗ trợ của các dụng cụ hiện đại.

Lưỡi Lý Kiến linh hoạt như lưỡi linh xà, vừa liếʍ vừa khẽ tiến nhẹ vào cơ vòng hồng nhạt khiến Liên Điền tê rần như đang hít thuốc phiện. Kỳ thật, bản thân Lý Kiến vốn dĩ đã là một loại thuốc phiện khiến Liên Điền say mê, nguyện vì hắn mà thay đổi bản thân mình.

「 Muốn ngón tay ta tiến vào không?」 Lý Kiến một bên liếʍ huyệt khẩu, một bên đưa ngón tay thâm nhập vào đó, hắn muốn Liên Điền cảm nhận một chút sung sướиɠ trước khi sáp nhập.

「 Ân…… Nhưng ta không muốn một ngón, ta muốn ba ngón tay, a……」 Liên Điền như đói như khát hấp thụ ngón tay, lại càng không thể khống chế mà rêи ɾỉ, âm thanh phóng đãng như một thứ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt khiến nhiệt huyết của Lý Kiến sôi trào.

Váy trắng chỉ cởi nửa dưới, tất đen để hờ hững nơi bắp chân, qυầи ɭóŧ vừa nhỏng vừa nhỏ chỉ mới cắt một bên – Liên Điền vừa da^ʍ ô lại xinh đẹp, Lý Kiến chỉ muốn ngay lập tức thao kẻ dâʍ đãиɠ này tới chết mới thôi.

「 Lý Kiến…… Lý Kiến……」 hơi thở của y lại khàn khàn, mong manh khẩn cầu, Lý Kiến thoăn thoắt kéo khóa quần, rút ra dương v*t động đậy từ lâu.

Liên Điền nhìn thấy, chủ động áp sát mặt vào tấm gương phía trước, cố tình tách hai chân ra, nhếch mông lên nhằm quyến rũ và cũng để thuận lợi cho nam nhân tiến vào.

「Thúc thúc, từ từ mà hưởng thụ a.」 Lý Kiến đỡ lấy dương cương của bản thân, chuẩn bị đâm thủng thứ khả ái đang khép mở của Liên Điền.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, rồi lại thêm tiếng gõ cửa. Hình như ông chủ Sở đã tới đây, hắn muốn hỏi thăm xem thái độ phục vụ của Lý Kiến như thế nào.

「 Ngô……」 Liên Điền cuống quít che miệng ngăn không cho những tiếng kêu tràn ngập dục tình bay ra ngoài, Liên Điền không hề muốn bị người khác phát hiện mình cùng Lý Kiến đang làm loại chuyện này.

「 Liên Hương tiểu thư, cô có hài lòng với sự phục vụ của thợ cắt tóc của chúng tôi không?」 Sở chỉ đứng ở ngoài, không đẩy cửa tiến vào.

Lý Kiến vẫn im lặng ngắm nhìn tiểu huyệt gợi cảm bên dưới, dương v*t vẫn căng cứng, du͙© vọиɠ dồn tích nhiều ngày nên rất khó kìm nén, bây giờ, hắn chỉ muốn chạy nhanh ra ngoài đập cho mặt mũi tên họ Sở kia bầm dập một trận.

「 A, hài long……」 Liên Điền giả giọng nữ nhân.

「 Vậy tiểu thư hảo hảo mà hưởng thụ a!」 Giọng nói của Sở Thanh Trường rõ ràng tràn ngập ý trào phúng「 Tiểu thư không cần phải giận dỗi hắn làm gì. Nếu không lần sau, chỉ sợ hắn sẽ không đi quán bar uống rượu giải sầu mà sẽ đè tiểu thư xuống mà …Hắc hắc」

Lý Kiến tức giận, chắc chắn con bạch tuộc hút máu người này biết rõ thân phận của Liên Điền nên cố tình tới đây quấy rầy.

「 Ông chủ, ngươi đừng quấy rầy việc cắt tóc của ta a!」 Lý Kiến lớn tiếng, căm tức muốn đuổi con kỳ đà cản mũi này đi.

「 A, ta đi đây, mời ngươi tiếp tục hảo hảo mà phục vụ.」 Xác định rõ Sở đã rời đi, Lý Kiến nhanh chóng tiến nhập Liên Điền.

「 Bên trong của thúc thúc nóng quá…… thật chặt a…… Ngô, thật thoải mái……」 Lý Kiến thở dốc, không ngừng công kích trong cơ thể Liên Điền, làm cho dương v*t to lớn của mình nằm gọn hoàn toàn trong cúc huyệt mềm mại của y.

Lần lượt nuốt vào cùng phun ra, làm cho hai người cảm nhận được cực hạn kɧoáı ©ảʍ, có lẽ là bởi vì quá mức thoải mái, Liên Điền không tự chủ được mà nói ra những lời nói yêu thương với Lý Kiến.

「 Ta thích Lý Kiến…… Ân…… Từ nay về sau ta sẽ chỉ nghĩ tới Lý Kiến, chỉ muốn một mình Lý Kiến……」

「 Thật không?」

「 ân…… Ân……」

Căn phòng cắt tóc kín đáo được tận dụng làm chiến trường dã chiến, Lý Kiến cùng với Liên Điền hai lần ân ái nóng bỏng tại nơi này. Sau một lần đạt tới cao trào trên bàn trang điểm. Lý Kiến lại ôm Liên Điền trên người, dính chặt không dời, di chuyển tới ghế sô pha phía dưới, đặt Liên Điền ngồi ngửa lên trên, cùng nhau hoan ái thêm lần nữa.

Tất chân cùng qυầи ɭóŧ của Liên Điền đều ướt đẫm, mồ hôi cũng không ngừng tuôn chảy trên tấm lưng to bản của Lý Kiến.

Đến khi mặt trời lặn, hai người mới cùng nhau rời khỏi Tinh Chi Hải.

Liên Điền không muốn người khác chú ý, đành phải tiếp tục giải dạng làm nữ nhân nhưng… qυầи ɭóŧ và tất chân không thể dùng được nữa, đành phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế mà đi ra ngoài, cảm giác “thoáng mát” đến không ngờ khiến y thật khó chịu.

Bước trên đường, Lý Kiến tự tin, mạnh dạn mà nắm chặt tay Liên Điền, hai người như một đôi tình nhân đang cùng nhau dạo phố.

Biết được khoảng trống trong váy của Liên Điền, Lý Kiến rất muốn cười nhưng không dám, chỉ cố gắng nghĩ ra những ý nghĩ xấu xa trong đầu.

「 Cười, cười, cười cái đầu ngươi!」 Liên Điền tức giận nói.

「 Ta cười Liên Điền ngươi thật ngốc.」 Trên mặt Lý Kiến tràn ngập ngọt ngào, say đắm.

「 Ôi chao, tên tiểu tử nhà ngươi, từ khi nào thì tới phiên ngươi gọi thẳng tên của ta như thế?」 Liên Điền mở to hai mắt nhìn, thúc giục Lý Kiến,「 Nhanh lên, ta muốn về chỗ của ngươi thay bộ quần áo.」

「 Liên Điền không cần phải gấp.」 Lý Kiến đi một bước lại dừng một bước, thong thả mà nhìn ngắm gương mặt xấu hổ của người này.

「 Sao ngươi lại gọi thẳng tên của ta?」

「 Từ hôm nay trở đi, ta chỉ muốn gọi ngươi là Liên Điền.」

「 Tại sao? Ngươi muốn tạo phản?」

「 Không phải chúng ta là người yêu của nhau sao? Ta muốn gọi tên người yêu của mình.」

「 Người yêu?」

「 Lúc ở tiệm cắt tóc, ngươi chẳng ôm rồi nói thích ta đấy thôi, còn nói sau này chỉ muốn ở cạnh mình ta nữa.」 Từ lúc đó tới giờ, tim của Lý Kiến như nhảy ra ngoài bởi những lời tâm tình này.

Lý Kiến cảm thấy ngày hôm nay, không những quan hệ giữa hai người đã thuận hòa mà còn tiến thêm một bước dài so với trước kia, có lẽ, từ bây giờ, hai người bọn họ đã chính thức trở thành tình nhân của nhau.

Liên Điền chẳng hề để ý, vỗ nhẹ vào đầu Lý Kiến, giáo huấn nói:「 Xú tiểu tử, đừng có ở đó mà miệng mồm tía lia nữa, nhanh lên cho ta……」

Bây giờ là lúc tan học, vừa vặn có hai đứa bé trai chạy qua, nhìn thấy Liên Điền gõ nhẹ vào đầu Lý Kiến, bất bình mà ra tay. Hai đứa làm mặt khỉ lêu lêu「 Tỷ tỷ thật hung dữ, bạn trai của tỷ thật xui xẻo a!」 nói xong, hai đứa ôm cặp, khoái trá chạy mất tiêu.

「 Hai đứa vừa nói cái gì!」 Liên Điền muốn đuổi theo cho hai thằng nhóc kia một trận nhưng nhìn lại chiếc váy bó sát của mình, đành thôi vậy.

Lý Kiến cười đến ngặt nghẽo「 ha ha ha…… Liên Điền, hóa ra ngươi đúng là đồ ngốc……」

「 Cười cái con khỉ, nếu còn cười, ta sẽ làm thịt ngươi.」

「 Liên Điền, ai, ngươi nên đối xử với bạn trai mình tốt hơn một chút, không nghe thấy hai anh bạn nhỏ kia nói sao?」

Liên Điền lúc này mới thấy rằng, có đôi khi mình thật sự bốc đồng đối với những chuyện có liên quan tới tiểu tử này. Như lúc nãy, không biết nghĩ sao mà lại đi nổi giận với hai đứa học sinh tiểu học.

Chẳng lẽ…… Là thích hắn. Không, không có, là yêu hắn mất rồi, Liên Điền thẳng thắn thừa nhận, mình đã thật sự yêu hắn.

Trong ánh nắng chiều, hai người cùng nhau dắt tay quay lại nhà trọ của Lý Kiến, khung cảnh thật yên bình, bóng dáng hai người đổ dài ra phía sau, quyện lẫn lấy nhau không rời.

「 Thúc thúc.」 Lý Kiến dùng giọng nói chân thành mà khẩn cầu「 Đồng ý làm người yêu của ta không. Từ bây giờ trở đi, chỉ nghĩ đến ta thôi?」

「 Ta……」 nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng, chân thành của Lý Kiến, Liên Điền tinh tế cảm nhận rằng, từ nay trở đi, y sẽ chỉ cần một vòng tay ấm áp – vòng tay của người này.

「 Được không? Làm người yêu của Âu Dương Lý Kiến này……」 Lý Kiến hôn nhẹ lên trán Liên Điền, thấp giọng nỉ non.

Liên Điền trầm mặc, thẹn thùng quay đi nơi khác tỏ vẻ đồng ý. Thật sự như vậy, Liên Điền thật sự muốn trở thành người yêu của tiểu tử kia, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, y vẫn muốn tận hưởng sự ngọt ngào nồng cháy của hai người lúc này.

「 Liên Điền, ta yêu ngươi.」 Âu Dương Lý Kiến nói,「 Trình Liên Điền, ta yêu ngươi…… Yêu ngươi……」

Liên Điền phát hiện, từ lúc sinh ra, ngày hôm nay mới thật sự là ngày vui sướиɠ nhất trong cuộc đời mình./