Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 115: Thi võ (11)

Hóa ra là vậy, đúng là Long phải đi làm quản lí kiêm tài xế của ba nó vì hoàn cảnh gia đình... quá giàu: ba mẹ Long là chủ tịch của 1 tập

đoàn xe hơi BEIF, có tiếng trên thị trường, phải qua Ba Lan để mở thêm 1 chi nhánh nên yêu cầu anh phải ra ngoài xã hội để va chạm, lấy thêm

kinh nghiệm. Vì thế nên mấy năm nay, Long làm quản lí với tài xế của ba

nó vừa là trải nghiệm, vừa là để mở rộng thêm mối quan hệ, tiện cho việc kinh doanh sau này. Tuần trước, đúng ngày nó nhập viện thì ba mẹ anh về nước, muốn anh quay về để giới thiệu với các cổ đông, đồng thời tập

tiếp quản việc kinh doanh. Và đó cũng là lý do mà mấy tuần nay chả thấy

tên đó gọi điện ỉ ôi kêu về nhà.

- Alo...

- Anh đây - Long nghe máy

- Này, anh đùa đó hả? Sao đi mà không nói với em một tiếng? Em tưởng nhà anh có chuyện gì - nó mắng Long 1 trận

- Anh xin lỗi, tại dạo này nhiều việc quá, anh cũng chẳng có thời gian gặp ai

- Vậy là anh đi luôn sao? Không làm cho ba em nữa sao?

- Chắc là không rồi... mà thôi, đừng nói chuyện anh nữa, nói anh nghe đi, dạo này em sống thế nào?

- Vẫn thế: cái tay nó vẫn bất tiện vậy, đã làm hòa với ba và về nhà sống

- Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi

- Tất nhiên là tốt rồi, không có ai cằn nhằn nữa, lỗ tai khỏe, thì đương nhiên là khỏe rồi!

- Rồi có ngày em sẽ thèm khát được nghe những lời cằn nhằn đấy đấy

- Thôi, cho em xin hai chữ “bình yên” đi

- Chiều mốt em rảnh không?

- Rảnh... có chuyện gì không?

- Anh biết 1 quán cafe sách mới mở, có muốn tới đó không?

- Cafe sách sao? Đi, đi chứ - mắt nó sáng long lanh

- Vậy thì 3h chiều mốt, anh qua nhà đón em

- Dạ được, hẹn anh ngày mốt nha! À còn nữa, đừng có làm việc quá sức đó nha, kẻo bệnh đấy

- Được rồi, ba anh kêu rồi, anh cúp máy nhé

- Bye anh - nó cúp máy, mà lòng thầm ước là nhanh nhanh tới ngày hẹn. Gì chứ nó mê sách còn hơn là mê tiền nữa



- Sao anh tới sớm quá vậy? Còn 15 phút nữa mới tới giờ hẹn cơ mà? – nó

giật mình khi thấy Huy Anh đã ngồi sẵn ở ghế đá ngoài công viên, làm nó

cứ tưởng là mình sẽ đến sớm hơn chứ

- Tại hôm nay anh cũng rảnh mà, ra ngoài này hít gió một chút – Huy Anh ngồi gọn về 1 bên, chừa 1 chỗ cho nó

- Hẹn em ra đây chi vậy? – nó ngồi xuống

- Thì phải có chuyện mới hẹn em ra đây chứ! Anh biết là quỹ thời gian của em cũng đâu có thừa thãi gì? Đúng chứ?

- Đúng đó, anh hiểu được thì tốt – nó cười toe toét, đúng là dạo này có

chút bận rộn, vừa mới đăng quang vô địch cuộc thi võ nên có khá nhiều

nơi mời phỏng vấn, vừa đi học xong là bay tới nơi hẹn luôn, chả có thời

gian mà nghỉ nữa. Còn chưa kể, cái tên Huy đáng ghét kia, hình như lại

được ba “giao bài tập” nên ngày nào cũng nhờ nó giúp 1 tay. Biết thế

ngay từ hồi đầu không nên giúp tên đó

- Nhắm mắt vào đi – Huy Anh nói, cắt ngang cái suy nghĩ tức tối trong đầu nó

- Để làm gì vậy?

- Cứ nhắm mắt vào đi – Huy Anh tặc lưỡi

- Đây… em nhắm rồi nè

- Không được ti hí đâu đó nha! – Huy Anh nói rồi rút trong túi quần ra

một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út tay trái nó – Được rồi! Em thích

không?

- Cái này… - nó không nói nên lời khi nhìn thấy cái nhẫn

bạc được chạm khắc tinh xảo tên của 2 đứa, được ngăn cách bởi 1 trái tim

- Không thích sao? – Huy Anh hồi hộp

- Em nghĩ trong tình yêu thì chân thành là đủ, không nhất thiết phải tặng những thứ xa xỉ thế này mới hạnh phúc đâu anh à

- Nhưng cái này cũng đâu phải là thứ xa xỉ gì đâu?

- Vậy thì anh nghĩ cứ phải kim cương, vàng bạc, đá quý mới xa xỉ sao? Cái này anh cũng phải mất tiền mua mà! Em nghĩ là tiền nên để dành cho

những điều tốt đẹp hơn

- Em hiểu nhầm rồi! Anh nghĩ mình không phải

là 1 công tử tiêu tiền hoang phí, và chỉ bỏ tiền mua những thứ thật cần

thiết... và chúng là 1 vídụ - Huy Anh đặt bàn tay phải của anh cạnh bàn

tay trái của nó

- Là nhẫn cặp sao?

- Dĩ nhiên rồi... em không thấy ở trên nhẫn có tên 2 đứa mình sao? Anh không dám hứa là sẽ yêu em suốt

đời, nhưng anh dám đảm bảo, sẽ quan tâm, chăm sóc em tới khi nào không

còn khả năng đó. Chính vì vậy, anh muốn mỗi người chúng ta giữ 1 chiếc

nhẫn này, để nhỡ sau này, mỗi người 1 ngả, thì chiếc nhẫn này sẽ trở

thành nơi ghi dấu những kỉ niệm đẹp

- Mới quen nhau mà anh đã nghĩ tới việc chia tay rồi sao?

- Anh chưa nói xong mà! Còn khi bên nhau, chiếc nhẫn này sẽ như sự hiện

diện của đối phương, để anh, hoặc em khi nhìn thấy nó, có thể thấy yên

lòng. Em đồng ý chứ?

- Đồng ý! Em sẽ giữ nó thật cẩn thận! – nó xoa xoa mặt chiếc nhẫn



Cốc…cốc…cốc

- Ba vào được không con gái? – ba nó gõ cửa

- Dạ được, ba vào đi

- Con vẫn chưa ngủ sao? Thức khuya quá vậy? – ba nó ngó sang đồng hồ, đúng lúc kim dài chỉ 11 giờ 30 đêm

- Dạ chưa, con vẫn còn vài chuyện cần phải làm nốt, ba ngồi đây đi – nó vừa nói, vừa dọn bớt sách trên bàn

- An này… cái gì đây? – ba nó cầm lấy bàn tay trái của nó, ngắm nghía

- À… cái này là… - nó cứng lưỡi, thôi chết, vẫn chưa nói với ba chuyện của nó và Huy Anh

- Huy Anh? Có phải là cái đứa hôm trước ở bệnh viện cùng với Lâm để trông con không? – ba nó nhớ lại

- Đúng là anh ý – nó gật gù

- Hai đứa quen nhau từ khi nào vậy? – mặt ba nó bắt đầu nghiêm nghị

- Được khoảng 2 tuần rồi ạ

- Đi tới đâu rồi?

- Đi tới đâu là đi tới đâu ạ? Thì tụi con tới trường, học xong thì đi về

nhà, chỉ có chiều nay ảnh hẹn con ra công viên, tặng con cái này thôi

nè! – nó khai báo thành thật. Gì chứ chuyện tình cảm này thì tốt nhất

vẫn là nên thật thà với các bậc phụ huynh, với cả mình trong sáng mà, sợ gì chứ

- Ba không cấm cản con chuyện này, nhưng con phải hứa là

không được để ảnh hưởng tới việc học và không được phép vượt quá giới

hạn nghe chưa?

- Tuân lệnh phụ thân đại nhân – nó đưa tay lên chào

- Hôm nào dẫn nó về đây chơi, sẵn ba cũng muốn cảm ơn nó vì đã ép con ở trong viện gần 1 tuần – ba nó tặc lưỡi

- Ba này… ai lại nói thế

- Ghẹo con chút thôi… Thôi, có học hành hay làm gì thì làm nhanh nhanh lên rồi đi ngủ sớm đi nghe chưa?

- Dạ, ba ngủ ngon – nó gật đầu, chào tạm biệt ba