Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 97: Kế hoạch (14)

- Em có sao đâu! Chỉ là... – chưa kịp nói xong nó đã ngất đi

- AN... – Huy vội vàng đỡ nó rồi gào lên

- Jenny… Mau gọi cứu thương đi! – Huy nói rồi vội vã bế nó dậy

...

- Bác sĩ... cô ấy sao rồi? – Huy vội vã hỏi ngay khi bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu

- Không sao... chỉ là làm việc quá sức thôi! Nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lên – bác sĩ trấn an mọi người

- Vậy thì tốt quá rồi! – ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm

- Tôi có thể vào thăm em ý được không? –Huy hỏi

- Cô ấy vẫn còn đang hôn mê nên chưa được chuyển vào phòng hồi sức, mọi người chỉ có thể nhìn từ bên ngoài thôi! – bác sĩ nói - ở bên kia

- Cám ơn bác sĩ... –Huy nói

.

- Xin lỗi em... – Huy lặng đi khi nhìn nó mệt mỏi thở bằng máy

...

- Con bé sao rồi? – ba mẹ Huy sốt sắng chạy tới chỗ anh

- Ổn rồi ạ… chỉ là làm việc quá sức thôi – Huy nói

- Tội nghiệp con bé! – mẹ anh rơm rớm nước mắt

- Bác sĩ có nói bao giờ con bé sẽ tỉnh không? – ba anh hỏi

- … - Huy lắc đầu

- Vậy… tính sao đây? Anh… anh báo cho ba An chưa? – mẹ Huy ngước lên nhìn chồng mình

- Báo rồi! – ba anh gật đầu

- Em thấy có lỗi quá! Mình đã hứa là sẽ chăm sóc tốt cho con bé mà giờ lại để An ra nông nỗi này – bà dựa vào lòng ba Huy

- Bình tĩnh đi mẹ… để con nói bác sĩ chuyển em ý qua phòng VIP – Huy nói rồi chạy nhanh đi



- Alo… con gái tôi… sao rồi? – ba nó, Lâm và Long, cả dì Bích nữa đều đứng ngồi không yên

- Vẫn đang hôn mê, chưa tỉnh – ba Huy nói

- Rốt cuộc ông đã bắt con bé làm những gì mà sao lại phải nhập viện tới bây giờ vẫn chưa tỉnh thế hả? – ba nó trách móc

- Tôi xin lỗi… tất cả là lỗi của tôi – ba Huy hối lỗi

- Không được để cho ba mẹ tôi biết nghe chưa? Hai người sẽ shock lắm! – ba nó dặn dò

- Tôi nhớ rồi! Khi nào con bé tỉnh lại, tôi sẽ báo cho ông ngay

- Trăm sự nhờ ông đấy! – ba nó cúp máy

- An tỉnh chưa bố? – Lâm bồn chồn

- Vẫn chưa… - ba nó lắc đầu

- Hôn mê đã hơn nửa ngày rồi, tại sao vẫn chưa tỉnh? Biết vậy con ở lại chăm soc em ý – Lâm tự trách bản thân

- Cái này cũng không đổ lỗi cho ai được. Chắc con bé này lại ham hố việc

nên không ăn không uống gì mà đâm đầu vào làm việc – ba nó nói

- Mình có nên bay qua đó xem tình hình thế nào không bố? – Lâm hỏi

- Không được! Bây giờ qua đó thì khác gì thông báo cho ông bà nội con An nhập viện?

- Vậy bây giờ phải làm sao ạ? – Long hỏi

- Đợi thôi! Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là đợi thôi… - ba nó bất lực

.

.

.

- Sao vẫn chưa tỉnh lại thế mình? – mẹ Huy sốt ruột

- Bình tĩnh đi bà xã… - ba Huy trấn an

- … - ngón tay nó bất chợt giật giật… mắt từ từ mở ra

- AN… - Huy là người nhận ra đầu tiên – Tỉnh lại rồi! Tỉnh lại rồi

- Đi gọi bác sĩ… khẩn trương lên… - ba anh nói

- Dạ dạ… - anh chạy vội đi tìm bác sĩ

.

- Bác sĩ… em gái tôi thế nào rồi?

– Huy bồn chồn

- Chúc mừng gia đình… cô ấy đã tỉnh rồi… chắc chắn là quá lao lực nên mới hôn mê sâu tới như vậy. Hiện tại đầu cô ấy sẽ khá đau - bác sĩ nói

- Cám ơn bác sĩ ạ! – Huy nói

- Phải để cô ấy ở đây theo dõi vài ba ngày – bác sĩ tiếp lời

- Vâng… - mẹ Huy gật đầu – Cám ơn bác sĩ rất nhiều

- Để anh gọi điện báo cho ba An… - ba Huy vui mừng rút điện thoại ra

- An… con … có nhận ra cô không?