Sau đó, không biết An Tử Yến dùng cách gì mà lấy được tiền lương về cho Mạch Đinh. Nhưng trong chuyện này, người thu hoạch lớn nhất có lẽ là chị Hoa. Cái gai chướng mắt Cao Quốc đã bị đuổi. Quản lý và vợ đang làm thủ tục ly hôn. Chị Hoa nhắm chuẩn trong thời điểm quản lý đau khổ nhất mà an ủi, chia sẻ. Có lẽ chị sẽ trở thành phu nhân quản lý tiếp theo. Cũng có thể, tất cả mọi việc đều nằm trong kế hoạch của chị Hoa. Nhưng Mạch Đinh không muốn nghĩ quá xấu cho người khác. Lúc đó, chị Hoa vốn có thể im lặng mà đợi chuyện đổ vỡ, nhưng chị lại lên tiếng giúp cậu. Điều đó đồng nghĩa thừa nhận chị chính là ngọn nguồn của tin đồn.
Không nghĩ đến nữa, Mạch Đinh bỏ hết ra khỏi đầu. Cậu lại mặt dày quay về trường. Dù sao cũng chẳng ai để ý đến cậu đâu. Vừa hay trở về trường chuẩn bị làm luận văn thật tốt, lại còn có thể ở bên An Tử Yến lâu hơn. Cậu nghiêng đầu nhìn An Tử Yến đang ngủ bên cạnh. Cựa quậy ôm lấy lưng An Tử Yến, chân gác lên đùi hắn: “Dậy đi”.
An Tử Yến không có phản ứng gì. Mà hắn có phản ứng thì Mạch Đinh mới cảm thấy kì quái. Cậu lay lay người An Tử Yến: “Dậy đi. Có nghe không đó? Em không thích hành động lười biếng thế này nhất đó”. An Tử Yến cau mày, miệng phát ra mấy câu miễn cưỡng: “Hôm đó anh dậy sớm như vậy sao không thấy em khen anh?”
“Dậy sớm là đúng rồi. Ý của anh là em còn phải phát cho anh bông hồng nhỏ hay là phải mở tiệc ăn mừng anh dậy sớm chắc?”
An Tử Yến không trả lời mà tiếp tục ngủ. Mạch Đinh chuyển mắt một hồi, dường như nghĩ ra được chủ ý gì đó. Cậu chui vào trong chăn, bò đến giữa hai chân An Tử Yến. Quả nhiên không bao lâu sau, An Tử Yến đã tỉnh ngủ. Hắn đưa tay xuống dưới, đặt tay lên đầu Mạch Đinh, luồn ngón tay vào trong tóc cậu.
[Lời tác giả: Đoạn này mà cho vào sách… bị xóa đi hoặc bị tố cáo thì rất là phiền nha…]
Sau phút hưởng thụ sung sướиɠ, Mạch Đinh vẫn trở mặt ngay được. Vừa vào lớp học đã nói: “Thấy chưa? Đến trễ rồi. Anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm”.
“Anh đây có lòng tốt giúp em mặc quần rồi còn gì”. An Tử Yến không mặn không nhạt nói. Mạch Đinh nhất thời không phải ứng kịp. Mấy giây sau cậu mới nhớ đến ám hiệu khi muốn làm chuyện thân mật của hai người. Cho đến bây giờ vẫn chưa dùng qua.
“Chuyện này sao anh nhớ rõ vậy. Thế em thích nghe nhạc gì anh biết không?”
“Không có hứng”.
“Em nấu món gì ngon nhất?”
“Không ấn tượng”.
“Anh có yêu em không đấy?”
“Cũng không kiểu đó”.
“Hay quá. Em không còn lời gì để nói với anh nữa!!”.Mạch Đinh chỉ có thể trợn mắt. Sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Chỗ nào trên người em mẫn cảm nhất?”
“Lưng, đùi trong, vành tai”, trả lời ngay lập tức!
“Em hy vọng anh đem sự hiểu biết về cơ thể em chuyển sang tinh thần em”, cậu bốc khói nói. Nghĩ An Tử Yến chắc cũng không nghe lọt chữ nào đâu. Vậy nên cậu dịu giọng, quay sang phía An Tử Yến chớp chớp: “Có được không?”
“Tinh thần của em chỉ cần để bác sĩ tâm lý hiểu là được”.
“Em không bị thần kinh!”. Mạch Đinh không khống chế âm lượng nên khiến thầy giáo bên trên ho khan nhắc nhở. Mạch Đinh lập tức dùng sách che mặt, quay sang An Tử Yến làm mặt quỷ.
Bây giờ trong lớp chỉ còn sót lại tầm nửa lớp. Người thì đi làm hoặc giả bộ đi làm để trốn đi chơi. Thầy giáo cũng không quan tâm. Mạch Đinh sau một chuyến lăn lộn ngoài xã hội thì cậu đã thích trường học hơn trước. Cuối cùng, một chút thời gian còn lại của thời sinh viên, cậu cũng không muốn bỏ qua nữa. Cậu ôm tay suy tính chuyện luận văn tốt nghiệp của mình. Suy nghĩ một hồi lâu cũng không có chút ý tưởng nào. Đành phải nghiêng đầu hỏi An Tử Yến đang chơi điện thoại: “Đề tài luận văn của anh là gì thế?”
“Những cách chơi đùa với Mạch Đinh”.
Mạch Đinh điều chỉnh nhịp thở, nén kiềm chế, vờ như không nghe thấy những ngôn từ hạ lưu kia: “Anh giúp em chọn đề tài đi. Em không biết phải viết cái gì cả. Có phương hướng rồi sẽ chọn lựa dễ dàng hơn”. Cậu trưng bộ mặt thành khẩn nhất, hy vọng có thể làm An Tử Yến cảm động. An Tử Yến lướt ngón tay trên màn hình, suy nghĩ một chút: “Những kiểu sung sướиɠ khi được An Tử Yến chơi đùa”.
“Em không phải cuồng ngược. Anh nghiêm túc dùm cái. Nếu không em giận đó. Suốt ngày chẳng nghiêm túc gì cả. Sau này ra ngoài xã hội phải làm sao?”. Mạch Đinh giả vờ làm bộ giận dỗi. Ngoài luận văn tốt nghiệp, cậu rất lo lắng cho việc đi làm của An Tử Yến. Nếu như hắn gặp phải chuyện giống như cậu. Nói không chừng bước tiếp theo trong đời hắn chính là ngồi tù. Càng nghĩ cậu càng lo lắng. Tóm lấy cánh tay của An Tử Yến, lời nói xa xăm: “Nhớ, sau này cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng đừng bao giờ gϊếŧ người a. Em không muốn còn trẻ như vậy phải mất chồng đâu”.
“Yên tâm, anh làm sao có thể để lại em trên thế giới này được chứ”.
“Lời này nghe nó ghê ghê sao đó. Không lẽ đến em anh cũng tính…”.
“Suốt ngày chẳng nghiêm túc gì cả”, An Tử Yến khinh bỉ nói. Thả điện thoại trước mặt Mạch Đinh: “Chọn đề tài cho em rồi, em tự xem đi”. An Tử Yến luôn tìm được thời điểm trả lời Mạch Đinh. Mạch Đinh nhìn màn hình điện thoại, đọc đọc phần văn bản bên trong. Cậu bĩu môi, thái độ cứ phải gọi là kiêu ngạo: “Hôm nay tạm thời không giận anh nữa, để đấy mai giận”.
“Đừng có phiền anh”.
“Anh không chuẩn bị phỏng vấn nữa hả?”
“Cũng được rồi”.
“Đồ đại tự luyến”.
Khóe miệng An Tử Yến nhếch lên. Hắn cười nhưng không phải nụ cười để khiến Mạch Đinh vui vẻ hay rung động: “Có phải lâu nay anh đã quá nhẹ nhàng với em rồi không? Ai dạy em cái kiểu không tôn trọng chồng mình như vậy?”
“Anh… anh có tôn trọng em đâu?”
“Anh còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Chúng ta không cùng chung giai cấp?”
“Đó, lúc nào anh cũng nói vậy để chà đạp em!”
“Bản kiểm điểm viết như thế nào? Có muốn anh giúp em nhớ lại một chút không?”, An Tử Yến xoa xoa cổ áo Mạch Đinh. Hôn quân! Tên độc tài! Trong đầu Mạch Đinh mắng chửi An Tử Yến không thương tiếc nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt: “Chuyện quá khứ rồi nhắc lại làm gì. Chúng ta nên là nhìn về phía trước đi. Ai da, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Mong là sẽ có một buổi lễ tốt nghiệp tuyệt vời”. Cậu không muốn viết cái loại bảng kiểm điểm mất thể diện đó, cố gắng lãng sang chủ đề khác. Nhưng câu nói vừa mới phát ra cậu lại liền hối hận. Không nên mong ước điều gì cả!! Đơn giản đây chính là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác. Lúc nào mong ước của cậu cũng bị vặn vẹo đến mức đáng thương. Từ sinh nhật cho đến kết hôn, cậu đều bị dọa chết đi sống lại.
“Em thu hồi mong ước”, cậu nhanh chóng nói.
“Em lảm nhảm gì đó?”
“Anh ngàn vạn lần đừng có chuẩn bị điều bất ngờ gì cho buổi lễ tốt nghiệp đó. Coi như em xin anh”.
“Đúng là tự đa tình”.
“Chỉ là em có dự cảm không lành thôi”. Mạch Đinh nhìn An Tử Yến, cố gắng nhìn ra điều gì đó trên mặt hắn. Chẳng lẽ cậu thật sự đã suy nghĩ quá nhiều. Hắn sẽ không có nhàm chán và ấu trĩ đi bày trò chơi cậu chứ. Không! Hắn chính là nhàm chán với ấu trĩ đó! Rốt cuộc có nên tin tưởng người yêu của cậu hay không đây? Đang lúc Mạch Đinh đấu tranh đầu óc dữ dội thì chuông điện thoại An Tử Yên vang lên. Mạch Đinh nhìn màn hình, sợ hết hồn vía. Là chú Phó. Cậu đưa điện thoại cho An Tử Yến. Cậu ngồi bên giả bộ đọc sách, lỗ tai thì dựng đứng lên.
Người này chính là chú Phó trong truyền thuyết đây ư? Mạch Đinh có nghe qua mấy lần. Lần đầu tiên nghe nhắc đến là lúc An Tử Yến dạy cậu lái xe mà cậu lại tông vào xe người khác. An Tử Yến chính là gọi chú Phó đến xử lý giúp hắn. Sau này cũng có nghe qua mấy lần nữa. Nhưng đã lâu như vậy rồi, Mạch Đinh cũng chưa từng nhìn thấy chú Phó trông như thế nào. Chỉ có lần An Tử Yến tình cờ nhắc đến chú Phó là người quản lý mọi việc trong nhà họ An. Chủ yếu là thường thay ông nội làm việc. Trừ những tình huống đặc biệt, nếu không rất hiếm khi chú xuất hiện.