Bốn người Coco bị lời này làm kinh ngạc suýt không chịu nổi.
Lâm Muội bên cạnh vỗ đùi, kích động nói: “Sao Đường Kiêu không báo tin này cho tớ!”
Tống Phưởng: “…”
Bốn người buôn chuyện này một lúc.
Giọng điệu Lâm Muội nghiêm túc: “Nhật Phương, cậu nói cho tớ biết có phải anh ấy thật sự rất ngon nghẻ không?”
Tống Phưởng gật đầu: “Rất đẹp trai.”
Đẹp trai nhất là khi bàn tay anh thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cậu, quyến rũ cậu nói không nên lời.
Ăn xong bữa cơm này đã khiến bọn họ hiểu rõ rành rành. Coco cười vỗ vai cô nói chúc mừng: “Trong ngàn vạn đôi tay, cuối cùng cậu cũng tìm được một đôi tay làm cậu quyết tâm rồi.”
A Nhã cũng đáp lời: “Trước kia tớ còn cảm thấy với yêu cầu này của Nhật Phương có khi còn phải ở vậy cả đời ý. Không ngờ cậu vẫn tìm được, cậu thật sự là may mắn quá đê.”
A Miêu và Lâm Muội mỗi người xoa một cánh tay cô, miệng còn lẩm bẩm: “Hỡi vận may mau chia sang đây một chút, vận may ơi vận may à.”
Tống Phưởng: “…”
Coi cô thành ngọc nữ cầu may đấy à?
Xong xuôi, năm người chuẩn bị đến nơi tiếp theo.
A Nhã là yêu tinh nhỏ sàn nhảy nổi danh ở thành phố S, đương nhiên đề nghị muốn lên bar, nhưng dạo này A Miêu đi club nhiều quá hơi ngấy, muốn đến nơi chay tịnh một chút.
Hai người giằng co không xong, cãi nhau hùng biện và lợi hại của quán bar và nơi thanh tịnh.
Tống Phưởng không có ý kiến, cô và Coco ngồi đần một bên ăn dưa hóng drama hai người cãi nhau.
Điện thoại trong túi rung lên.
Bạn trai mới gọi điện thoại tới rồi.
Coco thò đầu sang, nhìn thấy tên trên màn hình, cười nhạo: “Ầy ―― hóa ra tuyển thủ eSport tên Giang Ký Minh hở. Nghe đê nghe đê, đừng để bạn trai mới phải chờ lâu.”
Mỗi câu chữ của Coco đều mờ ám, Tống Phưởng nghe hơi xấu hổ, khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
Tống Phưởng mặc kệ cô ấy, xoay người đi đến cửa sổ cuối hành lang.
Điện thoại kết nối.
Âm thanh bên phía Giang Ký Minh hơi ầm ĩ.
Tống Phưởng: “Anh vẫn đang tụ họp à?”
Giang Ký Minh: “Ừm.”
Tống Phưởng: “Chơi có vui không?”
Giang Ký Minh: “Chẳng vui gì hết, ồn lắm.”
Ban đêm có gió thổi qua, làm tung bay từng lớp lụa trắng.
Tống Phưởng cọ mũi chân, nghe giọng anh có vẻ phiền muộn, không nhịn được bật cười: “Thế là anh chuồn ra ngoài sao?”
Giang Ký Minh ừm một tiếng: “Còn em.”
“Em hả, em rất vui.” Cô hơi dừng lại, tiếp tục nói như muỗi vo ve: “Nhưng mà rất nhớ anh.”
Giọng nói mềm mỏng dịu dàng xuyên thấu qua điện thoại lọt vào tai một người khác.
Giang Ký Minh nở nụ cười trầm thấp nặng trĩu: “Nhớ anh thì phải về sớm đấy.”
“Em cũng muốn chứ.”
Cô thật sự rất muốn.
Tống Phưởng buôn dưa sỉ kể toàn bộ những chuyện xảy ra hôm nay cho anh nghe, nào là ăn gì, làm gì rồi các chủ đều vặt vãnh khác, không đầu không đuôi, như đang đọc sổ thu chi.
Mà Giang Ký Minh cũng không ngại, lẳng lặng nghe cô nói hết, rất kiên nhẫn.
Vậy mà cũng có thể nói rất lâu.
Chẳng trách trên mạng có người nói, đối thoại của couple như hai đứa thiểu năng.
Bên phía A Nhã A Miêu còn chưa phân thắng bại, họ quyết định bỏ phiếu để xem đi đâu. Coco đồng ý lên quán bar, Lâm Muội đồng ý đi nơi nhẹ nhàng.
Hai với hai lại hòa, bọn họ vội vàng chờ Tống Phưởng đưa ra phiếu bầu thần thánh cuối cùng.
Bốn người phái Lâm Muội làm đại biểu, tới quấy rầy đôi trẻ trò chuyện, hỏi cô ủng hộ bên nào.
“Tiểu Nhật Phương, cậu muốn đi bar hay đi chỗ nhẹ nhàng?”
Giọng Lâm Muội không lớn nhưng hai chữ đi bar vẫn lọt vào tai Giang Ký Minh.
Anh ở bên kia im lặng vài giây, hé môi mỏng nói hai chữ nhẹ nhàng.
Đưa ra quyết định vượt không gian thay Tống Phưởng.
Bạn trai đã lên tiếng, Tống Phưởng không thể không nghe, nói với Lâm Muội: “Số hai nhé.”
Lâm Muội gật đầu rời đi, mang theo đáp án đi ngăn bên kia nổ ra chiến tranh thế giới thứ III.
Các bạn đã chuẩn bị lên đường, Tống Phưởng cũng không tiện tiếp tục nói chuyện với Giang Ký Minh, cô tùy tiện nói vài câu rồi cúp điện thoại, đi chơi cùng bọn họ.
Trong KTV nào đó ở thành phố A.
Lần này phân bộ LOL RG tụ hội, không chỉ có thành viên và huấn luyện viên trong đội, còn mời mấy người có quan hệ tốt trong giới eSport. Trong đó có một người còn đưa theo một nữ streamer.
Nữ streamer này vừa nhìn thấy Giang Ký Minh là hai mắt đã hận không thể dính lên người anh, ai nhìn cũng biết có ý với anh.
Đáng tiếc.
Nữ streamer bô bô sán đến tiếp lời, Giang Ký Minh lại hờ hững. Đến cuối cùng anh lại trực tiếp đứng dậy, ra ngoài phòng bao gọi điện thoại, quá không nể mặt cô ta.
Nữ streamer bị đả kích, người đưa cô ta tới an ủi cô ta: “Đã nói với em rồi, cậu ta rất khó gần, em lại còn không tin. Haiz, em đừng khó chịu quá, cậu ta là người như thế đấy. Cho nên đến giờ anh vẫn giữ thái độ hoài nghi với vấn đề cậu ta thẳng hay cong.”
Bàn Tử ở bên cạnh nghe thấy, nhỏ giọng hỏi 11: “Anh 11, anh Minh không phải là ‘bóng’ đấy chứ?”
11 nhìn gương mặt nhẵn nhụi của Bàn Tử, thở dài thườn thượt, đưa tay sờ tóc cậu ta: “Tiểu Bàn của anh, 11 đau lòng vì em lắm!”
“?”
Bàn Tử nghe hiểu chết liền.
Tiếp theo, 11 đứng dậy, cầm micro order bài hát, “Nào, ca khúc 《Liên minh mặt trận thất tình》* này dành tặng cho Bàn tổng của chúng ta!”
(*) Liên minh trận tuyến thất tình – Thảo Mãnh: https://www.youtube.com/watch?v=JzvDQLtXqA4 (Hội Những Người Thất Tình)
Bàn Tử: "? ? ? ? ? ?" Chưa yêu đương cái qq gì mà đã 7love rồi hả?
Koki cũng tò mò, nhìn Bàn Tử: “Anh, anh yêu ai bao giờ thế? Lại còn chia tay rồi á?”
Bàn Tử: “Thôi đi, cậu nhìn anh giống tên mập biết yêu không?”
Koki: “Thế sao anh 11 ――”
Ánh mắt Bàn Tử rơi xuống cốc bia trên khay trà thủy tinh, dừng vài giây, đưa tay mập qua đẩy cái cốc đi, “Chắc là uống rượu rồi.”
Chờ đến lúc Giang Ký Minh đi vào, đã đến lượt Uyển Uyển và Koki cầm mic.
Hai người ân ái ngọt ngào, bốn mắt nhìn nhau hát tình ca, ngược hết đám chó cu đơn.
Giang Ký Minh vừa ngồi xuống 11 vụt cái đến bên cạnh anh.
11: “Vừa đi gọi điện thoại cho Soraka hả?”
Giang Ký Minh ừm một tiếng.
11: “Hoàng tử nhỏ FA vạn năm vừa nếm thử mùi vị yêu đương có phải ngọt ngào lắm không?”
Mắt Giang Ký Minh lạnh lùng nhìn sang.
11 lập tức hiểu ý, đưa tay lên môi làm động tác kéo khóa, “Ok lão đại, tôi niêm phong rồi.”
Uyển Uyển và Koki kết bài, A Kỳ tới nhận mic, bài hát năm âm* không trọn vẹn làm người ta muốn đập nát micro. Anh ta vừa mới hát được một nửa, Bàn Tử đã không chịu nổi, kéo rời sân.
(*) Năm âm: ngũ âm, theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm): âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi)
Bài tiếp theo lại là Uyển Uyển hát cùng Koki.
Couple ân ái dắt tay lên sân khấu, lực sát thương có thể không phân cao thấp với thiếu hụt năm âm.
…
Khi Tống Phưởng trở lại khách sạn đã là hơn 11 giờ đêm.
Cô uống chút rượu, hơi lâng lâng, gò má ửng hồng, bước chân đi cũng có chút feel.
Sau khi tắm xong mới tỉnh táo được một chút.
Đèn trong phòng sáng, tòa cao tầng nối tiếp nhau san sát ngoài cửa sổ, đèn neon chiếu sáng chân trời. Sắc ửng đỏ nhuộm đẫm chân trời, một đường màu trắng vắt ngang chia cắt bầu trời tối đen.
Cô lê dép tới bên cửa sổ, đúng lúc điện thoại di động trên tủ đầu giường sáng lên.
Là Giang Ký Minh gửi WeChat tới, một tin nhắn thoại, hỏi cô đã về khách sạn chưa.
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn violin, dù có phát lại hơn trăm ngàn lần cũng không chê được.
Cô thanh thanh cổ họng, trả lời lại anh, đã về khách sạn rồi.
Vì biết ngày mai Tống Phưởng phải quay chương trình nên lần này trò chuyện câu được câu chăng không kéo dài lâu.
Sau khi nói vài câu, anh nhắc cô nghỉ sớm một chút.
Tống Phưởng ngoan ngoãn đáp “Vâng”.
Tiếp theo, đầu bên kia lại gửi tin nhắn thoại hai chữ tới ――
“Ngủ ngon.”
Giọng điệu bình thường nhưng Tống Phưởng nghe mà lòng thấy ngọt ngào muốn chết, bong bóng nhỏ màu hường lại tỏa ra. Cô mở loa đưa sát điện thoại bên tai, liên tục replay cái tin nhắn thoại này, như một thiếu nữ si mê.
Một đêm đi vào mộng đẹp.
*
Chương trình 《 Mỹ nhân cố lên》 định thời gian quay vào buổi trưa.
Tống Phưởng đến đài truyền hình sớm trước một tiếng, sau khi chào hỏi đạo diễn, công nhân viên dẫn cô vào hậu trường chuẩn bị trang điểm.
Bên trong có vài bạn bè giới làm đẹp cô quen và vài vị võng hồng, đều được mời tới lần này. Tống Phưởng dựa vào ghế sô pha nói chuyện vài câu với bọn họ, nhân viên đi tới chỉ một chỗ cho cô ngồi xuống, “Tiểu Phương, cô ngồi đây đợi một chút nhé, không biết Ada lượn đâu rồi, để tôi đi tìm cô ấy.”
Tống Phưởng đáp lại, đến vị trí kia kéo ghế ngồi xuống.
Trên cả hai mặt của gương trang điểm là một dãy bóng đèn thẳng đứng, tỏa ra màu vàng không chói mắt. Bàn trang điểm tùy tiện bày chật ních chai lọ, từ trước đến nay chuyên viên trang điểm Ada không bận tâm chi tiết nhỏ.
Tống Phưởng nổi bệnh nghề nghiệp, theo bản năng híp mắt nhìn từng nhãn hiệu lọ makeup. Đúng lúc đang hết sức chú ý thì bên cạnh vang lên một tiếng nói thanh nhã: “Tống Phưởng?”
Tống Phưởng hơi dừng lại, quay sang nhìn người bên cạnh.
Người phụ nữ đã trang điểm xong, tóc đen da trắng môi đỏ, xinh đẹp không mất quý khí.
Nhà tạo mẫu tóc nam đứng sau lưng chị ấy đang cầm máy uốn tóc uốn mái tóc đen mềm mại. Vai trái thả những lọn đã uốn xong, hiện giờ chỉ còn bên phải. Vì vậy người phụ nữ không cựa quậy được, chỉ có thể nhìn tấm gương cười với Tống Phưởng.
―― Vị này chính là chị Đàm mà tối qua Tống Phưởng trò chuyện với bọn Coco.
Trước kia khi tuyên truyền nhãn hàng Tống Phưởng đã gặp mặt chị Đàm vài lần, chỉ nói chuyện vài câu đơn giản. Tống Phưởng nghĩ có lẽ chị Đàm sẽ có ấn tượng với cô, nhưng tới bây giờ vẫn không ngờ chị Đàm có thể nhớ kỹ tên mình.
Cô ngây người chưa hoàn hồn nhưng lại trả lời rất nhanh: “Chị, chị Đàm ạ.”
Đàm Nghê cười: “Cái cuốn sách làm đẹp em xuất bản cách đây 1 thời gian ấy, con gái chị nâng niu nó như bảo bối luôn.”
Con gái Đàm Nghê đang ở tuổi 18, cực kỳ thích chưng diện. Vừa thi đại học xong là đi xỏ khuyên tai, thay đổi tủ quần áo, đấu tranh để bắt kịp xu hướng, điên cuồng bổ sung kiến
thức về làm đẹp.
Bụt chùa nhà không thiêng, con bé không coi trọng người mẹ nhân vật thâm niên trong giới mà thích beauty blogger trên mạng với nụ cười ngọt ngào và có những bài review rất hay ―― Tiểu Nhật Phương.
Vì thế, Tiểu Nhật Phương nói cái gì là con gái của Đàm Nghê tán thành cái đấy. Tiểu Nhật Phương nói trời mưa mà ăn chocolate và nghe nhạc* thì không còn gì bằng, vậy chắc chắn trời mưa không thể hợp với bất kỳ cái gì khác không phải chocolate và âm nhạc.
Cách đây một thời gian, Tống Phưởng cho ra mắt cuốn sách làm đẹp của riêng mình, sau khi con gái Đàm Nghê mua, nghiêm ngặt tuân theo từng câu nói trong đó. Mỗi lần chuốt mascara miệng còn lẩm bẩm: “Tiểu Nhật Phương nói chuốt như vậy thì sẽ không bị chân ruồi*, hơn nữa còn rất tự nhiên.”
Fan não tàn của makeup.
Như là gia nhập tà giáo.
Tống Phưởng hơi ngại, cười cười.
Đàm Nghê: “Bây giờ con bé đang ra nước ngoài du lịch, hôm qua lại biết chị sẽ quay cùng chương trình với em thì còn kích động la hét ầm ĩ trong điện thoại.” Đúng lúc đó, nhà tạo mẫu tóc nam đã tạo hình xong, lúc này Đàm Nghê mới quay đầu nhìn cô, cười: “Con bé dặn dò chị một tỉ lần có lẻ phải xin chữ ký giúp nó ――”
Tống Phưởng: “Được ạ, được ạ, ký chỗ nào đây chị?”
Tiền bối lâu năm mở miệng, sao Tống Phưởng có thể không đồng ý.
Đàm Nghê lấy cuốn sách xuất bản của Tống Phưởng ra khỏi túi, đưa cho cô.
Sách được bảo quản rất tốt, chỉ hơi nhăn ở các góc, xem ra là hay lật giở.
Tống Phưởng ký tên xong gửi lại cho Đàm Nghê.
Đàm Nghê nói tiếng cảm ơn, cất vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Tống Phưởng, nói: “Trước đó chị xem video làm tóc của em rồi, phản hồi trên Youtube và Weibo đều rất tốt nhỉ.”
Video làm tóc cô quay cách đây một khoảng thời gian, đăng lên Youtube và Weibo đều nhận được phản ứng tốt, bởi vậy danh tiếng của Tống Phưởng cũng tăng không ít, trở thành beauty blogger đầu tiên trong nước được đăng ký trên Youtube.
Đàm Nghê: “Em làm rất tốt trong giới làm đẹp trong nước, lượng đăng ký trên Youtube cũng ổn, em có nghĩ đến việc mở rộng sự nghiệp không? Kết hợp với nhãn hàng mỹ phẩm sản xuất bảng mắt gì đó.”
Tống Phưởng: “Trước đó có một vài thương hiệu đến tìm nhưng em cảm thấy chất lượng không được khả quan nên vẫn chưa đồng ý ạ.”
Trước kia có rất nhiều blogger giới làm đẹp chỉ vì vội vàng bán hàng fake trên Taobao mà không ngóc đầu lại được. Những thương hiệu tìm đến Tống Phưởng đều không đảm bảo được chất lượng, dù sao cái trò kết hợp với thương hiệu vẫn thịnh hành ở giới làm đẹp nước ngoài hơn.
Chị Đàm: “Em rất cẩn thận.”
Tống Phưởng: “Dù sao cũng là kết hợp mà chị, em đâu dám tiêu xài phung phí danh tiếng vất vả lắm mới tích góp được.”
Chị Đàm vẫn nhìn cô cười, chuyển đề tài khác tiếp tục nói chuyện.
Không lâu sau khi trang điểm xong, nhân viên thông báo mọi người vào trường quay, chuẩn bị quay chương trình.
Giống như A Miêu đã nói, chương trình 《Mỹ nhân cố lên》 này, đúng là… Một lời khó nói hết.
Lần này, MC chỉ giới thiệu một cái bút kẻ mắt thôi mà cũng nói được gần mười phút.
Cái gì mà mực thế nào, độ mượt khi kẻ thế nào, vân vân.
Trong nháy mắt Tống Phưởng suýt thì nghĩ rằng người dẫn chương trình định dùng bút kẻ mắt viết kiểu chữ Liễu Công Quyền* lên bảng chữ mẫu** để kiểm nghiệm cái bút kẻ mắt này 6 như thế nào.
Sau một hồi tán gẫu đông tây, nói hết một vòng makeup lại tới thời trang.
Những câu hỏi người dẫn đề ra đều là những câu nhảm nhí*, một vấn đề nói đi nói lại.
Tống Phưởng bị gọi lên rất nhiều lần.
Một lúc hỏi Tống Phưởng máy rửa mặt Luna*, lúc khác lại hỏi các bước bảo vệ da hàng ngày của cô.
Một đống linh tang lang tang.
Cứ thế, quay xong một chương trình mà đầu Tống Phưởng cực kỳ choáng váng.
Cái loại quay cuồng này mãi đến khi người dẫn ngừng nói mới dần tan biến.
Quay xong, Tống Phưởng và mấy người bạn giới làm đẹp cùng vào phòng trang điểm thu dọn đồ đạc.
Tống Phưởng vừa vào cửa đã bị Đàm Nghê gọi lại.
Hai người trò chuyện vài câu rồi trao đổi WeChat và số điện thoại.
Xuyên suốt quá trình này, Tống Phưởng đều ở trong trạng thái được sủng mà hãi.
Chờ đến khi cô nơm nớp lo sợ ấn nút thêm bạn WeChat, Đàm Nghê đã cất điện thoại vào túi.
Chị ấy tạm biệt Tống Phưởng rồi rời đi.
Đàm Nghê vừa mới đi, quần chúng xung quanh ăn dưa đã lâu ào ào xông đến bao vây Tống Phưởng, trò chuyện líu ríu bên tai cô ――
“Quào, Tiểu Nhật Phương, cậu quen biết chị Đàm như vậy từ bao giờ thế?”
“Hôm nay ngoài trong lúc quay với nhà sản xuất thì chị Đàm nói chuyện với cậu nhiều nhất. Nói mâu, cậu trèo lên chức cao từ bao giờ thế!”
“Tiểu Nhật Phương, dạo này sự nghiệp của cậu thật sự thuận buồm xuôi gió sắp bay lên rồi!”
“…”
Tống Phưởng cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Emmmmm.
Chẳng lẽ nói sự thật rất đơn giản, con gái chị Đàm u mê mình điên cuồng cho nên chị Đàm và mình mới thân thuộc hơn.
Nói ra thì cứ có cảm giác khoe khoang sao đó…
Rất không biết xấu hổ.
Tống Phưởng suy nghĩ một chút, nhìn bọn họ, vô cùng nghiêm túc nói: “Có lẽ là vì tớ đáng yêu đấy.”
Mọi người: “…Không biết xấu hổ à!!!”