Trong phòng giam dưới lòng đất nào đó ở tỉnh S, Diệp Thời Tầm bị trói cột vào ghế, ngồi đối diện nàng chính là Tô Vân, người đã cùng Mạc Duẫn nói chuyện.
Diệp Thời Tầm đã bị nhốt ba ngày, giờ phút này giọng khàn đến dị thường, nhìn nữ nhân đối diện sắc mặt kỳ quái hỏi: "Tại sao lại làm như vậy?"
"Tại sao? Có một số chuyện ta không nghĩ ra, cần chứng thực một chút. Hơn nữa ta hận ngươi, ta rất muốn gϊếŧ ngươi!" Ngữ khí của Tô Vân rất bình tĩnh, cứ như đang thảo luận 'chúng ta buổi trưa đi đâu ăn cơm' vậy.
Diệp Thời Tầm bình tĩnh chăm chú nhìn hai mắt Tô Vân, nàng không ở trong mắt thấy được sát ý, mà là rất nhiều cô đơn cùng thống khổ giãy giụa.
Diệp Thời Tầm cũng không sợ bản thân bị thương tổn, nhưng nàng đã ba ngày mất liên lạc với Cố Tô An và mọi người, rất lo lắng các nàng.
Tô Vận phát hiện suy nghĩ của Diệp Thời Tầm, nàng đưa tay khoác lên đầu vai Diệp Thời Tầm, từ trên bàn rút ra một bản tài liệu đưa tới trước mặt nàng: "Đây là số công ty ta nuốt xuống trong một tháng nay, Diệp tổng cảm thấy còn bao lâu là ta có thể hoàn toàn nắm giữ thương giới cả tỉnh S?"
"Ngươi hiện tại chỉ thiếu một thời cơ không phải sao?" Diệp Thời Tầm đã nghiên cứu hành động của Tô Vân, cuối cùng cho ra kết quả, thứ Tô Vân muốn chính là mạch sống của thương nghiệp cả tỉnh S. Dã tâm như vậy, thủ đoạn sấm rền gió cuốn như vậy, thật đúng là không giống tác phong dĩ vãng của nàng.
Bất quá Diệp Thời Tầm lại có thể mơ hồ liên hệ người này với Tô Vận kiếp trước, chỉ là ý tưởng của nàng còn chưa được chứng minh.
Tô Vân đem tài liệu bỏ qua một bên, nàng hứng thú ngồi xuống đối diện Diệp Thời Tầm: "Ngươi không tò mò sao?"
"Tò mò cái gì?" Diệp Thời Tầm tỏ ra bình tĩnh hơn nàng, bởi vì nàng rất hiểu Tô Vận kiếp trước, đó là một người thích nhìn người khác tức giận lại vô lực hết cách.
Tô Vân cầm lấy một điếu thuốc, đốt ở đầu ngón tay, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt, nàng thoáng buông lỏng chút: "Ngươi thật đúng là, vĩnh viễn luôn bày ra dáng vẻ không có vấn đề. Ngươi biết ta chán ghét bộ dáng này của ngươi thế nào không?"
"Vậy thì thật xin lỗi, ta quả thực không biết ngươi đối ta thù ghét sâu đậm như vậy." Diệp Thời Tầm hơi cong mép, nàng càng ngày càng cảm thấy người trước mắt này là Tô Vận kiếp trước. Nếu không một người trong thời gian ngắn không thể phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Tô Vân hít một hơi thuốc lá thật dài, ngay sau đó đem đầu thuốc nhấn lên bàn diệt đi: "Từ khoảnh khắc đi đến thế giới này, ta đã muốn gϊếŧ ngươi rồi. Nhưng bây giờ thật sự bắt được ngươi, ta lại không muốn như vậy."
"Bởi vì gϊếŧ ta, ngươi vẫn giống như kiếp trước không có cảm giác thắng lợi đúng không?" Diệp Thời Tầm đã nhớ lại chuyện kiếp trước, giờ phút này nàng có thể xác định người này chính là Tô Vận kiếp trước.
Tô Vân gật đầu, ánh mắt đột nhiên phát sinh biến hóa, đó là khát vọng cùng dã tâm của cường giả đối với danh lợi.
"Ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn biết kết quả của một vài chuyện. Khi ta còn chưa biết được đáp án cuối cùng, ngươi sẽ rất an toàn." Tô Vân đã lâm vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, hoặc có thể nói từ thời điểm kiếp trước nàng đã điên rồi.
"Ngươi cảm thấy thứ mà ta muốn biết, liệu có lấy được đáp án không?" Vẻ mặt Tô Vân có chút sa sút, giống như một đứa nhỏ bị người nhà vứt bỏ không nơi nương tựa.
Diệp Thời Tầm không trả lời nàng, bởi vì kiếp trước nàng cũng từng bị bộ dáng ma quỷ này của đối phương lừa gạt. Hiện tại thương nghiệp cả tỉnh S cơ bản đều bị Tô Vân vững vàng nắm giữ. Cơ hội để các nàng có thể xoay mình rất nhỏ, chẳng thà tĩnh tâm lại nhìn xem Tô Vân kế tiếp có an bài gì.
"Ngươi sợ?" Tô Vân vẫn luôn chú ý biểu tình trên mặt Diệp Thời Tầm, cuối cùng phát hiện một biểu tình rất thú vị, giống như đúc Diệp Thời Tầm kiếp trước trước khi chết, không cam lòng nhưng lại hết cách. Nàng thật cực kỳ thích loại biểu tình này.
Tô Vân hơi cong mép, nàng cười rất yêu nghiệt, cũng rất thê lương.
"Ta chỉ muốn chứng minh, tiền của ta, so với đám mà ngươi gọi là bằng hữu kia, càng hữu dụng hơn." Tô Vân ngồi ở đối diện Diệp Thời Tầm, bút ký tên trong tay nàng không ngừng chuyển động: "Cùng ta đánh cược một trận đi, như vậy ta chết cũng cam tâm hơn chút."
"Mục đích của ngươi chỉ có vậy?" Diệp Thời Tầm rất hoài nghi, Tô Vân ở thương giới đúng là có một loại phương pháp kinh doanh gần như si cuồng, nàng không cảm thấy Tô Vân sẽ bởi vì một cuộc đánh cược mà buông tha đủ loại ân oán kiếp trước.
Tô Vân lộ ra chút tiếu ý: "Ta những tưởng mình sẽ luôn cô độc, ít nhất ta hiện tại cũng đồng dạng là cô độc. Nhưng mà ta thấy được nàng, nàng vào lúc ban đầu lựa chọn một cách sống khác, cách sống hoàn toàn bất đồng với ta, cuối cùng nàng trôi qua rất vui vẻ. Cho dù gặp phải nguy hiểm sống chết, bên cạnh nàng như cũ có người không toan tính hồi báo chỉ nghĩ phụng bồi nàng cùng nhau đối mặt nguy hiểm. Sự thực chứng minh, năm đó ta sai rồi. Mới dẫn đến sau đó sai càng thêm sai."
Người mà Tô Vân nói, chính là Tô Vận ở thế giới này, đúng là —— Tô Vận lúc ban đầu đã lựa chọn con đường hoàn toàn bất đồng với Tô Vân. Nhưng mà hết thảy những thứ này, bản thân Tô Vân lại có thể thấy rõ, thật đúng là làm người ta bất ngờ.
"Ngươi thay đổi rồi." Diệp Thời Tầm rất khó khăn khạc ra ba chữ.
Tô Vân tự giễu cười một tiếng: "Ngươi không cần cùng ta nói những chuyện này. Năm đó ta sai rồi, sau khi đi tới thế giới này, ta cho rằng chỉ cần gϊếŧ ngươi, là có thể xóa bỏ quá khứ của mình. Ta cho rằng, chỉ cần ta gϊếŧ ngươi. Ta của thế giới này, sẽ không có bất kỳ trở ngại gì, một đời không lo làm Tô gia đại tiểu thư, người thừa kế duy nhất của Tô thị. Nhưng mà ta sai rồi, thứ mà nàng theo đuổi, cùng thứ mà ta khát vọng hoàn toàn ngược lại."
Diệp Thời Tầm cảm thấy Tô Vân thay đổi rồi, trở nên có chút nhìn không thấu.
"Ngày Trịnh Khải bắt cóc các ngươi, ta đã cho người đổ xăng trước đó, nếu Tô Tiệp cuối cùng lựa chọn chính là ngươi, mà không phải Tô Vận, ta sẽ cho một mồi lửa đốt tất cả các ngươi." Giọng nói Tô Vân rất bình thản, Diệp Thời Tầm cảm thấy đây mới là ác ma mà nàng nhận thức, rõ ràng đem sinh tử của tất cả mọi người nắm trong tay, lại hết lần này tới lần khác bày ra bộ dáng thản nhiên mây trôi nước chảy.
"Kiếp trước ta tìm kẻ giả mạo thay thế ngươi, nàng không hề sợ đồng tính, thậm chí rất phối hợp với yêu cầu của ta, rất nhanh liền nắm lấy quyền thừa kế của Diệp gia. Sau khi ngươi chết, thân phận của nàng bị vạch trần. Ta tự mình vạch trần, nhìn thấy Tô Tiệp lộ ra biểu tình phẫn hận, ta thật rất thống khoái. Còn có Tề Nhược, cuối cùng đã biết được là do nàng dung túng, để cho ta hại chết con gái ruột thịt của nàng, cái loại tình cảnh đó thật thú vị." Tô Vân giơ tay lên xóa đi nước mắt trên mặt, nàng đem nước trà đã nguội tanh trước mặt cầm lên uống hai ngụm.
Tô Vân lại từ trong túi lấy ra một chiếc vòng, để trong lòng bàn tay tỉ mỉ lau chui, nàng cảm thấy lòng lại đau nhói.
"Năm đó, sau khi các ngươi chết, Tiêu Luyến cũng đã chết. Trước khi chết, Tiêu Luyến gửi ta một bức thư. Phía trên chỉ có một lời 'Chậu tiên nhân chưởng thứ 100 ta nuôi cuối cùng nở hoa rồi, ta rất vui.' Ta đến xem hiện trường, nàng đem máu của mình tưới lên tiên nhân chưởng, máu đỏ tươi giống như một đóa hoa đang nở rộ. Sau đó Tề Nhược cũng bởi vì bệnh tình nghiêm trọng nuốt thuốc tự sát, Tô Tiệp xử lý hậu sự xong, đem Tô thị giao cho ta, ngày đó nàng nói một câu 'Ta không phải là một người mẹ tốt, ta thật xin lỗi ngươi'. Sau đó nàng cũng chết, vào ngày thất đầu* của Tề Nhược, bên trong tay nàng còn siết tấm hình của ta hồi còn bé. Tấm hình còn ghi một câu nói 'Hy vọng Vận Nhi vĩnh viễn vui vẻ mạnh khỏe.'
(*) thất đầu: ngày thứ bảy từ sau khi chết
Ta không biết mẫu thân rốt cuộc là nghĩ làm sao, rõ ràng từ nhỏ đến lớn chưa từng cho ta một tia ấm áp nào, vĩnh viễn đối xử với ta như ra lệnh thuộc hạ. Sau đó Hiểu Chi cũng xảy ra chuyện, nàng điều tra Trịnh Khải bị Trịnh Khải sát hại, lúc ta đến thi thể đã bị người mang đi.
Rất nhanh toàn bộ thương nghiệp tỉnh S đều bị ta nắm trong tay, nhưng mà bên cạnh ta thậm chí ngay cả một người có thể tâm sự ít lời trong lòng cũng không có. Thậm chí, ngay cả địch nhân của ta cũng không còn.
Ngày đó ta đến nghĩa trang xem An An, đột nhiên nghĩ đến, thời điểm nàng sống, ta từng nói, nếu như nàng dám trái ngược ý nguyện của ta, ta sẽ để cho nàng sống không bằng chết, thậm chí còn nói muốn đem phần mộ của tỷ tỷ nàng đổi đi nơi khác.
Ta muốn nhìn thử xem, nếu ta thật lật mộ phần của tỷ tỷ nàng lên, nàng có thể giận đến mức nửa đêm đến tìm ta đòi mạng hay không."
Nói xong lời này, Tô Vận đã nước mắt như mưa, nàng tùy ý xoa xoa nước mắt: "Ngày đó là lần đầu tiên ta khóc sau khi trưởng thành, bởi vì ta ở trong mộ tỷ tỷ nàng tìm tới cái này."
Tô Vận sờ lên vòng tay: "Đây là vòng tay mà Kỳ An tìm ta bồi nàng cùng nhau thiết kế, nàng nói em gái nàng sắp nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi, hy vọng có thể đưa một lễ vật đặc biệt. Đây là ta giúp nàng thiết kế, hao phí của ta thời gian một tuần.
Ta không biết ta làm sao dưới tình huống biết được chân tướng, sống lâu thêm ba tháng. Ba tháng sau ta chết, chết vì tinh thần thất thường mà tự sát. Sau khi chết ta cho rằng mình có thể đến tìm Kỳ An sám hối, nhưng mà không biết tại sao lại tới nơi này. Lúc ta tới, ngươi đã ở tỉnh S xông ra một mảnh thiên địa.
Ta vẫn rất hận ngươi, dựa vào cái gì sau khi chết ngươi còn có cơ hội cứu vãn hết thảy. Mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những chuyện ngoài ý muốn kia phát sinh.
Ta sợ là đời này, ta sẽ giống như kiếp trước chọn gϊếŧ ngươi. Ta không muốn nàng lại dính máu tươi giống như ta, cho nên ta quyết định trước đó giúp nàng tiêu diệt chướng ngại. Nhưng mà ta sai rồi, nàng tựa hồ cũng không thích cái loại sinh hoạt đó. Nàng cũng giống như ta, khát vọng có gia đình ấm áp, nhưng nàng dường như lại không lựa chọn cực đoan giống như ta."
Diệp Thời Tầm lạnh lùng nhìn nàng, cho dù Tô Vân hiện tại hối cải, nàng cũng sẽ không đồng tình, thậm chí đối với với tình cảnh Tô Vân hiện nay gặp phải vui vẻ đứng nhìn.
"Cho nên ta phái người nửa đường chặn lại các nàng, ta muốn một cơ hội cùng ngươi cạnh tranh công bằng. Ta muốn biết, vứt bỏ hết thảy chúng ta ai mới là kẻ mạnh hơn." Tô Vân lẳng lặng chăm chú nhìn hai mắt Diệp Thời Tầm, nàng hy vọng có thể thấy Diệp Thời Tầm có một chút biến hóa khác.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm khẽ cười: "Ngươi có nghĩ tới tại sao ta lại đi kinh doanh hay không? Ngươi lại có bao giờ nghĩ tới, ngươi ban đầu kinh doanh kiếm tiền là vì ý nguyện gì hay không? Ngươi luôn miệng nói vì có thể trở nên mạnh hơn, có thể bảo vệ Kỳ An, hiện tại ngươi đã làm những gì? Ngươi hiện tại theo đuổi kim tiền danh lợi, còn có ý nghĩa gì?"
Diệp Thời Tầm cũng không biết chuyện cũ của Tô Vân, nhưng mà nàng đã từng nghe Tô Vận nói qua chuyện liên quan đến Kỳ An, lúc đó nàng mới biết ước nguyện ban đầu trước kia của Tô Vận là muốn có thể trở nên mạnh mẽ, có thể tìm được nữ hài kia, có thể bảo vệ nữ hài kia.
Nghe vậy, Tô Vân há miệng, có mấy lời nghẹn ngào ở cổ họng lại không nói ra được.
Diệp Thời Tầm lúc này ngậm miệng không nói nữa, để lại Tô Vân tự mình suy tính.
Tô Vân đứng dậy cầm văn kiện trên bàn rời khỏi, trước khi Tô Vận trở lại, nàng mới thật sự là người thừa kế của Tô gia, có một số việc nàng cần dùng thân phận Tô Vận đi làm.
Sau khi Tô Vân rời khỏi, Diệp Thời Tầm nhìn cái ghế trống không phía đối diện, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Tô Vân đối với nữ nhân kia dùng tình rất sâu, nếu không sẽ không bởi vì nhắc tới chuyện năm đó liền phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Diệp Thời Tầm dựa vào ghế, trong đầu có chút hỗn loạn. Nói thật, đột nhiên khôi phục trí nhớ, kiếp trước cùng kiếp này từng chuyện vang vọng trong đầu. Tề Nhược năm đó dung túng dẫn đến nàng chết, vốn cho rằng sẽ không tha thứ nữ nhân kia, nhưng mà sống lại đời này lại trời xui đất khiến nhận tổ quy tông về nhà.
Hiện tại nghe Tô Vân nói, cuối cùng Tề Nhược nuốt thuốc tự vận, đáy lòng nàng có chút loạn, sự thực chứng minh vào giờ phút này tâm cảnh của nàng so với Tô Vân không khá hơn bao nhiêu.
----
"Tô Vận! Ngươi muốn giam chúng ta tới khi nào a? Mau thả ta ra!" Giang Ngữ Nhu cách cửa sổ gầm thét.
Tô Vân trầm mặc nhìn một cái: "Đừng nóng, rất nhanh sẽ để cho các ngươi ra ngoài."
"Eh! Người điên! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì a?" Giang Ngữ Nhu ngày đó vừa kết thúc buổi diễn liền nhận được điện thoại của Trần Tử Hân, nhưng điện thoại chỉ gọi đến, lại nửa ngày không truyền tới thanh âm, nàng liền khẩn trương nghĩ muốn đi tìm Trần Tử Hân, kết quả đến nhà Trần Tử Hân thì bị người chụp bao bố đánh ngất xỉu mang tới nơi này.
Tuy vẫn luôn chiêu đãi ăn uống đầy đủ, nhưng mà đã mấy ngày không cho ra cửa là chuyện như nào?
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thời Tầm: Người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận, ta đồng tình ngươi, nhưng ta cũng hận ngươi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴