Cố Tô An từ công ty trở về, Hứa Tiểu San đã sang cách vách cùng Tiêu Luyến tán gẫu.
Đẩy cửa thư phòng ra, liền thấy Diệp Thời Tầm thần sắc không tốt rúc trong góc, thấy vậy Cố Tô An quả thực sợ hết hồn.
Trong trí nhớ rất ít thấy Diệp Thời Tầm như vậy, đi lên trước ngồi bên cạnh Diệp Thời Tầm, Cố Tô An không biết chuyện gì xảy ra, vì vậy ngàn vạn lời an ủi biến thành lẳng lặng ở bên.
Cố Tô An vừa tiến vào Diệp Thời Tầm đã cảm thấy được, chờ Cố Tô An ngồi xuống bên người, Diệp Thời Tầm khẽ thở dài một cái đem Cố Tô An từ dưới đất kéo lên.
Sắp vào đông rồi, cho dù trên sàn nhà trải thảm, Diệp Thời Tầm cũng không nỡ để Cố Tô An cùng phụng bồi nàng trên đất lạnh.
"Đói bụng không. Đi tắm trước, ta chuẩn bị bữa tối." Diệp Thời Tầm ngậm miệng không đề cập tới chuyện vừa xảy ra, mà Cố Tô An cũng ngoan ngoãn gật đầu một cái chuẩn bị tắm, không chút nào nhắc tới hết thảy phát sinh trong công ty.
Dùng qua cơm tối hai người cũng không vội chìm vào giấc ngủ, trong lòng cả hai đều có chuyện, muốn ngủ cũng không ngủ được, vì vậy cùng nhau làm ổ trên ghế sa lon phòng khách xem ti vi.
Bên trong tin tức ra sức tuyên dương tứ đại gia tộc trợ giúp sự nghiệp từ thiện, tựa hồ hằng năm cứ vào hôm nay bốn nhà kia đều sẽ hẹn nhau đồng thời hướng các đại cô nhi viện quyên tiền. Một ít trường tiểu học ở địa khu xa xôi cùng các gia đình có trẻ em tàn tật cũng đều được bọn họ trợ giúp. Có thể nói là đại thiện nhân nổi danh gần xa.
Diệp Thời Tầm đáy mắt đảo qua một mạt giễu cợt, chẳng qua là một đám ác nhân ngụy trang nhân nghĩa đạo đức mà thôi.
Cố Tô An nằm trong ngực Diệp Thời Tầm, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của nàng, lúc MC nói đến quyên tiền từ thiện, rất rõ ràng cảm thấy Diệp Thời Tầm có gì không đúng, khẽ ngẩng đầu thấy Diệp Thời Tầm ánh mắt châm chọc, Cố Tô An theo bản năng nghĩ tới đám nhỏ trong cô nhi viện Dương Quang.
Biểu tình toát ra từ vẻ mặt của chúng ban đầu, cực kỳ giống Diệp Thời Tầm giờ phút này.
Giơ tay lên xoa hai hàng mày khóa chặt của Diệp Thời Tầm, Cố Tô An thương tiếc hỏi: "Gặp phải khó khăn gì sao?"
Diệp Thời Tầm cầm chặt tay Cố Tô An, an lòng hơn một ít, giơ lên một nụ cười yếu ớt: "Ta có thể gặp phải khó khăn gì? Đúng rồi, lần trước cùng ngươi đề cập chuyện muốn thu dưỡng Tiểu Niệm, ngươi cân nhắc thế nào rồi?"
Tiểu Niệm thông minh cơ trí, hơn nữa đứa bé kia thật giống như bản thân, Diệp Thời Tầm ôm Cố Tô An vào lòng rù rì nói: "Chúng ta thu dưỡng đứa bé kia có được không? Như vậy ngươi về sau một mình cũng sẽ không cảm thấy cô độc."
Cố Tô An khẩn trương thối lui ra khỏi Diệp Thời Tầm, lẳng lặng nhìn nàng: "Ngươi nói gì? Cái gì gọi là ta một mình cũng sẽ không cảm thấy cô độc?"
"Ta nói sai, ta muốn nói là về sau ta sẽ thường xuyên đi công tác, ngươi cũng phải bận bịu bản thân sự nghiệp, trong nhà nên có người ở. Ngươi... không thích Tiểu Niệm sao?" Diệp Thời Tầm len lén chú ý Cố Tô An ánh mắt biến hóa, Cố Tô An trầm mặc một hồi cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp: "Được, nghe ngươi, chúng ta thu dưỡng đứa bé kia."
Diệp Thời Tầm lại cùng Cố Tô An thương thảo rất lâu, cuối cùng hai người quyết định đi lĩnh chứng kết hôn trước, sau đó lại thu dưỡng Tiểu Niệm.
Đây là tin tức phấn chấn nhất Diệp Thời Tầm nghe được mấy ngày qua.
Thay đổi sa sút ban nãy, ôm lấy Cố Tô An nhiệt tình hôn, lại hớn hở vui mừng đi gửi tin cho bạn thân.
Mơ màng trầm trầm Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm ở trong nhà chạy tới chạy lui, đột nhiên có chút bất đắc dĩ, tựa hồ bất tri bất giác đáp ứng một chuyện vô cùng đại sự.
Diệp Thời Tầm gửi tin một cái xong, kinh ngạc đờ đẫn nhìn Cố Tô An hỏi: "Ngươi vừa rồi đáp ứng gả cho ta có đúng không?"
Cố Tô An nhìn bộ dáng phát ngốc của người này, không khỏi bật cười: "Ta còn nói sao? A Tầm, ngươi không phải là xuất hiện ảo giác chứ."
Diệp Thời Tầm nhào qua, đem Cố Tô An áp đảo trên ghế sa lon: "Hử? Ta ảo giác sao?"
Cố Tô An vốn muốn đẩy ra nàng, nhưng nghĩ hôm nay Diệp Thời Tầm tâm tình không quá đúng, hiện tại cũng mặc cho nàng hồ nháo, để tránh một hồi lại bỗng dưng tâm tình mất mác. Nàng tình nguyện thấy Diệp Thời Tầm mang tà khí giở trò lưu manh, cũng không muốn nhìn thấy Diệp Thời Tầm tựa như con mèo nhỏ bị thương.
Đưa cánh tay ra vòng trụ cổ Diệp Thời Tầm, đem Diệp Thời Tầm cùng bản thân kéo gần khoảng cách: "Ngươi ban đầu tỏ tình đã rất vội vàng, chẳng lẽ hiện tại cầu hôn cũng muốn tùy tùy tiện tiện hỏi ta một câu thì thôi? Vừa nãy nói đều không tính, trừ phi ngươi cầu lại một lần."
Diệp Thời Tầm hơi cau mày, vừa nãy hình như thật không có nghiêm túc cầu hôn, chỉ là lúc hàn huyên tới Tiểu Niệm, nàng thuận tiện hỏi một câu có muốn kết hôn trước hay không, Cố Tô An liền gật đầu đồng ý.
Đây có lẽ là trận cầu hôn đơn giản nhất thế giới.
Diệp Thời Tầm lắc đầu một cái, kiếp trước lão phu lão thê đã quen, cầu hôn như này quá tùy tiện, khẳng định không được. Đổi thành bất kỳ nữ nhân nào đều sẽ không vui vẻ.
Chuyện Tô Tiệp tựa như ngọn núi lớn đè trên người nàng, bất quá bây giờ hết thảy đều gió êm sóng lặng, không cần phải quá mức tự làm phiền mình, Diệp Thời Tầm tự giễu cười cười: "Được, ta sẽ lại cầu một lần. Để ngươi tương lai có một hồi ức lãng mạn nhất khó quên nhất."
Đắm chìm trong vui sướиɠ Diệp Thời Tầm càng làm người say mê, Cố Tô An nhìn người yêu, đáy mắt hiện lên ý cười, nàng lộ vẻ xúc động nghiêng thân hôn Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm thoáng đờ đẫn một giây, sau đó càng vui mừng đáp lại Cố Tô An.
Hai người đang hôn hăng say, đột nhiên cửa bị người mở ra, một thanh âm vang dội từ cạnh cửa truyền tới.
"Lão đại, nghe nói ngươi muốn kết... hôn......"
Diệp Thời Tầm bị người quấy rầy, ngẩng đầu nhìn hai người đứng ở cửa mặt đầy kinh ngạc cùng lúng túng, Cố Tô An xấu hổ đẩy ra Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm từ trên ghế salon rơi xuống, Tiêu Luyến cùng Hứa Tiểu San đứng ở cửa, trên mặt viết đầy bất ngờ cùng lúng túng.
Cố Tô An đỏ mặt đứng dậy đi về phía hai người, lúc ngang qua Diệp Thời Tầm, còn không quên đạp nàng một cước nhỏ giọng nói: "Nhanh lên một chút."
Diệp Thời Tầm bày tỏ quá ủy khuất, thật vất vả có thể hôn tức phụ còn bị hai cái bóng đèn lớn phá hư, phúc lợi mất hết, tức phụ cũng trở nên hung tàn.
Xoa xoa bắp chân bị Cố Tô An đạp nhẹ, Diệp Thời Tầm lòng không tình nguyện đứng dậy.
Nhìn Tiêu Luyến tràn đầy ác ý, còn Hứa Tiểu San —— đó là khuê mật của tức phụ, tức giận cũng không dám hướng nàng phát, cười một cách ngây thơ cười hỏi: "Các ngươi sao lại tới đây?"
Cố Tô An đem hai người đón vào nhà, Tiêu Luyến thấy Diệp Thời Tầm trở nên đen mặt, theo bản năng muốn nhấc chân chạy. Bất đắc dĩ Hứa Tiểu San đứng bên cạnh nàng nhìn nàng cười nói: "Tiêu Luyến nói ngươi chuẩn bị cùng Tô An kết hôn, chúng ta liền nghĩ tới xem một chút có phải thật không, thuận tiện chúc mừng."
Hứa Tiểu San hiển nhiên vẫn còn đang lúng túng, một đoạn nói năng lộn xộn, hơn nữa ý đồ tựa hồ cũng nói sai rồi.
Diệp Thời Tầm cũng không thèm để ý, nhún nhún vai ôm qua Cố Tô An: "Đương nhiên là thật, ngoài ra cảm ơn các ngươi chúc phúc."
Cố Tô An đẩy ra cái tay Diệp Thời Tầm đặt bên hông mình, đợi ba người tất cả ngồi trên ghế sa lon, nàng từ tủ lạnh lấy ra đồ uống: "Buổi tối uống trà cà phê ngủ không được, uống chút nước chanh đi."
Tiêu Luyến cùng Hứa Tiểu San không ghét nước chanh, ngược lại là Diệp Thời Tầm không quá yêu thích, nhíu mày một cái: "Ta không khát, không uống."
Bên cạnh Tiêu Luyến biết rõ Diệp Thời Tầm không thích nước chanh, vì vậy thuận tay cầm lấy đồ uống trong tay Diệp Thời Tầm, cười khà khà nói với Hứa Tiểu San: "Đúng vậy đúng vậy, lão Đại ban nãy uống đủ rồi, đồ uống cứ cho ta đi."
Không ngồi trước máy vi tính gõ bàn phím Tiêu Luyến bao giờ cũng không mang theo não, hiện tại chỉ là định thay Diệp Thời Tầm tìm một cái cớ không uống nước chanh, kết quả một câu nói dẫn cho Hứa Tiểu San cùng Cố Tô An lại lần nữa đỏ mặt.
Diệp Thời Tầm vỗ đầu Tiêu Luyến: "Đưa ta, buổi tối uống nhiều cẩn thận gặp ác mộng."
Bên này Diệp Thời Tầm cùng Tiêu Luyến nháo ồn ào, Hứa Tiểu San thân là một khuê mật đủ tư cách, vừa chúc phúc Cố Tô An đồng thời cũng dâng lên lo lắng mơ hồ.
Kéo qua Cố Tô An ngồi một bên nhỏ giọng hỏi: "Tô An, ngươi thật quyết định cùng Diệp tổng kết hôn sao?"
Diệp Thời Tầm và Tiêu Luyến hai người không biết vì sao nháo vào thư phòng, Cố Tô An xuyên thấu qua cánh cửa chưa đóng lại kia, nhìn bóng dáng Diệp Thời Tầm, không dấu vết thu hồi tầm mắt, hướng Hứa Tiểu San kiên định gật đầu: "Ừ, ta đã quyết định rồi."
Hứa Tiểu San thấy khuê mật vui mừng cùng kiên định như vậy, nàng cũng thoáng vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng mà cỗ lo âu kia vẫn không thể xua tan: "Vậy các ngươi có nghĩ công bố không? Nếu như vậy, đối danh tiếng hai người đều sẽ có ảnh hưởng đi. Hơn nữa ngươi hiện tại sự nghiệp mới vừa bước đầu, về sau..."
Chuyện Hứa Tiểu San lo lắng, Cố Tô An đã suy tính qua vô số lần, mắt thấy khuê mật vì bản thân lo âu sầu mi, Cố Tô An cũng không muốn giấu giếm.
"Nếu quả thật có ngày hôm đó, ta tin tưởng chúng ta sẽ xử lý tốt."
Hứa Tiểu San khẽ thở dài một hơi, nếu các nàng đều đã quyết định tốt, nàng là người ngoài chỉ có thể đưa lên một phần chúc phúc chân thành. Bất quá tính tình bạn thân đối với bất kỳ ai đều hời hợt, có thể tìm được một người thật tâm thích thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Cứ như vậy, Hứa Tiểu San ngược lại bắt đầu tò mò Diệp tổng trừ tiền ra, còn có mị lực gì hấp dẫn Cố Tô An. Dẫu sao Hứa Tiểu San không cho rằng Cố Tô An sẽ bởi vì tiền mà ở bên người mình không thích.
Hồi lâu sau biết được chân tướng Hứa Tiểu San càng cảm thấy bất ngờ, bởi vì ban đầu Diệp tổng hấp dẫn Cố Tô An thật sự là bởi vì một khoản tiền.
Hai người lại ở phòng khách trò chuyện một hồi, mà bên trong thư phòng Diệp Thời Tầm và Tiêu Luyến cũng không đùa giỡn như Cố Tô An tưởng tượng.
Diệp Thời Tầm mở máy vi tính nhẹ giọng nói với Tiêu Luyến: "Tối mai 9 giờ giúp ta hack vào công ty này, không cần ăn cắp gì, chỉ cần để hệ thống công ty đối phương tê liệt một phút là được. Quả Đào bên kia ta đã an bài xong, đến lúc đó nàng sẽ giúp ngươi giải quyết tốt, ngoài ra lưu lại chút quà nhỏ trong công ty đối phương."
"Tốn công phí sức như vậy là vì sao?" Tiêu Luyến không rõ ràng lắm, nhưng mà lời nói của Diệp Thời Tầm, đã thành thói quen nghe theo, tùy ý quan sát một chút tài liệu trong máy vi tính: "Đây là một công ty đăng ký chưa tới nửa năm, trong này có thể có cái gì?"
Diệp Thời Tầm cười nhạt không nói, đích xác là một công ty nhỏ mới phát triển, nhưng mà chủ nhân sau lưng công ty này là Tô Vận.
Kiếp trước không biết tại sao, Tô Vận cùng nàng đấu đến ngươi chết ta sống, đột nhiên đem tất cả tài sản chuyển tới công ty này.
Hơn nữa bây giờ đến xem, người ngoài cũng không biết đây là sản nghiệp của Tô Vận, tựa hồ là mượn tay một sinh viên chính đang gây dựng sự nghiệp.
Diệp Thời Tầm suy nghĩ rất lâu, có thể xác định công ty này là đường lui Tô Vận để lại cho mình. Nhưng nàng không nghĩ ra, kiếp trước Tô Vận sát hại Cố Tô An, cuối cùng cũng kế hoạch tai nạn xe cộ gϊếŧ nàng, tại sao còn muốn phí hết tâm tư đem tất cả tài sản dời đi?
Diệp Thời Tầm không nghĩ ra, nhưng mơ hồ có thể suy đoán một ít, ví dụ như Tô Vận bị gia tộc vứt bỏ, mất đi vị trí người thừa kế. Hoặc là Tô Vận chọc phải chuyện gì, gia tộc nàng cũng không bảo vệ được nàng.
Bất kể là gì, kiếp trước công ty này qua mười năm ở tỉnh S lớn thành đại thụ che trời, kiếp này Diệp Thời Tầm từ lúc nàng manh nha liền bắt đầu bắt tay điều tra, cứ như vậy cũng coi như cắt đứt đường lui của Tô Vận.
Mặc kệ Tiêu Luyến có hiểu hay không, Diệp Thời Tầm vỗ vỗ đầu nàng: "Đừng nói nhảm nữa, bảo ngươi hack thì cứ ngoan ngoãn làm việc. Ngày mai mang ngươi đi mua kẹo que."
"..." Tiêu Luyến bĩu môi một cái nhận mệnh tra tài liệu, trong đầu nhớ mang máng lão đại mười năm trước còn hứa mang nàng đi mua đồ chơi làm bằng đường.
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Ngàn vạn lần đừng tin lão đại, kinh nghiệm nói.
Cố Tô An: Ta chỉ tin nàng.
Tiêu Luyến: Xem, đều bị lừa gạt đến ngu rồi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴