"Sở đạo còn chưa đi sao?" Tiêu Luyến nhàn nhã nằm trên ghế sa lon, tiếp đó lại dùng tay vỗ vỗ Sở Tích bên cạnh.
Sở Tích lắc đầu, vừa nãy phát sinh những chuyện kia, nàng làm sao có thể an tâm rời khỏi. Khóe mắt dư quang quét về phía Tiêu Luyến, nhưng phát hiện Tiêu Luyến im lặng không lên tiếng nằm bên cạnh nàng ngủ.
Đưa tay ra chọt chọt gò má Tiêu Luyến, tựa hồ muốn biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ.
"Ay, Quả Đào đừng làm rộn." Tiêu Luyến bất mãn vẫy tay đẩy ra móng vuốt trên mặt mình.
Sở Tích sửng sốt một hồi nhỏ giọng rù rì nói: "Quả Đào?" Là tên gọi yêu của thú cưng, hay tên gọi yêu đối với một người nào đó?
Mặc kệ là bên nào đều thành công làm Sở Tích ghen.
--
Show thực tế bên này cũng tiến hành không thuận lợi cho lắm, ít nhất Diệp Thời Tầm cho rằng như vậy.
Trải qua cả ngày giả bộ tình nhân, tổ tiết mục đã từ trên người bọn họ quay được hình ảnh muốn quay, vốn cho rằng có thể nghỉ ngơi, không ngờ tổ tiết mục lại phân phát nhiệm vụ: Gọi điện thoại cho bạn thân, hỏi xem bản thân trong mắt đối phương là người như thế nào.
Quy tắc của trò chơi là bấm ba cuộc điện thoại, nếu trong đó có hai người trả lời đáp án tương tự liền phán người kia chiến thắng.
Những người khác bày tỏ độ khó không quá lớn, Diệp Thời Tầm lại khổ não, bằng hữu của nàng đều suy nghĩ không giống người bình thường, các nàng trả lời có thể tương tự sao? Sợ là ván này còn chưa bắt đầu chơi đã biết nàng thua.
Người đầu tiên gọi điện thoại chính là Cố Tô An, Cố Tô An gọi cho Trịnh Dư Khiết.
Đối mặt ống kính Cố Tô An có chút khẩn trương, kỳ thực nàng cũng rất muốn biết trong lòng Trịnh Dư Khiết nàng là dạng người gì.
"Trịnh tỷ, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không? Ở trong mắt ngươi ta là dạng người gì?" Cố Tô An thận trọng hỏi, lóng tai cẩn thận nghe Trịnh Dư Khiết trả lời.
Trịnh Dư Khiết là người đại diện của Cố Tô An, cho dù nàng hiện tại bề bộn nhiều việc cũng sẽ không quên Cố Tô An đang tham gia show thực tế, cho nên đối mặt vấn đề của Cố Tô An, nàng chần chờ một chút mới không đau không nhột nói hai chữ: "Mỹ nhân."
"A ha ha, Trịnh tỷ đừng nói giỡn, ta là muốn hỏi một chút phương diện tính cách hoặc là phương diện sinh hoạt thường ngày, ta ở trong ấn tượng ngươi là dạng gì?" Cố Tô An có chút xấu hổ, bị người đại diện của mình ngay trước mọi người khen mỹ nhân, cái này thật đúng là một thể nghiệm khác lạ.
Phó đạo diễn đỡ đỡ mắt kiếng, từ câu trả lời của người đại diện Cố Tô An, hắn có thể nhìn ra đây tuyệt đối là một người đại diện ưu tú, ít nhất năng lực ứng biến rất mạnh, hơn nữa còn biết đẩy hình tượng. Có người đại diện như vậy bên cạnh, hơn nữa với điều kiện bản thân Cố Tô An, nàng ở giới giải trí nổi bật lên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trịnh Dư Khiết nghe Cố Tô An nói xong, liền trực tiếp bật thốt lên: "Phương diện sinh hoạt rất lơ là, phương diện tính cách rất tốt a, giống như em gái ta vậy. Ngươi ở trong ấn tượng của ta là dạng gì, đại khái chính là không tới hai ba ngày lại chạy đến cô nhi viện đi. Ta nhìn người đại diện khác liên lạc nghệ sĩ, bọn họ đều nói "XX, ngươi ở đâu? A, đi tập gym. XX, gần đây đang làm gì? A, về nhà thăm bà nội. XX, nghỉ ngơi đủ rồi thì trở lại làm việc đi.", mà mỗi lần ta tìm ngươi đều là "Cố Tô An, ngươi lại đi đâu? Cái gì, đi cô nhi viện xem người bạn nhỏ?" "
Nghe vậy không chỉ Cố Tô An cười, nhân viên làm việc bên cạnh cũng cười. Sau khi tiết mục phát sóng mặc dù có khả năng thêm thắt, nhưng chỉ cần người cố ý đi điều tra sẽ biết Cố Tô An năm lần bảy lượt đi cô nhi viện thăm trẻ em là chuyện thật. Cứ như vậy dưới trạng thái đen toàn mạng, Cố Tô An cũng coi như hồi lại một chút.
Diệp Thời Tầm hai hàng mày dính vào nhàn nhạt bất an, kiếp trước nghe Cố Tô An nói qua, nàng đã từng gặp một người đại diện không tốt, tuy rằng vị người đại diện không an phận kia bị Tô Vận xử lý, nhưng mà theo tình huống bây giờ mà nói, vị người đại diện không an phận kia tuyệt đối không phải Trịnh Dư Khiết.
Vậy thì tại sao về sau Trịnh Dư Khiết không phải là người quản lý Cố Tô An? Trong thời gian đó xảy ra chuyện gì?
Đương lúc Diệp Thời Tầm sững sờ, Cố Tô An đã bắt đầu bấm dãy số thứ hai.
"A lô? Tiểu San?" Nhìn Cố Tô An khóe miệng cười nhàn nhạt liền có thể cảm giác được, nàng và người đầu dây bên kia quan hệ rất tốt.
Ngay khi đường dây điện thoại được nối, thanh âm đối diện có chút khàn khàn, vội vàng đối Cố Tô An hô: "Tô An? Là ngươi sao?"
"Là ta, Tiểu San, ngươi gần đây có khỏe không?... Ta cũng rất khỏe, ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cảm thấy ta là dạng người gì?" Cố Tô An dựa theo tổ tiết mục sắp xếp hỏi ra vấn đề giống như vậy.
Tiểu San khẩn trương hỏi Cố Tô An: "Tô An, ngươi tại sao hỏi như vậy? Ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông, ta chỉ có một người bạn là ngươi. Mấy chuyện trên mạng ngươi đừng đi quản, ta tin tưởng ngươi chưa bao giờ làm qua những việc đó."
Cố Tô An trầm mặc, thời gian show thực tế nàng không chú ý tin tức linh tinh trên mạng, nhưng mà khoảng thời gian này mơ hồ có thể từ người bên cạnh cảm giác được nàng ở trên mạng bị người bôi đen, hơn nữa còn là cái loại rất nghiêm trọng. Bây giờ nghe Tiểu San truy hỏi, Cố Tô An lên tinh thần cười một tiếng: "Cảm ơn ngươi a Tiểu San, ta không sao. Khoảng thời gian này ta đang làm việc, có chút bận rộn nên không đi chú ý tin tức trên mạng. Còn Tiểu San ngươi, hiện tại đang làm gì?"
Tiểu San vẫn không yên lòng, nhưng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Cách đây không lâu ta từ chức bỏ việc, hiện tại tự ở nhà làm streamer, mặc dù mới vừa bước đầu thu nhập không nhiều, nhưng cũng miễn cưỡng sống qua ngày, quan trọng nhất vui vẻ là được rồi."
Cố Tô An lúc đại học gặp phải biến cố gia đình, bằng hữu bên cạnh đều cách xa nàng, chỉ có vị học sinh chuyển trường này sáp tới, cũng chính là sự sáng sủa ấm áp của nàng mang đến cho Cố Tô An một tia hồi ức vui vẻ thời sân trường.
"Ta bây giờ còn có chút chuyện, chờ ta trở về lại tìm ngươi chơi." Cố Tô An thấy đạo diễn ra dấu tay, rất rõ ràng là thời gian gọi điện đã hết
Tiểu San lại dặn dò mấy câu, để cho Cố Tô An nghĩ thoáng ngàn vạn lần không nên chui vào ngõ cụt liền cúp điện thoại: "Ta phải đi mở live stream, cúp trước. Bái bai."
Cuộc điện thoại thứ hai coi như không tệ, đoạn này coi như là lộ ra chân tình không thể bóp tắt.
Cuộc điện thoại thứ ba Cố Tô An gọi cho Sở Tích, hiện tại nghĩ mới thấy người nàng nhận thức hình như không nhiều lắm.
Sở Tích vừa đem ngủ say Tiêu Luyến ôm lên giường, ngay sau đó liền nghe được tiếng chuông điện thoại, vội vội vàng vàng lui ra khỏi phòng nhận điện thoại.
"Sở đạo, ta là Cố Tô An." Sở Tích thời gian bắt máy có chút lâu, cho nên Cố Tô An đoán nàng có thể đang bận.
Sở Tích thả nhẹ thanh âm nói: "Ừ, tìm ta có chuyện gì không?"
"Có chút nhớ ngươi, thuận tiện hỏi một chút ở trong lòng ngươi ta là dạng người gì?" Cố Tô An cũng không trông mong Sở Tích có thể nói ra từ nào nghĩa tốt, dẫu sao trong ấn tượng của nàng, nàng vẫn luôn là bị Sở Tích phê bình "xem thường" đủ thứ.
Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, Sở Tích rất nghiêm túc đáp: "Ngươi là loại người gì hả? Ban đầu ngươi tới đoàn phim, ta còn tưởng ngươi là bình hoa vô dụng, tuy sau đó ngươi cũng xác nhận điều này. Nhưng sự cố gắng của ngươi quả thật làm người bội phục, nhất là sau đó đoàn phim phát sinh sự cố, ngươi lại mang thương đi quay, một người mới có thể làm được mức này quả thực bất ngờ ngoài dự đoán. Tuy rằng giữa chừng xảy ra một ít ngoài ý muốn, mọi người bao gồm cả ta đều không nhìn được ngươi, nhưng mà sau đó diễn xuất của ngươi đích xác đã tăng lên. Hơn nữa lão gia tử nhà ta cũng xem 《 Thủy Kính 》, hắn bày tỏ rất thưởng thức ngươi nữa. Thậm chí a, ngươi đều thành con nhà người ta trong miệng bọn họ rồi."
"Ha ha ha, không ngờ ở nơi ta không thấy được, ngươi còn vì ta mà phiền não những chuyện này a." Cố Tô An cười một cách hồn nhiên, Sở Tích quay đầu nhìn nhìn cửa phòng bị đóng lại kia, tâm tình rất tốt cười nói: "Đúng vậy, vì ngươi mà ta bị phê bình không ít. Ngày khác tới nhà ta làm khách, ta giới thiệu lão gia tử cho ngươi nhận biết."
Cuộc điện thoại thứ ba cúp xong, tổ tiết mục căn cứ nội dung ba cuộc gọi phán Cố Tô An nhiệm vụ thất bại.
Cố Tô An mặt đầy không hiểu nhìn di động, chẳng lẽ nàng cho người khác ấn tượng nhiều mặt như vậy sao?
Người thứ hai chính là Trần Tử Hân, Trần quán quân mang vinh quang trở về, tổ tiết mục cũng biết nàng có làm streamer, cho nên đưa ống kính cho nàng rất nhiều, cũng coi như tiện thể phủng nàng.
Bất quá tổ tiết mục làm hết thảy những thứ này, Trần Tử Hân giống như ngốc tử đều không biết. Đối với nàng mà nói, tham gia show thực tế thật chỉ là nghe theo huấn luyện viên phân phó tới nghỉ ngơi thả lỏng.
Hiện tại nàng gọi cú điện thoại đầu tiên chính là cho huấn luyện viên.
Huấn luyện viên: "Tiểu Chanh Tử, show thực tế chơi vui không? Đã mấy ngày không nhắn tin cho chúng ta, có phải là sắp quên mất chúng ta rồi?"
"Không, huấn luyện viên ta có vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Đã từng yêu!" Huấn luyện viên ngữ tốc kinh người đáp trả, mà tổ tiết mục thì yên lặng như tờ, lẳng lặng nhìn Trần Tử Hân, càng thêm tệ chính là Giang Ngữ Nhu, trong mắt tựa như có thể phun lửa.
Trần Tử Hân có chút nhức đầu: "Huấn luyện viên, nghiêm túc một chút."
"Được được được, có cái gì không biết cứ hỏi, nếu ta giải đáp không được, ta đi triệu tập các anh em giúp ngươi cùng nghĩ." Huấn luyện viên nói, hình như còn há miệng to uống nước.
Trần Tử Hân nhìn từng câu từng chữ trên thẻ nhiệm vụ đối huấn luyện viên hỏi: "Xin hỏi, trong mắt huấn luyện viên ta là dạng người gì?"
"Người? Nói bậy nói bạ gì đó? Chúng ta là người sao? Chúng ta là triệu hồi sư khát máu, chúng ta là chiến sĩ dũng cảm mà kiên cường! Chúng ta là đại biểu ánh sáng và chính nghĩa..."
"Tít, tít, tít..."
Trần Tử Hân cúp điện thoại, nhìn phó đạo diễn không lạnh không nóng nói: "Có thể gọi cái tiếp theo không?"
Được phó đạo diễn gật đầu đồng ý, Trần Tử Hân bấm cuộc gọi thứ hai.
"A lô? Nước Chanh, tìm ta chuyện gì?" Thanh âm thờ ơ của Quả Đào truyền tới.
Trần Tử Hân hỏi: "Xin hỏi, ở trong mắt ngươi ta là dạng người gì?"
"Vì vấn đề nhàm chán như vậy mà gọi điện thoại tới?" Quả Đào bất mãn: "Ta đang xem nữ thần truyền trực tiếp, ngươi đừng quấy rầy ta."
Trần Tử Hân lại hỏi một lần: "Xin hỏi, ở trong mắt ngươi ta là..."
Quả Đào hơi truyền tới thanh âm có vẻ phẫn nộ: "Nữ thần của ta muốn biểu diễn múa ngón tay, ngươi chớ phiền ta."
"Xin hỏi, ở trong mắt ngươi..."
Quả Đào bên kia đã đối mặt ranh giới tan vỡ: "Được rồi được rồi, đừng hỏi nữa. Ngươi nghĩ ngươi là máy đọc tự động à, ta nói cho ngươi đáp án là được. Ở trong mắt ta ngươi chính là một kẻ nhàm chán, không có tình thú không hiểu lãng mạn, IQ EQ đồng thời thấp, hơn nữa còn có thẩm mỹ quái dị, còn là người mắc chứng cưỡng bách thời kỳ cuối, nói gì mà mỗi lần chơi game nhìn nhà chính phe địch không vừa mắt, không cho nó nổ ngủ không yên giấc. Hơn nữa ngươi còn là..."
Trần Tử Hân đã lấy được đáp án cần có, hơn nữa dường như còn không cẩn thận nói hơi nhiều. Cho nên nàng không chút do dự cúp điện thoại.
Cả đám người ánh mắt quái dị nhìn Trần Tử Hân, cho nên người bị bằng hữu nói thiếu chút nữa tới cực điểm là quán quân thể thao điện tử của chúng ta?
Cuộc gọi thứ ba, Trần Tử Hân không biết nên gọi cho người nào. Nghĩ một chút Trần Tử Hân đối đạo diễn nói: "Ta tự chịu thua, nhưng mà cơ hội cuối cùng ta có thể quay một đoạn video cho bạn ta không?"
Đạo diễn cùng phó đạo diễn thương lượng một chút, không đồng ý ngược lại hỏi trước xem nàng muốn làm gì.
Trần Tử Hân nói ra lời kinh người: "Ta muốn tỏ tình."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴