Năm Nào Cũng Có Ngày Này

Chương 64

Gấp tới mức ngay cả vào phòng lên giường cũng hao tâm tốn sức, vừa vào cửa phòng là đã làm rồi.

Dọc đường, quần áo liên tiếp rơi xuống, qυầи ɭóŧ còn treo ở trên mắt cá chân, Đồng Niên Niên bấu ván cửa, mông vểnh lên thành một đường cong đẹp mắt, côn ŧᏂịŧ dữ tợn thô to ra vào hoa huyệt từ phía sau, cô sướиɠ tới nỗi cả người co giật, la to nhanh chút, nhanh hơn chút nữa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại s1apihd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc Trần Tinh làm chuyện này rất hung mãnh.

Nhưng Đồng Niên Niên chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ tới hình ảnh một mình Trần Tinh chịu đựng những áp lực kia, cô chỉ muốn cho anh nhiều hơn, nhiều hơn một chút nữa, muốn cho anh tận hứng.

Trần Tinh lại chậm lại. Anh hôn nhẹ lên vai Đồng Niên Niên, giống như đối xử với trân bảo.

Tóc Đồng Niên Niên đã hơi dài, có thể che lại phần gáy thon dài, vén mái tóc thấm ướt mồ hôi ra rồi lại hôn tới, Trần Tinh biết cổ là nơi mẫn cảm của cô, cũng chẳng cần bao nhiêu sức, anh chỉ hôn nhẹ, "Vợ thơm quá."

Côn ŧᏂịŧ vẫn còn đang di chuyển, tốc độ giảm xuống, vô cùng giày vò người, nước tí tách chảy xuống đất, Đồng Niên Niên siết chặt hành lang, nói: "Chồng à, nhanh một chút... được không..."

Trần Tinh vòng tay ôm bụng cô, nơi đó chốc chốc lại nổi lên một gò núi nhỏ, dễ nhận ra là hình dạng qυყ đầυ. Bàn tay anh dịu dàng vuốt nhẹ qua đó rồi lại sờ xuống dưới, tìm hạt châu nho nhỏ xoa bóp theo tiết tấu, anh bỗng dưng hỏi: "Hôm nay em làm sao vậy?"

Đồng Niên Niên không cho lão Đao nói chuyện mình gặp anh ta cho Trần Tinh.

Mối quan hệ ở giữa phức tạp, tóm lại không hay lắm.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại s1apihd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô lắc đầu, trở tay nắm lấy tai Trần Tinh, "Không, không sao cả, chỉ là, em rất muốn có một đứa con với anh thôi."

Con mắt của Trần Tinh tối đi, không hỏi thêm nữa, bấm trước huyệt rồi dùng sức đong đưa.

Huyệt thịt lầy lội, bầu vυ' bị ép trên cửa vừa bẹp vừa tròn, núʍ ѵú cứng như đá vậy, căng tới nỗi muốn chảy ra sữa, cô nức nở: "Ngứa... ngứa quá..."

"Chỗ nào ngứa?"

Đồng Niên Niên cắn cắn môi: "... Phía trước."

"À." Trần Tinh cười, kéo căng chân của cô rồi thúc cho cô một cú nổ đom đóm mắt, "Vậy thì tự mình xoa bóp đi."

Tay Đồng Niên Niên trên ván cửa trượt xuống, tất cả đều là mồ hôi nóng bỏng, tay cô phủ lên tạo ra một vệt nước, vệt này khô thì lại có vệt mới xuất hiện, cô run rẩy sờ bầu ngực, khó khăn lắm mới bắt được núʍ ѵú cương cứng.

Trần Tinh ra lệnh: "Xoa đi."

Đồng Niên Niên ấm ức khịt mũi, thân trên không ngừng bị đẩy về phía trước, tay trơn nên bầu vυ' cũng trơn, phải dùng sức mới có thể cầm chặt. Cô hơi nghiêng người, vặn một bên núʍ ѵú rồi kéo dài nó ra, cảm giác ngứa quả nhiên giảm bớt không ít.

"Thoải mái không?"

Có nước mắt chảy ra nhưng là sung sướиɠ. Đồng Niên Niên đỏ mặt gật đầu: "Ừm."

"Vậy cũng đừng kẹp chặt như vậy, để chồng thoải mái một chút." Chuyện này... chuyện này cô không khống chế được đâu.

Trần Tinh nhìn cô quẫn bách, nụ cười bên khóe miệng càng rõ, "Chọc em thôi."

Tách hai cánh mông của cô ra, anh nhấp mạnh hơn, làm cho Đồng Niên Niên cao triều hai lần, trước cửa có một vũng nước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dấp dính cũng hiện ra.

Tuy rằng không biết Đồng Niên Niên làm sao vậy nhưng Trần Tinh vẫn trả lời cô.

"Vậy sinh con đi."

Dù sao thì cũng sẽ có hai bảo bối.

Anh yêu nhất là bảo bối lớn này.

Tuyết rơi ngày càng nhiều, đè nặng lên cành cây, hơi sơ ý là sẽ bị cành cây rơi trúng.

Trong phòng thì lại khác, ấm áp như mùa xuân, ngay cả cơ thể cũng nóng như lửa.

Vì chuẩn bị cho mang thai nên Trần Tinh rất cố gắng. Khoảng thời gian này trong nhà dì giúp việc có việc nên xin nghỉ, anh cũng không thu xếp thêm người mới tới, chỉ muốn cùng Đồng Niên Niên sống thế giới của hai người.

Điều này cũng đại diện cho, về cơ bản mỗi một ngóc ngách trong nhà đều là chiến trường của hai người bọn họ.

Đồng Niên Niên nửa người trần trụi ngồi ở trên người Trần Tinh, váy ngủ rộng xếp chồng trên eo, che khuất cảnh xuân kiều diễm hai người gắn kết.

Da thịt lộ ra ở trong không khí ửng đỏ, mồ hôi mỏng ngưng tụ thành từng giọt nước, hai chân nhỏ dài chống ở bên ghế ngồi để tiện cho lúc cô đong đưa không quá mất sức.

"Mệt... mệt quá..."

Trần Tinh ngậm núʍ ѵú của cô, tay luồn vào trong váy cô, cái lưng trơn mịn khiến anh yêu thích không muốn buông tay, sờ sao cũng không đủ, anh nói không rõ ràng: "Bảo bối chịu đựng thêm chút nữa."

"Đã... đã chịu đựng rất lâu rồi..."

Đuôi lông mày của Trần Tinh cong cong, "chậc" một tiếng núʍ ѵú bật ra khỏi miệng anh rồi văng vào mũi của anh, mềm mại ngọt ngào.

"Vậy anh tới đây."

Giống như cưỡi ngựa xem hoa, trước mắt Đồng Niên Niên lúc sáng lúc tối, cô còn chưa kịp cảm nhận trống rỗng trong hang động thì người đã bị đè lên bàn, cảm giác căng chật sung sướиɠ lại một lần nữa ùa tới.

"Ưʍ... đau..."

Có sợi lôиɠ ʍυ bị đưa vào, hơi đau, giống như bị cái gai chọc vào.

"Một lát sẽ không đau nữa đâu."

Tốc độ của Trần Tinh quá nhanh, tất cả âm thanh của Đồng Niên Niên đều bị chặn ở trong cuống họng không bật ra được, trong không khí lập tức ngập tràn tiếng bành bạch.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên rất nhanh, chờ tới khi hai người ngưng chiến trong phòng ăn cũng không thấy giảm xuống.

Vuốt vài sợi tóc ẩm ướt rối bời, Trần Tinh hôn Đồng Niên Niên: "Vợ, hai ngày nữa qua năm mới rồi em muốn thế nào?"

Hơi thở của Đồng Niên Niên yếu ớt: "Không biết."

Trần Tinh: "Có muốn đi miền nam không?"

Ý thức của Đồng Niên Niên mơ hồ: "Không đi, ở đây rất tốt, tiện tạo em bé."

Trần Tinh: "..."