Mắt thấy Trần Tinh sắp tắm xong rồi, Đồng Niên Niên cởϊ qυầи áo trên người mình ra, ngực để trần, chỉ mặc mỗi một cái qυầи ɭóŧ. Cô cúi người lấy từ gầm giường ra một cái hộp, mở hộp ra, bên trong là nội y sεメy hai ngày trước cô bảo lão Đao đưa tới.
Anh ăn chay một tháng, nói thế nào cũng phải có niềm vui bất ngờ cho anh mới được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại s1apihd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thay quần áo xong, Trần Tinh vẫn lề mề chưa ra.
Đồng Niên Niên không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, ngay cả tư thế cũng chẳng muốn bày, "Trần Tinh, anh ở trong à?"
Trần Tinh soi gương đắp mặt nạ, một tháng lôi thôi lếch thếch, anh nhìn thế nào cũng thấy mình xấu, nói gì tới Đồng Niên Niên.
Anh sợ Đồng Niên Niên sẽ ghét bỏ anh.
Đồng Niên Niên không chờ nổi nữa.
Cô tiện tay khoác áo ngủ tơ lụa vào, bước vài bước tới mở cửa phòng tắm ra rồi bỗng sững sờ.
"Anh... bây giờ đang đắp mặt nạ à?"
Động tác của Trần Tinh cứng đờ, nhìn cô từ trong gương, ánh mắt vô tội như con nai tơ: "Vợ, anh bị sạm đen."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại s1apihd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng Niên Niên bật cười ra tiếng, cô bước lên trước cầm cánh tay trắng nõn của anh: "Màu da này thì đen ở chỗ nào hả!"
Cô lười nhác ngồi lên bồn rửa tay, cũng không sợ phía trên mặt bồn rửa dính nước, lắc chân, đầu ngón chân mượt mà đáng yêu, "Anh đắp bao lâu rồi?"
Trần Tinh thành thật trả lời: "Khoảng mười phút rồi."
"Vậy có thể bỏ ra được rồi." Nói xong Đồng Niên Niên vươn người giúp anh cởi mặt nạ xuống. Trên lớp giấy mặt nạ mỏng còn sót lại tinh chất sền sệt, cô vắt vào trong lòng bàn tay, xoa hai tay vào nhau rồi cẩn thận xoa lên mặt cho Trần Tinh, "Anh sợ em ghét bỏ anh à? Anh nghĩ gì thế."
Trần Tinh ừ một tiếng, tận hưởng sự hầu hạ của cô, mí mắt rủ xuống, theo tự nhiên nhìn thấy cảnh xuân dưới lớp áo ngủ, anh không nghĩ quá nhiều, dùng ngón tay khều vạt áo trước ra, vừa nhìn thấy sợi dây lụa đè lên núʍ ѵú hồng hào thì mắt lập tức đỏ lên.
Hô hấp bỗng trở nên dồn dập, Trần Tinh túm lấy cổ tay Đồng Niên Niên, "Vợ, anh cứng rồi."
Giọng Đồng Niên Niên nâng cao lên: "Anh mà không cứng thì em không vừa lòng đó."
Đây chính là hàng bán chạy nhất trong cửa hàng lão Đao. Màu trắng sữa, viền ren xuyên thấu, bầu vυ' căng tròn và mu huyệt yêu kiều bị bao lại vô cùng tinh tế, phần eo khoét rỗng, vừa tiện sờ từ dưới lên, lại vừa tiện sờ từ trên xuống, cô liếc một cái liền chọn nó.
Trần Tinh cũng không dám tận hưởng đãi ngộ mát-xa mặt nữa, anh cưỡng chế kéo tay Đồng Niên Niên xuống đè lên côn ŧᏂịŧ ngẩng cao đầu của mình.
"Đừng sờ mặt nữa, em sờ chỗ này này."
Cách qυầи ɭóŧ cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng khiến Đồng Niên Niên nuốt một ngụm nước bọt, một tháng này, cô ngoại trừ nhớ Trần Tinh ra, còn nhớ tới em trai nhỏ của anh nữa.
"Nóng quá."
Trần Tinh ừ một tiếng, không nhịn nổi nữa cởi bỏ áo ngủ chướng mắt. Đợi tới lúc nhìn thấy toàn bộ bộ đồ lót sεメy Đồng Niên Niên mặc trên người, côn ŧᏂịŧ nhảy lên theo bản năng, anh suýt nữa nhịn không nổi bắn ra.
Tiện tay mở vòi sen, bọt nước phun ra làm ướt cả người Đồng Niên Niên, bầu vυ' ướŧ áŧ phát ra tia sáng, cũng không biết có phải trên vải rắc nhũ vào hay không. Trần Tinh không chịu nổi nữa, anh nhanh nhẹn cởϊ qυầи ra rồi nhắm ngay núʍ ѵú liếʍ láp như đói khát lắm.
Ngọt quá, ngọt quá.
Kɧoáı ©ảʍ xa cách lâu ngày ùa tới, Đồng Niên Niên bất giác mở chân ra để cho Trần Tinh dễ dàng gần gũi.
Bởi vì độ cao của bồn rửa tay, qυყ đầυ vểnh lên vừa khéo thúc tới nơi nhạy cảm nhất trên hoa cốc. Vải vóc vừa mịn vừa thô, ma sát miệng huyệt vừa ngứa vừa đau, Đồng Niên Niên khó có thể chống đỡ, chỉ biết cào loạn phía sau lưng Trần Tinh, từng vết từng vết cào loang lổ, trông rất bắt mắt.
Núʍ ѵú tê dại vô cùng, Đồng Niên Niên thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh núʍ ѵú của mình ở trong miệng Trần Tinh bị đầu lưỡi chơi đùa như thế nào.
Ss! Nước ngày càng nhiều.
Trần Tinh biết rõ tất cả các vị trí trên người Đồng Niên Niên, mỗi một lần anh cọ xát, nhào nặn, gặm cắn đều có thể đưa Đồng Niên Niên lêи đỉиɦ cao của du͙© vọиɠ, mã mắt tiết ra nước, qυყ đầυ nở to cọ lên cọ xuống hoa huyệt lầy lội, nắm bắt quy luật và tiết tấu vô cùng tốt, dòng nước giống như không dừng lại nổi, chỉ mong tất cả đều trào hết ra.
Song, làm vậy có thể khiến cho Đồng Niên Niên cảm thấy ngứa ngáy tê dại, anh cũng không ngoại lệ.
Viền tơ quá giày vò người.
Chuẩn bị xong bước dạo đầu, Trần Tinh ngồi thẳng dậy, muốn đẩy lụa mỏng che chắn ra, bất đắc dĩ nơi đó quá ướŧ áŧ, vải bị cuộn lại một chỗ, anh đẩy không ra.
Đồng Niên Niên thấy anh nhịn đến nỗi mồ hôi chảy không ngừng, cô thở hồng hộc, "Xé... xé ra đi."
Vứa dứt lời, "roẹt" một tiếng, vải rách ra rồi trong một thoáng ngắn ngủi tiếng "phốc" tiến vào vang lên.
"Ư~"
Cả hai đồng thanh phát ra tiếng dễ chịu.
Không cần mất quá nhiều thời gian để thích ứng, Đồng Niên Niên ăn tủy biết vị, Trần Tinh lại càng mạnh như hổ.
Tiếng bành bạch không dứt bên tai, tiếng nước xen kẽ trong phòng tắm vang vọng du dương quấn quýt.
Đồng Niên Niên ưỡn cổ ngước đầu, hai tay cô quàng ra sau gáy Trần Tinh, bầu vυ' mặc ý anh chà đạp, thân dưới mặc cho anh thao túng, gạch men sứ lạnh lẽo dưới mông cũng bị cô ngồi tới nỗi nóng như lửa.
"Mạnh... mạnh quá!"
"Ai mạnh quá hả?"
Miệng Đồng Niên Niên không thể khép lại, có một vệt óng ánh tràn ra từ khóe miệng, cô ưm a trả lời: "Chồng... chồng mạnh quá!"
Mắt Trần Tinh sáng lên, sau đó được voi đòi tiên, "Cái gì mạnh quá?"
"Cái... cái gì?" Đồng Niên Niên ngượng ngùng, vẻ mặt mang theo tìиɧ ɖu͙©, ở trong mắt Trần Tinh quả thực là mâu thuẫn thể [*] thanh thuần và quyến rũ.
[*] Mâu thuẫn thể: Ngôn ngữ mạng nói về hai cụm từ mâu thuẫn với nhau.
Anh kéo eo Đồng Niên Niên kề sát mình, mông của cô gần như ở trạng thái trên không, thứ duy nhất dựa vào là côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ thúc vào trong hoa huyệt.
"Côn ŧᏂịŧ." Anh ngậm tai Đồng Niên Niên, thúc vào tàn nhẫn hơn, "Vợ, em nên nói, côn ŧᏂịŧ của chồng mạnh quá!"
Gương mặt vốn hiện màu hồng nhạt của Đồng Niên Niên bỗng nhiên đỏ bừng, cô yếu ớt lắc đầu: "Không được..."
"Không được?" Trần Tinh nâng mông cô lên, sức lực côn ŧᏂịŧ thúc vào không giảm, cứ ôm cô như ôm trẻ con đi lại trong phòng tắm, lúc đi qua vòi hoa sen thì ở lại lâu khoảng hai giây, chất lỏng nơi bắp đùi không biết là dâʍ ɖị©ɧ hay là nước nữa.
Anh dụ dỗ từng bước một: "Có nói hay không? Hả? Có nói hay không?"
Đồng Niên Niên cắn môi, nhất định không nói, đầu móng tay ghim vào da lưng Trần Tinh hãm sâu xuống, "Đừng... dừng... mau dừng lại..."
Mà Trần Tinh vẫn câu nói cũ: "Có nói hay không?"
"Chồng..."
"Chồng cái gì?"
Đồng Niên Niên không nói ra miệng nổi, ấy vậy mà khi chẳng mấy chốc nữa cô tới cao triều thì Trần Tinh lại dừng lại không động.
"Côn ŧᏂịŧ." Anh để Đồng Niên Niên dựa vào tường, "Côn ŧᏂịŧ của chồng."
Đã rất muốn sút rồi, chỉ thiếu một cú sút vào khung thành.
Bụng dưới Đồng Niên Niên run rẩy, qυყ đầυ khổng lồ thúc vào tử ©υиɠ, khiến cô muốn ngừng mà không ngừng nổi, chỉ đành phải thỏa hiệp.
"Côn ŧᏂịŧ của.. chồng... mạnh quá... a ah a~!"
Chậc chậc, sướиɠ quá.
Trần Tinh nghe xong cả người khoan khoái, gấp một chân của Đồng Niên Niên đặt lên ngực cô, cơ mông dùng sức, hung ác thúc vào mấy chục lần rồi con cháu khỏe mạnh nối đuôi nhau thành cơn lũ bắn thẳng vào bên trong Thủy Liên Động.
...
Tối hôm qua Đồng Niên Niên bị giày vò thê thảm, ngủ một giấc tới buổi trưa, người bên cạnh đi mất từ lâu, chắc là tới công ty rồi.
Bụng rất đói nên cô làm cho mình một phần mì ý, ăn xong mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo lại không ít.
Ngày hôm qua Trần Tinh lại pha trò để lảng tránh chuyện kia.
Nhưng cô không ngốc, cô đoán sở dĩ Trần Tinh lựa chọn giấu giếm, suy cho cùng chẳng qua là sợ cô biết rồi đau lòng khổ sở.
Thà rằng giấu giếm gánh chịu một mình, cũng không dám lừa dối cô.
Anh quá tốt với cô.
Nhưng Trần Tinh đã quên tật xấu của con người. Anh càng không muốn cho cô biết, cô lại càng muốn biết.
Cho dù vì muốn tốt cho cô.
Đồng Niên Niên mở lịch sử trò chuyện, người liên lạc gần đây nhất chỉ có ba người, người cô muốn tìm là người mấy ngày trước vừa mới liên lạc.
Điện thoại kết nối, tiếng nói của Đồng Niên Niên rõ ràng.
"Lão Đao, là tôi."