Trần Tinh từ thành phố B trở về Hải Thành lần nữa thì đã là năm ngày sau.
Buổi tối ngày trở về, cậu lôi kéo Đồng Niên Niên ở lại, "Hôm nay đừng về nhà nhé?"
Mới mùng sáu, hương vị tết còn nồng. Lão Đao ung dung ra nước ngoài, nhà anh không có ai nên Trần Tinh ôm Đồng Niên Niên về nhà lão Đao.
Đồng Niên Niên thực sự không muốn về nhà, cô nghĩ sau khai giảng sẽ bận rộn hơn, còn không bằng nhân cơ hội này ở cùng Trần Tinh nhiều hơn chút.
Cô nghe lời theo sau Trần Tinh, bỗng nhớ tới nghi hoặc vẫn luôn tồn tại trong lòng: "Vì sao lão Đao luôn không ở nhà?"
Thời gian lão Đao ở lại trong cửa hàng nhiều hơn nhiều so với thời gian ở nhà.
Bước chân Trần Tinh ngừng lại, nụ cười trên mặt có chút bất đắc dĩ.
"Cục cưng, lúc hai chúng ta làʍ t̠ìиɦ có thể cho người ngoài nghe thấy sao?" Con mắt cậu lóe lên, "Hay là... chị muốn cho người ta nghe thấy?"
Đồng Niên Niên mất một lúc lâu mới tiêu hóa nổi ý cậu, mặt đỏ tới nỗi có thể chảy ra nước ớt, cô đá Trần Tinh một cước, "Trần Tinh, cậu cút đi!"
"Này này, tôi nói đùa thôi mà!"
Trần Tinh thấy Đồng Niên Niên thật sự tức giận rồi, cậu vươn tay kéo cô vào trong ngực mình, "Tôi nói sai rồi, chị đánh tôi một cái rồi nguôi giận nha?"
Đồng Niên Niên nghe xong, giơ tay thật sự muốn đánh tiếp, nửa đường lại không nỡ nên không dám nặng tay, cô nhăn mũi véo tai Trần Tinh, "Cậu cứ thích bắt nạt tôi thôi!"
"Đâu có đâu?" Trần Tinh thò mặt ra cho cô véo tai, còn tỏ vẻ hưởng thụ, "Giờ chị bớt giận chưa?"
Đồng Niên Niên cúi đầu thì thầm: "Tôi không nhỏ mọn như vậy đâu."
Trần Tinh xoay người lại hôn lên mặt cô, "Vậy bây giờ có muốn cùng tôi tới nhà lão Đao không?"
Đồng Niên Niên không nói lời nào.
Trần Tinh lại dỗ cô hôn cô, hỏi liên tiếp ba lần: "Có đi hay không? Có đi hay không? Có đi hay không? Hả?"
"Đi đi đi!" Đồng Niên Niên đẩy mặt cậu ra, "Tôi sợ cậu rồi."
"Hà hà!"
Trần Tinh ngửa mặt lên trời cười một tiếng, thanh âm vang vọng trong ngõ nhỏ trống vắng, giống như ném cục đá vào trong giếng cổ, tùm.
Thật muốn thời gian trôi qua nhanh hơn chút, cậu muốn tự do thoải mái nắm tay Đồng Niên Niên ở bên ngoài ngõ nhỏ.
Lúc trước bởi vì kiểm tra cuối kỳ, sau đó lại bởi vì lễ mừng năm mới nên hai người lâu lắm không làm, lúc Trần Tinh ưỡn người đưa côn ŧᏂịŧ vào trong huyệt nhỏ, chỉ cảm thấy bên hông tê dại, suýt chút nữa không khống chế nổi để du͙© vọиɠ dâng trào mà bắn ra.
Đồng Niên Niên đỡ cánh cửa, hơi nghiêng mặt nhìn Trần Tinh phía sau lưng, từ bên tai tới sau gáy đều ửng hồng, tiếng cô nghẹn ngào: "Quá... quá lớn rồi..."
Trần Tinh ngừng lại một lúc mới cử động, cậu bắt lấy cái mông của Đồng Niên Niên, eo hướng về phía trước một tấc thì lực trên tay cũng nặng hơn một phần.
"Niên Niên chặt quá rồi, phải khai khẩn thì mới rộng ra một chút."
Đồng Niên Niên bị làm tới nỗi không nói ra lời, mười phút trước, hai người vừa mới vào phòng Trần Tinh đã đè cô lên cửa hôn lung tung, chẳng buồn lên giường chỉ cách có mấy mét, gấp gáp tới độ không ra thể thống gì cả.
Cô đã sớm quen với việc Trần Tinh nói lời thô tục lúc làm.
Côn ŧᏂịŧ cắm vào huyệt mềm, cọ xát với dòng nước mị thịt tiết ra phát ra tiếng phốc phốc, Đồng Niên Niên không kiềm được tiếng rêи ɾỉ, hơi thở gấp gáp phả vào cánh cửa tất cả đều hóa thành hơi nước, sau lưng va chạm hơi hung ác chút là gò má dán lên cửa, ướŧ áŧ cả một vùng.
Gần một tháng rưỡi không làm, Trần Tinh cắm vào hơn trăm cái, Đồng Niên Niên liền run rẩy tiết ra hồng thủy.
Cả người cô toàn là mồ hôi, eo mềm nhũn, mắt thấy cô sắp trượt xuống, Trần Tinh liền ôm cô vào trong ngực, hai tay đỡ mông cô, khiến hai chân cô quấn lấy hông cậu, cậu nói: "Niên Niên ôm chặt tôi nào."
Suy nghĩ của Đồng Niên Niên hỗn độn, cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ Trần Tinh, còn chưa có cơ hội hòa hoãn thì hoa huyệt chảy nước bởi vì cao trào đã bị côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ cắm vào!
Nơi trống rỗng lần thứ hai được lấp đầy, máu huyết kích động sôi sùng sục, chẳng biết tại sao cô lại bắt đầu rơi nước mắt, "Đừng mà~ đừng mà~"
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
"Đừng cái gì? Hả?"
Trần Tinh ôm Đồng Niên Niên giống như ôm trẻ nhỏ, cậu vừa đi vừa làm, côn ŧᏂịŧ chôn sâu ở trong vách thịt mềm mại, từng cái thúc khiến Đồng Niên Niên bật nảy lên, trong không khí toàn là tiếng cơ thể va chạm cực kỳ dâʍ ɖu͙©.
Đến khi Đồng Niên Niên bị đè ở trên giường, bả vai cô lập tức rã rời, vào lúc núʍ ѵú bị cắn, tiểu huyệt mẫn cảm lại tiết ra dịch thể nhầy nhụa.
Cô cảm thấy mình bị hút sạch mà Trần Tinh còn siêng năng ra sức cày cấy ở trên người cô, Trần Tinh thật sự kìm nén quá lâu rồi.
Chưa tới mười phút Đồng Niên Niên cao triều hai lần rồi mà Trần Tinh vẫn cương cứng như lúc đầu, thậm chí còn thô to hơn nữa, cô cũng không biết vì sao mình khóc, chỉ biết cố sức gọi cậu là anh, cầu xin cậu mau bắn ra.
Trần Tinh giữ hai chân cô, thân dưới không ngừng ra vào, càng lúc càng nhanh, thịt đều bị thược [*] lục lọi ra, sưng đỏ lầy lội, giống như quả mận bắc bị ngâm nước muối, béo múp non mềm.
[*] Thược 龠 nhạc cụ cổ, hình dáng giống ống sáo nhưng ngắn hơn. Ở đây nói về cái gì chắc các mọi người đều hiểu.
Cậu gặm cổ cô, hướng lên trên, tới tai rồi miệng, cuối cùng mới nhả ra: "Lần này chơi cái mới mẻ nhé."
"Cục cưng, gọi chồng ơi đi."
Đồng Niên Niên bị làm tới nỗi tâm trí hỗn độn, cái gì cũng nghe, rêи ɾỉ mềm yếu ư a sửa cách xưng hô: "Chồng ơi~"
Hai chữ này bật ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bất cứ cái gì. Túi trứng nặng trĩu to lớn run lên, ra sức thúc vào thịt trai trên cửa hang thịt, mã mắt nhô lên, cứ thế bắn ra hàng tích trữ đã lâu.
Đáy lòng Đồng Niên Niên thả lỏng, tê liệt đón nhận.
Cô không dám bỏ đói cậu nữa đâu.