Năm Nào Cũng Có Ngày Này

Chương 23

Trần Tinh thực sự lớn hơn Đồng Niên Niên ba tháng.

Chỉ là thường ngày cậu quen gọi Đồng Niên Niên là học tỷ rồi nên không sửa cách xưng hô.

Nhưng vào lúc làm chuyện thân mật, cậu giống như biến thành người khác vậy, luôn mồm gọi bé cưng, bảo bối Niên Niên, vừa mềm vừa cứng cứ muốn Đồng Niên Niên gọi cậu là anh.

Ban đầu Đồng Niên Niên còn có thể bướng bỉnh ngậm miệng không chịu gọi, nhưng Trần Tinh quá rõ chỗ mẫn cảm của cô, về sau, bởi vì được hầu hạ mà cô ngoan ngoãn bật ra thanh âm mềm mại.

Không phải sao, gọi rồi này.

"...Anh, đừng vậy mà, tiến vào đi … anh"

Trần Tinh dùng ngón tay tách nhuỵ hoa ra, không ngừng nắn bóp và vân vê hạch thịt, ngón giữa còn tiến vào mô phỏng động tác côn ŧᏂịŧ ra vào, gãi gãi đào bới trong vách thịt ướŧ áŧ mấp máy.

"Vào đâu cơ?"

Trần Tinh đè lên chân Đồng Niên Niên không cho cô cử động, không nói hai lời lại cắm một ngón tay vào. Chỉ hai ngón tay đi vào thôi mà vách thịt đã siết chặt tới nỗi không thể siết chặt hơn nữa, miệng huyệt thít chặt khớp xương ngón tay, giống như muốn ngăn cản ngón tay tiến vào.

"Cục cưng thả lỏng một chút nào, để anh chăm sóc cho chỗ này lớn lên mới dễ đi vào nào."

Đồng Niên Niên cắn tay, không chịu lên tiếng nữa, trong lòng xấu hổ tới nỗi muốn chui xuống đất. Cô nghĩ, Trần Tinh không thể câm miệng lại sao?

Không, Trần Tinh không thể nào câm miệng, cả đời này cũng không thể.

Cậu để ngón tay ra vào trong huyệt thịt đang ngập nước, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh rồi cảm nhận được hoa huyệt co rút, sau đó đầu ngón tay ướt sũng như bị đổ một trận mưa lớn vào người, cả lòng bàn tay toàn là nước.

Vậy mà đã cao triều rồi, quá mẫn cảm.

Trần Tinh cười vui sướиɠ trên sự đau khổ của người khác: "Bảo bối à, em nhiều nước quá."

Đồng Niên Niên mất đi thần trí trong cơn kɧoáı ©ảʍ, thậm chí mất cả thanh âm.

Trần Tinh ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô còn cắn tay, nhíu mày giữ bàn tay cô ở trong lòng bàn tay, "Không cho cắn nữa."

Không còn cái che giấu, Đồng Niên Niên chưa kịp đỏ mặt bảo Trần Tinh câm miệng thì cậu đã dời đầu tới giữa hai chân cô.

Chỗ đó còn đang run rẩy chảy nước, tỏa hơi nóng, trong thoáng chốc hình như còn làm mờ cả mặt mũi Trần Tinh.

"Trần Tinh... cậu... cậu làm gì thế?"

"Bảo bối, anh nói rồi mà, hôm nay sẽ làm em thoải mái mà?"

"Đừng..." Đồng Niên Niên kinh hãi biến sắc, "Chỗ đó... bẩn..."

"Niên Niên không bẩn."

Trong nháy mắt đầu ngón chân Đồng Niên Niên căng cứng, cô trở tay bắt lấy tay Trần Tinh, tiếng rêи ɾỉ du dương tràn ra từ trong cổ họng.

Là thẹn thùng sao? Hình như không phải.

Đầu lưỡi Trần Tinh liếʍ xuân thủy ở hai bên mép thịt quyến rũ, đầu lưỡi vừa chọc vào đã phá tan khe thịt nho nhỏ lúc trước bị ngón tay cắm vào, cả lưỡi đi vào, chẳng mấy chốc đã khuấy đảo con đường hoa chật hẹp tới long trời lở đất...

Cô sung sướиɠ.

Sướиɠ tới nỗi khép chặt chân lại, hơi dùng sức kẹp đầu Trần Tinh rồi gọi tên cậu: "Trần Tinh..."

Đáp lại cô là tiếng nước lép nhép.

Giống như ăn món ăn ngon nào đó, Đồng Niên Niên mất khống chế kêu rên, Trần Tinh khiến cô ra một làn sóng cao triều mới, nuốt vào trong miệng. Cậu ngẩng đầu lên, trên chóp mũi còn dính dịch thể trong suốt, cậu chẳng hề để ý vươn người lên trên, hôn xương quai xanh của Đồng Niên Niên rồi hỏi cô: "Sướиɠ không?"

Đồng Niên Niên sung sướиɠ tới nỗi cả người run rẩy, cảm giác lỗ chân lông trên người nở hết ra, tỏa hơi nóng ra bên ngoài. Máu trong người đang sôi trào, xương cốt đang kêu gào, cô hơi gật đầu hôn lên trán Trần Tinh, tiếng nói run run, đôi mắt mơ màng, ý loạn tình mê, yêu kiều hơn bông hoa ướŧ áŧ xinh đẹp sau cơn mưa, "Trần Tinh, vào đi ~"

"Được." Trần Tinh nâng eo lên, một tay cậu đỡ sau gáy Đồng Niên Niên, tay kia đưa côn ŧᏂịŧ to dài sưng to bọc trong bαo ©αo sυ nhắm vào mật huyệt ứa ra nước.

Đưa côn ŧᏂịŧ vào trong khe rãnh, từng tấc từng tấc một.

"A ư~"

Đồng Niên Niên không kìm lòng nổi ôm lấy cổ Trần Tinh, "Trướng quá!"

Côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh như con rồng con chiếm đóng bị vách thịt ấm áp bao vây, huyệt thịt rất nóng, vách thịt siết rất chặt, cậu kiên nhẫn chịu đựng than thở một tiếng: "Tại sao vẫn chặt như thế?"

Nhưng càng chặt lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Chờ hoa huyệt thích ứng thứ có kích thước đáng sợ kia rồi, Trần Tinh không nói không rằng nhấp mông va chạm, ban đầu chỉ nhấp nhấp chầm chậm rồi bỗng xông thẳng tới cảnh đẹp, ba cạn một sâu. Qυყ đầυ to lớn mượt mà thúc sâu vào hoa tâm mềm mại, cậu ra vào càng lúc càng nhanh, khiến tất cả tiếng rêи ɾỉ của Đồng Niên Niên trở nên vỡ vụn.

"Ư a ~ Trần Tinh... quá quá... quá nhanh rồi."

Dưới thân nước chảy càng lúc càng nhiều, nơi giao hợp không chịu nổi lực ra vào, tất cả tràn ra giường, làm ướt phần vải dưới mông. Đồng Niên Niên lại muốn tới, hai tay của cô quơ loạn trên không trung mấy lần, cuối cùng dừng lại ở sau lưng Trần Tinh rồi dùng sức vẽ ra năm dấu vết đỏ tươi.

Đau đớn sau lưng vào lúc này giống như gãi ngứa, Trần Tinh nhấc hai chân Đồng Niên Niên lên rồi hung ác cắm xuống, sức lực lớn tới nỗi đẩy cô lên tận đầu giường.

Cô kêu lên: "Á!"

Trần Tinh bị kẹp tới nỗi tê rần, túi trứng nóng như muốn nổ tung ra, cậu đột ngột ôm chặt lấy Đồng Niên Niên, vùi đầu ở trước ngực cô, cắn một bên núʍ ѵú sưng to, cơ mông run run rồi bắn thẳng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vào trong, xung quanh miệng huyệt cũng tiết ra dịch thể.

Tất cả là chứng cứ của hành vi phóng đãng.

Nhân lúc cuối thu, bà ngoại Trần Tinh tham gia vào một nhóm người rồi cùng chị em thường ngày nhảy cùng nhau ở quảng trường ra ngoài chơi.

"Học tỷ, chị tới nhà tôi học đi."

Kì thi giữa kỳ tới rồi, ngay cuối tháng mười này, mấy ngày nay về cơ bản Đồng Niên Niên ngoại trừ ở trường ra thì chính là thư viện. Trần Tinh không muốn Đồng Niên Niên vào lúc nghỉ ngơi ngẩng đầu lên nhìn vẫn thấy toàn là sách vở nên mời cô tới nhà mình học tập, như vậy thì lúc nghỉ ngơi có thể nằm một lúc, quấn quýt một lát.

Huống hồ, cậu còn muốn chuẩn bị bất ngờ cho cô.

"Không được, nếu như bị nhìn thấy thì sao bây giờ?"

"Sẽ không sao đâu." Trần Tinh lập tức lắc đầu, "Bà ngoại không ở nhà, cô Dương cũng nghỉ rồi, không có ai nhìn thấy đâu."

Đồng Niên Niên vẫn còn do dự.

Cậu thấy sự tình có chuyển biến tốt, mắt sáng lên rồi lập tức đổi vẻ mặt đáng thương, "Học tỷ, không phải chị nói muốn tự tay làm cơm cho tôi ăn sao?"

Đồng Niên Niên liếc cậu, trực tiếp vạch trần: "Cơm mang tới cũng là tôi tự làm."

Cậu nói láo không biết ngượng: "Tôi muốn ăn nóng cơ!"

Đây là lý do gì chứ?

Đồng Niên Niên suy nghĩ một lát, rốt cuộc nói: "Đi cũng được, nhưng cậu nói thật cho tôi biết, tại sao nhất định phải tới nhà cậu hả?" Rõ ràng là tới thư viện cũng giống vậy mà.

Trần Tinh chớp chớp mắt, "Lẽ nào học tỷ không muốn xem nơi ở thường ngày của tôi sao?"

Đồng Niên Niên tất nhiên biết lời này chỉ là cái cớ chống chế của cậu. Con ngươi của cô đảo một vòng rồi nói: "Được rồi, coi như cậu qua ải, cuối tuần này tôi tới nhà cậu học."

Cô cũng muốn xem xem rốt cuộc Trần Tinh đang định giở trò gì.