Cái gì Đồng Niên Niên cũng không sợ, chỉ sợ đau.
Côn ŧᏂịŧ cắm vào bất ngờ, cô đau tới nỗi òa khóc. Cảm giác giống như cơ thể bị ép buộc xé ra thành hai nửa, cử động chút thôi cũng đã thấy đau đớn vô cùng, cô mắng Trần Tinh là khốn kiếp xong thì không thể kìm lại nước mắt nữa.
Mà Trần Tinh thì sao? Anh em của mình mới cắm vào đã bị thịt mềm trong mật huyệt bao bọc khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái, cậu vừa đau vừa sướиɠ, lại không dám biểu lộ ra, ngậm lấy tai Đồng Niên Niên dỗ dành, "Niên Niên? Bé ngoan? Cục cưng? Em gái?"
Nghe vậy em gái Đồng Niên Niên ngừng khóc, khàn giọng tức giận nói, "Ai... ai là em gái cậu hả?"
Thấy cô phản ứng lại thì cái gì cũng dễ nói rồi. Trần Tinh nghe cô khóc, đau lòng không chịu nổi, cậu dịu dàng hôn sau tai cô: "Tôi lớn hơn em mà, về sau em phải gọi tôi là anh."
"Cậu không biết xấu hổ." Sự chú ý bị dời đi, phía dưới hình như không còn quá đau nữa, cô ôm Trần Tinh, "Hình như không đau nữa, cậu có động hay không đây?"
Côn ŧᏂịŧ bị kẹp chặt, Trần Tinh chịu đựng tới mức cơ mông phải gồng lên, dẫu vậy cậu vẫn còn nghĩ tới cảm thụ của Đồng Niên Niên, "Nói chuyện tiếp đi, tôi sợ em vẫn còn đau."
Đồng Niên Niên đâu còn muốn khóc nữa, cô khụt khịt mũi, nói: "Trần Tinh, cậu thật tốt."
"Vậy em gọi anh lại cho tôi nghe đi." Đồng Niên Niên lúc này so với bất cứ lúc nào cũng dễ nói chuyện hơn, cô ngọt ngào ngửa đầu hôn Trần Tinh, "Anh, anh thật tốt."
Trần Tinh hôn cô: "Lát nữa nếu như tôi hung hãn tiến vào, em đừng trách tôi nhé."
"... Dạ, không trách đâu." Đồng Niên Niên nhỏ giọng nói.
Thịt non trong vách thịt bắt đầu mấp máy, bám lấy côn ŧᏂịŧ rồi không ngừng mυ'ŧ, có nước tiết ra, ướŧ áŧ mềm mại, đó là dấu hiệu hưởng thụ. Trần Tinh xem chừng Đồng Niên Niên chắc là thật sự hết đau rồi, liền luồn lưỡi vào trong miệng cô, liên tục mυ'ŧ lấy lưỡi cô rồi lục lọi quấy đảo, mà hạ thân cũng chậm rãi đong đưa.
"Ư..."
Trần Tinh vừa cắm vào vừa vuốt ve thịt mềm âm đế, "Thế này có thoải mái không?"
Đồng Niên Niên gật gật đầu: "Thoải mái ạ."
"Vậy thế này thì sao?" Cậu gấp một chân Đồng Niên Niên lại, eo hẹp hung hăng chìm xuống, qυყ đầυ thúc vào một khối thịt mềm yếu.
Chỉ mới bị chạm vào chỗ đó đã tê dại không chịu nổi, Đồng Niên Niên nói năng lộn xộn cầu xin, "Á, đừng mà... chỗ đó quá... a..."
Đầu nấm thô to cứ thúc vào chỗ mẫn cảm đó, nước trong hoa huyệt không có chỗ chảy ra, trong huyệt bị lấp kín tới nỗi nước chảy không lọt. Trần Tinh lại không cử động, mà lại ngồi thẳng dậy đỡ mông Đồng Niên Niên, làm cơ thể cô tạo thành một góc với giường, bàn tay ra sức thô lỗ xoa mông thịt trắng nõn, qυყ đầυ nhiều lần nhắm thẳng khối thịt này cọ xát.
Nước càng ngày càng nhiều, chảy ra từ miệng huyệt yêu kiều, chảy xuống rãnh mông, làm ướt nơi quấy quýt và mông mu của hai người.
Thật sự quá giày vò, Đồng Niên Niên kiềm chế không nổi mà thắt chặt lại hành lang, khiến cho Trần Tinh không còn đường lui. Cậu bỗng rút côn ŧᏂịŧ ra hơn một nửa rồi lại bất ngờ hung hãn ra sức cắm vào. Một lần rồi lại một lần, giống như đánh trống, nhịp trống gấp gáp mãnh liệt, xuân thủy bắn ra khắp hoa tâm, "A... quá... dùng quá sức rồi..."
"Không phải dùng sức mới thoải mái sao? Niên Niên lại kẹp chặt hơn nữa rồi." Trần Tinh bắt lấy cái vυ' rung lên của cô, nắm núʍ ѵú kéo ra, động tác dưới háng chỉ mạnh không nhẹ, chỉ nhanh không chậm, cậu kéo núʍ ѵú, khóe miệng chứa vẻ gian trá, "Cái vυ' này chắc chắn làm bằng nước rồi, bằng không tại sao mềm như vậy?"
Vách thịt quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu mà lại siết chặt hơn chút.
Xem đi, cậu đã nói Đồng Niên Niên thích nghe những lời này mà.
Đặt hai chân Đồng Niên Niên lên vai, cửa động sinh mệnh bị côn ŧᏂịŧ thô to nhét căng, Trần Tinh còn ra sức đẩy hông, hận không thể nhét cả túi trứng vào, "Sướиɠ quá."
Eo bụng Đồng Niên Niên căng cứng, cô cảm giác côn ŧᏂịŧ sắp chọc thủng bụng mình rồi, sóng triều trong cơ thể kích động, cô sợ tới nỗi không ngừng đẩy Trần Tinh ra: "Sắp thủng bụng rồi..."
"Không thủng đâu." Trần Tinh nắm lấy tay cô, "Sao mà thủng được? Chỗ này mềm như vậy mà."
Đồng Niên Niên không nghe rõ cậu nói gì, cô thấy hoa mắt, tiểu huyệt kịch liệt co rút không thể khống chế, "Tới rồi... tới rồi..."
Vào lúc này Trần Tinh càng không dám thả lỏng, đặt hai tay của Đồng Niên Niên ở hai bên đầu cô, mười ngón tay đan nhau, cậu ra vào càng lúc càng nhanh hơn, mãi tới khi làm cho Đồng Niên Niên vượt qua cao triều mới thả chậm tốc độ.
Đồng Niên Niên sao ngờ được cậu kéo dài như vậy, giữa chân chua xót yếu ớt tới nỗi không khép lại được, lại có nước mắt muốn chảy ra, cô hu hu ôm lấy Trần Tinh: "Anh... đừng mà..."
"Tôi muốn."
Trần Tinh hôn môi cô, "Không phải tôi nói từ đầu rồi sao, lúc tôi hung hãn em không thể trách tôi, chính em cũng đã đồng ý rồi mà."
Đồng Niên Niên khóc không ra nước mắt, cô muốn đổi ý thì bị Trần Tinh chặn miệng lại.
Thời tiết bên ngoài dữ dội, mưa to gió lớn bao phủ không gian, gió kéo nước mưa liên tục đập vào cửa sổ, nhưng không thắng được tiếng bành bạch vang khắp phòng.
Mãi tới lúc lâu sau, tiếng thở dốc của Trần Tinh càng thêm dày đặc, hai tay cậu tách hai chân của Đồng Niên Niên ra hai bên, côn ŧᏂịŧ ra vào liên tục lục lọi khuấy đảo hai mảnh thịt trai, tê dại nóng rực khiến Đồng Niên Niên không chịu nổi kêu loạn lên, "Đừng mà... đừng mà ah..."
Sau khi hung hãn ra sức chạy nước rút mấy chục cái, côn ŧᏂịŧ run lên bần bật, "Ba" một tiếng, Trần Tinh rút côn ŧᏂịŧ ra, cửa chuông [*] mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt bắn ra, hạ xuống theo một đường vòng cung, rơi ở trên phần bụng run rẩy của Đồng Niên Niên.
[*] Nơi niệu đạo xuất tinh.
Nụ hoa dường như bị một bàn tay vô hình túm lấy lại thả ra, thả ra lại túm lấy, mật nước cuồn cuộn chảy ra từ cửa huyệt đang mở ra, rất gợϊ ȶìиᏂ.
Đồng Niên Niên khép hờ con mắt chứa ý xuân thỏa mãn, mặt cô hồng hồng, trên người toàn là vật vẩn đυ.c cậu bắn ra, Trần Tinh nhìn mà miệng lưỡi đắng khô, côn ŧᏂịŧ còn chưa mềm hẳn lại ngẩng đầu lên.
Trần Tinh khom lưng lôi từ dưới giường ra một cái giỏ chứa hộp, cậu chọn lựa kỹ rồi cầm một gói bαo ©αo sυ màu bạc, xé ra, gel bôi trơn bên trong chảy ra đầy tay mà cậu cũng chẳng để ý, l*иg ngay vào qυყ đầυ...
Đồng Niên Niên híp nửa mắt, nhìn thấy thì mặt đỏ bừng, "Cậu... cậu mua từ khi nào vậy?"
Vừa nãy cậu không lấy ra, cô còn tưởng cậu quên mua.
Trần Tinh mang bao xong liền kéo chân cô ra, giọng nói phản đối: "Học tỷ quên rồi sao? Mua cùng với chị mà."
"Năm mươi bao này, tạm thời đủ dùng rồi."
Đồng Niên Niên: “…”
Đúng thật là cô đã quên.