Hạ Hầu Lẫm phóng thích xong, nhìn giai nhân dưới thân đã mê man ngất đi rồi.
“Xùy, bình thường kiêu ngạo ngang ngược, càn rỡ không ai bì nổi, trên giường lại yếu ớt, khả ái như thế.” Vừa nói vừa rút côn ŧᏂịŧ ẩm ướt đang vùi mình trong hoa huyệt của nàng ra. “Phốc” một tiếng, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và hoa dịch cùng với máu xử nữ từ hoa huyệt của Tô Vân Oản chảy ra.
Hạ Hầu Lẫm nhìn da^ʍ cảnh ướŧ áŧ, phong tình trước mặt, đôi mắt hoa đào nheo lại, cảm thấy người tiểu huynh đệ bên dưới lại có xu thế ngẩng đầu lên đòi quyền lợi.
Nhưng nhìn da thịt kiền nộn của Tô Vân Oản tràn ngập dấu vết, xanh xanh tím tím, mệt mỏi thϊếp đi, hoa huyệt vừa hồng lại vừa xưng, trong lòng chàng bỗng cảm thấy đau lòng, cuối cùng quyết định gọi tiểu nhị mang một thùng nước ấm đến thay nàng lau rửa thân thể một chút.
Chàng nhẹ nhàng bế nàng đến bồn tắm, ngồi đối diện với chàng. Đôi bàn tay to hữu lực vuốt ve da thịt trơn mềm như sứ thượng hạng của giai nhân, chàng cảm thấy mình lại sắp mất khống chế rồi. Hạ Hầu công tử vội vàng hít sâu một hơi, tự nhủ mình phải nhẫn nại, phải kiềm chế bản thân.
Hạ Hầu Lẫm cầm khăn ướt chuẩn bị lau rửa thân thể mềm mại trắng mềm của nàng, đôi bàn tay chàng bởi vì quanh năm luyện võ nên có nhiều vết chai, trong lúc lơ đãng cọ qua bộ ngực sữa mềm mại của Tô Vân Oản. Trái mân côi nhỏ mẫn cảm nào đó vì tiếp xúc như có như không kia mà dựng thẳng theo bản năng.
Hạ Hầu Lẫm có chút nhịn không nổi, trời xui quỷ khiến thế nào lại muốn nếm thử hương vị của hai trái mân côi, chàng theo bản năng cúi đầu, dùng miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng liếʍ láp.
“Ừm.. Thật thoải mái…” Tô Vân Oản trong mơ khe khẽ lẩm bẩm. Nàng mơ mơ hồ hồ cảm thấy nơi nào đó hơi ngứa, nhưng thật dễ chịu, không tự chủ rêи ɾỉ thành lời.
“A, tiểu dâʍ đãиɠ.” Hạ Hầu Lẫm bởi vì tiếng rêи ɾỉ này mà lý trí cháy sạch. Người anh em bên dưới lại căng cứng khó chịu, muốn tạo phản. Chàng không khống chế nổi bàn tay lần tìm đến nơi quen thuộc hết nắn lại bóp. Làn da nàng trắng mịn như bơ sữa, đôi trái đào đẫy đà, mềm mại, qua cơn hoan ái ban nãy đã ửng hồng như mời gọi người đến hái.
Hạ Hầu Lẫm bắt lấy hai bầu ngực đẫy đà của Tô Vân Oản, bởi vì ngực nàng quá lớn, khiến cho thịt mềm từ khe hở giữa các ngón tay chui ra. Hạ Hầu Lẫm nóng nảy cởi bỏ hạ khố, để côn ŧᏂịŧ gấp gáp chen vào giữa hai chân nàng, tựa như chỉ cần nhích một chút là có thể xâm nhập vào bên trong hoa huyệt của Tô Vân Oản.
Tô Vân Oản không chịu được hành động chơi đùa như có như không của người nào đó, khẽ nhíu mày mở mắt, phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm ấm áp, trước mặt là Hạ Hầu Lẫm đang chuyên chú vùi đầu giữa hai bầu ngực, gặm cắn người nàng, từ cổ đến ngực chi chít dấu hôn đỏ chói.
Mây đỏ từ đâu xông tới trên mặt Tô Vân Oản, mặt nàng đỏ như quả táo, kêu to một tiếng rồi vùng dậy, đôi tay nhỏ nhắn cố gắng đẩy người kia ra khỏi thân thể mình: “Hạ Hầu Lẫm! Đồ hỗn đản này! Huynh nhìn đi! Gặm đỏ cả người ta rồi!”
Tô Vân Oản giống như không ý thức được vừa rồi toàn thân đã bị người đàn ông này ăn sạch huống hồ là chút đậu hũ này.
“Oản Oản, muội thật ngọt… Thứ này thật lớn, lại mềm, như thể có thể mυ'ŧ ra sữa vậy…” Hạ Hầu Lẫm không chút để ý đến cánh tay đang làm loạn của nàng, cũng chẳng muốn tốn thời gian đôi co với cô nương ngang ngạnh này, tiếp tục chuyên tâm mυ'ŧ mát hai trái mân côi hồng nhuận.
“Huynh… huynh nhẹ chút… Đau ta…” Chính lúc này Hạ Hầu Lẫm đột nhiên gặm cắn, khiến cả người nàng cảm thấy lâng lâng…
“Ừm… Nhẹ chút!” Hạ Hầu Lẫm nhìn nàng lại lần nữa chìm vào cơn kɧoáı ©ảʍ, chàng hưng phấn vì kỹ thuật của mình được khẳng định. Bàn tay ngựa quen đường cũ trượt xuống khu rừng rậm rạp phía dưới, ngón tay bắt đầu ve vuốt, đùa giỡn hoa hạch. Tiểu huyệt mẫn cảm nhận ra tình lang, e ấp chảy nước.
Hạ Hầu Lẫm cảm nhận được sự nhiệt tình đến từ hoa huyệt của nàng, không kìm chế nổi mình nữa, chỉ muốn ngay lập tức điên cuồng vùng vẫy trong hoa huyệt ẩm ướt, chặt chẽ: “Oản Oản, muội thật tốt. Mẫn cảm như thế… lại thật nhiều nước…” Hoa huyệt giống như nhận ra được côn ŧᏂịŧ thân mật, quen thuộc, không ngừng chảy nước như muốn nói bản thân đã sẵn sàng.
Tô Vân Oản bị Hạ Hầu Lâm đùa giỡn đã không còn phân rõ Đông, Tây, Nam, Bắc nữa, híp hai mắt lại, toàn thân vì tìиɧ ɖu͙© đã phiếm hồng.
Nàng rêи ɾỉ như con mèo con, Hạ Hầu Lẫm dùng sức chọc chọc bên miệng hoa huyệt, ám muội hỏi: “Cảm nhận được không?” Hoa huyệt bên dưới mυ'ŧ lấy đỉnh qυყ đầυ như khát cầu, như nhớ nhung.
“A… Thật lớn…” Tô Vân Oản cảm nhận được côn ŧᏂịŧ nóng hôi hổi đang tiến dần vào thân thể nàng. Hoa huyệt dường như thành thật hơn chủ nhân của nó, không ngừng co rút lại, ôm lấy côn ŧᏂịŧ, nước ấm trong bồn đồng thời ùa vào bên trong tiểu huyệt.
“A ~ Nước vào… Nóng quá… Quá lớn… Hạ Hầu Lẫm… nuốt không nổi… Lớn quá…”
Bởi vì Hạ Hầu Lẫm đột nhiên tiến vào, Tô Vân Oản có chút không chịu đựng nổi, muốn chạy trốn, nhưng hai người đang ở trong bồn tắm, nàng phát hiện mình chạy trời không khỏi nắng*, chỉ có thể dãy dụa thân thể, nhưng điều đó chỉ càng làm cho Hạ Hầu Lẫm dễ dàng tiến vào nhanh hơn.
*chạy trời không khỏi nắng: ý là chạy đâu cũng không thoát.
Theo động tác vặn vẹo của tiểu cô nương trong lòng, côn ŧᏂịŧ càng xâm nhập vào sâu, chàng ôm lấy thắt lưng Tô Vân Oản, cánh môi dán bên tai nàng thầm thì, giọng chàng vì kí©ɧ ŧìиɧ mà đặc biệt quyến rũ: “Oản Oản, ngoan, muội làm được, vừa rồi muội cũng ăn, ăn rất ngon lành…” Tô Vân Oản cảm thấy một bên tai tê dại, thần trí dần dần tan rã. Hạ Hầu Lẫm dùng lực, đâm vào điểm tận cùng của hoa huyệt. Hai người đều run lên. Hạ Hầu Lẫm dừng lại trong hoa huyệt một lúc, cảm nhận được Tô Vân Oản đã có thể tiếp nhận được mình, bắt đầu ra vào nhanh hơn, mỗi lần đi vào đều đến tận hoa tâm, sau đó hoàn toàn rút ra, lại dùng sức đâm đến cán, động tác mạnh mẽ, tuần hoàn không ngừng.
Nước trong bồn vì động tác kịch liệt của hai người mà văng tung tóe, thành bồn vang lên những tiếng xao động đầy ám muội.
Tô Vân Oản không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt này, không khống chế được mà bật khóc, muốn chàng nhẹ nhàng một chút, nhưng những lời nói ra lại trở thành những tiếng rêи ɾỉ kiều mị: “Ahhhh…. Nhẹ…. Nhẹ chút… Ta không muốn…. Hạ Hầu… Lẫm… Không muốn… Ngừng lại…. Hạ … Ahhhh….Hầu…. Lẫm.”
Hạ Hầu Lẫm nghe thấy giai nhân thút thít kêu tên mình, lửa tìиɧ ɖu͙© càng thiêu đốt lý trí chàng, sự mị hoặc, ướŧ áŧ này khiến chàng chẳng khống chế nổi bản năng cuồng dã bên trong, ôm siết lấy rồi nhấc bổng nàng khỏi bồn tắm. Tô Vân Oản mất thăng bằng, sợ hãi quặp chặt lấy eo chàng, hai tay vòng qua ôm siết lấy cổ chàng. Đôi bầu ngực đẫy đà tì lên thân thể rắn chắc của Hạ Hầu Lẫm. Nàng đâu biết rằng tư thế này lại càng khiến chàng vào sâu thêm.
Thân thể hai người ướt đẫm, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát lấy nhau. Hai tay Hạ Hầu Lầm ôm siết lấy cặp mông nhỏ đầy đặn của nàng, mỗi một bước đi lại càng xâm nhập vào sâu hơn. Dâʍ ɖị©ɧ văng tung tóe trên nền nhà, không phân biệt nổi đâu là nước tắm, đâu là dấu vết hoan ái.
Tô Vân Oản bị đâm đến khóc không thành tiếng. Hai người nhanh chóng đi đến bên giường, Hạ Hậu Lẫm ôn nhu đặt nàng xuống, nhưng cũng không lơ là việc chính, thần tốc tiến công vào hoa huyệt chật hẹp của nàng: “Oản Oản, cái miệng bên dưới thật sự quá chặt, tiểu huynh đệ của ta bị muội kẹp gãy mất.” Hạ Hầu Lẫm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, khàn khàn rêи ɾỉ.
Hoa huyệt của Tô Vân Oản bởi vì sự điên cuồng ra vào của Hạ Hầu Lẫm mà không ngừng co rút.
Chàng càng lúc càng dùng sức, tốc độ cũng tăng nhanh, hoa huyệt dần già bị sự tấn công không khoan nhượng của chàng đánh bại, từ từ mở ra.
Tô Vân Oản thực sự không chịu nổi cảm giác điên cuồng này, thân thể nàng như đang vỡ ra từng mảnh, chỉ biết ôm lấy cổ chàng cầu xin tha thứ.
“Ô ô ô… Hạ Hầu ca ca, Lẫm ca ca, muội van huynh… Đừng tiến vào nữa…. Sâu quá. Về sau muội không bao giờ tranh luận với huynh nữa… Tha cho muội đi… Huhuhu. Ahhhh… Lẫm… ca ca… không được.”
Tâm trí Hạ Hầu Lẫm đã hoàn toàn chìm trong hoan ái và lửa du͙© vọиɠ, hai mắt chàng đỏ ngầu, chỉ muốn hung hăng chơi đùa Tô Vân Oản dưới thân, đem tiểu huyệt mê người của nàng làm thật thống khoái. Nhưng nhìn dáng vẻ khóc lóc, cầu xin này của nàng, chàng vẫn không đành lòng, cúi xuống hung hăng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng.
Tô Vân Oản như tìm được chỗ phát tiết mãnh liệt đáp trả, cùng chàng môi kề môi, lưỡi quấn lấy lưỡi. Hai người điên cuồng hôn nhau, hơi thở giao hòa, môi lưỡi quấn quýt, giữa hai phiến môi trào ra những sợi chỉ bạc.
Hạ Hầu Lẫm ra vào thêm mấy chục cái rốt cuộc cũng khiến miệng tử ©υиɠ mở ra, hoa huyệt bắt đầu co rút lại, kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ nóng hổi của chàng, sự sung sướиɠ khiến da đầu chàng tê dại, thoải mái rên lên một tiếng.
Đôi tay bắt lấy bầu ngực sữa mềm mại, không khống chế lực đạo dùng sức xoa nắn khiến làn da trắng ngần của nàng tràn đầy vết đỏ mờ ám.
“A a a… Lẫm… Hạ Hầu… Lẫm… Đến... Đừng đến... Đâm chết muội rồi.” Dưới sự tấn công dũng mãnh của Hạ Hầu Lẫm, suy nghĩ của Tô Vân Oản đã trôi dạt đến tận chân trời nào nàng cũng chẳng hay. Khi đạt đến cao trào, hoa huyệt tràn ra một lượng lớn hoa dịch, tưới ướt qυყ đầυ của Hạ Hầu Lẫm.
Hạ Hầu Lẫm cũng đạt đến cực hạn, dùng sức đi vào miệng tử ©υиɠ, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng phun ra.
“A a a… Từ bỏ… Nhiều lắm… Quá trướng ~” Hạ Hầu Lâm đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào bên trong thân thể nàng. Bắn gần một phút.
Tô Vân Oản không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ điên cuồng này, lại ngất đi.
Hạ Hầu Lẫm ghé người nằm lên thân thể của nàng. Thân thể nàng vừa trắng lại vừa mềm, còn tỏa ra mùi sữa thơm thoang thoảng, dễ chịu khiến chàng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn chôn mình trong thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này. Dù nàng đã ngất đi nhưng hoa huyệt bên dưới vẫn không ngừng co rút.
Hạ Hầu Lẫm cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, đầu óc vì men rượu mà chếnh choáng, hai mắt díp lại. Chàng mê man ôm giai nhân mềm mại trong lòng tiến vào giấc ngủ.