Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 13: Nhiệm vụ thứ tám (2)

"Không có phân sai nhiệm vụ chứ?"

" Không có."

"Thật không có?"

"Thật không có."

Nguyễn Nhuyễn yên lặng nuốt nước miếng, vẻ mặt khó nói nên lời kinh ngạc cùng khẩn trương.

Cô gọi hệ thống lại: "Mi tạm thời đừng biến mất, ta còn có một vấn đề muốn hỏi."

Hệ thống hừ lạnh một tiếng: "Nói đi."

Nguyễn Nhuyễn lấy hết dũng khí nói: "Ta chỉ có thể hôn gò má của anh ấy, không thể hôn môi sao?"

Hệ thống: ...

Trầm ngâm hồi lâu, mới nói một câu: "Cô không sợ bị Lục Ly ném ra ngoài cửa sao?"

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, ngẫm nghĩ chốc lát, mới thấp thỏm nói: "Nói thật, thật ra thì ta có chút lo lắng, nhưng ta lại cảm thấy Lục Ly sẽ không biết."

Cô suy nghĩ, đem móng vuốt đặt trên cổ tay của Lục Ly, tìm một tư thế thích hợp nằm xuống, mới cùng hệ thống tiếp tục nói chuyện.

"Bởi vì ta cảm thấy, Lục Ly đối với mèo như có một loại tình cảm đặc biệt, mi cảm thấy thế nào?"

"Hừ."

"A... Mi hừ là có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ."

Nguyễn Nguyễn im lặng, ở dưới đáy lòng trợn mắt, không muốn cùng nó nhiều lời.

"Đúng rồi, mi có phải biết Lục Ly tại sao thích mèo hay không? Hay là nói, Lục Ly chẳng qua rất thích con mèo là ta này?"

Hệ thống nghẹn nghẹn, nói: "Cô hình như càng ngày càng tự luyến."

Nguyễn Nhuyễn hắc hắc hai tiếng" Quá khen quá khen."

Hệ thống: "... Loại vấn đề này cô hẳn là nên đi hỏi Lục Ly, nhiệm vụ đã ban bố, tự xem mà làm đi."

Sau khi nói xong, hệ thống liền không nói chuyện với Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn trầm tư, mặt mèo phá lệ nghiêm túc.

Lục Ly nhìn, có chút khẩn trương, ngữ khí không khỏi gấp gáp, nhìn Trần Bân lái xe phía trước: "Lái nhanh một chút."

Trần Bân nhìn tốc độ xe, yên lặng tiếp tục tăng cao.

"Được, chắc còn mười phút liền đến, đừng có gấp, mèo con khẳng định không có việc gì."

Nghe vậy, Lục Ly không đáp.

Mèo có chuyện gì hay không, anh rất rõ ràng, chẳng qua, vẫn thật sự lo lắng mèo con đang nằm trong tay.

Lo lắng không nói nên lời, làm cho anh hoảng hốt. Loại cảm giác này, chính bản thân Lục Ly cũng không rõ rốt cuộc là cái gì, là bởi vì chuyện khi còn nhỏ, hay là bởi vì con mèo trong tay này, thật sự làm cho người thích.

Đây là lần đầu tiên, Lục Ly đối với tâm tư của mình, đoán không ra.

Cúi đầu nhìn con mèo trong ngực, ánh mắt trời bên ngoài chiếu vào, vừa vặn rơi trên gò má anh, bên trong xe trở nên sáng ngời ấm áp.

Nguyễn Nhuyễn đúng lúc ngửa đầu nhìn Lục Ly, nhìn một loạt biến hóa, liền bừng tỉnh, cô thấy trong mắt Lục Ly, như có một chút thần sắc ôn nhu.

Còn đang trong thời gian làm việc, lúc này người đi trên ven đường không nhiều lắm, nhưng dòng xe cộ vẫn không ít.

Dừng xe một hồi, mười lăm phút sau, Trần Bân cùng anh mang theo mèo, tới bệnh viện thú y lần trước.

Trần Bân nhìn về phía Lục Ly: “Nếu không… tôi ôm mèo đi tìm bác sĩ?"

Nghe vậy, Lục Ly lẳng lặng nhìn anh ta, mím môi không nói chuyện.

Trần Bân: "..." trong lúc Trần Bân tự hỏi, lúc này Lục Ly đang dùng thái độ gì đối với mình, Lục Ly đột nhiên lên tiếng nói: "Tôi không yên tâm."

"A?"

Lục Ly liếc anh ta, tôi không thể nào yên tâm để anh trông coi mèo con.

Trần Bân nghẹn họng, có chút bất lực, nhưng cũng có thể lý giải, dù sao vừa nãy mèo con giao cho mình, lại bị người ta lăn lộn thành bộ dáng hiện tại này.

Giống như quả cà tím vậy, không có chút sức sống.

"Mèo con?" Trần Bân thận trọng gọi một tiếng.

Lỗ tai Nguyễn Nhuyễn giật giật, trốn vào trong ngực Lục Ly.

Tuy rằng không phải lỗi của Trần Bân, nhưng trong lòng cô cũng có một chút xíu tức giận.

Trần Bân nhìn, trợn tròn hai mắt.

"Tuyệt nha, con mèo này nghe hiểu tôi nói chuyện?"

Lục Ly mím môi, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn về phía Trần Bân, như đang nhìn một tên đầu đất.

"Anh nói đi?"

Trần Bân trợn trắng mắt, nhìn bệnh viện thú y cách đó không xa: "Bây giờ đi xuống, tôi lo lắng cậu đi liền không trở về được."

Lực ảnh hưởng của Lục Ly quá lớn, cho dù chuẩn bị sẵn sàng đồ che giấu, fans trung thành, trên căn bản nhìn một cái là có thể nhận ra thân hình anh.

Cho nên, che đậy đối với Lục Ly mà nói, không có nửa điểm tác dụng.

Khẩu trang, mũ đối với fans mắt như hỏa nhãn kim tinh mà nói, cũng không hề có tác dụng.

Nghe vậy Lục Ly mím môi, cúi đầu nhìn mèo con trong ngực, duỗi tay ở trên đầu cô nhẹ nhàng trấn an.

Hồi lâu sau, anh mới ôn nhu nói: "Trước cùng Trần Bân đi bác sĩ, chút nữa về nhà, cho mày ăn cá ngừ đóng hộp?"

Ban đầu, biểu tình trên mặt Nguyễn Nhuyễn cùng đôi mắt hoàn toàn không chút biến hóa, mãi đến khi nghe được mấy chữ " cá đóng hộp " này, đôi mắt cô, lập tức sáng lên.

Từ trên đùi Lục Ly bò lên, nhìn về phía Trần Bân.

Mắt Trần Bân sáng lên, chậc một tiếng: "Con mèo này, thật đúng là khôn khéo."

Nguyễn Nhuyễn: “…… Hừ, cả nhà anh đều khôn khéo.”

Trần Bân nhìn mắt cô, chỉ vào nói: "Nó đây là có ý tứ gì?"

Lục Ly cúi đầu nhìn, đảm đương phiên dịch nói: "Ghét bỏ anh."

Trần Bân bị ghét bỏ nghẹn nghẹn, hơi bất đắc dĩ thở dài.

"Thật xin lỗi, buổi sáng ta không phải cố ý.”

Nghe vậy, dưới đáy lòng Nguyễn Nhuyễn than nhẹ.

Hồi lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, cô vươn móng vuốt, đưa cho Trần Bân, tùy ý Trần Bân ôm mình xuống xe, đi vào bệnh viện thú y.

Vừa đi, Nguyễn Nhuyễn còn giãy giụa trong lòng Trần Bân, vẫn luôn quay đầu lại nhìn Lục Ly ngồi trong xe.

Chẳng qua, bởi vì kính xe làm bằng pha lê, cô cái gì cũng không thấy, chỉ có thể thấy kính xe đen thui.

Nguyễn Nhuyễn than thở, không có tinh thần.

Vừa đi vào bệnh viện, Nguyễn Nhuyễn liền không còn một chút tức giận nào.

Trong bệnh viện thú y lúc này có rất nhiều người, cần phải xếp hàng lấy số, Trần Bân đến bác sĩ lần trước lấy số, liền ôm Nguyễn Nhuyễn đến một bên ngồi an tĩnh chờ đợi.

Người đến người đi bên trong bệnh viện, người nói chuyện rất nhiều, thanh âm hỗn loạn.

Ban đầu, bên cạnh Trần Bân không có ai, anh ta cũng đeo kính, nhưng bởi vì ở trong phòng, nên lấy xuống, chỉ đội mũ.

Bên cạnh đột nhiên có một người phụ nữ ngồi xuống, thời điểm ban đầu, hai người cũng không có trao đổi gì, số cũng là một trước một sau cầm.

Đột nhiên, con chó trong ngực người nọ hướng tới mèo trong ngực Trần Bân sủa một tiếng.

Trần Bân cả kinh, ôm Nguyễn Nhuyễn trốn trong ngực.

Người nọ ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi, chó của tôi hơi nghịch ngợm."

Trần Bân mím môi lắc đầu: "Không có việc gì."

Đột nhiên, người phụ nữ kia nhìn mèo trong ngực anh ta thật lâu, ánh mắt sáng lên, chỉ vào nói: "Con mèo này thật quen mắt, có phải là con mèo trên võng hồng hay không?"

Trần Bân ngừng một lát, tay ôm Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, đầu vẫn không quay lại, vẫn luôn cúi đầu đối với người nọ.

Nói thật, mức độ nổi tiếng của Trần Bân cũng không nhỏ, cho nên so mà nói, Trần Bân vẫn có chút lo lắng.

"Ừ." Anh qua loa đáp lời.

Người nọ à một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn con mèo trên người anh.

Trần Bân ôm Nguyễn Nhuyễn, đem đầu nó chôn ở trong ngực mình né tránh, xin lỗi nói: "Xin lỗi, mèo của tôi hơi thẹn thùng, mong cô đừng nhìn chằm chằm như vậy."

Người nọ nghẹn nghẹn, quay mắt không nhìn nữa.

Mãi đến phiên Trần Bân, bác sĩ kêu to, anh ôm Nguyễn Nhuyễn đi vào văn phòng bác sĩ, Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, kêu một tiếng.

Ánh mắt người nọ sáng lên, kinh ngạc chỉ vào nói: "Mèo... mèo của Lục Ly sao?"

Cô ta lẩm bẩm nói, cũng may không có ai nghe thấy.

Bằng không, không biết sẽ gây bao nhiêu hỗn loạn cho bệnh viện.

Trần Bân cảm thấy, chính mình chỉ là ôm một con mèo đến bệnh viện, loại chú ý này cùng với Lục Ly đến bệnh viện không khác là bao.

Dáng dấp của Nguyễn Nhuyễn, thật sự quá làm cho người thích.

Chân ngắn, lông trắng mềm mềm, không dài không ngắn, một đôi mắt đặc biệt sáng ngời đẹp mắt, trong suốt thấy đáy, người hơi mập mập, toàn bộ nhìn qua, đáng yêu vô địch.

Trần Bân đầu tiên nhìn thấy mèo, tuy rằng không sạch sẽ, nhưng vẫn bị nó hấp dẫn.

Đôi mắt kia, quá mức hấp hẫn người.

Cho nên, anh ta tuy rằng đối với Lục Ly hơi nghi hoặc, nhưng giống như cũng có thể lý giải.

Mèo con thật sự rất làm cho người thích.

Đi vào văn phòng bác sĩ, bác sĩ liền cười cười, nhìn mèo con nói: "Làm sao vậy?"

Trần Bân chỉ chỉ vào chân nó: "Vết đỏ có không ít, hình như là bị véo, bôi thuốc, thuận tiện hỏi chút, ông lần trước bảo mang mèo tới đây tuyệt dục, khi nào thì thích hợp?

Bác sĩ nhíu mày nhìn vết thương trên đùi Nguyễn Nhuyễn: "Ai làm, sao lại ác độc như vậy? Đây không thể nghi ngờ là dùng sức véo, bằng không cũng sẽ không để lại vết sâu như vậy."

Ông cẩn thận kiểm tra Nguyễn Nhuyễn, đột nhiên ngừng lại, mím môi chỉ vào nói: "Anh xem trên đùi nó này, còn có vết móng tay, là móng tay sượt qua đi, không quá thâm."

Bác sĩ càng nói càng tức giận: "Các người là chủ của mèo con, sao có thể để cho người khác tùy tùy tiện tiện ôm mèo của mình? Anh nhìn xem mèo con chịu bao nhiêu đau đớn?"

Trần Bân bị nói, một câu phản bác cũng không nên lời.

Đối với Nguyễn Nhuyễn vô cùng áy náy.

“Xin lỗi.”

Bác sĩ hừ lạnh một tiếng: “ Anh nên xin lỗi mèo con."

Trần Bân: “……”

Thở dài, lúc bác sĩ đi lấy thuốc, anh ta cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve đầu Nguyễn Nhuyễn, xin lỗi: "Xin lỗi, lần sau sẽ không tùy tiện đem mày cho người khác ôm."

Nguyễn Nhuyễn nghe, vươn móng vuốt đặt trên tay Trần Bân, giống như đang an ủi anh ta.

Lấy thuốc xong, nhớ lời bác sĩ nói những việc cần chú ý, Trần Bân liền ôm mèo trở về trong xe.

Anh ta chút nữa còn phải đối mặt với Lục Ly, liền cảm thấy khẩn trương.

“Bác sĩ nói như thế nào?”

Lục Ly duỗi tay tiếp nhận mèo trong ngực anh ta, cúi đầu nhìn mèo con không có tinh thần hỏi.

Trần Bân giật giật miệng, cuối cùng vẫn đem lời bác sĩ nói ra.

Sau khi nói xong, an ta thật cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Ly.

Qủa nhiên theo như dự đoán, càng ngày càng khó coi.

Anh ta nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Cậu tính xử lý cô gái kia như thế nào?"

Nghe vậy, Lục Ly khẽ hừ một tiếng: “ Cô ta đối với mèo như thế nào, tôi liền đối với cô ta như thế."

Dừng một chút, Lục Ly trầm giọng nói: “ Mèo của tôi, không phải ai cũng có thể khi dễ."