Không được, nàng không thể chết hai lần vì cùng một lý do.
Hàn Vân Nhược lập tức tỉnh táo lại, nàng đối với hệ thống nói:
“Hệ thống, bên trong bảo khố có thứ gì có thể đảo ngược thời gian, hoặc là giúp ta lập tức tránh thoát cục diện hiện tại?”
[Thỉnh kí chủ đợi một chút] Thanh âm hệ thống thoáng ngừng lại, ước chừng nửa phút trôi qua, nó đã lại lên tiếng: [Tích, trong bảo khố có một thứ gọi là cổng dịch chuyển, chỉ cần bước qua cánh cửa kí chủ liền có thể lập tức đi đến địa phương mà mình muốn đến…]
“Được rồi, thứ đó bao nhiêu tích phân.” Hàn Vân Nhược xoa xoa huyệt thái dương, đối với hệ thống có chút không kiên nhẫn.
[Hai ngàn điểm tích phân, sau khi mua có thời hạn dùng vĩnh viễn]
“Hai ngàn?” Hàn Vân Nhược lúc này khóc không ra nước mắt. Nàng lúc này nhiều nhất chỉ có chưa tới một ngàn tích phân, vậy mà thứ cổng dịch chuyển kia lại tốn tới hai ngàn… Rõ ràng cái hệ thống này muốn làm khó nàng.
Giống như cảm nhận được ánh mắt oán giận của Hàn Vân Nhược, hệ thống bình tĩnh lên tiếng:
[Kí chủ không cần lo lắng, cổng dịch chuyển kia chính là phần thưởng mà kí chủ đạt được ở thế giới nhiệm vụ thứ ba, kí chủ…]
“Sao ngươi không nói sớm, mau kích hoạt thứ đó đi.”
Hàn Vân Nhược nói xong liền đem thần thức xuất ra khỏi không gian hệ thống. Tinh thần vừa tiến vào thân thể, nàng lập tức cảm nhận một cỗ nóng bỏng bắn thẳng vào bên trong tử ©υиɠ nàng.
Hàn Vân Nhược không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng, mà nam nhân cũng thỏa mãn mà ghét sát trên người nàng thở dốc, phân thân như cũ chôn sâu bên trong hạ thân nàng.
Hàn Vân Nhược nghe thấy tiếng bước chân.
[Tích… đã kích hoạt cổng dịch chuyển]
Thanh âm hệ thống vừa vang lên, trước mắt Hàn Vân Nhược lập tức xuất hiện một cánh cổng lớn, bên trong cánh cổng không có cảnh sắc, chỉ có một xoáy nước tối đen.
Nàng cố gắng chống đỡ cơ thể mềm nhũn, lợi dụng thời điểm nam nhân vừa mới xuất tinh còn mất cảnh giác liền đẩy hắn ra xa sau đó vội vàng vọt vào trong cổng dịch chuyển.
“Đến phòng ta.” Hàn Vân Nhược cắn răng nói nhỏ, trước mắt hào quang lóe sáng. Ánh sáng kia đem thân thể nàng cuốn lấy, cánh cửa cùng thân thể nàng nhanh chóng biến mất không vết tích.
Rầm…
Tiếng đạp cửa thật lớn vang lên, nam nhân vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng khi thấy cảnh tượng khi nãy rốt cuộc giật mình tỉnh táo lại. Hắn nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy cửa lớn tụ họp một đám người, tất cả đều là văn võ bá quan, đi đầu là một nữ tử trung niên vận y phục vàng nhạt.
Nam nhân đã sớm dự liệu được việc này cho nên cũng không khϊếp sợ. Hắn bình tĩnh mặc lại y phục vào người, sau đó quỳ gối cung kính hướng nữ tử đi đầu hành lễ:
“Thần thϊếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Hoàng quý phi mau đứng lên.” Nữ đế người này dáng vẻ đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt đã hằn lên dấu hiệu tuổi tác, mái tóc hoa râm. Thời điểm nữ đế nhìn người quỳ dưới đất ánh mắt thập phần sủng nịnh từ ái, không khó để nhìn ra người này chính là người được đế vương đặc biệt sủng ái.
Hoàng quý phi lập tức nhu thuận đứng lên: “Tạ chủ long ân.”
“Tước Nhi, ngươi ở bên trong phòng làm gì, vì sao quần áo lại hỗn độn như vậy?” Nữ đế một bên đem Hoàng quý phi nâng đỡ đi đến nhuyễn tháp, không quản trước mắt triều thân mà dựa vào thân thể nam nhân, ôn nhu hỏi.
Hoàng quý phi ánh mắt khẽ đảo qua đám triều thần, ánh mắt khi nhìn đến người kia hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức thu hồi, hắn cúi đầu nhu thuận, dáng vẻ giống như là xấu hổ:
“Thần thϊếp… Việc này… Là do mấy ngày nay bệ hạ đối với thần thϊếp vắng vẻ, cho nên…”
“Ai… xem ra là lỗi của ta.” Nữ đế nghe được nam nhân e thẹn nói chuyện, lập tức hiểu được ý tứ phía sau. Bà ôn hòa vỗ lên bàn tay thon dài của nam nhân, cười nói: “Nếu Tước Nhi đã cô đơn như vậy, sau này trẫm sẽ thường xuyên đến thăm nàng.”
Hai người tình tứ mắt qua mày lại, đám triều thần phía dưới cũng không dám nhìn nhiều. Lúc này, Tả tướng sắc mặt có chút xanh xám, trong mắt ẩn ẩn che giấu tia không cam. Mà dáng vẻ này của nàng ta đương nhiên không thoát khỏi mắt ưng của Hữu tướng. Hữu tướng trong mắt lóe lên tia cười nhạo, cất giọng châm chọc:
“Tả tưởng đại nhân làm sao vậy? Thân thể không khỏe?”
Tả tướng vừa nghe thấy hữu tướng lên tiếng, sắc mặt lập tức trở về bình thường dáng vẻ. Nàng ta vươn tay đem tóc mai vuốt lên, để lộ ra khuôn mặt thanh tú, cười hiền hòa đáp: “Thân thể ta rất tốt, cảm ơn hữu tướng đại nhân đã lo lắng.”
“Phải không?” Hữu tướng hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén như đao: “Bất quá khi nãy nam nô của ngài không phải nói thái tử lẻn vào phòng hoàng quý phi hay sao? Hiện tại thái tử ở nơi nào?”
Này lời nói quả thực cũng là thắc mắc của một đám người. Nữ đế lúc này mới nhớ đến chuyện phía trước, lập tức hướng ánh mắt sắc bén về phía tả tướng:
“Tả tướng, việc này ngươi giải thích thế nào?”
Mặt rồng tức giận, đám quan viên trong triều lập tức cúi mắt, ai nấy đều len lén dõi ánh mắt nhìn về phía tả tưởng, có người thầm cười nhạo, có người lại lo lắng.
Mà người bị đối chất cũng không đổi sắc mặt. Tả tướng dáng vẻ cực kì nhu thuận ôn hòa, cung kính đáp:
“Bẩm bệ hạ, có thể là tên nam nô kia đã nhìn lầm.”
“Hừ, trong sạch của thái tử cùng hoàng quý phi mà một tên nam nô ti tiện cũng có thể tùy tiện đem ra bôi nhọ? Xem ra tả tướng đại nhân thật biết cách dạy dỗ con chó của mình.”
Lời nói của hữu tướng lập tức khiến đám quan nhỏ rụt lại cái cổ. Trong triều ai mà không biết tả tướng cùng hữu tướng như nước với lửa. Hơn nữa hữu tướng còn theo phe của thái tử, hiện tại nam nô của tả tướng bôi nhọ thái tử trước mặt nữ đế, hữu tướng lời lẽ hung ác cũng không phải chuyện lạ.
Nữ đế đối với lời của hữu tướng cũng đồng tình. Bà nâng mắt nhìn về phía tả tướng, nghiêm nghị nói:
“Việc này quả nhiên là trách nhiệm của ngươi. Bạch Vi, ngươi quản giáo người không nghiêm, phạt năm mươi trượng, tự mình đóng cửa dạy dỗ lại hạ nhân đi.” Ngừng lại một lúc, bà lại nói: “Còn nam nô kia, lăng trì xử tử.”
“Thần tuân chỉ.” Bạch Vi lập tức quỳ xuống nhận mệnh, ánh mắt giấu sau mái tóc lóe lên tia nhục nhã khuất nghẹn.
Nỗi nhục nhã hôm nay ta nhịn, rất nhanh thôi, ta sẽ đem tất thảy hoàn trả lại cho các ngươi.
PS: Ha ha, bối cảnh nữ quốc, toàn văn vẫn 1vs1, tả tướng mưu đồ đoạt vị, thái tử vô năng quật khởi... Ai thắng ai thua, vẫn nên theo dõi đến cuối cùng mới rõ.