“Ba, mẹ, con đi học đây.” Hàn Vân Nhược giơ cao cánh tay, vừa chạy đi vừa đối với ba mẹ Hàn vui vẻ nói.
Ba Hàn cùng mẹ Hàn thoáng nhìn nhau rồi lại nhìn đến bóng dáng nhỏ xinh cho đến khi bóng dáng kia biến mất sau cánh cửa.
Ba Hàn nhướng mày nói: “Em gọi con bé dậy?”
“Không có.” Mẹ Hàn đổi ly cà phê của chồng thanh ly nước quả, nói tiếp: “Chắc hôm nay ở trường có việc gì chăng?”
Hai người không nói gì nữa, xem như đồng ý với suy đoán trên.
Mà Hàn Vân Nhược lúc này cũng không rảnh rỗi quan tâm ba mẹ Hàn đang nghĩ gì, cô ngồi yên vị trên xe, khi đi qua một quán bán đồ ăn sáng, cô để tài xế dừng xe lại.
“Cho cháu hai phần.”
Người bán hàng nhìn thoáng qua cô bé trước mắt, vừa lấy đồ ăn vừa mỉm cười nói: “Mua cho ai vậy cháu?”
Hàn Vân Nhược cười cười: “Người cháu thích.”
Người bán hàng mỉm cười, cho thêm hai cái bánh quẩy.
Hôm nay Hàn Vân Nhược dậy đặc biệt sớm. Thông thường, mẹ Hàn phải gọi cô đến ba lượt, cô mới miễn cưỡng bò dậy, bất quá hôm nay, cách thời gian vào lớp gần một tiếng đồng hồ, cô đã vui vẻ thức dậy, nghĩ muốn đến lớp thật nhanh.
Bởi vì cô biết, Cố Dạ Hàn luôn luôn tới lớp từ rất sớm, cũng ít khi ăn bữa sáng.
Hàn Vân Nhược bước vào cửa lớp, quả nhiên thấy bàn cuối cùng đã có một thiếu niên đang lẳng lặng ngồi trên ghế. Cậu như cũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mọi thứ xung quanh giống như hoàn toàn tách biệt với cậu.
“Chào buổi sáng, Dạ Hàn.” Hàn Vân Nhược không chút để ý phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng lúc này. Cố Dạ Hàn đang trầm mình trong suy nghĩ riêng, khi nghe thấy âm thanh của cô, cậu nghiêng đầu nhìn lại.
Hôm nay cô mặc đồng phục của trường, cái áo trắng tinh cắt may tỷ mỉ thẳng thớm sạch sẽ, váy ngắn xếp ly màu xanh nhạt. Bộ trang phục không mấy nổi bật này, khi mặc trên người cô lại trở nên cực kì nổi bật, đem cơ thể hoàn mỹ của cô cùng đôi chân dài thẳng tắp lộ ra.
Đây là lần đầu tiên cô mặc đồng phục Nhất Trung, bất quá cậu không thích cô mặc như vậy, quá lộ liễu.
Cố Dạ Hàn nhíu nhíu mày, ánh mắt lại chuyển rời đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có lẽ vì chạy quá nhanh cho nên hai má cô ửng hồng, hơi thở mang theo hương thơm thanh mát nhàn nhạt phảng phất truyền đến khoang mũi cậu, cậu bất tri bất giác nhớ đến tình cảnh hôm qua, khi cánh môi mềm mại của cô ở gần sát môi cậu.
Ánh mắt cậu lại chuyển đến đôi môi anh đào đỏ hồng kia.
“Cậu ăn sáng chưa?” Hàn Vân Nhược không thấy được ánh mắt của thiếu niên, cho nên cũng không quá để ý. Thấy thiếu niên nhìn mình, cô càng cười tươi hơn, đem túi giấy trong tay đưa ra, vui vẻ nói: “Mình biết cậu chưa ăn sáng, cho nên mình đã mua cho cậu một phần, cùng mình ăn nhé.”
Tròng mắt thiếu niên khẽ chuyển, môi cậu giật giật, muốn nói cậu đã ăn qua, bất quá lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị cậu nuốt trở về. Cậu liếʍ liếʍ môi khô khốc, vươn tay nhận lấy túi giấy.
Cô nói cô muốn theo đuổi cậu.
Cô quả thực làm như vậy.
Cậu thường có thói quen ăn đồ nhạt, bữa sáng bình thường của cậu đều là sữa đậu cùng một cái bánh bao, mà lúc này, nhìn hộp cháo thịt nạc nhỏ cùng quẩy trong tay, cậu hơi mím môi lại, bất quá vẫn lấy ra ăn từng muỗng.
Cậu không nghĩ tới cháo sẽ có vị ngon như vậy. Giống như mật.
Hàn Vân Nhược thấy cậu nhận đồ ăn, thoáng chốc vui vẻ lên. Thật ra cô cũng không đói, cho nên thời điểm ăn bữa sáng, cô luôn nhìn về phía Cố Dạ Hàn, điều này khiến Cố Dạ Hàn cảm thấy có chút bối rối.
Hàn Vân Nhược thấy cậu theo bản năng mín môi, động tác trên tay liền ngừng lại, cô dùng một tay nâng má, cười ái muội nhìn cậu nói: “Sao thế? Sợ mình ăn cậu?”
Câu nói này khiến khuôn mặt Cố Dạ Hàn bạo hồng. ngay cả lỗ tai đều đỏ.
“Khụ, buồn nôn muốn chết.” Một cái thanh âm chán ghét đột nhiên truyền tới từ phía sau. Cố Dạ Hàn cùng Hàn Vân Nhược nhất tề nhìn qua, liền phát hiện có người đứng ở cửa, người nọ sắc mặt chán ghét, dáng vẻ muốn nôn.
Tần Tuyết thấy hai người nhìn qua, không tránh khỏi có chút xấu hổ, dù sao tình cảnh lúc này của bản thân cô ta giống như một bóng đèn rất lớn, cho dù hai người kia có buồn nôn, Tần Tuyết vẫn không nhịn được xấu hổ.
Bất quá tính cách của Tần Tuyết từ trước đến nay đều tương đối kiêu ngạo, mặc dù xấu hổ, nhưng cô vẫn hếch lên cái cằm nhỏ, kiêu ngạo trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn?” (Thật ra Tần Tuyết cũng có chút đáng yêu:>)
Hàn Vân Nhược đối với Tần Tuyết cũng không cảm thây chán ghét, bất quá chỉ cười cười cho qua chuyện liền quay đầu nhìn Cố Dạ Hàn, hé miệng cười trêu:
“Bảo bảo, mặc kệ cậu ta, ăn tiếp đi.”
Mẹ kiếp, thật muốn mạng!
Tần Tuyết trợn trắng mắt, rốt cuộc không nhịn được rời khỏi lớp học.
Cố Dạ Hàn nghe cô gọi cậu một tiếng bảo bảo, ánh mắt chợt lóe nhìn cô, cậu rất nhanh cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một chút, thầm nghĩ, cô dường như rất thích cậu nhu thuận.
Vậy thì cậu sẽ nhu thuận cho cô thấy.
Thoáng chốc, kì thi giữa học kỳ đã gần sát, mặc dù so với kì thi cuối học kỳ, thi giữa kỳ không thể xem là quan trọng, bất quá kì thi giữa kì này cũng rất được học sinh để ý, ai bảo kỳ thi này có liên quan trực tiếp đến việc xếp lớp của học sinh.
Ở cao nhất, thi cuối kỳ là để đánh giá thành tích, còn thi giữa kỳ là để làm tiền đề cho việc sắp xếp lại lớp học.
Ban đầu, việc sắp xếp lớp ở cao nhất dựa theo tổng thành tích của ở sơ trung, bất quá kiến thức ở sơ trung so với cao trung không là gì, hơn nữa Nhất Trung còn là trường trọng điểm, vì vậy Nhất Trung có quy định, sau nửa kỳ học, nhà trường sẽ dựa theo thành tích thi giữa kỳ để đem lớp học sắp xếp lại.
Cho nên, mỗi học sinh cao nhất đều cảm thấy đây là chuyện trọng đại, dù sao đã cùng các đồng học học cùng nửa năm học, nói không có luyến tiếc cũng rất khó.
Cũng vì việc này, hầu như tất cả các học sinh cao nhất đều lựa chọn có thêm một giờ tự học vào buổi trưa, cũng vì lý do này mà nhà ăn của trường học hôm nay đặc biệt đông đúc.
Thẩm Tình Tình học ở lớp năm, lớp năm mặc dù không phải lớp đứng đầu, bất quá cũng có thể xem là nhóm học sinh có học lực tầm trung, so với học sinh lớp chót có mặt mũi hơn nhiều.
Trước kia cô ta có thể vào trường là nhờ quan hệ cùng tiền tài của ba Thẩm, thành tích của cô ta từ trước đến nay đều không tốt lắm, cho nên đối với kì thi này, Thẩm Tình Tình không cách nào khác ngoài việc cố gắng học tập, dù sao nếu bị đẩy xuống lớp chót, mặt mũi của cô ta nhất định mất hết, không cần nghĩ cũng biết sẽ bị đám nữ sinh ở sau lưng nói xấu là người đẹp không não gì đó.
Hơn nữa lớp chót hầu hết toàn là đám học sinh cá biệt có tiền mới vào được, Thẩm gia của cô ta thế lực không lớn, nếu như gặp phải thiên kim thiếu gia thật sự, cô ta cũng chỉ có thể cúi đầu.
Vì có thể ngẩng cao đầu mà sống, cô ta chỉ có thể dành ra giờ nghỉ trưa để học tập.
Cho nên, cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống chán ghét, đến nhà ăn của trường.
Vừa vào phòng ăn, không khí ồn ào cùng mùi thức ăn nồng nặc đã đánh vào khứu giác của cô ta, Thẩm Tình Tình nhíu chặt mày, cảm thấy không thoải mái.
Tần Tuyết đi bên cạnh Thẩm Tình Tình liếc mắt nhìn một lượt, thời điểm chạm mắt phải cái gì, sắc mắt Tần Tuyết cũng sa sầm xuống.
Đông Vũ đứng bên cạnh đang chuẩn bị đi lấy thức ăn nhìn thấy, không nhịn được dõi theo, liền nhìn thấy một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp cùng một nam sinh để tóc dài che đi nửa khuôn mặt ngồi cùng nhau, biểu hiện vô cùng ngọt ngào.
Đông Vũ là một cô gái đơn thuần, đối với tình yêu tương đối mơ mộng, nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được hâm mộ nói: “Hai người họ thật ngọt ngào.”
Tần Tuyết nghe tới liền nghĩ đến cảnh tượng mà cô ta thường gặp mấy tháng này, không nhịn được nhíu mày: “Buồn nôn muốn chết, bản thân đứng ở trên cao nhàm chán hay sao lại đứng bên cạnh một tên quái dị…”
“Cái gì trên cao?” Thẩm Tình Tình lúc này mới hồi thần, không nhịn được hỏi.
Tần Tuyết hếch cằm cười lạnh: “Còn cái gì, chính là Hàn Vân Nhược lớp mình ấy, trước kia còn giữ ý, hiện tại thì hay rồi, mỗi buổi sáng đến lớp đêu bị bọn họ đầu độc lỗ tai, mình thật muốn đi muộn cho xong.”
Vừa nghe đến ba chữ Hàn Vân Nhược, Thẩm Tình Tình lập tức khó chịu. Mấy tháng này, cô ta đã nghe cái tên này vô số lần. Từ khi Hàn Vân Nhược xuất hiện, cô ta đã cảm thấy hào quang của bản thân mờ nhạt đi, hơn phân nửa nam sinh lớp cô, những kẻ trước kia vốn cun cút theo đuổi cô ta, lúc này mỗi ngày đều bàn tán về Hàn Vân Nhược, thậm chí có đôi khi cô ta tiến vào phòng vệ sinh, còn nghe được một vài nữ sinh so sánh cô ta cùng Hàn Vân Nhược.
Mà cô ta đương nhiên bị đánh giá kém hơn rất nhiều.
Vốn dĩ cô ta nghĩ, sau khi cô ta nói lời kia với tên quái dị, tên quái dị sẽ bỏ rơi Hàn Vân Nhược, cô ta luôn vì điều này mà vui sướиɠ, Hàn Vân Nhược ba tốt năm tốt thì sao? Cuối cùng ngay cả kẻ quái dị cô ta không thèm nhìn đến cũng không cần hay sao? Bất quá lúc này nhìn lại thì sao?
Thẩm Tình Tình liếc mắt nhìn về phía kia, Hàn Vân Nhược ân cần cùng tên quái dị trò chuyện, hai người nói nói cười cười vô cùng vui sướиɠ, cơ hồ những kẻ xung quanh chỉ có thể làm nền. Thẩm Tình Tình chán ghét đến cực điểm, rất muốn xé rách nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Hai người bọn họ hẹn hò?”
Tần Tuyết hừ một tiếng: “Ai biết, bất quá mình nghĩ là đúng, dù sao cái Hàn tiểu thư kia luôn nói lời đường mật với tên quái dị.” Ngừng lại một chút, Tần Tuyết biểu tình như nuốt phải ruồi, lập tức phất tay hướng hai người nói: “Thôi mặc kệ cô ta, nghĩ đến làm mình buồn nôn rồi. Đông Vũ, hôm nay đổi thịt kho thành đậu phụ đi.”
Sắc mặt Thẩm Tình Tình càng thêm khó coi, giống như nghĩ đến cái gì, Thẩm Tình Tình đột nhiên hỏi: “Nghe nói thành tích ở Nhị Trung trước kia của Hàn Vân Nhược không tốt?”
Tần Tuyết đang cùng Đông Vũ nói về vài món ăn, đột nhiên nghe Thẩm Tình Tình hỏi, Tần Tuyết cũng không giấu diếm: “Cái này thì mình không rõ, bất quá mình nghe được, thành tích trước kia của cô ta quả thực không tốt lắm.” Tần Tuyết hơi ngừng lại một chút, có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Tình Tình: “Tình Tình, cậu dường như rất quan tâm đến cô ta?”
Thẩm Tình Tình cười gượng: “Không có gì, chỉ là mình tò mò thôi.”
Tần Tuyết nhìn Thẩm Tình Tình một cái, cũng không thèm để ý nữa. Ánh mắt Thẩm Tình Tình như vô ý lướt qua vị trí Hàn Vân Nhược cùng Cố Dạ Hàn đang ngồi, âm thầm hừ lạnh.
Nếu như lần này thành tích Hàn Vân Nhược tệ hại, vậy thì tin tức Hàn Vân Nhược đi cửa sau để vào trường hẳn là ai ai cũng sẽ biết được?
Đã hai tháng trôi qua, quan hệ giữa cô và Cố Dạ Hàn mặc dù không có nhiều tiến triển, bất quá Hàn Vân Nhược luôn vô tình cố ý ‘trộm hương’, mà người bị trộm hương, Cố Dạ Hàn đối với việc này cũng tương đối hưởng thụ.
Hàn Vân Nhược ngồi trước bàn học, nhìn tới trước mắt đề thi không khỏi rầu rĩ không thôi.
Mặc dù cô đã rất cố gắng, các môn học khác thành tích đều không tệ, bất quá môn toán học này thật sự khiến cô đau đầu.
Hàn Vân Nhược nhìn người ngồi bên cạnh, thấy cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, cô không nhịn được nghiêng người ghé sát vào người cậu, ở lỗ tai thiếu niên thổi khí:
“Dạ Hàn…”
Cố Dạ Hàn đang ngẩn người nhìn cửa sổ liền bị âm thanh này làm cho giật mình. Cậu hơi quay đầu, môi lơ đãng chạm đến đôi môi mềm mại thơm ngát trước mắt. Lúc này đã tan học được một lúc lâu, vì kỳ thi giữa kỳ này, Hàn Vân Nhược đề nghị Cố Dạ Hàn kèm cô môn toán sau giờ học, cậu đương nhiên đồng ý.
Trong phòng học không có người, Cố Dạ Hàn chỉ nghe được tiếng tim đập rất nhanh, giống như tiếng nhịp tim của cậu, cũng giống như tiếng tim đập của người đối diện.
Cố Dạ Hàn hơi nheo mắt nhìn cô, thấy cô nhắm mắt, dáng vẻ này giống như cam chịu, lại giống như nhu thuận chờ mong, điều này khiến trái tim thiếu niên càng thêm chạy loạn.
Cố Dạ Hàn cũng không có bao nhiêu suy nghĩ, bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương lập tức đỡ lấy cái ót của cô, đem khuôn mặt thiếu nữ kề sát, đôi môi cậu ở trên môi cô mạnh mẽ chà sát, đầu lưỡi chậm rãi vươn ra, kiên nhẫn mà tỉ mỉ mô tả cánh môi anh đào của cô, thời điểm Hàn Vân Nhược mơ hồ hé miệng, đầu lưỡi cậu liền nhanh nhẹn chui vào.
Lần đầu tiên hôn sâu, mặc kệ không có kinh nghiệm nhưng vẫn giống như cuồng phong gió cuốn.
Hàn Vân Nhược bị thiếu niên công thành đoạt đất, đâu lưỡi bị lưỡi to của thiếu niên mυ'ŧ lấy có chút tê dại.
Trong suy nghĩ của cô, Cố Dạ Hàn là muốn người hướng nội trầm tĩnh, có đôi khi hơi mềm yếu nhút nhát, bất quá thời điểm hôn môi, cậu cơ hồ trở thành một người khác, đầu lưỡi càn quấy không ngừng đảo lộng trong miệng cô, đem lưỡi cô quấn lất vuốt ve, lại kéo đến trong miệng cậu. Hàn Vân Nhược bị thiếu niên hôn đến mê muội, thân thể mềm nhũn ngã vào l*иg ngực ấm áp, để mặc cho cậu cường thế chiếm đoạt.
Cố Dạ Hàn cảm nhận được Hàn Vân Nhược thuận theo, ánh mắt ẩn sau mái tóc thoáng trầm xuống, một bàn tay không an phận chậm rãi men theo eo liễu mò mẫm đến trước ngực thiếu nữ.
Không thể không nói, Hàn Vân Nhược vóc người mặc dù thon gầy nhỏ nhắn, bất quá ngực không nhỏ, ở trong tay cậu vừa vặn một bàn tay. Cố Dạ Hàn cách một lớp áo ngực nâng đỡ nhẹ nhàng xoa nắn, cảm xúc mềm mại từ xúc giác truyền đến đại não, khiến bụng dưới của cậu nóng bừng.
Cảm giác xa lạ kỳ quái khiến Cố Dạ Hàn cảm thấy khó chịu, cậu đương nhiên hiểu được bản thân lúc này đang làm gì và muốn làm gì, bất quá cậu lại không muốn làm cho cô sợ. Cậu biết trong mắt cô, Cố Dạ Hàn là một người mềm yếu dễ bắt nạt, cần được cô che trở, nếu cô biết cậu không giống suy nghĩ của cô, có khi nào cô sẽ không cần cậu?
Nghĩ tới, Cố Dạ Hàn thu hồi cánh tay, môi lưỡi rời khỏi môi lưỡi cô. Thời điểm hai đôi môi tách ra, một sợi chỉ bạc theo đó kéo dài, cảnh tượng mỹ diễm khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Hàn Vân Nhược đang đằm chìm trong nụ hôn của thiếu niên đột nhiên bị cắt đứt, điều này khiến cô có chút mơ hồ không rõ, vô thức mở mắt nhìn thiếu niên gần sát. Lúc này, Cố Dạ Hàn vừa vặn nhìn cô, thời điểm ánh mắt chạm tới đôi mắt mông lung ngập nước của cô, Cố Dạ Hàn ở trong lòng chửi thề một câu, nhịn không được lần nữa cúi xuống, mạnh mẽ cắn mạnh vào đôi môi sưng đỏ của thiếu nữ.
“Ưm…” Hàn Vân Nhược bị cắn đến đau, không nhịn được khẽ rên một tiếng. Cố Dạ Hàn cảm thấy đối với cô gái trước mắt, cậu không cách nào khống chế được, hạ thân to lớn lúc này đã cứng rắn đứng thẳng. Cố Dạ Hàn ảo não rụt thân mình, đem thiếu nữ đẩy ra xa.
“Dạ Hàn?” Hàn Vân Nhược mơ màng nhìn thiếu niên, có chút ủy khuất nói: “Cậu không thích tôi đến vậy sao?”
Này lời nói chính là lời nói phát ra từ nội tâm của Hàn Vân Nhược, cô không thể không thừa nhận, cô động tâm với thiếu niên này, cũng rất để ý đến cảm nhận của cậu đối với cô. Mặc dù cô không ngừng theo đuổi, cũng không ngừng làm ra vài cái hành vi ám muội cùng nói mấy lời tình tứ với cậu, bất quá trong lòng cô cảm thấy đặc biệt bất an.
Dù sao người cậu thích lúc trước là Thẩm Tình Tình, sau này cậu cũng sẽ bị Thẩm Tình Tình đả động đến, cho nên cô rất sợ, sợ bản thân không thể khiến cậu yêu, cậu sở dĩ không từ chối, chẳng qua chỉ vì cần có người ở bên cạnh.
Không phải yêu.
Cố Dạ Hàn nhìn cô gái trước mắt, lần đầu tiên thấy được ánh mắt cô không mang theo ý cười mà là nồng đậm sợ hãi cùng ưu thương. Trái tim cậu lập tức co rút, vội vàng vươn tay đem thiếu nữ ôm vào trong ngực.
“Nhược Nhược…” Cố Dạ Hàn khẽ nói, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn: “Em thật sự thích tôi sao?”
Hàn Vân Nhược giãy giụa muốn nhìn cậu, bất quá bị tay cậu siết chặt khiến cho không thể thoát ra, chỉ có thể ủ rũ rúc vào ngực cậu, thanh âm mềm nhẹ giống như mèo: “Thích, rất thích… không phải, là rất yêu.”
Ánh mắt Cố Dạ Hàn thoáng thâm trầm, cậu lại nói: “Cho dù tôi như thế nào, cho dù quá khứ của tôi ra sao?”
“Cho dù cậu có là gì, cậu vẫn là cậu, vẫn là người Hàn Vân Nhược này yêu nhất.” Hàn Vân Nhược nghĩ đến cậu còn mặc cảm vì chuyện khi còn bé, cô không nhịn được vươn tay ôm lấy tấm lung của cậu, thanh âm mềm mại như là an ủi vuốt ve.
Khóe miệng Cố Dạ Hàn khẽ cong, ánh mắt lóe lên tia sáng không dễ nắm bắt. Cậu trầm giọng nói: “Được, từ nay về sau, tôi chính là của em.” Em cũng mãi mãi chỉ có thể thuộc về tôi, thuộc về một mình Cố Dạ Hàn, cho dù em muốn thay đổi, cũng không có khả năng!
Hạ Hà Truy Nguyệt