Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 6: TG1: Sủng phi của nhiếp chính vương (6)

Gần đây, triều đình có chút bất ổn.

Sau nửa tháng dưỡng thương, Hàn Vân Nhược rốt cuộc lại bắt đầu tiếp nhận triều vụ. Đầu giờ thìn, Tuyên Chính điện một mảnh tĩnh lặng, một viên quan ngự đem tấu chương tử sắc nâng lên cao, cung kính bẩm tấu:

“Thần, Trần Nguyên Chi, dâng tấu vạch tội Tề đại nhân, hộ bộ thượng thư gian lận thuế muối, kính xin hoàng thượng minh xét.”

Thanh âm Trần Nguyên Chi còn chưa dứt, lại có một viên quan ngự sử tiến lên, đồng dạng quỳ gối nâng lên bản tấu, thanh âm dõng dạc nói: “Thần, Từ Đạt, dâng tấu vạch tội Ngụy đại nhân, bố chính sử khai gian kiểm kê, bòn rút quốc khố.”

“Thần….”

Hàn Vân Nhược trừng mắt nhìn một hàng hơn mười vị ngự sử quỳ dưới ghế rồng, từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành hoang mang. Nàng mới rời khỏi cương vị một tháng, như thế nào tấu chương buộc tội lại nhiều như vậy, trong một ngày hơn mười bản tấu.

Ánh mắt nàng vô thức chuyển đến trên người Hàn Dạ. Lúc này hắn không còn là nam tử tà mị lại ôn nhu trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập nghiêm nghị. Nhận ra ánh mắt của nàng, Hàn Dạ nghiêng đầu nhìn qua, không lên tiếng, bất quá chỉ ánh mắt cũng khiến nàng hiểu ý.

Hàn Vân Nhược âm thầm kì quái, màn thanh trừ phe phái của Chu thừa tướng không phải còn một đoạn thời gian nữa mới bắt đầu sao? Như thế nào tình tiết đến sớm?

Bất quá nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nhận được ánh mắt của Hàn Dạ, nàng nghiêng đầu nhìn Ôn công công đứng bên cạnh. Ôn Bảo lập tức thoát ra khỏi cơn khϊếp sợ, tận chức tận trách đem tấu chương một lần thu lại, sau đó xếp gọn trên bàn nhỏ bên cạnh hoàng đế.

Hàn Vân Nhược nhàn nhạt nói: “Đợi trẫm cùng hoàng thúc bàn bạc kĩ lưỡng sẽ cho các ngươi câu trả lời thỏa đáng.”

“Hoàng thượng thánh minh.”

Sauk hi buổi triều sớm kết thúc, Hàn Vân Nhược cùng Hàn Dạ đi tới ngự thư phòng. Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng liền từ phía sau ôm lấy eo lưng Hàn Dạ, nhỏ giọng ủy khuất:

“Hoàng thúc có phải chán ghét ta không? Nửa tháng nay không có đến thăm ta.”

Hàn Dạ đem bàn tay trắng nõn xinh đẹp của nàng nắm lấy, thanh âm dịu dàng hiếm có: “Ta như thế nào chán ghét nàng? Thời gian này có nhiều việc phải giải quyết, cho nên không thể gặp nàng.”

Mặc dù nam nhân không nói lý do, bất quá nàng vẫn có thể hiểu được, hắn là bận rộn sắp xếp một màn ngày hôm nay. Nghĩ đến mấy ngày nữa là đại thọ của thái hậu, Hàn Vân Nhược không khỏi rung mình một cái. Nếu nàng xử lý thẳng tay, nói không chừng lão yêu bà kia sẽ trước tiên đem nàng lăng trì.

Hàn Dạ thấy người phía sau yên lặng hồi lâu, thoáng chốc lại rung mình một cái. Hắn mơ hồ cũng hiểu được ý nghĩ của Hàn Vân Nhược, lúc này trở mình liền đem nàng ôm vào ngực, nhẹ nhàng vuốt sống lưng mềm mại của nàng, nhỏ giọng an ủi:

“Nàng yên tâm, việc này ta đã sắp xếp ổn thỏa, cho dù thái hậu có tức giận, cũng sẽ không đến trên đầu nàng được.”

“Ta cũng không phải lo lắng việc này.” Hàn Vân Nhược nghĩ đến một tràng ám sát trong cốt truyện, không khỏi rùng mình thêm lần nữa, nói: “Ta chỉ sợ Chu tướng động sát tâm với chàng, đến lúc đó, ta không phải trở thành quả phụ suốt đời sao?”

Hàn Dạ nghe nàng lo lắng cho mình, đáy lòng ấm áp, bất quá trên mặt lại biểu lộ cứng rắn đem cái mũi thanh tú của nàng véo đỏ, khẽ mắng: “Nói linh tinh.”

“Chàng cũng phải cẩn thận một chút, trước tiên có phòng bị vẫn tốt hơn.”

“Ta biết.” Hàn Dạ nhìn nàng còn muốn khuyên nữa, bàn tay liền chuyển rời đến mông nhỏ của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, chọc Hàn Vân Nhược kiều thanh kêu nhỏ một tiếng, chỉ nghe thanh âm đã khiến bụng hắn nóng lên.

Hàn Dạ cũng không thèm để ý nơi này là nơi nào, lập tức đem miệng nhỏ của nàng bịt lại, đầu lưỡi thô to từ tốn cuốn lấy đầu lưỡi thơm mềm, nhẹ nhàng dẫn dắt, đoạt lấy ngọc dịch thơm ngát trong miệng nàng.

Hàn Vân Nhược cũng không có bao nhiêu e lẹ, hai tay nàng theo bản năng câu lấy cần cổ hắn, hai chân thon dài siết chặt eo nam nhân, toàn bộ trọng lượng thân thể đều chuyển tới cho nam nhân trước mặt. Mà nam nhân thừa nhận trọng lượng của nàng cũng không nhíu chân mày, tay to vừa nâng mông mềm, vừa nhẹ nhàng xoa nắn, đầu lưỡi to chậm rãi chuyển từ khóe miệng tới vành tai mẫn cảm của nàng nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, cảm nhận thân thể thiếu nữ trong ngực không ngừng run lên, thân thể mềm nhũn giống như bông vai gục vào trong ngực hắn.

Nửa tháng thời gian, mỗi đêm Hàn Dạ đều tưởng niệm thiếu nữ mềm mại này, nghĩ muốn đem nàng áp dưới thân. Lúc này du͙© vọиɠ bùng phát, hắn cũng không quản nhiều nữa, đem thân thể thiếu nữ áp xuống nguyễn tháp, bàn tay to thuần thục đem từng lớp hoàng bào kim sắc ra, ánh mắt chạm vào dải băng cuốn ngực cùng hai khỏa mềm mại bị đè ép đến đỏ ửng trước ngực nàng, không khỏi đau lòng vuốt ve, hỏi khẽ:

“Đau không?”

“Chỉ khó chịu chút thôi.” Hàn Vân Nhược cười khẽ một tiếng, hai tay khẽ vươn ra, chậm rãi đem khuôn mặt tuấn tú của nam nhân nâng lên, tinh nghịch nói: “Chàng hôn lên sẽ không sao nữa.”

“Tiểu yêu tinh.” Thiếu nữ công khai mời gọi đã thành công khơi gợi lửa dục trong thân thể hắn. Hàn Dạ lần nữa đem môi thơm của nàng chiếm đoạt, bàn tay mạnh mẽ kéo xuống lớp vải mềm mại kia, bầu ngực sữa không có gì che chắn nảy lên trước mắt hắn, khiến ánh mắt luôn bình tĩnh của Hàn Dạ trở nên tăm tối.

Nụ hôn dần chuyển rời đến cằm nhỏ tinh mỹ của thiếu nữ, dần chuyển đến trên cần cổ thon dài, sau đó là xương quai xanh tinh xảo. Hắn rất muốn để lại trên người nàng ấn kí thuộc về hắn, bất quá hắn không nghĩ làm việc này, nếu như để kẻ đa tâm phát hiện, nhất định sẽ khiến nàng gặp phải nguy hiểm.

Một chút nữa thôi, chỉ cần đợi thêm một chút thời gian, hắn có thể cùng nàng đường đường chính chính.

Hàn Dạ đem suy nghĩ này nhanh chóng giấu đi, môi lưỡi lập tức dán vào bầu ngực mềm mại, hắn không chút kiêng dè mυ'ŧ cắn ngực sữa trắng nõn để lại dấu vết đỏ rực, lúc này nam nhân mới thỏa mãn thở ra một hơi, đem đỉnh hồng mai trước ngực nàng cuốn lấy, đầu lưỡi có kĩ xảo không ngừng liếʍ mυ'ŧ, đổi lấy tiếng rêи ɾỉ ẩn nhân của thiếu nữ.

Trước ngực không ngừng truyền đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Hàn Vân Nhược vô thức đem ngực sữa ưỡn cao, động tác này càng khiến nam nhân dễ dàng liếʍ hôn. Chỉ bị nam nhân trêu đùa ngực sữa, tiết khố của nàng đã bị thủy dịch chảy ra làm cho ướt đẫm, vải lụa mỏng manh dính sát vào hoa huy*t mẫn cảm khiến nàng vừa ngứa vừa khó chịu, đem hạ thân nhẹ nhàng cọ sát vào bắp đùi làm nhân, hòng giảm bớt ngứa ngáy.

Hành vi của thiếu nữ chọc nam nhân cười khẽ, tiếng cười trầm thấp của hắn phát ra từ cổ họng, khiến thiếu nữ toàn thân tê dại. Bàn tay nam nhân rời rời khỏi cánh mông non mềm, thâm nhập vào bên trong tiết khố, ngang nhiên thâm nhập vào hai cánh hoa mềm mại ướt đẫm đang run rẩy, hai ngón tay mạnh mẽ chọc vào bên trong.

“Ưm…” Hàn Vân Nhược rêи ɾỉ ra tiếng, cảm giác dị vật tiến vào khiến nàng thoải mái đến phát run. Mà Hàn Dạ lúc này cũng cảm nhận được hạ thân của nàng khít chặt mυ'ŧ lấy ngón tay hắn, trong lòng hắn âm thầm cảm thán, lần trước làm nàng thô lỗ như vậy, không nghĩ tới chỉ nửa tháng đã trở lại giống như lúc đầu, vẫn như cũ khít chặt tham ăn.

Hàn Dạ chỉ thoáng ngừng động tác một chút, sau đó ngón trỏ và ngón giữ nhanh chóng chọc vào rút ra, đem mật dịch lôi kéo ra lại đẩy vào. Thời điểm cử động bàn tay, ngón cái của hắn vô thức cọ qua hạt đậu nhỏ phía trên cánh hoa, khiến nam nhân thoải mái đến ưỡn cao thân mình. Ánh mắt Hàn Dạ lóe sáng, ngón cái lập tức có điểm dừng đỗ, thô lỗ cọ sát vào tiểu đậu của nàng.

Khóe mắt Hàn vân Nhược nhanh chóng phiếm hồng, hai mắt trong suốt đáng thương hề hề mà nhìn tới rường cột sơn son thϊếp vàng trước mắt, ẩn nhẫn cắn chặt môi dưới, không để cho thanh âm nào phát ra. Nàng còn chưa quên, lúc này bên ngoài còn có vô số cung nữ, thái giám cùng thị vệ, nếu để bọn họ nghe được bất thường, nàng cũng không còn mặt mũi nào mà đối diện với người khác nữa.

Không nói thân phận bị phát hiện, chỉ nghĩ đến người khác đồn đại nàng cùng hoàng thúc long dương chi phích, đoạn tụ tay áo, nàng đã không nhịn được mà xấu hổ vạn phần.

Nghĩ tới, tiểu huyệt nàng vô thức siết chặt, đem ngón tay của nam nhân hút chặt vào trong. Hàn Dạ cảm nhận ngón tay di chuyển khó khăn, rời đầu khỏi ngực sữa của nàng, ở bên tai thiếu nữ khàn giọng nói: “Hút chặt hoàng thúc như vậy, muốn sao?”

Hàn Vân Nhược giống như bị mê hoặc mà ngây ngốc nhìn hắn, dáng vẻ ngốc nghếch của thiếu nữ quả thực đã lấy lòng nam nhân. Hắn đem ngón tay rời khỏi hoa huy*t nàng, vội vàng đem tiết khố nàng tháo xuống, sau đó rất nhanh liền thoát ra quần dài, đem cự long sung huyết đứng thẳng cọ sát vào miệng huyệt của nàng. Động tác của hắn liền mạch dứt khoát, thắt lưng căng thẳng, đem thịt hành một đường tiến vào trong.

“Ưm…” Hai người đồng thời kêu ra tiếng, Hàn Dạ cảm nhận rõ ràng bên trong tiểu huyệt uốn lượn gấp khúc, mị thịt bên trong vừa đè ép vừa vỗ về cự lòng của hắn, giống như có trằm ngàn cái miệng nhỏ mυ'ŧ cắn khiến hắn không nhịn được muốn trực tiếp bắn tinh.

“Yêu tinh.” Hàn Dạ nhỏ giọng thì thâm bên tai nàng, tay to đem eo liễu mỏng manh của nàng giữ chặt, eo lưng hung mãnh lập tức đưa đẩy, cự long đem mị thịt mềm mại bên trong đẩy ra, xúc cảm mềm mại chặt chẽ khiến hắn càng thêm điên cuồng động eo, chỉ hận không thể đem nàng dung nhập vào thân thể mình.

“Ưm… Hoàng thúc… chậm…” Hàn Vân Nhược miễn cưỡng phun ra âm thanh đứt quãng, thanh âm bị kiềm chế càng yêu kiều mềm nhẹ, giống như vuốt mèo cào nhẹ vào xương cùng nam nhân. Hàn Dạ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của thiếu nữ dưới thân, nước bọt không kịp nuốt chảy ra khỏi khóe miệng, có xu hướng chảy xuống cần cổ trắng nõn. Hắn không chút suy nghĩ đem ngọc dịch của nàng cuốn lấy, môi lưỡi lần nữa thâm nhập vào trong miệng thiếu nữ. Thời điểm môi lưỡi tách ra, Hàn Dạ khàn giọng nói thầm:

“Còn chậm sao, vậy hoàng thúc liền thỏa mãn nàng.”

Lời nói vừa dứt, tốc độ động eo của hắn càng nhanh, động tác cuồng dã khiến xương mu của hai người không ngừng va chạm, vang lên tiếng “Bành bạch” cùng tiếng nước da^ʍ mĩ.

Hàn Vân Nhược nghe thấy thanh âm này, nhìn không được đem móng tay bấm vào vai nam nhân, vừa tở vừa nói:

“Đừng… bên ngoài có người.”

“Vậy chúng ta vào trong.” Hàn Dạ không chút để ý đem thân thể thiếu nữ nhấc bổng lên. Hàn Vân Nhược bị động tác bất ngờ của hắn làm cho sợ hãi, vội vàng đem chân tay cuốn lấy thân thể nam nhân tránh cho ban thân bị ngã.

Hàn Dạ cảm nhận trước ngực một mảnh mềm mại cọ sát, tốc độ đưa đẩy eo càng thêm nhanh hơn, dưới mỗi bước chân hữu lực của nam nhân, côn th*t càng thêm tiến sâu hơn vào trong hoa huy*t, mã mắt như có như không cọ sát vào thành tư cung non nớt, chọc thiếu nữ toàn thân phát run, trong miệng rêи ɾỉ nhỏ vụn.

Ngự thư phòng được phân chia thành hai cái phòng nhỏ, bên ngoài chuyên dùng cho đế vương phê duyệt tấu chương, phía sau bình phòng có một phòng nghỉ nhỏ để đế vương nghỉ ngơi. Bên trong phòng nghỉ chỉ có một chiếc giường mềm lót lông, là địa phương thực tốt để làm việc mờ ám.

Hàn Dạ đem người thả xuống trên giường, mãi cho đến khi lưng chạm vào một mảnh mềm mại, Hàn Vân Nhược mới đem chân tay thả ra, bất quá chưa kịp phòng bị, thân thể nàng đã bị nam nhân lần nữa nâng lên, côn th*t vùi sâu ở bên trong tiểu huyệt quay tròn, khiến nàng kinh hãi hô lên một tiếng, trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, trực tiếp đạt đến cao trào.

“Nhanh như vậy đã cao trào?” Hàn Dạ khẽ cười một tiếng, bàn tay đem eo nhỏ thiếu nữ nhấc lên, khiến mông thịt trắng nõn của nàng ép sát vào cương mu hắn. Trước kia, hắn mỗi đêm đều mơ thấy bản thân dùng tư thế này làm nàng, khiến nàng nở rộ dưới thân. Lúc này nhìn mông thịt căng tròn cùng tiểu cúc như ẩn như hiện giữa khe mông, ánh mắt nam nhân hằn lên tia máu, ngón tay của hắn mò mẫm vạch ra mông thịt, ngón tay cọ sát vào tiểu cúc trơn nhẵn non mềm.

“A… đừng chạm vào nơi đó.” Tiểu cúc chưa từng bị chạm qua đột nhiên bị động khiến Hàn Vân Nhược kinh hô ra tiếng, gấp đến độ mông nhỏ khẽ lắc, tiểu huyết chặt chẽ siết lấy côn th*t thô to bên trong, cảm nhận rõ ràng mạch đập từ côn th*t truyền đến.

Hàn Dạ bị nàng siết đến mức không thể di chuyển, tay to không chút lưu tình đánh vào mông thịt, đem khỏa thịt mềm trắng nõn trước mắt nảy lên mấy lần, phía trên in hằn dấu tay đỏ tươi. Hình ảnh này quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến nam nhân không khói muốn càng nhiều thêm, tay to lại đánh lên mông thịt mấy cái, eo lưng không chút chậm trễ đĩnh động, đem côn th*t chôn sâu vào trong hoa huy*t.

Tư thế này khiến côn th*t đi vào càng dễ dàng càng sâu hơn, thịt căn thô to không ngừng đánh vào cung khẩu non mềm, đôi khi trực tiếp xuyên qua cung khẩu, khiến Hàn Vân Nhược vừa đau vừa sướиɠ, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn mềm đỏ rực như muốn nhỏ máu, trong miệng phát ra thanh âm đứt quãng kiều mị:

“Ưm, quá sâu… Đau quá… Hoàng… hoàng thúc…Không cần… chậm một chút.”

Hàn Dạ bị huyệt thịt siết chặt đến hạ thân phát đau, sung sướиɠ đến mức hắn muốn chết chìm trong cơ thể nàng. Hắn cúi người chậm rãi mυ'ŧ hôn lưng ngọc trắng nõn của nàng, đôi môi chuyển rời đến bên tai nàng, khàn thanh dụ dỗ: “Tiểu huyệt mυ'ŧ chặt như vậy, còn nói không cần, quả nhiên là tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi.”

“Ưm… Không…” Hàn Vân Nhược còn muốn nói thêm, đầu lại bị nam nhân ép quay ngược lại, môi lưỡi bị nam nhân thô lỗ đoạt lấy, bầu ngực cũng bị nam nhân mạnh mẽ niết xoa, côn th*t ở trong tiểu huyệt không chút lưu tình đâm rút tàn phá, vô số kɧoáı ©ảʍ cùng lúc khiến nàng muốn ngất đi. Hàn Vân Nhược lúc này chuyển từ rêи ɾỉ thành nước nở, thanh âm ủy khuất kiều mị khiến thú tình của nam nhân càng lúc càng tăng.

Hàn Dạ đem eo thon của nàng lần nữa nắm lấy, tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh, ước chừng côn th*t ở trong tiểu huyệt ma sát thêm hơn trăm cái, hắn mới chậm rãi buông ra tinh quan, thoải mái khẽ rên một tiếng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào sâu bên trong tử ©υиɠ.

“A… ưm…” Hàn Vân Nhược vừa lúc cũng tiến đến cao trào, thanh âm phát ra cao vυ't bén nhọn, nếu không Hàn Dạ nhanh chóng đem miệng nàng bịt lại, có lẽ tiếng kêu của nàng đã truyền đến bên ngoài ngự thư phòng, trực tiếp gọi người vào bên trong.

Thân thể Hàn Vân Nhược không có nam nhân giữ chặt chỉ có thể mềm nhũn ngã xuống đất. Nàng lúc này không còn chút nào sức lực, nghĩ tới nam nhân rốt cuộc cũng xong việc, liền muốn đem vật trong cơ thể rút ra.

Chẳng qua nam nhân làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy? Thời điểm Hàn Vân Nhược khẽ động thân dưới, mị thịt như có như không cọ sát vào côn th*t nửa mềm khiến côn th*t đang chôn sâu bên trong cơ thể thiếu nữ lần nữa thức tỉnh, sinh long hoạt hổ nhảy lên một cái.

“Hoàng thúc…” Hàn Vân Nhược đáng thương hề hề giương mắt nhìn Hàn Dạ, bất quá đổi lấy lại là tiếng cười tà mị của nam nhân.

“Lại tới lần nữa.” Hàn Dạ lập tức đem côn th*t vùi sâu vào trong tiểu huyệt mê người, bàn tay trên eo nàng siết chặt. Hàn Vân Nhược vừa gấp vừa sợ ngăn cản:

“Đừng, còn nhiều tấu chương…”

“Không sao, hiện tại mới là giờ tỵ.” Nói xong eo lưng liền đĩnh động, môi lưỡi giao hoạt đem lời phản kháng của thiếu nữ nuốt vào trong bụng.

PS: Hết H rồi còn cốt truyện thôi:>

Hạ Hà Truy Nguyệt