Chấp Nguyệt lôi xềnh xệch Giang Vân Hạc chạy lên trên lầu hai, nàng vội vội vàng vàng gỡ một bức phúc tự(1)từ trên vách tường xuống cuốn lại nhét vào trong tay hắn.
"Sư đệ, ngươi cầm lấy cái này, nếu gặp nguy hiểm thì hãy mở nó ra, bức này có ba mươi bốn chữ, mỗi chữ trong đó đều tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Khí Hải cảnh đỉnh phong."
"Còn có bức Tam Xuyên Hà Nhạc Đồ này, đủ để ngăn cản một kích của cao thủ Nguyên Môn cảnh."
Chấp Nguyệt cứ nhoay nhoáy như chú chuột nhỏ, chuột nhà người ta thì hốt đồ nhà, còn nàng thì dọn đồ bỏ vào trong ngực Giang Vân Hạc.
Rồi nàng lại giương mắt tìm kiếm xung quanh, hình như vẫn đang cố tìm đồ vật nào đó có thể dùng cho Giang Vân Hạc lúc cần thiết.
Ánh mắt Giang Vân Hạc càng ngày càng phức tạp, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn.
Cầm quyển trục thi hoạ ném thẳng xuống đất, hắn quát lớn:
"Ngươi có phải đồ ngốc hay không?"
Bỗng nhiên bị hắn trách mắng khiến Chấp Nguyệt ngây ngốc cả người, trong cặp mắt ngây thơ của nàng tràn đầy vẻ luống cuống.
Nàng không biết mình đã làm sai điều gì.
Nhìn nàng như vậy, trong lòng Giang Vân Hạc lại trở nên mềm nhũn.
Cô nương ngốc nghếch này!
"Ta chạy nhanh đến thế, ngươi không cần lo lắng cho ta. Dù là trời sập, ta cũng vẫn an toàn. Hơn nữa ta còn có ngọc bội có thể ngăn cản một lần, còn có ngư phù kia, chỉ cần ta dùng một chút, tất nhiên vẫn sẽ bình yên vô sự."
"Ngược lại ngươi nhìn ngươi đi, trưởng thành xinh đẹp như vậy, mục tiêu nổi bật như vậy, trong một vạn người chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy ngươi, loại thời điểm này càng dễ thấy thì càng nguy hiểm.
Chú ý tốt chính ngươi trước đi, nếu ngươi xảy ra chuyện, coi như ta bình yên vô sự thì sẽ như thế nào? Nội tâm tan vỡ, sống sót cũng chỉ là một cái xác không hồn."
Chấp Nguyệt trầm mặc một lát rồi nói: "Giống như ngươi nói, nội tâm tan vỡ, sẽ không đâu! Ta còn có pháp bảo hộ thân, không có chuyện gì."
Rồi nàng ngồi xổm xuống nhặt bức thư hoạ trên mặt đất lên,lại nhét vào trong ngực Giang Vân Hạc.
"Được, ta cầm cái này. Ngươi đừng quên nhãn lực ta cao siêu, còn chạy rất nhanh, bức chữ này cũng rất phù hợp với ta. Còn Tam Xuyên Hà Nhạc Đồ này ngươi mang theo trong người đi."
Giang Vân Hạc rút cuốn tự kia ra nhét vào túi nạp vật.
"Còn nữa,phía trên chúng ta còn có sư phụ và mấy vị đại lão." Giang Vân Hạc chỉ chỉ ngón tay lêи đỉиɦ đầu.
"Trời sập xuống có người trên cao gánh, hơn nữa chúng ta đã sớm chuẩn bị, người nên cẩn thận phải là bọn hắn mới đúng."
"Ngày mai Tử Thần Tông ta và mấy đại phái là Tinh Tượng Tông, Phong Lôi Sơn đi đầu xông trận." Chấp Nguyệt bình tĩnh nói.
"A?" Giang Vân Hạc sững sờ, sự việc này tại sao hắn không biết.
"Các đại lão cũng vừa mới quyết định ra. Nhân số tiểu môn tiểu phái trên sườn núi quá nhiều, nếu như xông trận cùng một lúc sẽ quá lộn xộn, ngược lại còn làm loạn trận tuyến của mình. Ngày mai mấy đại phái đi đầu xông trận, vọt thẳng qua, rồi quay người giáp công bọn hắn."
"Vậy tại sao không đánh trận địa chiến?" Giang Vân Hạc nghi ngờ nói. Nếu người ta đã lập trận pháp, thì ta có thể dùng trận địa chiến kéo dài thời gian tiêu hao sinh lực địch, làm vậy tất nhiên sẽ tốt hơn một chút.
"Sư phụ lo lắng nếu như bọn hắn đã bày lưới lớn ra, ở chỗ này càng lâu thì nguy hiểm càng lớn. Không kể tới ba con đường này đều là ba đầu gió, nếu là..."
"Ngươi sợ bọn họ dùng độc?" Linh quang chợt loé trong đầu Giang Vân Hạc.
"Là hỏa công, chỉ cần mười mấy địa long ngầm khai quật thông đạo, nối thẳng hoả hà (mắc ma, còn gọi là magma, là dòng đá nóng chảy khá gần với bề mặt trái đất) trong lòng đất, chỉ cần năm ngày là có thể đào thông.Tất nhiên cũng có khả năng bọn chúng dùng độc. Dù sao đối phương cũng chiếm thế chủ động,cũng có thể dùng nhiều thủ đoạn. Coi như chúng ta có thể ngăn cản nhưng những tiểu môn phái và tán tu kia cũng sẽ tổn thất nặng nề." Chấp Nguyệt nói.
Do dự một chút nàng lại nói: "Ngày mai ngươi ở cùng một chỗ với ta."
Nhẽ ra Giang Vân Hạc còn tưởng rằng mình có thể xen lẫn ở trong đám người, lấy tốc độ và nhãn lực của mình thì độ an toàn vẫn là rất cao.
Nhưng nếu mà xông trận, đúng là đi theo bên người Chấp Nguyệt vẫn tốt hơn một chút, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nhưng vì sao ta lại rơi xuống tình trạng này cơ chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tại Tô Tiểu Tiểu!
...
Sáng sớm hôm sau, Giang Vân Hạc lại nghe được một trận tiếng trống rồn rã, đủ làm máu nóng trong người tất cả sôi trào, hắn nhanh chóng bò từ dưới đất dậy.
Mặc dù mỗi ngày đều là hồi trống rời giường này, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy trong tiếng trống có mang theo một vị gì thật khác.
Chính là vị củachiến tranh.
Đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thần sắc say mê của tu sĩ Bách Nghệ Lâu trước kia hôm nay đã thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
Đúng thật không phải ảo giác.
Hôm nay cũng không nghe thấy câu "Ha ha ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên ngươi làm được sao?" nữa rồi.
Cầm hai trái cây cắn mấy miếng, nuốt vào bụng, xem như là bữa sáng.
Một lát sau, người các tông phái đều tụ tập cùng một chỗ trên đỉnh núi.
"“Đại chiến ngày hôm nay, lỡ như các ngươi thân tử đạo tiêu, dẫu có đi khắp trăm sông ngàn núi ta cũng sẽ đưa các ngươi trở lại tông môn, nhược bằng thân này của ta tới số, cũng sẽ có kẻ khác tới tìm các ngươi.”
Nam Nguyệt đứng ở trước mặt mọi người nói một câu như vậy, rồi nàng lấy ra một chiếc đèn, ở một điểm phía trên có mấy điểm sáng nhỏ xíu như đom đóm bay ra, rơi vào trán mỗi người đều biến thành một đốm lửa nhỏ.
"Trừ ma vệ đạo, có chết không từ!" Một đám đệ tử hét như điên cuồng, tối hôm qua những người này ở đây đã biết qua sự tình, bởi vậy đã sớm có chuẩn bị.
Giang Vân Hạc lẫn trong đám người hít vào một ngụm khí lạnh, ý mấy tên này là kiếp sau cũng đừng nghĩ tới bỏ chạy sao?
Mà ngọn lửa trên trán họ không lẽ là thứ dùng để định vị linh hồn?
Không hiểu sao tự dưng Giang Vân Hạc lại nghĩ đến nếu mình to gan không cưới Chấp Nguyệt,không lẽ không chỉ có đời này bị truy sát mà kiếp sau, kiếp sau sau nữa vẫn còn bị đuổi gϊếŧ sao?
Thế giới này thật sự khủng bố vậy!
Chờ thêm giây lát, giao phó nhiệm vụ cho tông môn khác xong, Nam Nguyệt đứng ở trên không nói lớn:
"Xuất phát."
Liên tiếp môn phái khác, gần hơn nghìn người trên đỉnh núi lập tức hướng về phía Đông Nam xuất khẩu phi hành.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi tà đạo cũng bay lên hơn nghìn người, mà thuyền lớn của triều đình cũng quay đầu lại.
Vì bất thình lình xuất hiện biến hóa nên đám người trên hai sườn núi lập tức ồn ào hẳn lên, không ít người muốn bay lên trên dò hỏi.
Nhưng mọi chuyện cũng rất nhanh an tĩnh lại, có lẽ đã có một vài tông môn lưu lại vừa trấn an mọi người.
Đúng là không thể không thừa nhận, đại phái cuối cùng vẫn có khí độ riêng của đại phái.
Mặc dù họ nói lo lắng có nhiều người lộn xộn xông lên làm loạn trận hình, thế nhưng họ vẫn không dùng tiểu môn phái đi đánh mấy trận đầu, ngược lại còn tự mình đi đối mặt với địch nhân,thẳng tiến không lùi, loại quả quyết và dũng khí như vậy cũng đủ làm người ta rất bội phục.
Từ điểm này, Giang Vân Hạc cũng có chút tán đồng mấy vị sư phụ và mấy tông môn này.
"Hô..."
Giang Vân Hạc nhìn khoảng cách với rừng đá càng ngày càng gần, hắn hít một hơi thật sâu lấy lại dũng cảm.
Nếu người nào dám nói không bị khẩn trương thì chắc chắn là giả tạo.
Ngay sau đó hắn bỗng cảm giác được có một tay nhỏ yếu đuối không xương nắm lấy tay trái mình, nắm rất chặt.
"Ngươi yên tâm." Giang Vân Hạc cố cho nàng một ánh mắt yên tâm nhất có thể, rồi hắn nhìn sang hai bên, khắp xung quanh đều là tu sĩ, có người mặt lạnh nhạt, có người thần sắc trang nghiêm, có người còn rảnh rỗi đùa giỡn cùng người khác... mà hiện tại, có lẽ mình mới đang là kẻ khẩn trương nhất.
“Lục Kỳ Thiên, chốc nữa ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta, không được kéo chân sau ta rõ chưa!” Lục Kì Địa quê mùa nghiêm túc nói với tỷ muội song sinh của nàng.
Lục Kì Thiên đang ôm thanh kiếm nhỏ, quay lại nhìn Lục Kì Địa bằng ánh mắt ghét bỏ, nàng vươn tay ra một cái, một phần não bay thẳng tới đập luôn vào đầu Lục Kì Địa.
"Hạ xuống!" Nam Nguyệt ra lệnh một tiếng, đám người trên không trung nhanh chóng hạ xuống đất, nhưng còn Lý Bạch Mi thì càng ngày bay càng cao, hắn lấy ra một cái bát to quăng tới bầu trời phía trước, bát to sau khi tới không trung liền chụp ngay xuống, giống như bầu trời lọt lỗ thủng, Thiên Hà từ trên trời rơi xuống quét sạch thành sông lớn, cuồn cuộn cuốn về phía khu rừng.
Bãi đá phía trong ngay lập tức hỗn loạn, sau khi vách núi đá vặn vẹo một trận thì phía sau những cột đá xuất hiện từng thân ảnh phi thẳng tới không trung, không ngờ nhân số ở đó cũng không dưới ngàn người.
"Trở về cho ta." Một người khổng lồ cỡ nhỏ, có thân hình chênh lệch không nhiều so với Minh Vũ tướng quân đang đứng ở trước sông,hắn cầm một cây cờ lớn dài bốn mét trong tay vung vẩy, quát lớn.
Chỉ thấy gân xanh trên trán hắn đều bị kéo ra căng đét, gân xanh trên người cuồn cuộn như cuồng long bạo khởi,hắn điên cuồng phất cờ làm giảm nhẹ đi thế nước của sông, đồng thời khiến dòng chảy chậm rãi cuốn ngược trở về.
"Muốn đánh nước trở về? Nằm mơ đi!" Lý Bạch Mi cười lớn một tiếng, lão quạt bồ phiến trong tay một cái,gió lớn lập tức nổi lên, thủy triều mãnh liệt trên sông nổi lên những cơn sóng lớn cao mấy mét Nhấn chìm mấy tu sĩ tránh không kịp vào trong đó.
"Trấn Hải!" Đại hán kia quát lớn một tiếng, trên trăm tu sĩ áo xanh nhảy lên trên mặt nước chiếm lấy một chỗ, trong miệng nói lẩm bẩm gì đó,ngay lập tức dòng sông lại bị trấn áp lại, thành một đầm nước đọng.
"Ta xem ngươi trấn áp kiểu gì!" Hồng Hoa lão tổ cách đó không xa cười lạnh một tiếng, tay run một cái, trên mấy ngàn người gỗ toàn thân đầy gai nhọn đâm tới một đám tu sĩ áo xanh.
"Lão hủ gặp qua các vị đạo hữu." Một lão giả xuất hiện trên trụ đá cười tủm tỉm,hắn ném một khối kim loại trong tay xuống phía dưới,khối kim loại càng lúc càng lớn,nhanh chóng hợp lại thành tường đồng vách sắt,mấy người gỗ kia đυ.ng đến thiết sơn thì ngay lập tức tan thành mảnh nhỏ.
"Lão bất tử này từ đâu chui ra cản đường vậy, ta chém ta chém chém chém chém..." Huyết Mi chân nhân là người tính khí nóng nảy, đôi lông mày đỏ như máu của hắn vừa chớp một cái, ngay lập tức trường đao trong tay đã chém ra vô số huyết quang, mọi thứ phía trước tất cả đều phá thành mảnh nhỏ, đá vụn bay loạn xạ, sóng nước phá ra, thiết sơn tức thì bị chém thành vô số khối vụn.
Đại hán kia ngăn cản không nổi,vội vàng thu lá cờ lại phi lên phía trên chạy trốn,tức thì thế nước của dòng sông như một trận đại hồng thủy ầm ầm quét qua vị trí hắn vừa đứng.
Trên trăm tu sĩ áo xanh kia trực tiếp bị nghiền thành thịt vụn.
"Các ngươi là ai?" Lý Bạch Mi cùng Huyết Mi chân nhân quấn quanh lão giả và đại hán kia, hai bên vừa giao chiến ác liệt, vừa dần dần dịch tới cao hơn về phía bầu trời.
Giang Vân Hạc thấy vậy, trong lòng buông lỏng, xem ra trước mắt vẫn là cao thủ bên mình có nhiều.
Nhưng không ngờ, ý nghĩ này mới vừa hiện ra thì trên những trụ đá kia lại xuất hiện mấy người nữa.
"Các vị đạo hữu, mời."
Một thanh niên phe phẩy cây quạt trong tay, nhìn về đám người bằng ánh mắt cao ngạo, rồi hắn bay lên, yên vị trên không trung.
"Các ngươi cẩn thận." Nam Nguyệt quay đầu dặn dò đệ tử Tử Thần Tông xong, nàng liền nhanh chóng đuổi theo mấy người khác lên trời.
"Ha ha ha ha, ta còn muốn xem xem các ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào!" Minh Vũ Tướng quân cười lớn một tiếng, nhảy xuống thuyền ra, đuổi theo một đại hán mặc áo đỏ.
Mắt Diệp Điềm xoay chuyển một cái, rồi nàng chọn một thiếu niên áo trắng: "Vị đệ đệ này, kêu đánh kêu gϊếŧ thật là nhàm chán, không bằng ta và ngươi qua bên kia nói chuyện tình ái, bàn luận nhân sinh, ngươi thấy thế nào?"
"Bà già xấu xí, tới đây tới đây, ngươi tiếp ba kiếm của ta, không chết thì chúng ta nói tiếp." Thiếu niên áo trắng kia cười lạnh.
Diệp Điềm lập tức nổi giận: "Cho thể diện mà không cần, ngươi nghĩ bà đây dễ bắt nạt sao?"
Trong nháy mắt, bảy cao thủ Tinh Cung đều bị người ta dẫn đi mất.
Chính đạo tà đạo và triều đình bên này có hơn ba ngàn người, bên đối phương tuy chỉ có hơn một ngàn người nhưng họ có cả một tòa đại trận.
Người của triều đình nhảy từ trên thuyền lớn xuống, vẫy vẫy tay, ba chiếc thuyền lớn liền hóa thành vật nhỏ bằng bàn tay, sau đó bị thu hồi lại.
Kế Nguyên mặc áo giáp đứng ở phía trước: "Chúng ta đánh ở giữa, các ngươi cùng xông lên cánh phải và cánh trái.."
"Được."
Hai bên đồng thanh đáp.
"Theo sát ta." Chấp Nguyệt quay đầu nói với Giang Vân Hạc, lúc lại quay đầu lại, vẻ mặt nàng đã rất ngưng trọng.
Chú thích:
(1)Bức phúc tự: bức tranh trên có chữ cầu bình an, thường là câu đối, bài thơ, hay một đoạn văn xuôi viết theo lối thư pháp, treo cạnh bàn thờ hoặc tủ kính cho trang trọng.