"Đến đi, đừng nói ta khi dễ Giang huynh, ta đã đem thực lực mình áp chế xuống Dũng Tuyền Cảnh,với lại có nhiều người nhìn như vậy,ta chắc chắn sẽ không gây khó dễ gì cho ngươi." Gương mặt Đồng Thanh Xuyên tràn đầy đắc ý."Lần này cho ngươi một cơ hội, bày ra một chút thực lực."
"Ngươi có chấp thêm một tay không?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
"Nghĩ gì thế? Ngươi nằm mơ cũng đừng có nằm mơ giữa ban ngày" Đồng Thanh Xuyên trợn mắt trắng.
"Chẳng qua là ta có thể nhường ngươi ba chiêu."
Lần này đến lượt Giang Vân Hạc trợn mắt.
Ta chỉ biết phun ra ba ngọn lửa, ngươi chấp ta ba mươi chiêu cũng bằng hoà.
Mà uy lực ngọn lửa này lớn bao nhiêu ta cũng không đoán được nha, lỡ như ngọn lửa thổi qua rồi ngươi chỉ còn là đống tro thì ta phải làm sao?
"Ngươi động thủ đi, ta nhường ngươi ba mươi chiêu." Giang Vân Hạc hai tay chắp sau lưng, trực tiếp mở Chân Thực Thị Giới.
Trước khi xuống thi đấu hắn đã nghe Chấp Nguyệt nói qua một chút về chiêu thức của Đồng Thanh Xuyên, Tam Âm môn, tu luyện thiên địa nhân tam âm khí.
Thiên địa có trọc khí,thanh khí,thanh nhân bay lên, trọc nhân trầm xuống, thanh nhân vì dương, trọc nhân vì âm.(1)
Trên thực tế thứ Tam Âm môn này tu chính là âm trọc khí.
Cho nên đệ tử Tam Âm môn tu tam âm khí lúc đầu đều thích lưu luyến thanh lâu, sử dụng âm trọc khí để tu hành,nhưng nếu làm như vậy thì thực lực bình thường sẽ không cao.
Nhưng sau khi đến cảnh giới Địa Âm có nhiều thủ đoạn hơn, cũng khó đối phó hơn nhiều.
Đồng Thanh Xuyên tuy rằng áp chế thực lực, nhưng thực tế hắn là cao thủ Địa Âm cảnh, chiêu thức biến hoá mạnh mẽ.
"Thật không?" Đồng Thanh Xuyên có chút nghi ngờ.
"Nếu ta vừa động thủ xong ngươi liền nằm xuống đất? Đến lúc đó hai vị tiên tử hỏi tội, ta không gánh vác nổi."
Giang Vân Hạc:...
"Ngươi rốt cục phải thành thạo thế nào mới có thể suy bụng ta ra bụng người như vậy?"
"Ha ha ha ha ha ha,lão gia tử nhà ta nói, hành tẩu giang hồ, an toàn số một!" Đồng Thanh Xuyên cười ha ha."Nhưng mà ngươi không ra tay thật? Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội đó nhe!"
"Đừng nói nhảm!"
Chỉ thấy Đồng Thanh Xuyên từ một điểm trống rỗng, đầu ngón tay hắn bắn ra một tia khí màu trắng xám.
Giang Vân Hạc sớm đã có chuẩn bị nên muốn tránh đi, nhưng thân thể hắn đột nhiên trầm xuống khiến động tác bị chậm lại, hắn vội vã nghiêng người, luồng khí trắng xám chỉ xoẹt qua ống tay áo, chỗ bị chạm vào liền tan ra như bị mục nát.
"Ông nội ngươi!" Giang Vân Hạc trong lòng thầm mắng, Đồng Thanh Xuyên này không biết xuất ra thủ đoạn gì, thân thể mình nặng nề gấp hơn hai lần,bên ngoài cơ thể liên tiếp có số liệu hiện ra.
"Giang huynh cẩn thận". Đồng Thanh Xuyên chớp chớp mắt, mười ngón bắn liên tục, một chùm khí trắng xám bắn ra.
Giang Vân Hạc một bên lưu ý quan sát số liệu chuyển động xung quanh mình, một bên lưu ý động tác của Đồng Thanh Xuyên, trong lúc nhất thời có chút chật vật, cũng may đều hữu kinh vô hiểm tránh thoát đi.
Trên hai ngọn núi rất nhiều người thấy bộ dáng Giang Vân Hạc chật vật, ánh mắt lộ ra vẻ quái dị.
Vị này, nhìn qua đúng là không có thực lực gì.
"Phi, còn tưởng rằng có bản lĩnh kinh thiên gì."Đoạn Triết đứng ở trên núi nhìn xuống, mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Tại sao Chấp Nguyệt dĩ lại coi trọng người như vậy? Khóe mắt hắn nhìn thoáng qua Chấp Nguyệt, chỉ thấy nàng vẫn đứng im không động đậy.
"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận".
Phía dưới, Giang Vân Hạc liên tiếp né tránh mười mấy đạo khí trắng xám, mắt lộ tinh quang, ngón tay điểm vài cái ở ngoài thân thể làm số liệu bên ngoài cơ thể đều bị nghiền nát, động tác linh hoạt hẳn lên.
"Hử?" Đồng Thanh Xuyên hơi chút kinh ngạc, hắn nhìn ra Giang Vân Hạc không cưỡng chế phá vỡ thuật pháp, mà là tìm được điểm mấu chốt trong đó, mưu lợi phá vỡ, so với dùng linh lực hay pháp khí phá giải thì cách này có độ khó lớn hơn nhiều.
"Cách phá giải của Giang huynh thật hay".
Đồng Thanh Xuyên bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
Giang Vân Hạc hai tay vỗ trên mặt đất, nhảy lui về phía sau, chỉ thấy mặt đất trước người hắn chui ra một đầu khô lâu màu xám thật lớn, cắn một cái vào khoảng không.
Nếu không né tránh, sợ là lần này sẽ bị đầu khô lâu trực tiếp nuốt vào.
"Đây là thực lực Dũng Tuyền Cảnh của ngươi?" Giang Vân Hạc ở trên không trung tức giận.
"Không sai, ta đang dùng linh lực Dũng Tuyền Cảnh." Đồng Thanh Xuyên gật đầu.
"Phi!" Giang Vân Hạc sao lại nghe không ra ý tứ trong câu nói đó, linh lực đúng là Dũng Tuyền Cảnh nhưng đây cũng không phải là thủ đoạn của Dũng Tuyền Cảnh.
Tên này thật không biết xấu hổ!
"Ha ha ha, Giang huynh phải cẩn thận rồi". Đồng Thanh Xuyên cười lớn một tiếng, đầu khô lâu to lớn rời mặt đất rồi phóng tốc độ cực nhanh đuổi theo Giang Vân Hạc.
Nhưng mà không nghĩ tới Giang Vân Hạc bước ra một bước lạ lùng rồi chạy nhanh như gió, vòng từng vòng quanh Đồng Thanh Xuyên.
Tốc độ còn cao hơn tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh thông thường một đoạn lớn, mới vào Khí Hải cũng chưa chắc chạy trốn nhanh bằng hắn!
Thân thể Đồng Thanh Xuyên cũng không động đậy, từng tia khí màu trắng xám bốc lên, nhưng mỗi khi hắn xuất thủ thì Giang Vân Hạc lại nhanh hơn tránh ra trước một bước, hơn nữa càng ngày né tránh càng thành thạo.
Chỉ thấy một đầu khô lâu to lớn đang đuổi phía sau, đầu ngón tay Đồng Thanh Xuyên không ngừng tuôn ra khí trắng xám, Giang Vân Hạc có lúc thì chạy nhanh hơn một xíu có lúc lại thả chậm tốc độ một xíu, vậy mà có thể né tránh toàn bộ, không còn chật vật như trước.
Lúc này rất nhiều người xem phải há hốc mồm.
Đồng Thanh Xuyên dù cho chỉ dùng linh lực Dũng Tuyền Cảnh, nhưng ánh mắt, kiến thức, thủ đoạn của hắn lại là Khí Hải Cảnh hàng thật giá thật, cho dù không xuất thủ toàn lực, Dũng Tuyền Cảnh bình thường cũng khó mà chống lại được.
Làm gì có ai giống nổi Giang Vân Hạc,đi bộ nhởn nhơ xung quanh sân như vậy.
Hửm?
Hắn còn mở quạt ra? Lại còn đung đưa quạt cho mát?
Tại sao càng nhìn càng thấy giống như một vở hài kịch vậy?
Nam Nguyệt đứng ở trên cao nhìn một màn này,nàng mỉm cười nhè nhẹ, hài tử này đúng là vẫn có chút nghịch ngợm.
Nhìn Giang Vân Hạc chạy nhứ bay, vừa chạy vừa phất cây quạt, lại còn nhìn về phía mình mỉm cười, Đồng Thanh Xuyên sắc mặt tối sầm,đúng là không có người nào đáng ghét như tên này được.
Xem ra ta không thể không dùng chút thủ đoạn.
"Giang huynh cẩn thận, xem Liên Hoàn Cửu Tử Mẫu của ta!"Đầu ngón tay Đồng Thanh Xuyên nhấc lên,tia khí màu trắng xám không còn bắn về phía Giang Vân Hạc, mà là bắn về phía đầu khô lâu to lớn.
Chỉ thấy đầu khô lâu trực tiếp hấp thu tia khí trắng xám, há to mồm đánh cách cách hai cái, phun ra một đầu khô lâu nhỏ hơn,làm Giang Vân Hạc chút nữa thì bị cắn trúng cái mông, vội vã đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng chưa hết, đầu khô lâu thứ hai lại tiếp tục phun ra một đầu khô lâu nữa nhỏ hơn, biến thành ba đầu khô lâu ở giữa sân bao vây truy bắt hắn.
Giang Vân Hạc vừa nhìn,trong lòng vừa mắng to,tên này còn có thể làm như thế?
Ta lại tăng tốc chạy nhanh hơn!
Để xem ngươi dùng thuật pháp so với ta chạy, bên nào tiêu hao linh lực ít hơn.
Lần thứ hai Giang Vân Hạc tăng tốc độ lên một khoảng,lại bỏ xa ba đầu khô lâu.
Đồng Thanh Xuyên nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, lắc đầu bật cười, tay hắn xoay xoay một cái, ba đầu khô lâu hóa thành tia khí trắng xám thu vào trong tay.
"Ta đuổi không kịp, đừng đánh nữa, xem như chúng ta hoà,thế nào?" Đồng Thanh Xuyên phe phẩy cây quạt cười cười.
Giang Vân Hạc đứng ở một bên há mồm thở dốc,phất phất tay, ý bảo mau cút.
"Lần sau gặp lại Giang huynh sẽ cùng nhau uống rượu mua vui!" Đồng Thanh Xuyên cười ha ha một tiếng,bay trở về đỉnh núi.
"Vương bát đản!" Giang Vân Hạc thầm mắng một câu, thật ra hắn cũng không tức giận,tất nhiên là Đồng Thanh Xuyên đã thủ lưu tình.
Nếu như hắn còn làm ra mấy đầu khô lâu nữa, sợ là mình sẽ có chút phiền phức.
Xong rồi lại bắn thêm mấy tia khí trắng xám,chắc mình chỉ có thể sử dụng đại chiêu — xách dép bỏ chạy mất thôi.
Thở hổn hển mấy cái, Giang Vân Hạc ngẩng đầu lên nhìn, trận đấu này đã đấu xong mà sao không ai xuống kết thúc nhỉ?
Vừa kịp nghĩ xong,bỗng một đạo nhân ảnh nhảy ra, là một thanh niên nam tử mặc quần áo màu xanh, mặt trắng không râu.
"Ta cũng muốn khiêu chiến Giang Vân Hạc,cũng sẽ đem thực lực áp đến Dũng Tuyền Cảnh công bằng đánh một trận". Người vừa đến nói.
Trong lòng Giang Vân Hạc nhất thời nổi lên chán ghét.
Người này,chính là từ chính đạo đi ra ngoài.
"Ta cùng với Giang huynh không thù không oán, chẳng qua là nhìn thấy Giang huynh thân pháp và nhãn lực xuất chúng, muốn luận bàn một chút. Đương nhiên, nếu là Giang huynh biểu diễn không tốt bằng lúc nãy, ta cũng sẽ không đánh nặng tay."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, mới vừa rồi Giang Vân Hạc và Đồng Thanh Xuyên chính là diễn kịch, nếu không một Khí Hải Cảnh tại sao không đánh thắng được một tiểu tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh?
Nghe vậy, không ít người đều nhíu mày, tuy trong thời gian lưỡng đạo luận kiếm cũng xảy ra tình huống một số đồng đạo giải quyết thù hận, nhưng hành vi của người này cũng có chút bỉ ổi.
Cũng có mấy người lộ ra vẻ khoái chí, đều là mấy tên hôm qua biểu hiện căm thù Giang Vân Hạc.
Chấp Nguyệt nhíu mày nhìn sang, hai mắt lộ ra vẻ chán ghét. Vừa muốn mở miệng, chợt nghe thấy Đồng Thanh Xuyên ở trên đỉnh núi mắng to: "Nghiêm Chí Viễn, đồ ngu bắt nạt kẻ yếu, Nghiêm gia ngươi làm thế nào sinh được thằng ngốc như ngươi chứ? Ta diễn kịch? Diễn ông nội nhà ngươi! Đến đây, ngươi gọi một tiếng gia gia, ta giáo huấn cháu trai ngươi một lúc!"
Sắc mặt Nghiêm Chí Viễn nhất thời tối sầm.
Không để ý Đồng Thanh Xuyên, cúi đầu nhìn về phía Giang Vân Hạc: "Giang huynh, ngươi dám hay là không dám?"
"Cháu trai, ngươi xuống đây, ta thay gia gia ngươi giáo huấn ngươi!" Giang Vân Hạc đứng ở bên dưới hô.
Không còn biện pháp, Đồng Thanh Xuyên cũng đã chửi ầm lên, mình lui ở phía sau cũng không tốt, làm người không ai làm như vậy.
Đồng Thanh Xuyên tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng thực sự vẫn rất nghĩa khí.
Nói cho cùng, cái này vẫn là việc của mình.
Đều là lỗi tại Chấp Nguyệt.
"Không sai, cháu trai, có năng lực hai ta thử xem, xem ta không giáo huấn ngươi một chút!" Đồng Thanh Xuyên cười ha ha, từ trên đỉnh núi đạp không đi tới.
Nghiêm Chí Viễn sắc mặt biến thành màu đen, hai người này bên trái một cháu trai, bên phải một cháu trai, quá thất đức.
"Ta không đồng ý." Chấp Nguyệt trực tiếp nhảy xuống đứng cạnh Giang Vân Hạc.
"Không có chuyện gì, để cháu trai này xuống đây, ngày hôm nay ta không lột một lớp da của hắn, hắn mang họ của ta." Giang Vân Hạc không sợ chút nào.
Sau đó lại bổ sung một câu: "Chỉ cần hắn dám đem thực lực giảm xuống Dũng Tuyền Cảnh."
Không lột một lớp da của hắn, hắn mang họ của ta.
Lột một lớp da của hắn... Bị một cái tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh lột một lớp da?
Đằng nào ta cũng không thua thiệt!
Không ít người đều nghe được ý tứ của câu nói trên, nhất thời cả hai bên đều cười ầm lên, đặc biệt là phía bên tà đạo, đối với nội dung vở kịch này càng thích nghe ngóng.
———————
Chú thích:
(1)Trọc khí: khí nặng, khí đυ.c, khí bẩn
Thanh khí: khí nhẹ, khí trong, khí sạch
Hiểu đơn giản vậy nhoé!!
Đa tạ zZzTRIẾT_TÌNHzZ_80ct., Macskat và matroimoc06 đã ủng hộ truyện và đẩy kp cho truyện.
Cảm ơ mọi người đã ủng hộ truyện trong thời gian qua!Mong rằng mọi người sẽ thích món quà này