"Ngày hôm nay ta nhất định phải bắt được yêu nghiệt, rồi gϊếŧ chết nó." Lưu Thủ Thành oán hận nói. "Dù cho trước đó lão phu trên người có thương tích, ngày hôm nay phải liều mạng cái mạng này cũng không thể để nó chạy."
Lưu Thủ Thành hướng về phía Giang Vân Hạc ôm quyền: "Đạo hữu trái tim nhân hậu, nghĩa bạc vân thiên, xin đạo hữu đi cùng lão phu gϊếŧ chết yêu nghiệt."
"Được!" Giang Vân Hạc sảng khoái gật đầu.
Nếu trong lòng đã có dự định, vậy cũng không cần chần chừ kéo dài nữa.
"Cảm ơn đạo hữu!Ta một lần nữa thay mặt người dân Ngũ Đăng huyện cảm tạ đạo hữu đại nghĩa.Giờ thì Lão phu xin đi trước một bước!" Lưu Thủ Thành nói xong, thân thể hướng cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nhưng mà chân phải mắc vào khung cửa sổ.
"Ai nha!" Cả người ngã lộn xuống phía dưới.
"Cha!" Lưu Ngọc Nhi kinh hô một tiếng, chạy ra ngoài kiểm tra.
Giang Vân Hạc cả đầu hiện lên dấu chấm hỏi, đây là cái tình huống gì?Ôm một bụng đầy suy nghĩ, hắn ra ngoài xem tình hình.
Vừa ra liền thấy Lưu Ngọc Nhi ôm đầu Lưu Thủ Thành ở trên chân nàng, chỉ thấy cả mặt đều là máu, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên là mặt vừa thay chân chạm đất.
Lưu Ngọc Nhi buồn bã nói: "Cha ta trước đó bị trọng thương, chỉ vì người dân Ngũ Đăng huyện nên phải mạnh mẽ xuất thủ, thật không nghĩ tới thương thế trước đó của cha ta quá nặng, lúc này chỉ sợ không động thủ được, kế tiếp phải dựa vào đạo hữu. Nhưng mà ở cách đó không xa còn có vài vị đạo hữu mai phục sẵn, chỉ là không biết vị trí cụ thể của yêu vật. Chỉ cần đạo hữu cùng yêu vật kia giao thủ vài chiêu, các vị đạo hữu khác lập tức có thể chạy tới."
Nàng chỉ ngón tay: "Chỗ ở của yêu vật cách một trăm hai mươi trượng theo hướng đó."
Giang Vân Hạc:...
Hai người này thấy ta quá ngu ngốc nên định lừa bịp hay sao?
"Đạo hữu, Ngũ Đăng huyện mấy vạn bách tính tồn vong, phải dựa vào đạo hữu. Chỉ hận ta thực lực không đủ, còn phải chăm sóc cha ta, không thể cùng đạo hữu cùng đi." Lưu Ngọc Nhi bi thương nói.
Giang Vân Hạc:...
"Chính là một trăm hai mươi trượng phía bên kia." Lưu Ngọc Nhi vừa chỉ chỉ.
"Được." Giang Vân Hạc chính khí lẫm liệt nói: "Hai vị yên tâm.Đã có ta!"
Dứt lời thân thể hắn hướng bên ngoài bức tường lướt qua, sau khi vượt qua bức tường liền ngoặt về hướng bên trái.
Giang Vân Hạc trong lòng thầm mắng, đạo nghĩa gì chứ, cái gì mà đối đãi nhiệt tình,cmn đều là vô nghĩa.
Đối phương căn bản không biết mình đến đây có phải vì yêu vật kia hay không. Nếu như là thật, vậy thì càng tốt; nếu như không phải, cũng coi như lừa hắn một tiểu tử ngốc đi qua giúp bọn hắn thử yêu vật kia.
Nếu là đổi một người huyết khí phương cương, thiếu niên tuổi trẻ chưa trải sự đời, bị đối phương tâng bốc một trận nào là làm việc chính nghĩa, nào là nghĩa bạc vân thiên, hơn nữa mấy vạn bách tính tồn vong, còn có một thiếu nữ tuổi thanh xuân dung nhan đẹp đẽ đau khổ cầu xin, nói không chừng liền xông lên sống chết.
Về phần cái gì mà yêu vật không lợi hại, chỉ là vì quá giảo hoạt mới không bị bắt, cũng đều là vô nghĩa.
Đối phương sợ rằng chưa từng đánh nhau với yêu vật.
Lúc này không chạy còn chờ cái gì? Hắn tuy cũng muốn cứu người, nhưng hắn cũng phải có thực lực để cứu mới được!
"Đạo hữu, phương hướng sai rồi, là bên kia." Lưu Ngọc Nhi từ trên tường thò đầu ra hô, ngón tay chỉ ngay phía trước.
"Ta mắc tật xấu, ra cửa cũng không biết phương hướng." Giang Vân Hạc vẻ mặt áy náy."Đa tạ cô nương chỉ đường."
Theo Lưu Ngọc Nhi chỉ phương hướng trèo qua hai bức tường.
Quẹo trái.
"Quả nhiên, Chấp Nguyệt kiểu con cưng của trời ít lịch lãm giang hồ nên đơn thuần hơn nhiều. Những người tu hành ở đáy xã hội lăn lộn trong phố phường, mỗi người đều như cáo già, không phải là thứ tốt gì." Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu.
Đương nhiên, những thiên chi kiêu tử cũng không phải ai cũng đều như Chấp Nguyệt.
Hơn nữa sau khi bọn họ trải qua nhiều phen lịch lãm, cộng thêm thực lực cá nhân cường đại, rất nhiều người sau đó đều là những tồn tại khủng bố.
Sờ sờ trên người, cũng may đồ vật đều mang đầy đủ.Vấn đề là bây giờ đi đâu.
Trong thị trấn một thì tối om, hơn nữa còn có yêu vật ở trong thành.
"Quên đi,đi ra khỏi thành." Giang Vân Hạc suy xét, ngoài thành chính là bình nguyên, xung quanh chắc sẽ không có nguy hiểm gì, không bằng đi ngoài thành tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ đến hửng đông...
Không biết có phải do yêu vật quấy phá hay không mà trên tường thành ngay cả thủ vệ cũng không có, Giang Vân Hạc đơn giản leo lên tường lại nhảy xuống, dễ dàng ra khỏi thành.
Bây giờ thể chất Giang Vân Hạc đã gấp bảy tám lần người bình thường, tăng thêm Tiểu Bạch thỏ yêu làm cho đôi giày, tốc độ càng hơn người bình thường gấp mười lần.
Nhờ ánh trăng chạy một khắc đồng hồ, hiện tại khoảng cách với thị trấn đã rất xa, theo ánh trăng hắn có thể thấy hình như đằng trước lờ mờ có một cái kiến trúc.
Đến gần xem, quả nhiên là một cái kiến trúc, nhìn giống như kiểu miếu sơn thần đạo quan, mặc dù có chút đổ nát, nhưng chỉnh thể hoàn hảo không tổn hao gì. Cửa chính mở rộng, bên trong cũng không có ai ở.
"Cũng tốt, vào ở tạm đến sáng." Giang Vân Hạc đi vào nhìn qua một vòng, vị trí chính giữa không có pho tượng nào, còn bên cạnh hai vị trí khác mỗi bên đều có một thần tượng không rõ tên. Sau đó hắn liền tìm một chỗ quét bớt bụi bặm, ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Qua được hơn nửa canh giờ, Giang Vân bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cái lỗ tai đột nhiên giật giật.
Hắn tựa hồ nghe được thanh âm.
Không đợi hắn đi kiểm tra, chợt nghe đến tiếng xé gió truyền đến.
"Ầm!"
Hai bóng người từ trên nóc phòng ngã xuống.
Còn mang theo rất nhiều ngói...
Hai người sau khi ngã xuống liền phun ra một ngụm máu lớn.
Giang Vân Hạc theo ánh trăng nhìn thấy hai người này, liền cảm giác hết chỗ nói.
Rốt cuộc là ta có thù oán gì?
Ta cmn đã ra khỏi thành chạy tới đây, các ngươi cũng có thể đuổi theo?
Một nam một nữ, một già một trẻ, không phải là Lưu Thủ Thành và Lưu Ngọc Nhi là ai?
Lưu Thủ Thành hiển nhiên cũng thấy Giang Vân Hạc, một bên phun máu một bên giơ cánh tay lên chỉ vào bầu trời.
"Đạo... Hữu..."
"Hai vị, thật đúng là hữu duyên a." Giang Vân Hạc thở dài một hơi.
Đây thật là nghiệt duyên a!
"Phanh!"
Lại một người ngã xuống.
Người này thân cao một thước rưỡi, một thân phì nhục, nhìn qua chiều cao và chiều rộng hầu như không có gì khác nhau.
Vừa rơi xuống đất, liền như quả cầu đập bắn lên, một mạch rơi xuống trước bài vị, quay đầu nhìn lại, lúc này hắn mới the thé kêu lên: "không có tượng Lão mẫu!"
Sau đó lại một thân ảnh rơi xuống,nhưng lần này cũng không phải ngã xuống.
Chỉ thấy là một pho tượng điêu khắc bằng gỗ, hơi thấp hơn người bình thường một chút, nhưng mà trên tay cũng đang cầm một cái đầu bằng gỗ.
Đôi mắt trên đầu pho tượng hài hước nhìn mọi người bên trong miếu.
Giang Vân Hạc mặt đen lại.
Liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là pho tượng chạy ầm ầm ngang qua hắn trước khi hắn gặp Chấp Nguyệt lần đầu tiên. Sau đó hắn còn hỏi Chấp Nguyệt về pho tượng này lúc hai người nói chuyện phiếm.
Pho tượng này vốn là một pho tượng ở trong miếu sơn thần, được người dân cúng bái từ năm này qua năm khác, về sau sinh ra thần trí, nhưng mà không biết vì sao nhiễm phải tà ma quỷ quái, sát hại không ít tính mệnh con người.
Đặc biệt nó còn có thủ đoạn của thần đạo, rất khó có thể đem nó tiêu diệt, nhưng mấu chốt là tốc độ chạy trốn của nó rất nhanh. Khi đó Chấp Nguyệt mới làm nó bị thương nặng, nhưng lại bị nó chạy mất. Thật không nghĩ tới, nó cuối cũng chạy đến nơi này quấy phá, lại còn đυ.ng phải hắn.
Giang Vân Hạc lúc này chỉ muốn nói một câu, cái này cmn đều là "Duyên" a!
"Đạo hữu, đồng loạt ra tay, nếu không yêu vật này tuyệt đối sẽ không buông tha chúng ta." Lưu Thủ Thành một bên phun máu một bên kéo Lưu Ngọc Nhi cũng đang phun máu bên cạnh, đứng ở phía trước bài vị.
Nói xong lại chửi ầm lên:
"Vốn muốn mượn tượng Lão mẫu trấn áp nó, nhưng tượng Lão mẫu này chẳng biết lúc nào bị người đánh cắp đi, thật là táng tận lương tâm!"
Về phần Giang Vân Hạc, đã sớm lui đến góc tối, trong lòng tính toán không biết có thể chạy thoát hay không.
Chính mình chạy nhanh, nhưng vật quỷ này tốc độ còn nhanh hơn, ngay cả Chấp Nguyệt đều đuổi không kịp.
Hơn nữa theo lời Chấp Nguyệt nói, yêu vật này hung tàn thành tính, tất nhiên không thể thả mình chạy mất.Vậy cũng chỉ còn cách liều mạng.
"Đạo hữu, nhược điểm của nó nằm ở cái đầu, chút nữa chúng ta cùng nhau động thủ." Lưu Thủ Thành hô.
Giang Vân Hạc không cần suy nghĩ, cũng biết là nói với mình.
Lúc này trả lời: "Nhược điểm không phải là đầu, là ở ngực, chính là chỗ trái tim."
Lưu Thủ Thành nhất thời sửng sốt, yêu vật kia vẫn đang cầm lấy cái đầu, từ đầu mọi người đã cảm thấy đầu chính là nhược điểm. Sau đó thử tấn công nhằm vào đầu, biểu hiện của yêu vật cũng chứng minh điều này.
Nhưng lúc này Giang Vân Hạc lại nói đầu nó không phải là nhược điểm?