Vì sao phải quấn ngực?
Triệu Hằng muốn hỏi chính là cái này, nhưng hắn chỉ nói ra ba chữ phía trước, nhìn thấy khuôn mặt của Tống Gia Ninh gần như ửng đỏ, sau khi Triệu Hằng lùi một bước, xoay người lại đưa lưng về phía nàng. Thật lâu, sau lưng không có bất kỳ tiếng nói nào, đoán được nàng đại khái vẫn chưa bình tĩnh lại, Triệu Hằng lướt nhanh qua vườn hoa phù dung, thấp giọng nhắc nhở nàng: "Cất kỹ."
Giọng nói thanh trong giống như nước suối truyền tới, khuôn mặt suýt bị nóng chín của Tống Gia Ninh rốt cuộc hạ bớt độ nóng, mất mặt đến tột bậc, không còn có thể xấu hổ hơn, giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết tốt hậu quả. Tống Gia Ninh ngồi chồm hổm xuống, nhanh chóng cuốn lụa trắng vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng, gấp gấp lại nhét vào ống tay áo, tay áo căng phồng lên, may mắn hôm nay mặc chính là áo rộng tay, bằng không thì che giấu cũng khó khăn.
Chẳng qua là, liếc vạt áo màu xanh ngọc của nam nhân, trái tim Tống Gia Ninh vặn thành một đoàn, nàng nên giải thích thế nào đây?
Thọ vương hỏi nàng "Vì sao phải...", vì sao phải quấn ngực?
Tống Gia Ninh sao có thể không biết xấu hổ mà trả lời loại vấn đề này chứ, cả người cứng ngắc mà đứng lên, ngay khi nàng muốn nghĩ biện pháp giảm bớt bối rối của mình, thì phía trước Thọ vương đột nhiên lại mở miệng, nhưng giọng nói trong trẻo lạnh lùng uy nghiêm: "Vì sao trộm vải?"
Tống Gia Ninh:...
Trộm vải? Nàng trộm vải lúc nào... suy nghĩ, Tống Gia Ninh khϊếp sợ nhìn về phía ống tay áo, chẳng lẽ, Thọ vương cho rằng lụa trắng này là nàng trộm được từ chỗ Phùng Tranh? Tống Gia Ninh sững sờ, nhưng nàng bởi vì quá mất mặt mà đầu óc ngưng tụ thành bột nhão rốt cuộc lại có thể xoay chuyển. Quả thật là, lụa trắng từ trong quần áo rớt ra, Thọ vương lại không biết bộ dạng nàng trước khi lụa trắng rơi xuống, đổi thành Phùng Tranh có lẽ có thể đoán ra lụa trắng là dùng để quấn ngực, người Thọ vương trăng thanh gió mát giống như thần tiên trên chín tầng mây, sao có thể hướng tới chuyện kiều diễm như vậy chứ?
Núi lượn đường vòng, trong lòng Tống Gia Ninh vui mừng khôn xiết, bị Thọ vương hiểu lầm trộm cắp, có thể so sánh với bị Thọ vương đoán ra chân tướng dễ chịu hơn nhiều, bằng không thì ở trước mặt một người đàn ông rơi xuống vải quấn ngực, nàng sao còn mặt mũi tiếp tục gặp người?
Nhưng, suy một ra ba, Tống Gia Ninh cũng không muốn không công gánh tội danh trộm cướp, ánh mắt dọc theo vạt áo nam nhân vòng mấy vòng, Tống Gia Ninh kiên trì giải thích nói: "Vương Gia, lụa trắng này chính là xá đệ, vật xá đệ trăm ngày trước sử dụng, gia mẫu uỷ thác ta tặng cho Vương Phi, ta liền mang trên người, chưa tìm được cơ hội lấy ra ngoài, người và đại điện hạ tới, dân nữ đành phải tiếp tục giữ lấy, không ngờ ngoài ý muốn rơi mất, khiến Vương Gia chê cười."
Triệu Hằng hai tay thả lỏng phía sau, nghe nàng trong khoảng thời gian ngắn biên soạn ra một đoạn nói dối như vậy, khóe môi hắn hơi nhếch lên, chậm rãi xoay người lại.
Tống Gia Ninh chột dạ cúi đầu, không dám cùng hắn đối mặt, hai má vẫn đỏ bừng, nhưng bởi vì thành công tìm được lí do che đậy, dáng vẻ nàng lúc này càng giống xấu hổ, không có quẫn bách luống cuống như vừa rồi. Cô nương thiên sinh lệ chất, hai má tươi đẹp như cánh hoa, đôi mắt đen thanh trong như nước, khẽ mím môi đứng ở đằng kia, hoa nhường nguyệt thẹn.
"Vật ấy, dùng làm gì?" Triệu Hằng nói theo ý nàng, hỏi.
Tống Gia Ninh vô cùng xấu hổ, sóng mắt lưu chuyển, ấp úng vừa nghĩ vừa nói: " Là, là lễ rửa tội cho hài tử trước trăm ngày, dùng rửa chân, nghe nói có thể bảo hộ hài tử cả đời vô tai vô bệnh, nhưng vật ấy tuyệt đối không thể chạm đất, cái này của ta đã chạm đất, không thể đưa cho Vương Phi rồi, kính xin Vương Gia giúp ta giữ bí mật, miễn cho Vương Phi suy nghĩ nhiều."
Lời nói dối càng nói càng nhiều, càng nói càng trắng trơn.
Nàng dường như cũng tự đắc cho phần nhanh trí này, mặt không đỏ người không hoảng hốt, bờ môi đỏ tươi giống như cười mà không phải cười, đã yêu kiều lại còn ngốc nghếch.
Triệu Hằng vốn là có chút bất mãn, bất mãn nàng làm ra những hành động kia khiến hắn hiểu lầm, hiểu lầm có một nha đầu béo đơn thuần si ngốc lưu luyến hâm mộ hắn, hơn nữa còn là cô nương duy nhất biểu lộ ra quý mến đối với hắn. Vì tình cảm ấm áp có phần lạ lẫm này, Triệu Hằng cự tuyệt phụ hoàng tứ hôn, ý nghĩ ngay lúc đó của hắn là, nếu như nha đầu béo trưởng thành vẫn đơn thuần thích hắn, hắn không ngại để cho nàng làm Thọ Vương Phi, dù sao không phải nàng, cũng sẽ là những nữ nhân khác. Nếu như nhất định lấy Vương Phi, vì sao không cưới người thật lòng thật dạ với hắn chứ?
Thế nhưng là, ngay khi hắn đã chuẩn bị chọn cơ hội đi tới trước mặt phụ hoàng cầu tứ hôn, nàng đã vô cùng cao hứng đi An quốc tự xem mặt Lỗ Trấn rồi.
Một khắc biết rõ tin tức này, Triệu Hằng không cách nào không tức giận, tức giận sự lừa gạt của nàng.
Nhưng bây giờ, đã gặp nàng bởi vì bại bởi Tam tỷ tỷ của nàng, ngây ngốc mà trách tội thân thể nàng đẫy đà, nhìn nàng dùng biện pháp buộc ngực ngu ngốc ủy khuất bản thân, Triệu Hằng bỗng nhiên ý thức được, nàng thật sự rất ngu, cô nương ngu như vậy, làm sao có chủ tâm lừa gạt hắn, muốn trách, chỉ có thể trách hắn tự mình đa tình.
Tức giận biến mất, nhìn lại dáng vẻ đơn thuần ngây thơ của nàng phía đối diện một chút, Triệu Hằng chỉ cảm thấy thuận mắt.
Sang năm phụ hoàng lại muốn chọn phi, hắn đã cự tuyệt qua một lần, lần này phải tiếp nhận, đã như vậy, sao không chọn một Vương Phi nhìn thuận mắt?
"Đi." Không dây dưa dải lụa trắng kia nữa, Triệu Hằng liếc nhìn nàng một cái, thẳng hướng đi đến đình nghỉ mát cách đó không xa.
Tống Gia Ninh nghi ngờ theo ở phía sau, gió thu mát lạnh sưu sưu từ một bên thổi tới, Tống Gia Ninh nhìn nhìn ngực, không biết nguyên nhân có phải là vừa mới quấn thật chặt hay không, bỗng nhiên thấy thoải mái hơn hẳn, đi cùng với sự thoải mái, còn có một loại cảm giác trống rỗng. Lại nhìn về phía thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đằng trước, Tống Gia Ninh lặng lẽ cắn cắn môi, cầu Bồ Tát phù hộ đừng để Thọ vương nhìn ra khác thường trước sau của vạt áo nàng.
"Ngồi đi." Đi vào đình nghỉ mát, Triệu Hằng chỉ vào ghế đá đối diện hắn nói.
Tống Gia Ninh thấy hắn ngồi xuống rồi, nàng mới đi qua ngồi xuống, trong lòng hoang mang, sao Thọ vương giống như có chuyện muốn nói với nàng vậy?
"Nghe nói, nàng đang nghị hôn?" Triệu Hằng chậm rãi nói.
Tống Gia Ninh khϊếp sợ ngẩng đầu, đã thấy nam nhân mặt hướng ngoài đình, đôi mắt nhìn phù dung đầu cành, bên mặt đạm mạc xa cách.
Tống Gia Ninh một lần nữa rũ mắt, cúi đầu dạ một tiếng, Vệ Quốc Công phủ và Thọ vương phủ ở sát nhau, hắn đương nhiên sẽ nghe được tiếng gió.
"Thích Lỗ Trấn?" Nam nhân lại hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh chậm rãi không còn chút máu, nhẹ giọng phủ nhận: "Không..."
"Nếu như không thích, " Triệu Hằng quay lại, đôi mắt mây mù lượn quanh yên lặng nhìn nàng, "Cần gì đi xem mặt?"
Tống Gia Ninh nắm nắm tay, không phản bác được.
"Vì sao thích?" Triệu Hằng không nặng không nhẹ hỏi.
Dung mạo khí độ hắn giống như tiên, giọng nói cũng mang theo một loại tiên khí phàm phu tục tử không thể trái nghịch, Tống Gia Ninh biết rõ hắn là Hoàng Thượng tương lai, phàm là Thọ vương hỏi nàng cái gì, liền như hiện tại, cho dù nàng không hiểu hắn vì sao phải hỏi, nhưng vẫn thuận theo bản năng, cúi đầu nói: "Phụ thân, phụ thân nói hắn chất phác trung thực, ta, mẹ ta nói, ta khờ, nên gả cho nam nhân hiền lành."
Nhưng thật ra là chính nàng muốn gả cho nam nhân hiền lành, nhưng Tống Gia Ninh có ngốc, cũng hiểu được nên che đậy khuyết điểm.
Triệu Hằng tin lời nàng nói, trong đầu không khỏi hiển hiện một đôi mẹ con, mẫu thân cười nói nữ nhi phải gả cho nam nhân hiền lành, nữ nhi ngây ngốc cũng chỉ muốn gả cho nam nhân hiền lành, nghe nói kế phụ an bài một người cho nàng, liền vô cùng cao hứng đi xem mặt. Nói cách khác, nàng cũng không phải là thích Lỗ Trấn, nhưng... Thật sự ngốc.
"Nhưng hắn, không thích nàng." Triệu Hằng hạ thấp giọng, giọng nói lộ ra dịu dàng, nhưng sự thật trong lời nói lại vô tình chọc thủng thể diện của thiếu nữ da mặt mỏng.
Tống Gia Ninh đỏ mặt, xấu hổ, nhưng lại không có cách nào phủ nhận.
Nàng ủy khuất, trong mắt bắt đầu chậm rãi ngân ngấn nước mắt, vị Thọ vương gia này rốt cuộc muốn làm cái gì chứ, nào có ai cố ý bóc vết sẹo của người ta đâu?
"Nàng, gầy."
Ê ẩm chát chát đang khó chịu, nam nhân lại nói một câu, Tống Gia Ninh ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, ngẩng lên quá nhanh, nước mắt tích đầy trong mắt loạch xoạch rớt xuống, vương ở trên mặt, giống như giọt sương sớm dọc theo cánh hoa trắng nõn chậm rãi lăn xuống. Ánh mắt Triệu Hằng lúc này không khống chế được, liên tục đuổi theo giọt hoa lộ này, nhìn nó lăn đến chiếc cằm nhọn khéo léo đáng yêu của nàng.
Tống Gia Ninh cảm thấy thất thố, vội vàng quay đầu lau.
Triệu Hằng hoàn hồn, trầm mặc một lát, tiếp tục nhìn ngoài đình: "Nghe nói hắn, thích lệnh tỷ?"
Tống Gia Ninh hoàn toàn hồ đồ rồi, Thọ vương cuối cùng muốn nói cái gì?
Nàng lại hoang mang, Triệu Hằng lẩm bẩm nói: "Lấy gùi bỏ ngọc, ngu không ai bằng."
Tống Gia Ninh ngơ ngác há miệng nhỏ, khó có thể tin mà nhìn qua Thọ vương đối diện bỗng nhiên mắng người, lấy gùi bỏ ngọc, là ý tứ nàng hiểu kia sao? Thọ vương nghe nói hôn sự của nàng, cảm thấy nàng là châu báu, Tam tỷ tỷ là hộp chứa châu báu, cho nên Lỗ Trấn vừa ý Tam tỷ tỷ, ngu không ai bằng?
"Biểu muội rất tốt, không cần thiết, tự coi nhẹ mình." Phát hiện nàng kinh ngạc nhìn chăm chú, Triệu Hằng mặt không biểu tình nói một câu cuối cùng, nói xong liền đứng dậy rời đi, đảo mắt thân ảnh liền biến mất sau một gốc cây phù dung. Tống Gia Ninh cứ như vậy ngơ ngác nhìn nam nhân đi xa, thẳng đến khi nhìn không thấy Thọ vương nữa, nàng mới cúi đầu, sau một lát, thẹn thùng mà che hai bên má.
Thì ra Thọ vương gọi nàng đến đình nghỉ mát, là bởi vì hắn nhìn ra nàng gầy, biết rõ nàng cô biểu muội này tại vì hôn sự không thành mà thương tâm, cho nên chậm chạp từ từ hỏi nàng nhiều như vậy, cuối cùng chỉ là muốn an ủi nàng sao?
Lấy gùi bỏ ngọc, Lỗ Trấn chướng mắt nàng, Hoàng Thượng tương lai lại khen nàng là châu báu.
Thế nhưng, không đúng nha, Thọ vương an ủi nàng là vì hai người thông qua Tuyên Đức Đế và Thục phi được cho là biểu ca biểu muội, nhưng Tam tỷ tỷ là cháu gái ruột của Thục phi, về lý quan hệ với Thọ vương phải gần gũi hơn nàng chứ, vì sao Thọ vương khen nàng là châu báu, lại chê Tam tỷ tỷ là hộp gỗ?
Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, nghĩ tới tính tình Tam tỷ tỷ Vân Phương ham chơi hiếu động, nghĩ tới Đoan Tuệ công chúa điêu ngoa ương ngạnh nóng nảy, ba người các nàng đều từng đoán câu đố với Thọ vương, cùng nhau ở Thọ vương phủ hái quả hồng, nhưng Thọ vương, tựa hồ đối với nàng tốt hơn một chút. Có lẽ, Thọ vương thích biểu muội nhu thuận trung thực?
Đáy lòng Tống Gia Ninh từng chút từng chút cảm thấy ấm áp. Nàng không có thon thả như Tam tỷ tỷ, nên không có khả năng hấp dẫn Lỗ Trấn khiến hắn yêu thích, nhưng nàng đủ trung thực hiểu chuyện, nếu như đều là biểu muội, Thọ vương thiên vị vì nàng thành thật an phận nhất, thì điều đó nói lên nàng cũng có sở trường của riêng mình, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, nàng gặp được một nam nhân thích cô nương trung thực, một tướng công không chê nàng béo.
Tống Gia Ninh lại nghĩ tới Quách Kiêu, Lương Thiệu. Bọn họ cũng không phải là không hài lòng con người của nàng, chỉ là xem thường thân phận của nàng, hiện tại nàng là Tứ cô nương Quách gia, cho dù không phải con vợ lớn, nhưng cũng mạnh hơn bình dân bách tính phụ mẫu đều mất kiếp trước, sao có thể bởi vì Lỗ Trấn không thích nàng, thì nhất định tất cả nam nhân đều không thích cô nương béo?
Nghĩ thông suốt rồi, Tống Gia Ninh liền lấy lụa trắng khó chịu giấu trong tay áo ra, thở phào nhẹ nhõm, cái đồ khó chịu này, đã không thoải mái còn dễ dàng khiến nàng lâm vào hoàn cảnh mất mặt, từ nay về sau, nàng đều không cần dùng!
Nhưng, vì không để cho Phùng Tranh hoài nghi, nên Tống Gia Ninh vẫn là đỏ mặt dẫn Song nhi đi tịnh phòng gần đây, tạm thời quấn lại. Ứng phó Phùng Tranh xong, trên đường hồi phủ, Tống Gia Ninh mới che màn, gọi Song nhi giúp nàng gỡ lụa trắng xuống. Vừa khôi phục tự do, trước xe bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Tống Gia Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, lại nghe xa phu cung kính nói: "Thế tử..."
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Hằng: Nàng rất tốt.
Gia Ninh: Tốt chỗ nào? Chàng toàn dỗ dành ta.
Triệu Hằng: Chỗ nào cũng tốt.
Gia Ninh: Sao ta lại không phát hiện.
Triệu Hằng: Đi theo ta vào nhà.
Một lát sau, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bụp bụp bụp, Song nhi sốt ruột chạy vào, chỉ thấy cô nương nhà mình bị Thọ vương ấn trên giường, trên người như đậu hũ trắng đóng đầy dấu mực màu đỏ.