Sắc Nước Hương Trời

Chương 63

Bàn tay mập của Mậu Ca Nhi dính đầy thuốc màu, xanh xanh đỏ đỏ, Thanh Thủy rửa mãi không sạch, Thu Nguyệt mang tới một bầu rượu, Lâm thị vừa tự tay lau cho con, vừa dạy dỗ: "Nhìn tay bẩn của con kia, lần sau lại chơi bậy nữa, nương cũng không giúp con rửa sạch, cho con biến thành bàn tay đen, trưởng thành không có cô nương thích con."

Mậu Ca Nhi mặc trung y ngồi ở trên giường, nhếch miệng cười với tỷ tỷ, chẳng những không biết sai, dường như còn rất đắc ý.

Tống Gia Ninh tức giận đến nhéo nhéo cái mũi nhỏ của đệ đệ.

Tẩy hai lần nước, bàn tay nhỏ bé của Mậu Ca Nhi đã hơi ửng đỏ, mà thuốc màu phía trên vẫn không rửa được sạch sẽ, tiểu nha hoàn bưng chậu đồng đi đổi nước, Lâm thị tạm thời lau khô tay cho con, đang cẩn thận hỏi thăm tình huống nữ nhi ở Thọ vương phủ, thì bên ngoài một tiểu nha hoàn hấp tấp chạy tới, vui mừng nói: "Phu nhân, Thế tử gia đã trở về!"

Trái tim Lâm thị thắt lại, trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh khôi ngô cường tráng, Thế tử gia đã trở về, vậy Quách Bá Ngôn...

Tống Gia Ninh tim đập loạn chỉ trong chốc lát. Không thể phủ nhận, mặc dù đã thành huynh muội, nhưng nàng đối với Quách Kiêu vẫn tồn một chút phòng bị trên người, luôn lo lắng Quách Kiêu lần nữa vừa ý nàng, cho dù từ lễ giáo mà nói thì Quách Kiêu tuyệt không nên động tâm với nàng. Một năm này Quách Kiêu rời kinh, Tống Gia Ninh trôi qua vô cùng an tâm, buổi tối ngủ cũng ngon hơn lúc Quách Kiêu còn ở kinh.

Hôm nay Quách Kiêu trở về, Tống Gia Ninh không có bất kỳ cảm giác vui mừng nào, nhưng đây là Quách gia, là Vệ Quốc Công phủ của phụ tử Quách Kiêu, Tống Gia Ninh chỉ là không thích, cũng không có bất kỳ bất mãn chống đối nào, Thế tử gia hồi phủ, là chuyện đương nhiên theo lẽ thường.

"An An đi trò chuyện với đại ca con trước, nương đổi quần áo cho Mậu Ca Nhi." Lâm thị tâm hoảng ý loạn nói, đầu tiên là đuổi nữ nhi đi trước, còn nàng cần phải hỏi thêm nha hoàn là Quách Bá Ngôn đã trở về chưa, nếu như đã trở về, nàng cũng phải thay quần áo.

Tống Gia Ninh gật gật đầu, sờ sờ đầu đệ đệ, dẫn Song nhi đi Tiền viện Lâm Vân Đường.

Phòng bên này, Quách Kiêu ngồi trên ghế phía bên trái, đang hỏi muội muội mợ hôm nay đến đây là có ý đồ gì. Vừa mới vô tình gặp được ở cổng chính, nên hai mẹ con Đàm cữu mẫu muốn quay trở lại bồi hắn, nhưng Quách Kiêu hiện tại lại muốn đoàn tụ với thân nhân Quốc Công Phủ, nên đã tìm đại một lý do bảo Đàm cữu mẫu đi về trước, ngày khác hắn lại mang theo lễ đến nhà thăm.

"Không có gì, chính là đến gặp muội thôi." Đình Phương hơi xấu hổ đỏ mặt nói, cũng không muốn nói cho huynh trưởng biết thực ra mợ tới là để hỏi thăm đồ cưới của nàng chuẩn bị đến đâu.

Quách Kiêu nhìn muội muội, mơ hồ đoán ra, lúc này từ bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân rất nhỏ, cổ họng hắn chuyển động, nâng chung trà lên, khẽ cúi đầu uống, nhưng đôi mắt đen lại âm thầm nâng lên, không tự chủ được mà nhìn chăm chú hướng cửa ra vào. Ánh sáng tối sầm lại, một cô nương mặc váy trắng một mình bước vào, phía dưới váy là đôi giầy thêu màu trắng nhạt, tinh xảo khéo léo. Ánh mắt Quách Kiêu chậm rãi dời lên, đã thấy nàng mặc áo ngắn thêu hoa sen đỏ, sau đó...

"Khục..."

Nam nhân đang ung dung thưởng trà, bỗng nhiên sặc nước, lập tức buông bát trà, một tay nắm lại để bên môi, nhắm mắt cố gắng bình phục. Vì liên tục ho khan, nên khuôn mặt tuấn tú của Thế tử gia mười chín tuổi nghẹn đến mức phiếm hồng. Thấy vậy Tống Gia Ninh cũng biết giờ là lúc không tiện để chào hỏi hắn, sợ sẽ ảnh hưởng tới hắn, nên nàng đi đến bên cạnh Đình Phương tỷ tỷ đợi một lát, lặng yên quan sát nam nhân đã xa cách một năm.

Một năm nay, nàng trưởng thành, dáng vẻ càng lúc càng giống với hình dáng lúc lần đầu tiên gặp gỡ với Thế tử gia ở huyện nha Lương Thiệu kia, còn Quách Kiêu cũng thay đổi nhiều. Chinh chiến một năm, khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn rám đen đi nhiều, gầy hơn, khuôn mặt góc cạnh đường nét rõ ràng lộ ra lạnh lùng uy nghiêm. Nhìn Quách Kiêu như vậy, giống như thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người, giống như Thọ vương gia bên cạnh, cũng đã trưởng thành thành một đại nam nhân, chỉ có điều Thọ vương không màng danh lợi càng ngày càng Tiên Phong Đạo Cốt, còn Quách Kiêu thì lăng lệ ác liệt càng khiến người không dám làm trái ý.

Ngay khi Tống Gia Ninh chuẩn bị thu hồi ánh mắt, Quách Kiêu rốt cuộc cũng áp chế được ho khan, khuôn mặt khôi phục bình thường, buông tay, giương mắt nhìn nàng, đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm. Tống Gia Ninh cố nén khủng hoảng khắc ghi ở trong lòng, thoải mái cười cười với hắn, khách sáo nói: "Đại ca đã trở về, trên đường rất vất vả đúng không?"

Nàng đứng ngược sáng, thế nhưng đôi má trắng như tuyết, giống như hoa đào đầu mùa xuân hắn thấy trên đường, vô cùng xinh đẹp, mắt hạnh long lanh như sóng nước trong veo, làm hắn trong phút chốc không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Ngay cả cho dù là có nhìn thấu thì Quách Kiêu cũng không còn tâm tư suy nghĩ, hắn thật sự khϊếp sợ khi chứng kiến mỹ mạo của kế muội và vẫn còn chưa kịp thu hồi trái tim của mình.

Rời nhà một năm, ban ngày chém gϊếŧ, đêm khuya yên tĩnh, Quách Kiêu sẽ nhớ tổ mẫu, sẽ nhớ muội muội, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới ấu đệ trong nhà, nhưng những thân nhân hắn nhớ này, chỉ có kế muội là đi vào giấc mộng của hắn. Trong mộng nàng một chút cũng không sợ hắn, giống như đối đãi với hai đường đệ nàng sẽ cười với hắn, ngọt ngào gọi hắn ca ca, nàng cười đẹp như thế, khiến lòng của hắn đều muốn thay đổi, không nỡ tỉnh dậy.

Ngoài mộng kế muội sợ hắn xa cách hắn, ánh mắt nàng luôn sợ hãi nhưng lại cố ra vẻ không sợ, nàng càng như vậy hắn càng nghĩ muốn khiến nàng gần hơn một chút. Hắn vô cùng yêu thích dáng vẻ nàng phẫn nộ nhưng lại không dám thể hiện phẫn nộ mỗi khi bị hắn buông lời châm chọc. Trong mộng nàng cười với hắn, Quách Kiêu liền không khi dễ nàng nữa, có bao nhiêu điều tốt đều cho nàng, nhìn nàng vui vẻ ăn, hắn cảm thấy càng thỏa mãn hơn so với việc chính mình no bụng.

Vì sao cùng là muội muội, nhưng lại chỉ có kế muội mới khiến hắn nằm mộng như vậy?

Quách Kiêu không hiểu, hắn cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa, chỉ biết là vừa rồi trên đường vào thành, hắn ra roi thúc ngựa, người muốn thấy nhất, là vị kế muội này, cho nên khi hắn hiểu lầm cô nương phía sau bức tường phù điêu là kế muội, nhưng đi tới lại ngoài ý muốn là biểu muội, Quách Kiêu mới có thể thất vọng, có chút giận chó đánh mèo liên lụy biểu muội đã khiến hắn thấy thất vọng.

Nhưng Quách Kiêu như thế nào cũng không ngờ tới, mới ngắn ngủn một năm không thấy, kế muội vậy mà lập tức từ nha đầu béo biến thành...

Ánh mắt mịt mờ mà đảo qua ngực của tiểu cô nương, Quách Kiêu bỗng nhiên không biết nên đối mặt với cô muội muội này như thế nào.

Hắn cúi đầu ừ một tiếng, vẻ mặt so với vừa nãy càng lạnh hơn.

Đổi thành đôi song sinh cửu biệt trùng phùng dùng loại thái độ này đối với nàng, Tống Gia Ninh tám phần sẽ tức giận, nhưng Quách Kiêu càng làm mặt lạnh với nàng, thì Tống Gia Ninh càng vui mừng. Nàng ngồi vào bên cạnh Đình Phương, giải thích sơ qua về nguyên nhân mẫu thân sẽ tới sau. Quách Kiêu gật gật đầu, tiếp tục hỏi Đình Phương tình hình trong nhà gần đây.

Đang trò chuyện, Lâm thị ôm Mậu Ca Nhi tới, bởi vì biết rõ Quách Bá Ngôn không có cùng trở về, Lâm thị vẫn mặc quần áo cũ. Ngay từ lúc nghe thấy tiếng bước chân Quách Kiêu đã đứng lên, cung kính hành lễ với Lâm thị: "Mẫu thân gần đây tốt chứ? Phụ thân lĩnh quân đi sau, khả năng còn phải đợi nửa tháng nữa."

Lâm thị cười cười, không có bộc lộ thất vọng, giật nhẹ tay bẩn của nhi tử còn chưa có rửa sạch sẽ nói: "Đây là ca ca, Mậu Ca Nhi gọi ca ca."

Lúc phụ tử Quách Kiêu rời kinh Mậu Ca Nhi mới năm tháng, qua một năm, thằng bé sớm đã quên hết sạch cha ruột anh ruột rồi. Nhìn chằm chằm vào Quách Kiêu một lát, thấy người này không cười với nó cũng không có đưa tay muốn ôm nó, Mậu Ca Nhi có chút sợ, mắt to đảo một vòng, đưa tay hướng Tống Gia Ninh ngồi ở bên cạnh, giọng nói trong trẻo nói: "Ôm!"

Lâm thị đè tay của con trai xuống, nhất định muốn nó gọi Quách Kiêu ca ca.

Mậu Ca Nhi bất đắc dĩ hô một tiếng, tiếp tục tìm tỷ tỷ.

Tống Gia Ninh bất đắc dĩ nhận lấy đệ đệ, Mậu Ca Nhi không cho Quách Kiêu ôm, nhưng mắt to còn tò mò nhìn chằm chằm vào Quách Kiêu, một tay thành công ôm lấy cổ tỷ tỷ, tay kia thả trên vai phải của tỷ tỷ, không có với đến, bàn tay mập xoa dưới bờ vai, vô ý chụp lên trước ngực Tống Gia Ninh. Nếu như đường nét cơ thể của Tống Gia Ninh không tốt, tay Mậu Ca Nhi khẳng định sẽ tiếp tục trượt xuống, nhưng Tống Gia Ninh... Vì vậy, bàn tay nhỏ bé đυ.ng vào nơi đó, theo bản năng Mậu Ca Nhi cong ngón tay béo lên, che lấp.

Đó là nơi xấu hổ nếu bị người đυ.ng chạm, nên tay đệ đệ vừa mới phủ lên, Tống Gia Ninh liền lập tức lấy bàn tay mập này ra, thời gian quá ngắn, nên Tống Gia Ninh nghĩ rằng sẽ không có người nhìn thấy, vô cùng thản nhiên ôm đệ đệ đi về chỗ ngồi, để đệ đệ ngồi trên chân nàng. Lâm thị vừa hỏi thăm Quách Kiêu tình hình biên cương vừa đi đến hướng chủ vị, chỉ có Quách Kiêu, con mắt màu đen nhìn chằm chằm vào mặt đất, trong đầu tất cả đều là tay của Mậu Ca Nhi, là vạt áo Mậu Ca Nhi che lấp kia.

Trong cơ thể bỗng nhiên vọt lên một ngọn lửa, thiêu đốt khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.

Quách Kiêu trở lại chỗ ngồi, đem bát trà vừa mới uống còn thừa một nửa uống hết, trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân, đó là kế muội, hắn sao có thể nào nghĩ ngợi lung tung?

Kế tiếp, Quách Kiêu cũng không có nhìn Tống Gia Ninh ở phía bên kia, mà cùng Lâm thị hàn huyên khoảng một khắc đồng hồ, sau đó lấy lý do thân thể mỏi mệt, Quách Kiêu đi về Di Hòa Hiên trước. Hai đại nha hoàn của hắn sớm đã chuẩn bị xong thùng nước nóng, Quách Kiêu phong trần mệt mỏi, cởi ngoại bào trực tiếp bước vào phòng tắm, hai nha hoàn thuần thục thay quần áo cho hắn.

Quách Kiêu trước kia mất mẹ, nha hoàn Di Hòa Hiên đều là Thái phu nhân tự tay an bài, quy củ an phận, nhiều năm như vậy thay đổi mấy lần nha hoàn, chỉ có duy nhất một người là vì tâm thuật bất chánh bị bán đi, còn những người khác đều là do đã đến tuổi thả đi ra ngoài hoặc là gả người. Bọn nha hoàn trung thực, Quách Kiêu cũng chưa bao giờ tương tư qua, nhưng hôm nay...

Quách Kiêu tầm mắt khẽ nhúc nhích, nhìn nha hoàn đang cởϊ áσ cho hắn, tư sắc trung đẳng, ánh mắt hắn dời xuống, chỉ thấy nha hoàn này gầy khô quắt, rõ ràng mười sáu mười bảy tuổi rồi, còn không bằng một nha đầu mười ba tuổi.

"Đi ra ngoài." Quách Kiêu không khỏi bực bội, lạnh giọng đuổi người.

Hai nha hoàn không rõ ràng cho lắm, nhìn nhau, cúi đầu cáo lui.

Quách Kiêu giật quần áo bước vào thùng tắm, nước ấm, hắn càng ngâm càng nóng, ma xui quỷ khiến nhớ lại đường đệ Quách Thứ tặng quyển sách kia. Hình ảnh một đôi nam nữ ôm nhau tràn vào trong đầu, Quách Kiêu hô hấp dần dần thô nặng hơn, nhắm mắt lại nương đến vách thùng. Sau một lát, mặt nước bình tĩnh bỗng nhiên nổi lên sóng gợn, như sóng cả vỗ bờ.

Buổi chiều Thái phu nhân, Tam phu nhân lễ Phật trở về, biết được Thế tử đã hồi phủ, Thái phu nhân cực kỳ vui mừng, trực tiếp đi đến Di Hòa Hiên, nhìn thấy tôn tử thì hỏi han ân cần một phen, lại dặn dò phòng bếp buổi tối làm tiệc, người của ba phòng cùng dùng cơm tẩy trần cho Quách Kiêu. Quốc Công phủ im hơi lặng tiếng một năm nay bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, Thọ vương phủ ở bên cạnh, Phúc công công từ thư phòng đi ra, phái tên tiểu thái giám đi hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu thái giám tìm thủ vệ Vương Phủ hỏi han liền biết được, vội trở về bẩm báo nói: "Thế tử Quốc Công Phủ hồi kinh rồi."

Phúc công công không có coi là quan trọng, nhưng vẫn đi vào thư phòng, thấp giọng báo cho chủ tử.

Triệu Hằng làm như không nghe thấy, tiếp tục xem sách trong tay. Phúc công công rướn cổ ngó ngó trang sách, càng không đoán ra được tâm tư của chủ tử, học làm con diều thì như thế nào, dùng tính tình của chủ tử, làm xong cũng sẽ không đưa ra ngoài, tám chín phần mười mới vẽ xong mặt con diều, liền lại phá hỏng, trừ hắn ra, không ai có thể thưởng thức được một tay họa thật bản lĩnh của chủ tử.

Chạng vạng tối cả ba phòng Quốc Công Phủ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vui vẻ, ở bên trong Thọ vương phủ, Triệu Hằng ngồi một mình một bàn, tập mãi mới thành thói quen.

Nhưng đêm nay, Thọ vương gia quạnh quẽ cô tịch và Quách thế tử hưởng thụ thân nhân quan tâm, nằm mộng cơ bản đều giống nhau, đều mộng thấy một nha đầu béo mặc bối tử thêu hoa sen đỏ, mắt hạnh sáng trong, môi đỏ, eo mảnh mai, vạt áo phình, thanh tú động lòng người mà đứng ngay trước mắt, ôm lấy mình.