Sắc Nước Hương Trời

Chương 62

Tống Gia Ninh ban đầu thật sự lo lắng, nhưng về sau thấy Triệu Hằng dường như thật sự thích chơi với đệ đệ nàng như vậy, thì nàng hoàn toàn yên tĩnh lại, chậm rãi thối lui đến trước giá vẽ của Triệu Hằng. Chỗ đó trải một tờ giấy họa lại hình dáng bông hoa đào, cánh hoa trắng như tuyết, nhị hoa màu vàng, nụ hoa hồng nhạt chưa nở, một nhánh nở hoa, có bươm bướm nhẹ nhàng bay tới đóa hoa anh đào thanh nhã, bươm bướm giống như có hơi béo, Tống Gia Ninh sẽ không phẩm bức họa, chính là cảm thấy, con bướm này thật đáng yêu.

"Thấy thế nào?"

Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói du dương của nam nhân, đột nhiên bị hỏi khiến Tống Gia Ninh giật bắn mình, nghiêng đầu nhìn thì đã thấy người đã tới gần ngay trước mắt, nàng theo bản năng tránh sang hướng bên cạnh, không ngờ bắp chân đυ.ng vào ghế gỗ tử đàn Triệu Hằng ngồi trước đó, chân không cử động được, cả người liền ngã lệch sang một bên. Tống Gia Ninh luống cuống tay chân suy nghĩ nên vịn vào cái gì, thì bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị xiết chặt, trời đất quay cuồng, sau một khắc, một cánh tay vòng qua eo kéo nàng vào rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.

Đầu tiên là ngực, sau đó là cái trán áp sát, Tống Gia Ninh chưa kịp tỉnh tảo, nhìn trường bào màu trắng trước mặt, quên luôn cả phản ứng.

Nam nhân dáng người mảnh khảnh, nhìn từ xa thấy người cao gầy, nhưng đập vô rồi, mới phát hiện l*иg ngực hắn rộng lớn, cứng rắn, trên người có hương mai nhàn nhạt, lành lạnh như mây mù, thoang thoảng như có như không. Cánh tay của hắn không quá chặt không quá lỏng mà ôm lấy eo nàng, nàng vô thức khẽ nhón mũi chân, vạt áo bị đè lên, đây là lần đầu tiên trong đời nàng có loại cảm giác bị đè ép đến hoảng loạn.

Sự biến đổi của cơ thể khiến Tống Gia Ninh hoàn hồn, ý thức được nàng lại được Hoàng Thượng tương lai ôm, Tống Gia Ninh đầu óc liền trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ rốt cuộc trong lòng cảm thấy như thế nào, cũng không thể hình dung nổi, thật giống như khi nàng đi qua cầu thiếu chút nữa rơi xuống nước, thì bỗng nhiên từ trong nước bay ra một con hà bá, tốt bụng giúp nàng một chút, thật là được sủng ái mà lo sợ mà!

Kinh sợ qua đi, Tống Gia Ninh nhẹ nhàng giãy giụa.

Cánh tay bên hông buông lỏng ra, Tống Gia Ninh mặt đỏ như ráng chiều, nàng lùi lại, cúi đầu nói: "Khiến Vương Gia chê cười."

Triệu Hằng rũ mắt nhìn nàng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, trên tay, ngực còn lưu lại sự mềm mại của nàng. Mặt nàng hơi mập, nhưng eo hết sức nhỏ nhắn mềm mại, eo nàng mỏng manh như cỏ lau, nhưng phía trên đầy đặn, ôm vào rất thoải mái, vì quá thoải mái, mới khiến cho hắn không muốn buông nàng ra ngay, mà lại ôm thêm trong chốc lát.

Lần tiếp xúc này của hai người, Thu Nguyệt và nhũ mẫu đứng ngoài rừng anh đào không thể nhìn thấy, còn Phúc công công thì vừa mới được Triệu Hằng dùng ánh mắt triệu vào, rón rén khom lưng đỡ Mậu Ca Nhi ra ngoài chơi, hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả bộ cái gì cũng không biết, cũng không nghe thấy. Cho nên khi Tống Gia Ninh khẩn trương nhìn khắp bốn phía, phát hiện không một ai có thể thấy nàng bị Hoàng Thượng tương lai ôm, thì trái tim thình thịch đập loạn của nàng cuối cùng cũng đập chậm lại.

Nhưng Tống Gia Ninh vẫn sợ, nàng mang đệ đệ tới đây là chịu phạt, nàng biết rõ Vương Gia không hề tức giận, mẫu thân khẳng định đang lo lắng chờ đợi, đã ở lâu như vậy, nàng muốn quay trở về.

"Tranh này, thấy thế nào?"

Ngay khi Tống Gia Ninh cân nhắc nên chào từ biệt như thế nào, thì Triệu Hằng chắp tay đứng ở bên cạnh giá vẽ, hỏi lại một lần nữa.

Tống Gia Ninh lúc này mới nhớ lại nguyên nhân nàng thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nàng ngắm bức họa anh đào, rồi liên tục gật đầu: "Đẹp, Vương Gia vẽ thật đẹp."

Triệu Hằng môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.

Tống Gia Ninh thấy hắn không nói, hiểu lầm mình khen quá qua loa không đủ thành khẩn, liền nhìn chằm chằm vào bức họa anh đào, vắt hết óc suy nghĩ khen: "Bức họa này của Vương Gia, đưa bút uyển chuyển, nét vẽ nhẹ nhàng, thanh nhã rực rỡ... Nhất là con bươm bướm này, ngây thơ khả ái, khờ khạo đáng yêu, ngây ngô hồn nhiên, trông rất sống động, ta thiếu chút nữa cho rằng là thật..."

Đang khoa trương, thì đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Tống Gia Ninh giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy nam nhân khẽ mím môi mỏng, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không nhìn thấy bất kì nụ cười nào, chỉ có đôi mắt khiến người nhìn không thấu kia, lưu lại vài phần nhu hòa. Tống Gia Ninh vụиɠ ŧяộʍ nở nụ cười, thì ra Thọ vương là một người nhìn như thanh cao thật ra rất thích được người khen ngợi.

Vì đã dỗ được người vui vẻ, nên Tống Gia Ninh ngó ngó rừng anh đào, nhỏ giọng xin chỉ thị: "Vương Gia, gia mẫu vẫn còn chờ chúng ta, chúng ta có thể cáo lui không?"

Nhu hòa trong mắt Triệu Hằng lập tức tiêu tán, mặt không biểu tình ngồi vào trước giá vẽ, cầm lấy bút vẽ, ừ một tiếng.

Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, quỳ gối hành lễ, quay đầu lại đi tìm đệ đệ, chỉ thấy hai bàn tay mập của Mậu Ca Nhi dính đầy thuốc màu, quần áo cũng bị dơ. Tống Gia Ninh đau đầu, đoạt lấy bút vẽ ném qua một bên, vịn vai đệ đệ nói: "Có còn muốn con diều hình diều hâu hay không hả?"

Mậu Ca Nhi còn chưa chơi chán thuốc màu, nhưng vừa nghe con diều xong, thằng bé lập tức nhìn chung quanh. . Truyện Bách Hợp

Tống Gia Ninh nhỏ giọng hỏi thăm Phúc công công: "Công công, con diều kia..."

Phúc công công quét mắt nhìn chủ tử, cười nói: "Tứ cô nương đi theo ta."

Tống Gia Ninh liền ôm lấy đệ đệ, lần nữa hành lễ với Triệu Hằng, đi theo Phúc công công ra khỏi đình. Dây con diều bị vướng lên nhánh cây, không dễ lấy, Tống Gia Ninh bảo nhũ mẫu cắt đứt dây diều, chỉ mang theo con diều hình diều hâu đen rời đi. Phúc công công đưa thẳng người đến Tiền viện, dõi mắt nhìn cho đến khi tỷ đệ Tống Gia Ninh ra khỏi Vương Phủ, thì hắn vội vàng chạy về, đi vào Đắc Thú Đình nhưng không tìm được Vương Gia, chỉ nhìn thấy đống thuốc màu bừa bộn trên bàn đá, cùng với giá vẽ, một bức họa anh đào dùng mực tàu đánh dấu chéo.

Phúc công công thở dài, chủ tử hủy bức vẽ theo thói quen, khi nào mới có thể sửa đổi một chút đây?

~

Bên cạnh, Vệ Quốc Công phủ.

Nữ nhi lưu lại Vương Phủ thời gian có chút lâu, Lâm thị mơ hồ bất an. Đàm cữu mẫu ngồi ở phía bên phải chủ vị, nhìn nữ nhi cúi đầu không nói, Đàm cữu mẫu vừa may mắn nữ nhi trở về sớm, không cần thừa nhận lửa giận của Thọ vương, vừa chờ mong Thọ vương phạt nặng, tốt nhất làm Mậu Ca Nhi sợ hãi.

Tất cả đều đang đăm chiêu, thì Tống Gia Ninh quay trở về, quần áo chỉnh tề mặt mỉm cười, bên cạnh nhũ mẫu ôm Mậu Ca Nhi, con diều hình diều hâu đen kịt che mất đầu Mậu Ca Nhi, chỉ lộ ra một đôi bàn tay mập màu đỏ nắm chặt trên con diều, màu đỏ chướng mắt, có điểm giống máu. Lâm thị sắc mặt đột biến, đứng dậy chạy tới, cách rất gần, mới nhìn ra trên tay nhi tử chính là thuốc màu.

Tống Gia Ninh cười giải thích một phen: "Phúc công công nói, con diều làm kinh động đến Vương Gia, Vương Gia vốn là muốn phạt chúng ta, may mắn Mậu Ca Nhi lọt vào mắt Vương Gia, Vương Gia chẳng những không có phạt, còn ôm Mậu Ca Nhi chơi trong chốc lát." Đây là trên đường xuất phủ, Phúc công công chính miệng nói với nàng, cũng coi như xóa đi nghi hoặc nhàn nhạt dưới đáy lòng Tống Gia Ninh.

Nhìn cả người nhi tử béo dính đầy thuốc màu, Lâm thị dở khóc dở cười.

Đàm cữu mẫu tiếc nuối mà siết chặt khăn, Thọ vương gia nóng nảy lại có thể tốt tính như vậy, nếu nữ nhi...

Đều do nữ nhi không có tiền đồ, bị một tên công công nói dăm ba câu đã bị dọa sợ đến bể mật.

Đàm cữu mẫu không vui liếc nhìn nữ nhi.

Đàm Hương Ngọc mặt xanh xanh trắng trắng biến đổi thất thường, so với mẫu thân càng hối hận sự nhát gan của bản thân.

Thu Nguyệt quét mắt nhìn hai mẹ con các nàng, nhẫn nhịn cơn tức nửa ngày, lúc này mới cố ý ra vẻ vui mừng nói ra: "Phu nhân, lần này thực thua thiệt tiểu công tử, bằng không thì Vương Gia không biết sẽ trừng phạt Tứ cô nương như thế nào. Ngài không biết đâu, lúc chúng ta vừa mới vào phủ, sắc mặt Phúc công công khó coi cực kỳ, sợ tới mức biểu cô nương đẩy tất cả sai lần lên trên đầu Tứ cô nương, vứt bỏ Tứ cô nương một mình rời đi. Biểu cô nương đều sợ thành như vậy, Tứ cô nương chúng ta mới bây lớn, lúc ấy thiếu chút nữa khóc lên..."

Lâm thị nhíu mày, khi Đàm Hương Ngọc trở về, cũng không nói nhiều như vậy, hời hợt một câu "Vương Gia chỉ gặp người chơi diều" là xong rồi.

Cử chỉ bất nghĩa bị người ở trước mặt vạch trần, khuôn mặt mỹ lệ của Đàm Hương Ngọc nhất thời biến thành màu gan heo.

Đàm cữu mẫu cười cứng ngắc nói sang chuyện khác: "Không có việc gì là tốt không có việc gì là tốt, phu nhân mau rửa mặt cho Mậu Ca Nhi, chúng ta xin cáo từ trước."

Lâm thị gật đầu, nhìn Đàm Hương Ngọc, giờ này sau khi biết chuyện bà mới chú ý tới trang dung trang phục tỉ mỉ của Đàm Hương Ngọc.

Biểu muội ruột làm việc không đủ phúc hậu, muội muội lại bị ủy khuất, Đình Phương vô cùng lúng túng, bởi vì mợ đi rất gấp, nên nàng đành phải đi tiễn khách trước. Đàm cữu mẫu từ cửa chính Quốc Công Phủ đi ra, ngay khi Đàm Hương Ngọc kéo tay Đình Phương muốn giải thích sự bất đắc dĩ của nàng ta, tường viện bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, cuối cùng im bặt dừng lại ở trước cửa Vương phủ.

"Thế tử gia đã trở về!"

Thị vệ canh cửa kinh hỉ nói.

Ba người ở bên kia bức tường phù điêu vừa nghe thấy, Đình Phương khẽ tránh tay Đàm Hương Ngọc, không đợi được mà xông ra ngoài, vượt qua bức tường phù điêu, thấy huynh trưởng đang bước nhanh vào trong, ca ca ruột xa cách đã một năm. Đình Phương vui đến phát khóc, giống như chim non bổ nhào vào trong ngực Quách Kiêu: "Ca ca, huynh cuối cùng cũng đã trở về, ta rất nhớ huynh a..."

Quách Kiêu cười, vỗ vỗ bả vai muội muội, ánh mắt thoáng nhìn qua hai người đứng ở bức tường phù điêu, rồi lúc hắn vừa xoay người lại, tim Quách Kiêu bỗng dưng đập nhanh hơn.

Hắn nâng muội muội dậy, giống như tùy ý nhìn lại bên kia.

"Biểu ca." Đàm Hương Ngọc đỏ mặt kêu.

Quách Kiêu nặn ra một nụ cười, đáy mắt lạnh như nước.