Trương Tử Tinh không đợi Thân Công Báo hành lễ, vội vàng rời đi xuống trước mặt, cao hứng nói :
" Quốc sư cuối cùng đã tới rồi, từ lần bái biệt trước không còn nhìn thấy người, quả nhân thật sự nhớ mong vô cùng"
Thân Công Báo thấy thái độ thân thiết của thiên tử , trong lòng không khỏi thấy cảm động , nhưng bản thân hắn phụng mệnh Nguyên Thủy Thiên tôn mà đến, cũng không dám trì hoãn, nói khách khí vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề :
"Xin hỏi bệ hạ, vị hữu quốc sư Tiêu Dao Tử hiện đang ở đâu ?"
Trương Tử Tinh cảm thấy kỳ quái, cẩn thận nói :" Hữu quốc sư từ lúc quả nhân lập Tô hậu xong đã xuất ngoại ra ngoài dạo chơi, cũng không biết đến lúc nào mới về"
Thân Công Báo lộ vẻ tiếc nuối, Trương Tử Tinh lại thử dò xét tiếp :
"Quốc sư tìm Tiêu Dao Tử có việc gì quan trọng?"
Thân Công Báo tự nhiên không thể nói thật, đưa đẩy vài câu coi như là chuyện nhỏ, Trương Tử Tinh cũng không tiện hỏi nhiều liền nói :
"Quốc sư nếu tìm Tiêu Dao Tử có việc, đợi hắn trở về Triều Ca, ta sẽ đốt tín thơ cho quốc sư, nhưng trước mắt quả nhân có một việc khó, thỉnh quốc sư trợ giúp."
Thân Công Báo cảm ơn tri ngộ của thiên tử, trong lòng bấy lâu nay chỉ đợi cơ hội để tỏ lòng thành, vội vàng hỏi xem có truyện gì. Trương Tử Tinh liền nói bản thân mình đang cần tiên thạch để tu luyện, Thân Công Báo cũng không hỏi kĩ tình hình tu luyện cụ thể của thiên tử như thế nào đã vỗ ngực tỏ ý quyết làm bằng được. Trương Tử Tinh mừng rỡ lập tức đưa ra danh sách các loại tiên thạch Pháp Giới cần để thí nghiệm.
Thân Công Báo xem qua một lượt không khỏi nhíu mày, trong danh sách có nhiều thứ không phải ngay lập tức là tìm được . Tuy nhiên hắn cậy mình có nhiều quen biết, tự nghĩ có thể hoàn thành được nhiệm vụ này. Trương Tử không ngờ mới vừa rồi còn đang đau đầu vì ván đề tìm tài liệu bây giờ đã giải quyết xong việc này, tâm tình tự nhiên tốt lên, hạ lệnh bầy yến ở Long Đức điện khoản đãi Thân Công Báo.
Thân Công Báo nào còn lòng dạ mà ăn uống liền tạ ơn thiên tử vội vàng rời đi, trước khi đi không quên thỉnh thiên tử khi nào Tiêu Dao Tử trở về lập tức thông báo cho hắn biết. Nguồn truyện: TruyenHD
Trương Tử Tinh trong lòng biết Thân Công Báo tìm Tiêu Dao Tử nhất định có việc gấp, nhưng trong mắt hắn bây giờ việc hoàn thành thí nghiệm mới là quan trọng, thôi thì cứ để Thân Công Báo tìm đủ tiên thạch về rồi nói sau cũng không sao. Còn về thân phận của Tiêu Dao Tử bây giờ cũng còn việc khác để làm.
Trong Phương Hoàng Sơn, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, mây mù bao phủ, trên thì có mây trắng như tuyết bao quanh, dưới thì có mặt hồ trong như gương, trong núi tùng bách mọc dày đặc, đi vào bên trong mùi thơm của hoa cả như thấm vào lòng người tạo ra cảm giác thật sảng khoái.
Trương Tử Tinh hít sâu một hơn , ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp nơi phương, trong tâm trí tự dưng sinh ra một cảm giác huyền diệu. Thầm than một tiếng :" Không biết ta có vượt qua được kiếp sát này hay không, có thể cùng đám thê tử tìm nơi thế ngoại đào nguyên mà ẩn cư không?"
Hắn đến Phương Hoàng Sơn này đã một ngày rồi nhưng không cách nào tìm được người cần tìm. Cũng không biết là cơ duyên chưa đến, hay là thế giới này lại sinh ra biến số, người kia cũng chẳng ở chỗ này ?
Trương Tử Tinh trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên nảy ra một chủ ý. Lập tức ngồi xếp bằng trên một tảng đá bằng phẳng , từ trong tùi pháp bảo lấy ra một cây cổ cầm, thầm vận tiên lực, bắt đầu gảy. Tiếng đàn lập tức vang vọng bên trong núi.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy một đạo nhân khoác thanh bào ngồi ngay ngắn gảy đàn, phong cảnh chung quanh như hòa trộn với tiếng đàm , tạo ra phong cảnh siêu phàm thoát tục đầy ý vị.
Trương Tử Tinh ban đầu nhờ vào siêu não mà diễn tấu một bài. Dần dần thì chìm đắm hẳn vào khúc Cao Sơn Lưu Thủy, trong lòng cũng tự nhiên mà sinh ra một loại ý cảnh kỳ lạ. Thời xuân thu thì Bá Nha có Tử Kỳ là tri âm, còn hắn thì tìm tri âm ở đâu đây? Tuy nói hắn có vài vị hồng phấn tri kỷ, tình cảm vô cùng gắn kết, nhưng theo một góc độ nào đó mà nói, một người từ thế giới khác đi đến đây như hắn thật sự là rất cô đơn. Trừ khi đến một ngày nào đó có thể vứt bỏ hết tất cả bí mật trong lòng, đem toàn bộ bí mật kinh người giấu trong lòng nói ra hết . Có lẽ phải chờ đến khi sát kiếp kết thúc mới làm được.
Khúc nhạc kết thúc, Trương Tử Tinh trong lòng vẫn còn cảm khái , đột nhiên như thấy từ xa có một nữ đồng đang chạy lại. Đồng tử này khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, mặt hoa da phấn, đúng là một tiểu mỹ nhân , nhất là cặp mắt lung linh như nước, thập phần khả ái đáng yêu.
Trương Tử Tinh âm thành cảnh giác : " Nữ đồng này tu vi chỉ mới là chân tiên hạ giai, so với mình cách biệt quá xa, mà tại sao đi tới tận đây rồi mà hắn không phát hiện ra , nếu là địch nhân chỉ sợ lại có phiền phức lợi." Tuy nhiên nữ đồng này hẳn không có ác ý, mà rất có thể lại liên quan đến người mình cần tìm.
Quả nhiên nữ đồng kia hướng tới hắn hành lễ nói :" Ta là Bích Vân Đồng Tử, xin hỏi lão sư phụ là người phương nào , vì sao lại vào trong núi gảy đàn?"
Bích Vân Đồng Tử? Trương Tử Tinh ở lại đây là cố ý chờ đợi, qua tình tiết của nguyên tác vừa nghe thấy cái tên này thì trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng vẻ mặt tỏ vẻ áy náy nói : " Bần đạo chỉ là một tán nhân thôi, vì lưu luyên với cảnh đẹp nơi đây nên ở lại đã mấy ngày rồi. Hôm nay tự nhiên trong lòng phấn khích đánh một bản đàn, làm kinh động đến đạo hữu, thật sự có lỗi."
Bích Vân Đồng Tử lắc đầu :" Lão sư phụ tài nghệ cầm pháp cao minh vô cùng , tiểu đồng nghe cũng thấy trong đó tâm ý triền miên , sao có thể nói là kinh nhiễu được? Chỉ có điều đay là nơi ở của chủ nhân ta, chủ nhân ta vốn thích thanh tịnh, không thích bị phiền nhiễu. Cho nên tiểu đồng cả gan xin lão sư phụ dời đi chỗ khác , có chút mạo phạm, xin lão sư phụ chớ trách."
Trương Tử Tinh nghe vậy, nhất thời nhíu mày, không nghĩ tới mất công phô diễn tài năng một phen lại bị phản tác dụng như vậy. Hắn cố ý nhìn chung quanh một chút, rồi hỏi Bích Vân Đồng Tử : " Đạo hữu đừng coi thường ta! Ta tới đây đã mấy ngày, đến giờ cũng chưa nhìn thấy động phủ của quý chủ nhân ở đâu?"
"Tiểu Đồng nào dám lừa gạt lão sư phụ. Tiên gia các tự nhiên phải có diệu dụng, nơi ở của chủ nhân ta đúng là trong Phương Hoàng sơn này."
Trương Tử Tinh làm sao có thể từ bỏ ý định của mình được, lại cố ý hỏi về lai lịch của chủ nhân Bích Vân Đồng Tử. Bích Vân Đồng Tử này tuổi tuy nhỏ , nhưng mồn miệng kín như bưng, không tiết lộ tí gì về chủ nhân của mình. Trương Tử Tinh tâm ý xoay chuyển , làm ra vẻ tức giận nói :
"Bần đạo bình sinh thích nhất là cầm pháp, thường đi khắp danh sơn trong thiên hạ để ngộ ra nhạc lý. Hôn này ở lại trong núi này, đột nhiên tìm thấy ý cảnh mới cho nên mới sáng tạo ra bản nhạc kia. Đang muốn lĩnh ngộ thêm giai khúc, lại gặp việc này ! Đạo hữu có thể dẫn ta tới bái kiến chủ nhân để nói chuyện một phen không?"
Bích Vân Đồng Tử nghe thấy Trương Tử Tinh muốn gặp chủ nhân vội nói:
"Không thể! Lão sư phụ thỉnh người đừng làm khó ta, mau rời đi thôi..."
Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, lực lượng trên người chậm rãi tản mát ra xung quanh :
"Ta cũng là người tu luyện, lần này cũng không phải đi van cầu gì, chỉ là mong được ở lại trong núi để cảm thụ nhạc lý. Không nghĩ gia chủ của ngươi vô lễ như thế, không nể tình đồng đạo bắt ta rời đi. Hôm nay nếu ta không rời đi thì chắc là gặp họa phải không? Ta cũng muốn xem xem chủ nhân nhà ngươi có thủ đoạn gì?"
Bích Vân đồng tử vừa rồi nghe tiếng đàn của hắn cũng biết vị tán nhân này nói cũng đúng, nếu *** bắt hắn phải rời đi như vậy quả thật không nể mặt mũi người ta. Bây giờ thấy hắn nảy ra lòng ác độc ,lực lượng thì hơn xa mình, trong lòng không khỏi cảm thấy tiến thối lưỡng nân.
Trương Tử Tinh dĩ nhiên không phải thực sự muốn giữ đồng tử này lại để trút giận, nên ngoài miệng lại nói tiếp :
"Ngươi chỉ là một tiểu đồng, ta cũng không muốn làm khó ngươi, thả ngươ đi bẩm báo, vế nói với chủ nhân ngươi đến đây phân cao thấp với ta, về đi!"
Trong lúc này không trung đột nhiên truyền đến một tiếng chim hót. Chỉ thấy một con Thanh Loan từ trên trời bay xuống , quay lại nói với Bích Vân Đồng Tử vài câu. Bích Vân đồng tử như trút được gánh nặng liền nói với Trương Tử Tinh:
"Lão sư phụ chủ nhân của ta cho mời, mời theo ta "
Trong lòng núi mây mù tự động tản ra hai bên ,ban đầu vốn chỉ là một tòa núi trống không đột nhiên một làn kim quang chớp động, xuất hiện ra một tòa cung khuyết.
Trương Tử Tinh trong lòng mừng thầm đi theo Bích Vân đồng tử cùng với Thanh loan bay lêи đỉиɦ núi. Bích Vân Đồng Tử dẫn theo hắn đi vào bên trong, trong cung điện rất rộng rãi, vật dung tinh xảo, so với Quỳnh Ngọc Cung của Tây Vương mẫu chỉ hơi kém hơn một chút mà thôi.
Không lâu sau Trương Tử Tinh quả nhiên gặp được mục tiêu của mình – Thiên giới Long Cát Cong chúa.
Hoàng Đế Tâm Kinh có nhắc tới " Tứ linh khí" Trương Tử Tinh bản thân có nhân linh, yêu linh, huyền linh, tam khí, mục đích hắn đến Phượng Hoàng Sơn lần này là đển kiếm cái tiên linh khí kia.
Hiên Viên Hoàng đế từng nói, tiên linh khí chỉ có tiên nữ ở trong cung khuyết mới có. Như là nữ bạt trước khi bị nguyền rùa, thê tử của Hiên Viên hoàng đế là Cửu Thiên Huyền Nữ . Đương nhiên Tây Vương Mẫu Thiên Dao và Dao Trì Kim Mẫu Nguyên khanh cũng thuộc về loại này. Trương Tử Tinh cũng có nghĩ qua nhưng cũng không dám mơ tưởng, chỉ lo mạng nhỏ không giữ được tự nhiên không dám đi kiếm hai vị đại tỷ kia. Thật ra vừa nghe hoàng đế nói đến tiên linh khí, trong lòng hắn đã chọn ra một người rồi, đúng vậy chính là Phương hoàng Sơn- Long Cát Công chúa.
Long Cát công chúa chính là nữ nhi của Hạo Thiên thượng đế và Dao Trì Kim mẫu , vì phạm thiên quy mà phải xuống trần gian ứng kiếp. Long Cát Công Chúa đạo pháp cao diệu, pháo bảo nhiều vô kể, từng đánh bại hỏa thần La Tuyên, rồi sau đó còn một loạt chiến tích không tầm thường. Nói về thực lực tuyệt không dưới thập nhị kim tiên của Xiển giáo.
Đáng tiếc chính là do thân là công chúa nơi thiên cung, bị Nguyệt Lão ép phải cưới môn nhân Hồng Cẩm của Triệt giáo, cuối cùng chết vì tay Kim Linh Thánh mẫu tại Vạn Tiên Trận.
Trương Tử Tinh đối với Long Cát Công chúa sớm đã tính toán từ mấy năm trước, thủ đoạn lớn nhất của hắn đó chính là đem nữ nhi Bao Yến của hoàng thúc gả cho Hồng Cảm, rồi cho gia nhập hoàng thất. Theo như lễ nghi Hồng Cẩm trử công chúa và thị thϊếp hiện tại ra không được kiếm thêm người khác, chiêu này đã hoàn toàn đoạn tuyệt đường lui của Hồng Cẩm rồi.
Long Cát công chúa cũng như Tam Tiêu nương nương trong nguyên tác đều được Trương Tử Tinh thập phần "tiếc nuối", hơn nữa lại có thể giúp hắn nhanh chóng thu được tứ đại linh khí tấn cấp huyền tiên. Cho nên lần này đối với Long Cát công chúa phải lấy bằng được.
Giống như trong tưởng tượng, Long cát công chúa quả nhiên là xinh đẹp tuyệt luân, khí chất mờ ảo, ngũ quan cùng dáng vẻ tuyệt mỹ có thể xếp vào một trong những đai mỹ nữ mà Tử Tinh từng gặp, nhưng Trương Tử Tinh cảm giác lớn nhất không phải là xinh đẹp, mà là lạnh, cảm giác lạnh như băng.
Trương Tử Tinh không khỏi liên tưởng đến sự lạnh lùng của Tây Vương Mẫu, thiếu chút nữa cũng nhầm Long Cát công chúa phải là nữ nhi của Thiên Dao.
Long Cát công chúa hờ hững nhìn Trương Tử Tinh, đôi mắt sáng ngời không nhìn ra một chút tình cảm nào cả, không đợi Trương Tử Tinh mở mồn, đã lạnh nhạt nói :
"Là người phương nào phái ngươi tới đây?"
Trương Tử Tinh ngạc nhiên nói :" Tại sao đạo hữu lại nói như vậy, làm gì có người phái bần đạo tới đây? Bần đạo ngẫu nhiên tới đây vì thích thúc phong cảnh nơi đây mà cảm thụ nhạc lý ...."
Long Cát công chúa căn bản không cần nghe hắn nói hết đã ngắt nói :
"Tá không muốn nghe những từ này, ta chỉ hỏi ngươi, có phải mẫu hậu sai ngươi đến đây? Ngươi có thể về bẩm báo mẫu hậu, ta sẽ ứng kiếp nơi trần thế, không cần bất cứ kẻ nào giám sát ở bên cạnh. Nếu ngươi còn dám ở lại chỗ này , đừng trách ta vô tình."
Trương Tử Tinh vẻ mặt kinh ngac, trong lòng hiểu ra, mình đã bị hiểu lầm thành người của Dao Trì Kim Mẫu phái tới, nhưng theo như lời nói của Long Cát công chúa thì đối với vị thiên đình sứ giả này khẩu khí có vẻ bất thiện. Lúc trước hắn vẫn lo mình kết thù với Hạo Thiên sẽ làm ảnh hưởng tới việc Long Cát công chúa. Hôm nay xem ra không phải như vậy, Long Cát công chúa và Dao Trì Kim Mẫu, tột cùng là có ẩn tình gì không muốn người ta biết.
"Mẫu hậu cái gì?" Trương Tử Tinh tâm tình biến đổi, cười nói :
"Bần Đạo là hải ngoại tán tu, căn bản không biết cái gì là giám sát, trần thế! Nghe lời của đạo hữu , chẳng lẽ đạo hữu là tông thất gì đó phải không?"
Long Cát công chúa thấy hắn không thừa nhận, đôi mắt đẹp hàn quang đại thịnh, một tiên tiên lực âm lạnh từ từ tản ra. Trương Tử Tinh nhất thời cảm thấy lạnh thấu xương, có cảm giác như trót cưỡi hổ rồi khó xuống , nhưng cũng không thể thừa nhận thân phận "thiên đình sư giả kia" , chẳng còn biết làm gì hơn đành cứng đầu đến cùng, lập tức mang lực lượng kim tiên trung gia ra chống đỡ tiên lực âm hàn kia.
Bích Vân đồng tử thấy hai người như cung đã dương, kiếm rút khỏi vỏ, thần thái khẩn trương vội kêu lên :
"Ngươi tột cùng là tiên nhân phương nào? Dám vô lễ với Long Cát công chúa?"
"Hừ! Nếu nàng ta là công chúa gì đó, ta đây cũng là đương kim thiên tử ! Ta cũng không biết ngươi nói đến mẫu hậu quỷ quái nào đó ở phía sau! Các ngươi thân phận có người chống lưng phía sau muốn áp bức ta phải không? Ta tuy yêu thích nhạc lý, nhưng cũng không phải người dễ bị uy hϊếp!" trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng, trong tay xuât ra một thanh kim kiến. Thanh kim kiếm này sát khí cường đại cơ hồ áp bách Bích Vân đồng tử nói không ra lời.
Nhưng câu nói ban đầu " Lời nói thật " lại làm cho con mắt Long Cát công chúa chớp động, thu liễm tiên lực. Trương Tử Tinh cảm thấy nàng tựa hồ tin vài phần cũng vội vàng thu hồi bảo kiếm vào túi pháp bảo.
Long Cát công chúa biết Kim Mẫu hạ lệnh cực nghiêm, nếu ngươi này do bà ta phái tới tuyệt không phát ngôn bừa bãi như vậy. Mà người này tu vi cùng pháp bảo đều không tầm thường, nếu là người từ thiên cung tuyệt đối nàng cũng biết đên danh tiếng rồi, lập tức nói : "Ngươi nói ngươi ở đây là để tìm hiểu nhạc lý, vậy hãy đàn một bản chứng minh sự chân thật của mình"
Trương Tử Tinh trong lòng mừng thầm, ngoài mặt vẫn ra vẻ giận giữ, đem cổ cầm ra gảy khúc Cao Sơn lưu thủy "mới lĩnh ngộ", nhân cơ hội phô diễn tài nghệ trước mắt Long Cát công chúa luôn.
Long Cát công chúa khẽ gật đầu, nhưng thần sắc vẫn không đổi, thản nhiên nói :
"Đạo hữu tài năng thật cao diệu, uyển chuyển như ý, như cương như nhu, chỉ có thể ban hai chữ thần kỹ. Vừa rồi ta hiểu lầm đạo hữu, bất quá đạo hữu ngôn ngữ cũng có chỗ không thận trọng, thành ra có chút hiểu lầm. Đạo hữu cứ ở trong núi của ta mà tìm hiểu nhạc lý. Ta tuyệt không cho người quấy nhiễu đạo hữu, còn chuyện ở nơi cung khuyết này xin đạo hữu giữ bí mật"
Trương Tử Tinh nghe dứt lời sắt mặt hòa hoãn lại, nhưng trong lòng cảm thấy khẩn trưởng : " Cái chó má gì đây? Vốn chuyện lấy cảm hứng để tìm hiểu nhạc lý chỉ là cái cớ, nhưng theo ngữ khí của Long Cát công chúa thì từ nay hắn rời đi tương lai cũng sẽ không có cách nào quay lại đây được nữa, điểm này quả là không ổn."
Truyện này do lão hoangsau bận việc tạm thời do tại hạ dịch, mỗi chương tương đối dài nên mỗi ngày tại hạ cố gắng có 1 chương phục vụ mọi người