Hỗn Thiên Lăng đang trói lấy Ứng Long, bị Ngũ hỏa thất cầm phiến quạt một cái, liền hóa thánh tro bay, Thái Ất chân nhân cười nói: "đạo hữu, ông phá pháp bảo của tôi, tính bồi thường thế nào đây?"
Đạo Đức chân nhân cũng cười nói: "đoạn Hỗn Thiên Lăng kia của ông chỉ có hơn một thốn, cho dù là hỏng, trong tay vẫn còn cả đoạn dài, đạo hữu đừng bủn xỉn thế chứ!".
Lúc này vị Linh Bảo Đại Pháp Sư còn lại bỗng hô lớn: "cẩn thận!".
Thái Ất chân nhân liền cảm giác dưới chân truyền đến một trận lạnh lẽo, thầm kêu không ổn, tâm niệm vừa động, dưới chân đột nhiên hiện ra hai bông sen xanh, đỡ cả người bay lên; đối phương tay trái chỉ một cái, phát ra một đạo bạch quang, cao chừng một, hai trượng; trên đỉnh đầu Thái Ất chân nhân vội hiện ra một đóa khánh vân, xoay tại không trung, bảo hộ phần đầu.
Hành động cẩn thận này thực không thừa, hai đóa sen xanh còn chưa kịp bay cao, bên ngoài đã bị ngưng kết thành băng; may có sen xanh thần dị, xoay chuyển một vòng, liền khiến băng rụng ruống, mà đạo bạch quang chớp động trong không trung cũng bị khánh vân kịp thời ngăn trở.
Chỉ thấy vùng đất hai người Thái Ất đang đứng, trong chu vi trăm mét đã bao phủ một lớp băng dày, mà Đạo Đức chân nhân nhờ vào liên chu, cũng thoát khỏi cảnh băng kết.
Thì ra, vừa rồi Ứng Long nguy cấp sinh trí, hóa ra một tấm băng điêu thay cho bản thể, cố ý để Hỗn Thiên Lăng trói chụ, Ngũ hỏa thất cầm phiến kia tất nhiên cũng đánh lên tượng băng thôi, nếu không phải có Linh Bảo Đại Pháp Sư đề tỉnh, vừa rồi đã đánh trộm thành công.
Đóa vân của Thái Ất chân nhân còn lợi hại hơn của Đạo Đức chân nhân, Ứng Long liên tiếp thi triển Thiên Hạo Tinh Kính, đều không sao thương tổn được Thái Ất chân nhân. Lbdn thừa lúc Ứng Long cùng Thái Ất chân nhân giằng co, lấy ra một lá cờ nhỏ họa hình năm đầu thú, nhắm Ứng Long liên tục phất tới. Trong lá cờ lập tức bay ra năm hình dị thú quỷ mị, thân hình to lớn đáng sợ, phát ra kỳ quang, nhắm Ứng Long hung hăng nhào tới.
Năm thú này tựa hồ ẩn chứa ngũ hành chi lực, không phải tầm thường; khoảng cách lại gần như vậy, Ứng Long vốn không quen cận chiến, không biết làm sao, chỉ đành bỏ Thái Ất chân nhân một bên, ngưng thần đối phó năm con dị thú. May Thanh Hư Đạo Đức chân nhân cố kỵ năm thú, không thi triển Ngũ hỏa thất cầm phiến, nếu không chỉ sợ Ứng Long càng thêm nguy hiểm. Ứng Long tuy được Hoàng Đế ban cho kỳ thuật, lại cùng Nữ Bạt song tu, tu vị đại tăng, song cũng mới chỉ tiến vào bậc Kim tiên trung giai, mà ba người Thái Ất chân nhân, không ai tu vi thua kém Ứng Long, thậm chí còn hơn một chút, pháp bảo lại nhiều, cho nên Ứng Long muốn lấy một địch ba, thực không có chút phần thắng nào.
Không bị Thiên Hạo Tinh Kính kia công kích, Thái Ất chân nhân liền thấy áp lực tiêu biến, mắt trông Ứng Long tay chân dần loạn, thừa cơ lấy ra Hỗn Thiên Lăng ném tới Ứng Long, ý đồ muốn thi võ cũ.
Ứng Long đang ngưng thần đối phó dị thú, quả nhiên không tránh kịp, bị Hỗn Thiên Lăng trói lấy. Còn không chờ hắn kịp thi phép thuật tránh thoát, năm dị thú đã chồm tới, một con cự thú toàn thân hỏa diễm trong đó há rộng mồm to, nhắm đầu Ứng Long táp tới.
Lúc này, trên không trung bỗng truyền tới một tiếng thét lớn: "nghiệt súc! Chớ thương hại huynh đệ ta!".
Chỉ thấy một vầng ngũ thải quang mang từ trên trời giáng xuống, một bóng nhân ảnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Ứng Long. Bạch quang sau lưng "xoát" lên một tiếng, Hỗn Thiên Lăng kia đẫ bị thu lấy, còn dị thú đang tấn công Ứng Long bị người này dùng một tay tóm lấy cái cổ, tay rung rung một cái, cự thú bị ném tung lên trời, lập tức hóa thành khói xám tan biến.
Linh Bảo Đại Pháp Sư kinh hãi, hắn trước luyện chế Ngũ hành thú phiên, đi tìm năm con yêu thú hết sức vất vả, cũng hại không biết bao nhiêu tính mạng yêu tộc, mới có thể đoạt được loại tính chất ngũ hành tinh thuần này: mỗi con dị thú đều có tu vi gần mức Kim tiên, còn có thể theo pháp lực bản thân tăng cường mà tiến giai thêm; năng lực cận chiến của ngũ thú cực mạnh, lại không sợ pháp bảo tầm thường, cho dù là Kim tiên cũng chưa chắc có thể hàng phục bọn chúng. Mà giờ hỏa thú lại bị người tới này dễ dàng nhấc tay hủy diệt, pháp lực chỉ sợ là hết sức đáng sợ.
Đạo Đức chân nhân thấy địch nhân lợi hại như vậy, không dám chậm trễ, vội cầm Ngũ hỏa thất cầm phiến lia lịa quạt tới. Người kia hừ lên một tiếng, tia hồng trong làn ánh sáng ngũ sắc phía sau liền sáng lên rực rỡ, hỏa diễm uy lực to lớn kia lập tức bị hồng quang thu lấy, không tiếp tục tao được uy hϊếp gì.
Thái Ất chân nhân cũng không nhàn rỗi, nhắm người này ném ra Càn Khôn Quyện rực vàng, song lại bị một đạo hoàng quang xoát lên, lập tức cũng biến mất. Thái Ất chân nhân liên tiếp mất hai pháp bảo, đâu còn dám lôi ra Cửu Long thần hỏa tráo, vội vàng tránh ra đằng sau.
Linh Bảo Đại Pháp Sư đau lòng hỏa thú bị hủy, không dám tiếp tục dùng Ngũ hành thú phiên, lấy ra một hạt châu màu đen nhánh, lén quăng ra phía sau người này. Châu này là do vạn thú chi hồn hợp thành, âm độc vô cùng, có thể đả thương nguyên thần, cho dù là thân thể Kim tiên cũng không đỡ được một kích, chính là pháp bảo lợi hại nhất của Linh Bảo Đại Pháp Sư.
Đâu biết người kia như có mắt ở sau lưng, hắc quang hiện ra, dễ dàng một xoát, Vạn thú hồn châu tiếp tục như mấy pháp bảo trước, bị thu vào trong hắc quang, mặc kệ Linh Bảo Đại Pháp Sư nỗ lực thế nào, đều không thể triệu hồi, thiếu chút vừa giận vừa sợ tới thổ huyết.
Ngắn ngủi một phen đối đầu, tam tiên Xiển giáo không chỉ công kích thất bại, mà còn bị đối phương thu lấy ba kiện pháp bảo, sắc mặt không khỏi đại biến: Triều Ca không ngờ lại có nhân vật lợi hại thế này! Ứng Long vừa thấy vị nam tử tướng mạo nho nhã này, lập tức thấy an tâm hẳn, cúi mình chào: "đa tạ huynh tưởng cứu trợ".
Người này chính là Khổng Tuyên mới vừa xuất quan, từ miệng Thương Thanh Quân biết được Khương Tử Nha bỏ trốn, lập tức vận thần thông dò tra, không dè lại phát hiện nơi này xảy ra chiến đấu, may là tới kịp, nếu không chỉ sợ Ứng Long đã gặp hung hiểm rồi.
Tam tiên Xiển giáo biết địch nhân quá mạnh, dù ba người mình liên thủ cũng không phải đối thủ, không khỏi chợt sinh ý rút lui, đâu còn dám tưởng tới việc cứu Cơ Xương. Thái Ất chân nhân một tay nhấc Khương Tử Nha đang trố mắt nhìn cục diện, tay còn lại lấy ra một đạo linh phù, đẩy ra phía trước một cái, một đạo ánh sáng lóe lên, bốn người nháy mắt đã không thấy đâu.
Ứng Long lại hành lễ nói: "nếu không có huynh trưởng tới kịp, tiểu đệ chỉ sợ đã gặp độc thủ, tiếc là đã để bốn chúng nó chạy đi".
"Huynh đệ một nhà, không cần khách sáo, may là đệ không sao, nếu không ta mặt mũi nào gặp lại tứ muội?", Khổng Tuyên lắc đầu than nói: "ba đạo nhân kia tất là Kim tiên môn hạ Xiển giáo, pháp bảo không ít, linh phù vừa rồi còn là do thánh nhân ban tặng, không chỉ có năng lực "súc địa thành thốn", còn có khả năng che dấu pháp lực, khiến người không tìm ra được nơi ẩn trốn, cho dù là ta cũng không sao truy được. Thôi lần này cũng thu được vài kiện pháp bảo, coi như giáo huấn bọn chúng một chút, cụ thể xử lý chuyện Khương Thượng thế nào, cứ chờ hoàng huynh về quyết định".
Ứng Long trước giờ vẫn tín phục hai vị huynh trưởng, gật đầu xưng phải, xách Cơ Xương trở lại tiểu thành. Khổng Tuyên thấy mộc nhân giả mạo Cơ Xương kia, không dè còn biết nói và hành động, không khác gì người thực, thầm hô kỳ diệu, lập tức phát ra thanh quang, thu lấy mộc nhân rời đi.
Chờ Trương Tử Tinh làm xong chuyện cơ địa Đông Hải, trở lại Triều Ca, thì đã là lúc Khương Tử Nha bỏ trốn được năm ngày.
Đối với chuyện Khương Tử Nha phản bội, Trương Tử Tinh tuy trong tiềm thức đã làm tâm lý chuẩn bị, nhưng tên gia hỏa kia vốn được mình trong dụng như vậy, giờ vẫn không tránh khỏi chút kinh hãi. Khương Tử Nha phản bội tất là do thánh nhân Xiển giáo sai bảo. cái gì nên đến, cuối cùng sớm muộn sẽ đến, tránh né cũng không thoát được, cho nên có thể thấy, Nguyên Thủy Thiên Tôn tất là định lợi dụng Tây Kỳ tới tranh đoạt khí vận trong sát kiếp, chiến họa chỉ sợ khó tránh, giờ chỉ xem làm sao ứng phó thôi.
Trương Tử Tinh nghe tới toàn câu chuyện truy bắt Khương Tử Nha, không khỏi lông mày nhíu chặt, khẽ lắc lắc đầu, thở dài một tiếng. Thương Thanh Quân đứng bên cạnh không hiểu nguyên nhân, vội vàng hỏi lý do. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenHD
Tuy Thương Thanh Quân truy bắt Khương Tử Nha trông tốt lắm, song vốn trong kế hoạch của Trương Tử Tinh, đã sớm có đối sách ứng phó với việc hắn phản bội.
Như quả việc Khương Tử Nha phản bội phát sinh tại lúc cuộc chiến Phong Thần ở vào giai đoạn giữa hoặc sau, Trương Tử Tinh có thể đem toàn bộ biểu hiện hôn ám và sai lầm của mình đổ lên đầu tên "gian thần" Khương Tử Nha mê hoặc quân vương này, sau sẽ trọng chấn quân uy, một cỗ khẩu khí xoay người đứng dậy, gọi là "công lao ta lĩnh, xấu xa ngươi nhận đi".
Hay Khương Tử Nha bỏ trốn lúc cuộc chiến chưa bắt đầu, tỉ như lúc này, hắn sẽ lập tức phong tỏa tiêu tức, khiến bên ngoài như thường, sau lại sai người đóng giả Khương Tử Nha, diễn một tràng hảo hí, đâm trộm một dao vào "âm mưu" của Xiển giáo, biến giáo phái quyết tâm chống lại Đại Thương này thành tội ác đầy mình, lại công bố danh đan, khiến cho người Xiển giáo nào cũng thành đối tượng bị thiên hạ bỉ thị. Ai dám thu nhận Khương Tử Nha, không chỉ sẽ bị chinh phạt, mà còn mất đi dân tâm.
Nhưng sự tình lại oái ăm thế này đây: lúc Khương Tử Nha bỏ trốn, Trương Tử Tinh lại thật đen không ở tại Triều Ca, mấy kế hoạch kia đều tan thành mây khói. Đúng là thế sự vô thường, không thể hoàn toàn khống chế được, Trương Tử Tinh chỉ biết ta thán lão Khương này thực là tiểu cường may mắn nhất Phong Thần a.
Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ dễ dàng tha cho Khương Tử Nha, món lợi tức này tuyệt đối phải trả, mà còn có thể lợi dụng việc giữ lại được Cơ Xương làm ra kịch diễn.
Chuyện Á thừa tướng Khương Tử Nha bỏ trốn khiến cả thiên hạ kinh hãi: tên Khương Thượng này xuất thân thuật sĩ, may mắn được Thiên tử thưởng thức, song không biết vì sao đột nhiên lại phản bội bỏ trốn, suốt một đạo thời gian, chúng nhân xì xầm bàn tán, không lâu sau, tin tức nơi quan trường tiết lộ, mọi người mới minh bạch nguyên nhân.
Khương Tử Nha kia tại lúc làm Á thừa tướng và Thượng đại phu, lợi dụng sủng tín của thiên tử, dụng vô số thủ đoạn loại trừ những người bất đồng với mình, làm ra vô số oan sai, do gần đây bị bộ Hình tra ra nhiều nghi vấn, lo sợ sự tình bại lộ, cho nên mới gói ghém tài vật, vứt bỏ thê tử, bỏ tốn rời đi. Như tình báo bộ Hình điều tra được, Khương Tử Nha còn rất có khả năng câu kết cùng vài kẻ chư hầu tâm tồn phản trắc, ý đồ bất lợi với Thiên tử. Lúc người này bỏ chạy, từng ngầm tới tiểu thành, ý đồ muốn mưu hại Tây Bá Hầu Cơ Xương, định khiến Tây Kỳ xung đột cùng Thiên tử, may là có thủ vệ ngăn trở, nên không thành công. Do vậy có thể xem, việc con trai Tây bá hầu là Bá Ấp Khảo bị người mưu hại, rất có khả năng cũng liên quan tới Khương Thượng.
Thiên tử đối với hành vi phản nghịch của người này thống hận vô cùng, phát ra thánh chỉ: bất kể người nào phát giác ra tung tích hoặc bắt được, thậm chí gϊếŧ chết Khương Tử Nha, đều được trọng thưởng hậu hĩnh.
Biện pháp này dấy lên phong trào săn lùng Khương Tử Nha không nhỏ: vốn Khương Tử Nha tại lúc thực thi tân chánh, từng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đắc tội không ít quý tộc, mâu thuẫn cao độ với nhiều người. Mà trong lúc xử lý chánh sự triều đình, được thiên tử sủng tín, đồng dạng thành tiêu điểm oán hận của rất nhiều người. Giờ Khương Thượng phản bội, bị Thiên tử hạ sát lệnh, cũng khiến cho mấy người này tiêu trừ một phần hỏa khí, càng chửi bới tội trạng của Khương Tử Nha vô cùng, còn những quý tộc chịu tổn thất nặng nề trong tân chánh kia, còn được Thiên tử phong thưởng tương ứng, coi như bồi thường tổn thất.
Trương Tử Tinh đem toàn bộ điều tiếng trong tân chánh đổ lên đầu Khương Tử Nha, tạm thời bình phục sự oán hận của khanh sĩ và quý tộc, rồi ra lệnh tiến hành tân chánh tiếp tục như cũ, khiến cho kẻ nào dù trong lòng ấm ức, cũng không dám nhiều lời nữa. Dù sao, đại thế tân chánh giờ đã địch, so với việc phản đối bị trừng trị, không bằng nhận lấy phong thưởng của Thiên tử, tỏ ý trung thành.
Khương Tử Nha trên thì bị Thiên tử, đại thần căm ghét, dưới thì bị bách tính ghê tởm, thân bại danh liệt tới cực điểm. Tuy hắn đã sớm dự kiến mình bỏ tốn sẽ dẫn tới phong ba không nhỏ, nhưng thực không ngờ thanh danh lại hạ thấp tới mức như này.
Khương Tử Nha vốn định lập tức theo lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đầu nhập làm môn hạ Cơ Phát, nhưng lo tới điều tiếng hiện nay, chỉ đành thông tri cho Hoàng Long chân nhân đang tiềm phục Tây Kỳ, tạm thời ẩn cư nơi Bàn Khê, chờ thời cơ thành thục, sẽ lại xuất đầu.
Việc Khổng Tuyên xuất quan khiến Trương Tử Tinh vô cùng cao hứng, đem những chuyện từ lúc hắn bế quan nhất nhất kể ra. Khổng Tuyên nghe tới lúc hoàng huynh bị Lục Áp truy sát, mặt liền lộ vẻ phẫn hận, biểu thị tương lại nhất định phải tìm tên lùn này đòi nợ một phen, thay hoàng huynh trả hận. Còn khối hỗn độn thạch Lục Áp nhất tâm muốn đoạt kia, Khổng Tuyên không biết lai lịch, nhưng từ lực lượng như cực mạnh ngầm ẩn chứa trong đó, có thể thấy được tuyệt không phải vật tầm thường.
Trừ bỏ chuyện này, Khổng Tuyên cũng cảm giác vô cùng kinh ngạc trước sự tăng trưởng tu vi cuar hoàng huynh: vốn Trương Tử Tinh lúc đầu chỉ là Chân tiên hạ giai, giờ đã đạt tới Chân tiên thwongj giai, nếu lại có cơ duyên kì ngộ, tất có thể đột phá cảnh giới Kim tiên.
Người tu luyện thành tiên thể xong, tại lúc tiến giai về sau, không cần lo lắng tới thiên kiếp đáng sợ nữa. Cái muốn vượt qua, là một loại "tâm kiếp", loại tâm kiếp này không chỉ có trong lúc tâm cảnh đề thăng, mà càng trọng yếu hơn đối với việc lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc, đạt được biến đổi về chất.
Để so sánh, giả thiết lực lượng trình độ hoàn toàn ngang nhau, chân tiếp có thể tạo lực công phá một bậc, thì Kim tiên có thể thi triển mạnh gấp mười lần, đấy chính là chênh lệch đẳng cấp đối với cảm ngộ lực lượng. Huống chi, Kim tiên mạnh hơn Chân tiên không chỉ về "chất", mà lượng cũng hơn xa. Cho nên, trong hình huống không dùng pháp bảo, Kim tiên tuyệt đối dánh bại Chân tiên, không thể không thắng.
Huyền điệu trong Hoàng Đế Tâm Kinh "thu khí tứ linh, dùng bốn mạch ngưng luyện, có thể hiểu được hỗn độn" cũng là đạo lý đồng dạng như vậy, nếu có thể thông qua khí tứ linh cảm ngộ pháp tắc đặc thù tiếp cận với hỗn độn, liền có thể trực tiếp thăng lên cảnh giới Huyền tiên, chỉ là, độ khó trong đó không phải chỉ tưởng mà hiểu được.
Trương Tử Tinh biết mình sở dĩ tu luyện nhanh như vậy, tất nhiên có liên quan tới tinh ngọc kia, cùng lực lượng thôn phệ được của Văn đạo nhân. Hắn nhớ lại dị sự phát sinh lúc cứu Bá Giám, lập tức thử dùng Thao Thiết thôn phệ một kiện pháp bảo phổ thông, qur nhiên thành công. Mà pháp bảo kia bị Thao Thiết tiêu hóa xong, lập tức trở thành một phần lực lượng của cơ thể, bổ sung vào trong tinh vân.
Khổng Tuyên nhìn tới kinh dị: loại thần thông này không phải tầm thường, cùng Ngũ Sắc Thần Quang của mình có công dụng gần gần như nhau. Tất nhiên, do bây giờ Trương Tử Tinh lực lượng có hạn, số lần và thời gian sử dụng Thao Thiết bị hạn chế, như nếu có thể dùng thực lực Huyền Tuyên thi triển thần thông này, liền không vật gì không thể thôn phệ, ngay như mấy kẻ Huyền Tiên tu vi đồng dạng gặp phải loại thần thông này cũng khó lòng ngăn trở.
Trương Tử Tinh nghe mà tâm động, vì với hắn mà nói, Huyền Tiên không phải là không thể đạt tới, còn có một con đường có thể đi, đó là Hoàng Đế Tâm Kinh.
Hiện giờ Xiển giáo đã rõ ràng đứng ở bên đối lập với Đại Thương, mà thái độ trước mắt của Triệt giáo vẫn chưa rõ ràng. Án lý thuyết, Triệt giáo hẳn sẽ hiệp trợ Đại Thương bên này, nhưng mục đích lớn nhất của Triệt giáo, là tranh đoạt khí vận cùng Xiển giáo, mà không phải là hỗ trợ vị Thiên tử này dẹp trừ phản nghịch, giữ vững giang sơn. Tới lúc đó, Triệt giáo sẽ giúp đỡ Đại Thương bao nhiêu, nỗ lực tới trình độ nào, đều chưa thể nắm chắc.
Ngồi chờ giúp đỡ từ từ giáng xuống không phải là nguyên tắc của Trương Tử Tinh , rất nhiều sự tình phải chủ động tranh thủ. Đã là bằng hữu, càng phải vững vàng giữ lấy bên người, cùng nếm vinh nhục; chiến hữu liên quan tới sinh tử, thái độ không rõ ràng, phải tận lực tranh thủ, cho dù tranh thủ không được, cũng phải làm ra thủ đoạn tương ứng, không thể để hắn trở thành minh hữu của địch nhân; con địch nhân, tất phải vắt óc tìm mưu kế và trừ diệt.
Hắn biết, trong đại iếp Phong Thần, thân thiên tử nhân giới như hắn, chỉ bất quá là một con tốt rất nhỏ bé mà thôi, nhưng nếu sách lược thích hợp, con tốt này vị tất đã không thể đánh cho xe bỏ phí, pháo lật nhào, vượt sông hóa tướng, giành được thắng lợi cuối cùng. Tuy hi vọng này hết sức mong manh, cho dù nỗ lực hết sức cũng không được như nguyện, nhưng nếu không nỗ lực, nhất định là thua.
Trương Tử Tinh không thể bỏ qua bất cứ hi vọng nào, mục tiêu trước mắt là: vì Đại Thương tranh thủ từng chút khả năng chiến thắng, đồng thời không ngừng tăng cường thực lực bản thân. Huyền tiên! là mục tiêu hắn ngầm cấp định trong lòng. Trước mắt bốn loại khí linh còn thiếu hai, mục tiêu hắn giờ chuyển sang huyền linh chi khí: nữ tiên mang huyền linh chi khí không ít, ngay giờ cũng có hai sự lựa chọn, một là Kim Ngao Đảo Hạm Chi Tiên, một là Tam Tiêu trên Tam Tiêu đảo. Nếu có thể dùng thân phận thiên tử tranh thủ được Tam Tiêu nương nương, tinh anh đệ tử Triệt giáo, thì không chỉ có được khí huyền linh, còn được hỗ trợ rất lớn sau này, cho nên, hắn đem mục tiêu nhắm chuẩn lên vị Bích Tiêu nương nương kia. Trương Tử Tinh cũng thừa nhận trong lòng, dù mình chưa được nhìn qua chân diện mục, song đối với ba vị nữ tiên khiến người tiếc nuối nhất trong Phong Thần Diễn Nghĩa này, hắn trước giờ vẫn luôn hâm mộ cùng một chút ý đồ. Tất nhiên, Hạm Chi Tiên của Kim Ngao đảo, ngoài lạnh trong nóng, tư sắc xinh đẹp, lại có Thập thiên quân tương trợ, cũng là một lựa chọn không sai.
Nếu cuối cùng có thể "cứu vớt" mấy vị hồng nhan bất hanh trong Phong Thần này, cũng là một loại ý nghĩa thắng lợi khác trong công cuộc đối kháng thiên mệnh.