Trời rất nhanh sẽ tối.
Vầng trăng đã nhô lên, ánh trăng sáng tỏ, phảng phất cánh tay tình nhân quấn quanh biển khơi.
Trong bóng đêm yên tĩnh, không còn huyên náo lúc ban ngày, mang theo vài phần trầm lắng trước khi say giấc.
Mái chèo vẫn huy động như cũ, mặt nước phát ra tiếng bành bạch đơn điệu.
Thỉnh thoảng có bọt nước tung lên, thấm đẫm vạt áo.
Sau khi ăn xong cơm tối, phần lớn mọi người đều ngủ, Thẩm Dịch ra đầu tàu tản bộ, hóng một chút gió biển. “Đang suy nghĩ gì à?” Quay đầu, hai mắt Thẩm Dịch tỏa sáng.
Giờ phút này, Ôn Nhu mặc váy dài trung cổ màu đỏ, đó là trang phục tiêu chuẩn phu nhân quý tộc Vương quốc Anh, váy rộng thùng thình, phần eo bó gọn, trên đầu còn đội chiếc mũ tròn vạnh, trên mũ cắm một chiếc lông chim, mới nhìn còn tưởng đại tiểu thư quý tộc thế kỷ 16 đứng chỗ này.
Dây chuyền Ánh Sao lòe lòe tỏa sáng trên cổ nàng, phát ra tinh quang mê người dưới màn đêm, tựa như ánh sao tràn ngập trên trời. Vòng cổ chiếu rọi, cả người Ôn Nhu càng lộ ra vẻ cao quý mê say. “Coi như không tệ.” “Là người không tệ, hay vòng cổ không tệ, hay quần áo không tệ?” Ôn Nhu cười hỏi. “Đều không tệ, quần áo là Elizabeth đưa cho em à?” “Đồ nàng mặc ở nhà còn sót lại, liền tặng cho em.” “Có thêm thuộc tính?” Ôn Nhu rất là bất mãn chống bờ eo thon nhỏ: “Anh thật làm em mất hứng, đừng có chủ nghĩa công lợi như vậy được không?” Thẩm Dịch cười ha ha: “OK, OK, anh nhận sai. Bộ y phục này hết sức xinh đẹp, với phụ nữ mà nói, xinh đẹp mới là cường hóa mạnh nhất, đúng rồi, Huyết Tinh đô thị có một kỹ năng gọi là mị hoặc, có lẽ em có thể học một ít.” “Nếu anh cứ tiếp tục liên hệ hết thảy mọi thứ đến kỹ năng hay cường hóa, em sẽ ném anh từ trên tàu xuống. Sao anh không thể lãng mạn một chút a?” Ôn Nhu ra vẻ giận dỗi. “Em biết bản chất của lãng mạn là gì không? Nó kỳ thật là một loại hành vi thoạt nhìn rất đẹp nhưng không có bất kỳ ý nghĩa thực tế. Nó chỉ tồn tại trên đám người ăn no không có việc gì làm, thông qua biểu hiện có hoa không quả để nói lên một sự việc nhàm chán nào đó.” “… Thì sao?” Ôn Nhu nhìn xem Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch cười nói: “Trong thế giới tàn nhẫn, không thể bỏ mặc đóa hoa lãng mạn này tỏa hương, anh có thể tặng em một ít đồ ngon ngọt, nhưng không có tác dụng gì với sinh tồn. Ôn Nhu, tâm lý của em vẫn còn chưa thích ứng thế giới mới này, vì sao cứ muốn dùng tiêu chuẩn quá khứ đến cân nhắc hoàn cảnh vị trí của của chúng ta bây giờ?” Ôn Nhu nhất thời không nói gì, một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: “Có lẽ bởi vì em là con gái, con gái luôn ôm lấy tưởng tượng với cuộc sống.” “Đáng tiếc chúng ta không có cuộc sống, hoặc là nói cuộc sống của chúng ta chính là chiến đấu.” “Em biết rõ điều đó, anh không cần phải nhắc em.” “Biết rõ không có nghĩa là nguyện ý đối mặt.” “Không phải mỗi người đều có thể thản nhiên đối mặt giống như anh. Anh không sợ chết, là vì anh đã từng chủ động muốn chết. Với anh mà nói, xã hội là bóng tối, tàn khốc, bởi vậy tuy Huyết Tinh đô thị rất khủng bố, nhưng anh lại thấy được quang minh. Cho nên anh ưa thích thế giới này, bởi vì nó công bình, dù công bình này rất tàn nhẫn. Với người thống hận bất công như anh, điều này rất trọng yếu. Nhưng không phải mọi người đều trải qua kinh nghiệm của anh, cho nên anh cũng không thể bắt mọi người nghĩ về cuộc sống như anh vậy.” Câu này chính thức động đến nội tâm Thẩm Dịch, hắn nhất thời không nói nên lời.
Hai người cùng nhau đứng ở đầu tàu, đều muốn nói gì, lại đột nhiên không biết nói sao cho phải, cứ như vậy đứng nhìn gió biển, lắng nghe sóng vỗ.
Một tiếng hát du dương đột nhiên truyền đến.
Dìu dặt ưu mỹ. “Là Elizabeth.” Ôn Nhu nhanh chóng nhận ra giọng này, thấp giọng hô: “Đây là bài gì, nghe quen quen?” Thẩm Dịch nhắm mắt lắng nghe bài ca kia, một hồi lâu hắn cười nói: “Giọng hát của Elizabeth không tệ đúng không? Đây là bài ca hải tặc, bài ca cấm kỵ của biển Caribe.” “A!” Ôn Nhu nhẹ vỗ trán: “Bảo sao lại quen vậy. Nhạc mở đầu bộ 3 Cướp biển vùng Caribe, đúng vậy, chính là bài ca này.” Nói xong nàng nhẹ giọng ngâm nga theo bài ca dao trầm lặng ai oán, xa xa tương hỗ với tiếng ca trên tàu Ngọc Trai Đen.
Tiếng ca dần dần lan xa, phương xa ẩn hiện truyền đến lời đáp lại. “Ồ.” Ôn Nhu khẽ ồ lên một tiếng: “Có người đang đáp lại tiếng ca.” “Là hải tặc.” Thẩm Dịch trả lời: “Thời điểm di chuyển giữa ban đêm, bọn họ thường thông qua tiếng ca phân biệt lẫn nhau, để tránh công kích phải người một nhà.” “Hóa ra là vậy, vậy nếu như để người ngoài học được thì sao?” “Tiếng ca của bọn họ tự nhiên có vài từ đặc biệt, đại biểu cho hàm nghĩa định sẵn, người ngoài học không được đấy, bất quá nếu em có thể nhớ tất cả âm tiết, có lẽ có thể học được.” “Ý của anh là…” “Em không biết là sau này chúng ta cũng sẽ có một loại ngôn ngữ chỉ có chúng ta có thể nghe hiểu sao?” Ôn Nhu bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, bất quá phát minh ngôn ngữ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” “Vì sao nhất định phải phát minh? Trong đô thị có hệ thống học tập ngôn ngữ. Phần lớn người đều học tập các loại ngôn ngữ thông dụng như Anh, Pháp, Đức, Nga, nếu nhóm chúng ta học tập ngôn ngữ bộ lạc dân tộc thiểu số nào đó…” Ôn Nhu tán thưởng gật đầu: “Đúng a, thế mà em không nghĩ ra, đây thật là biện pháp tốt, chỉ cần vài chục điểm Huyết Tinh liền có thể giải quyết vấn đề. Thứ tiếng cơ hồ không ai có thể nghe hiểu trừ chúng ta, đây thật là ý kiến hay.” “Chúng ta còn có quá nhiều thứ cần lưu tâm.” Thẩm Dịch thản nhiên nói. “Đúng rồi.” Ôn Nhu đột nhiên nói: “Anh không thấy là tính cách của Jack Sparrow, còn có Elizabeth khác kịch bản quá nhiều sao?” “Hóa ra em cũng phát hiện.” Thẩm Dịch nở nụ cười.
Từ lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc Jack Sparrow, Thẩm Dịch cũng cảm giác Jack Sparrow rõ ràng bất đồng với nhân vật vốn có trong kịch bản. Mới đầu hắn lơ đễnh, nhưng đến khi hắn tiếp xúc Elizabeth, biến hóa của cô nàng khiến hắn không thể không cảm thấy giật mình.
Ngoài ra còn có James Norrington, tính cách cũng sai biệt cực lớn so với kịch bản. Loại sự tình này trước kia chưa bao giờ phát sinh qua, Huyết Tinh đô thị sửa chữa kịch bản, sửa chữa bối cảnh, thậm chí sửa chữa năng lực nhân vật, nhưng lại chưa bao giờ sửa chữa tính cách. Thế mà lần này lại làm vậy. “Kim Cương cũng phát hiện, bất quá hắn cảm thấy không có gì nghiêm trọng.” Ôn Nhu trả lời.
Thẩm Dịch lại lắc đầu: “Cũng chưa hẳn.” “Tại sao?” “Còn nhớ chúng ta đã từng ví von thế giới nhiệm vụ thành tác phẩm phục chế của Huyết Tinh đô thị không?” “Ừ.” Thẩm Dịch nghĩ nghĩ nói ra: “Chân chính phục chế, vốn nên tìm kiếm đột phá trên phương diện cốt chuyện, kịch bản, nhân vật. Bởi vậy trong mắt một nhà biên kịch, sức hút của kịch bản mới là trọng yếu nhất, còn vấn đề ăn khớp không trọng yếu. Đây chính là nguyên nhân vì sao Jack Sparrow hay Elizabeth tuy thân là hải tặc nhưng vẫn có thể tiếp tục làm người tốt! Bởi vì người xem cần như vậy! Về phần nó có hợp tình hợp lý hay không cũng không quan trọng. Nhưng trong thế giới của chúng ta hiện giờ, bộ phim tái bản này có người xem sao? Không, nó không có người xem, nó chỉ có người tham dự!” Huyết Tinh đô thị sáng tạo thế giới nhiệm vụ, không có người xem, chỉ có người tham dự. Dưới loại tình huống này, cái gì sức hút kịch bản, đặc tả nhân vật, toàn bộ đều không có ý nghĩa. Nó không cần lo lắng ba thứ này, nó chỉ cần chế tạo hoàn cảnh chật vật để cho đám mạo hiểm giả đối mặt. Nói cách khác, nó đại khái có thể trực tiếp rập khuôn nhân vật, không cần phí tâm tu sửa tính cách.
Nhưng lần này nó lại không làm vậy.
Nó lật đổ tín điều cơ bản của thế giới Cướp biển Caribe, biến một bộ phim vốn là hài hước nhẹ nhàng thành một bộ phim gϊếŧ chóc đen tối chân chính. Nó sửa đổi tính tình không hợp hình tượng hải tặc đúng nghĩa của thuyền trưởng Jack trong nguyên tác thành một tên hải tặc chân chính, tham lam, hung ác, pha lẫn một chút tự đại.
Nó thậm chí để cho Elizabeth, một cô gái nguyên bản hình tượng tốt đẹp, dũng cảm truy cầu tự do và tình yêu, biến thành một nữ hải tặc khôn khéo giảo hoạt mưu cầu danh lợi! “Anh không biết tại sao lại thế, nhưng anh biết rất rõ một việc: Huyết Tinh đô thị không bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa.” “Vậy là nguyên nhân gì?” Ôn Nhu hỏi. “Không biết. Nó có thể xuất phát từ điều kiện chấp hành nhiệm vụ, ví dụ như lại để Jack Sparrow càng giống một hải tặc chân chính, sẽ gia tăng độ khó lúc chúng ta tiếp xúc với hắn, cho dù trong mắt của anh, loại độ khó này tương đương không tồn tại; cũng có khả năng là xuất phát từ nhu cầu khác, ví dụ như chỉ có vậy mới càng phù hợp bối cảnh xã hội đương thời, chính ra là một loại ăn khớp mang tính nhân văn; cũng có khả năng Huyết Tinh đô thị phục chế bộ phim này tồn tại người xem, ví dụ như chính đô thị tự mình làm người xem. Ví dụ như những người quản lý không gian nọ. Bọn họ muốn cho mạo hiểm phát triển thú vị hơn một ít.” Thẩm Dịch vừa nghĩ vừa trả lời: “Rất nhiều thứ không sợ không có đáp án, chỉ sợ đáp án quá nhiều. Anh không phải Kindaichi, không phải Holmes, không phải Conan, không thể như bọn họ, chỉ cần thông qua một sợi tóc là có thể mò ra chân tướng sự thật.” “Coi như là Holmes ở chỗ này, ông ta cũng không thể tìm ra đáp án. Đây là một thế giới vô định luật, chúng ta không thể nhìn vấn bằng ánh mắt trên địa cầu. Tất cả định luật vật lý, định luật hóa học, thậm chí định luật toán học, đều có thể bị đả đảo. Dùng ánh mắt cũ nhìn sự vật mới, tất xảy ra vấn đề.” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Đây là câu thông minh nhất mà anh từng nghe em nói, đúng vậy, chính là như thế. Chỉ là, tuy định luật khoa học có lẽ không cách nào ứng dụng trên mọi thế giới, nhưng triết học có thể.” “Triết học?” Ôn Nhu mở to mắt ngạc nhiên nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch chậm rãi nói ra: “Đã tồn tại liền có ý nghĩa.” “Vậy hành vi của anh bây giờ có ý nghĩa gì? Anh phát hiện Huyết Tinh đô thị làm một việc không có ý nghĩa, sau đó tiến hành phân tích nó, lại không nhận được kết luận gì, như vậy có ý nghĩa gì?” “Đương nhiên là có, ý nghĩa anh đang ghép hình.” Thẩm Dịch trả lời. “Ghép hình?” “Đúng!” Thẩm Dịch rất khẳng định gật đầu: “Đây chính là một trò ghép hình. Huyết Tinh đô thị rốt cuộc là cái gì, tạm thời chúng ta không biết, nhưng chúng ta có thể xem nó như một bức tranh toàn cảnh, một bức tranh tan thành vô số mảnh vụn, mỗi một lần chúng ta chấp hành nhiệm vụ, kỳ thật đều đang nhặt nhạnh từng mảnh ghép. Theo chúng ta chấp hành nhiệm vụ ngày càng nhiều, mảnh ghép trong tay chúng ta cũng ngày càng nhiều, có thể nhìn thấy toàn cảnh đô thị ngày càng tinh tường… Sớm muộn cũng có ngày, chúng ta có thể hợp lại bức tranh ấy. Đến lúc đó, hết thảy tự nhiên sẽ sáng tỏ.” Nói đến đây, Thẩm Dịch dùng một câu đậm chất tôn giáo tổng kết: “Khi Thượng Đế ban cho ta thần lực, Người cũng cho ta cơ hội chạm đến Người…” Ánh mắt Ôn Nhu nhất thời có chút mê ly.
Nàng tinh tế nghiền ngẫm những lời này, rốt cục có chút sáng tỏ ý tứ của Thẩm Dịch.
Đối thoại đến đây tự động kết thúc, đã không còn tất yếu tiến hành tiếp. Rất nhiều chuyện trước khi biết đáp án chân thực, vô luận suy luận bao nhiêu, thường thường đều kém sự thật cực lớn. Khi ta dùng một âm mưu khổng lồ hay kế hoạch tỉ mỉ nào đó để giải thích hết thảy, sự thật khả năng lại cách một trời một vực. Thay vì dựa vào mảnh vụn phân tích liên tu bất tận, chi bằng nắm chắc hiện tại, đi tìm thêm càng nhiều mảnh ghép.
Bất quá lúc ấy, Thẩm Dịch và Ôn Nhu đều không để ý một chuyện.
Đó chính là, nếu muốn thấy một bức tranh toàn diện, cần phải thu thập đủ tất cả mảnh ghép, nhưng nếu chỉ muốn hiểu được bức tranh đó là gì, chưa hẳn cần tất cả mảnh ghép, chỉ cần một phần liền có thể nhìn ra hình dạng. Nếu muốn lợi dụng bức tranh này, có lẽ chỉ cần vài mảnh ghép cũng đã đủ —— cũng giống như trong một cuộc chiến tranh, ta vĩnh viễn không thể nào trông cậy đạt được toàn bộ tin tức của địch, chỉ cần có một tình báo nào đó, sau lại kín đáo phân tích cũng đã đủ áp dụng hành động, nếu như vận khí tốt, thậm chí có thể chế tạo một hồi thắng lợi vĩ đại.
Dù cho chính Thẩm Dịch cũng không ngờ, hắn trong lúc vô tình tán dóc vài câu, đã gia tăng cho đô thị một chút nhận thức nho nhỏ như vậy, về sau sẽ mang đến thứ gì cho hắn… Cách đó không xa, mấy con tàu lớn mờ mờ ảo ảo xuất hiện, sượt qua bên cạnh đội thương thuyền rời đi.
Có Ngọc Trai Đen ở đây, không có hải tặc nào chủ động công kích bọn Thẩm Dịch —— đấy không tính là tin tức tốt gì, đội Đoạn Nhận đã mất đi cơ hội kiếm điểm.
Bất quá Thẩm Dịch cũng không nóng nảy, chín vị vua hải tặc, ngoại trừ Jack Sparrow và Barbossa tính là đồng minh ra, bảy người còn lại đều là mục tiêu. Bắt được ai cũng là mua bán lớn. Chỉ cần hoàn thành ủy thác của Tia Dalma, nhất định sẽ hoàn thành luôn nhiệm vụ chính tuyến.
Dưới tiếng ca dẫn đường, đội tàu tiếp tục tiến lên.
Ôn Nhu đột nhiên cười nói: “Nếu như Hồng Lãng ở đây, nhất định sẽ kêu to: Chúng ta lại tổn thất thật nhiều điểm Huyết Tinh.” Thẩm Dịch cũng nở nụ cười: “Thằng này lúc nào xúc động táo bạo, anh thấy hắn đời này đừng mong đổi được tật xấu. Nếu như Huyết Tinh đô thị có kỹ năng tỉnh táo, anh sẽ cho hắn học đầu tiên…” “Thế còn anh thì sao, chừng nào anh mới có thể xúc động một hồi?” Ôn Nhu đột nhiên nói.
Thẩm Dịch ngẩn ngơ, Ôn Nhu đã vùi đầu vào ngực hắn.
Nàng ghé vào ngực Thẩm Dịch, lắng nghe tim đập của hắn, nàng nói: “Anh có tâm sự?” “… Không có.” “Thật sao? Vậy ôm em đi.” Có chút do dự, Thẩm Dịch rốt cục vẫn ôm lấy Ôn Nhu.
Ôn Nhu một câu không nói, chỉ lẳng lặng phủ phục trong ngực Thẩm Dịch, một hồi lâu, nàng đột nhiên nói: “Tim đập bảy mươi hai lần.” “Hả?” Thẩm Dịch ngẩn người.
Nằm trong ngực Thẩm Dịch, Ôn Nhu buồn bả nói: “Nếu như tâm tư anh không phải bị chuyện gì trọng yếu chiếm cứ, vậy cũng chỉ có thể giải thích là hấp dẫn của em không lớn như tưởng tượng, thậm chí ngay cả làm tim anh đập nhanh lên đều khó…” Thẩm Dịch ngây ngốc một chút mới hiểu được Ôn Nhu đang làm gì. Hắn nhịn không được cười nói: “Đồ ngốc.” Nhẹ nhàng nâng mặt Ôn Nhu lên, dưới ánh trăng, một khuôn mặt mê người đang lẳng lặng mong chờ gì đó.
Thẩm Dịch hôn xuống, Ôn Nhu nhiệt liệt đáp lại.
Thời khắc này cả hai đều ôm nhau thật chặc, quấn vào nhau, tay Thẩm Dịch chạy lên xuống trên người Ôn Nhu, ý định tìm khe hở nào đó có thể chui vào, hết lần này tới lần khác trang phục thế kỷ 16 lại giống như một kiện khôi giáp, kín kẽ không cho người ta chút cơ hội thừa dịp nào. “Gặp quỷ rồi!” Thẩm Dịch lầu bầu một câu, sau đó lại bị miệng Ôn Nhu ngăn chặn.
Tay hắn đứng trên bộ ngực sữa của Ôn Nhu, miễn cưỡng nhả ra mấy chữ: “Chúng mình tới phòng em đi.” Cặp môi đỏ mọng của Ôn Nhu rơi vào mặt Thẩm Dịch, thở hổn hển nói: “Anh nóng thật đấy. Muốn sao?” “Em nên nghe thử tim đập của anh lần nữa, đoán chừng bây giờ đã là một trăm bảy mươi hai.” Ôn Nhu nở nụ cười, tay nàng xuyên qua áo khoác Thẩm Dịch, phóng tới trước ngực hắn, cảm thụ được trái tim đối phương nhảy lên hữu lực.
Sau đó, nàng hung hăng cắn một cái trước ngực Thẩm Dịch, lưu lại một chuỗi dấu răng nho nhỏ.
Sau đó nàng nhìn Thẩm Dịch, đôi mắt chảy ra phong tình vô hạn.
Nàng đẩy Thẩm Dịch ngã ra boong tàu, nói khẽ vào tai hắn: “Ở đây!” “Ở đây?” Thẩm Dịch hơi kinh ngạc.
Ôn Nhu rất nghiêm túc gật đầu. “Sẽ không lui lại nữa?” Ôn Nhu lắc đầu.
Đêm tối che đi đỏ ửng trên mặt, Ôn Nhu đưa tay ra sau lưng, kéo dây buộc nhỏ.
Theo mảng lớn vải đỏ tuôn xuống, lộ ra da thịt khỏe mạnh trắng như tuyết tràn ngập hấp dẫn, dưới ánh trăng chiếu rọi, khiến người cảm thấy mê say.
Tay Thẩm Dịch lướt qua tấm lưng sáng lạnh của Ôn Nhu, giống như đang vuốt ve một lớp vải tơ mềm nhẵn, dừng lại trên cặp mông đầy đặn, lại chuyển ngược về phía trước.
Thân hình Ôn Nhu có chút căng thẳng một chút, bản năng muốn ngăn cản, rồi lại mặc cho tay Thẩm Dịch tiến quân thần tốc. Ngón tay tiến vào khu vực ẩn mật, chưa có cử động gì mà đã vung lên dây đàn du͙© vọиɠ, Ôn Nhu chỉ cảm thấy sâu trong nội tâm tràn ngập một luồng lửa nóng xúc động nguyên thủy, sôi trào toàn thân.
Nàng quyết định buông lỏng toàn thân, tiếp nhận xâm lược đến từ Thẩm Dịch.
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến: “Cái này là phim cấp 3 ngươi nói sao?” Phảng phất như chạm dây điện, hai người đồng thời nhảy lên.
Ôn Nhu vung tay phải, váy dài đã bao lấy thân thể mình, tay trái mạnh mẽ hất roi ra sau, quấn lấy một vật rút về.
Đúng là con vẹt đáng ghét.
Nó phẫn nộ kêu to: “Buông gia ra!” Cùng lúc đó, Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch cũng đã chĩa vào một nơi hẻo lánh trong bóng tối, ngữ khí lạnh như băng: “Đi ra.” Một bóng người xông qua bóng tối, sau đó là thanh âm mập mạp truyền đến: “Ta không thấy gì cả, cái gì cũng chưa nói…” Biến mất không thấy gì nữa.
Mập mạp chết bầm vậy mà dám rình xem.
Vẹt tức giận đến mắng to: “Không có nghĩa khí! Không có nghĩa khí!”.
Thẩm Dịch và Ôn Nhu hai mặt nhìn nhau, hai người đột nhiên đồng thời bật cười. “Như vậy… chúng ta… tiếp tục.” Thẩm Dịch ấp a ấp úng nhìn Ôn Nhu.
Ôn Nhu khẽ lắc đầu.
Thẩm Dịch thở dài.
Bị quấy rầy một cú như vậy, hào hứng của hai người cũng mất hết. “Sớm nói nên đi buồng nhỏ rồi.” Hắn thấp giọng lầm bầm, thời khắc này biểu lộ phảng phất như đứa trẻ.
Ôn Nhu cười duyên đưa vẹt vào trong tay Thẩm Dịch: “Đợi khi nào em có hứng, hoặc là lần sau anh chủ động đi.” Nói xong nàng nhanh chóng lách vào buồng nhỏ trên tàu.
Nhìn qua bóng lưng nàng biến mất, Thẩm Dịch tinh tế thưởng thức một chút lời vừa rồi: “Chờ lần sau mình chủ động…” Hắn nhịn không được cười lên. “Ta nói, các ngươi có thể thả gia sao?” Vẹt trong tay giẫy cánh một chút, rất là bất mãn nói: “Gia kỳ thật cái gì cũng không thấy, thật sự là một hồi diễn xuất thất bại.” “Nếu như ngươi lại dài dòng, ta liền nhét ngươi vào đũng quần, để cho ngươi ở cùng chim của ta, đến lúc đó có lẽ ngươi sẽ hiểu, một con chim chân chính là chỉ làm việc mà không nói nhảm.” “Ngươi nói là gia vừa rồi cũng không nên nói chuyện, chỉ yên lặng xem xét sao?” “… Không, ta là nói công tác của ngươi là mang đến vận may cho chúng ta, chứ không phải phá hư chuyện tốt của người khác. Mà theo biểu hiện mới vừa rồi của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi giống như một con vẹt có thể mang đến vận may cho người khác sao?” “Há, vậy phải nhìn xem ngươi thực sự muốn gì.” Vẹt trả lời chẳng thèm để ý.
Thẩm Dịch hơi ngây ra một lúc, tay giữ vẹt thoáng buông lỏng, Thiên Mệnh Anh Vũ thừa dịp thoát đi, dạo qua đỉnh đầu Thẩm Dịch một vòng, hét lớn: “Chủ nhân của gia bây giờ không phải ngươi. Với chủ nhân của gia, vận may chân chính chỉ có thể là một hồi chiến đấu an toàn và thu hoạch phong phú, chứ không phải đầu gối tay ấp ấn người đẹp!” Nói xong nó giương cánh bay đi.
Thẩm Dịch khẽ động, bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy trên mặt biển xa xa, một bóng lớn mông lung mơ hồ xuất hiện.
Bài ca hải tặc lại vang lên lần nữa.
Tàu Khiếu Phong đến rồi!