"Bao lâu rồi?" Hạ Tùng Đức ngồi sau bàn đọc sách, giơ tay đè đè huyệt Thái Dương.
"Các con như vậy, đã bao lâu rồi?"
Phía sau Hạ Tùng Đức treo hai phong tự đóng khung cẩn thận.
Hạ Tu Âm híp mắt lại, nhận ra lạc khoản* là Tu Âm và A Du.
*lạc khoản: phần đề tên trong bức tranh, phong tự,v..v...
Cô đứng cách đó không xa, ma sát lòng bàn tay, ý cười nhẹ trong mắt khẽ lướt qua.
"Từ lúc A Du tròn mười tám tuổi...... đến bây giờ."
Có lẽ...... còn có thể sớm hơn một chút.
Đêm giao thừa của ba năm trước, ở dưới lầu, ngay trước mắt Hạ Tùng Đức, các nàng tư mật, hôn môi triền miên.
Mười tám......
Hạ Tùng Đức gần như thở không lên hơi.
"Nói cách khác, con bé mới vừa thành niên, đã bị con...... bị con!"
"Hạ Tu Âm! Con giỏi lắm --" Ông liên tục đập mấy cái lên bàn, không khí cũng chấn động một chút, "Con làm cực-kỳ-tốt!"
Hạ Tu Âm lặng lẽ đứng tại chỗ, cô hơi cúi đầu xuống, lưng thẳng, giống như thân trúc giữa tuyết, vừa dẻo dai vừa kiên cường.
Cùng với cơn thịnh nộ của Hạ Tùng Đức, kết hợp thành cuộc đối thoại im lặng.
"Ta hỏi con, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi!" Hạ Tùng Đức lạnh giọng hít một ngụm khí.
"Hạ Tu Âm, con tự hỏi bản thân xem, rằng mình lớn hơn con bé mấy tuổi!"
Hạ Văn Tử và Hạ Hạc Hiên dựa sát tường, không dám lên tiếng.
Trong lòng Hạ Tu Âm biết Hạ Tùng Đức từng tiếng quát hỏi như vậy, chỉ là vì kinh sợ, để cô cảm thấy thẹn, bức cô cúi đầu.
Thần sắc cô bình tĩnh, cũng không phản bác.
"Con bé được con nuôi lớn, khó tránh khỏi có tình cảm, lầm tưởng sự ỷ lại vào con gọi là, gọi là tình yêu...... Nhưng con không giống vậy!"
"Hạ Tu Âm, con trưởng thành sớm, con bé không hiểu, chẳng lẽ con lại không hiểu! Hay là nói, con vốn ôm cái suy nghĩ này? Chính là muốn cố ý nuôi dưỡng con bé trở thành dáng vẻ không hiểu chuyện đời!"
Hạ Tùng Đức tích góp phẫn uất cả một buổi trưa, những sự thương tiếc cho Hạ Du, tất cả trút hết lên người Hạ Tu Âm.
"Hạ Tu Âm, con để tay lên ngực tự hỏi! Mình có phải như vậy hay không!"
Hạ Tùng Đức càng nói càng kinh ngạc.
Hạ Du quá ngoan, quá mềm yếu, lại sạch sẽ ngây thơ giống như ấu thú mới sinh, đây chắc chắn không phải hiệu quả của kiểu giáo dục nuôi nấng bình thường đạt tới.
Là có người cố tình dưỡng nàng trong tháp ngà voi, giấu hết tất cả mưa gió dơ bẩn đi, chỉ đổi lấy trăng sáng và sao trời làm bạn, từng chút một, từng bước một, tẩy thế giới nàng trở thành một bức trắng tinh thuần khiết.
Nhưng đằng sau sự thuần khiết đó, lại có một ý nghĩa ác ý cực lớn trong người.
Hạ Tu Âm ngăn chặn không để Hạ Du tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mặc dù có đôi lúc cô lộ ra một vài khe hở nhỏ, để nữ hài cảm giác được sương tuyết, nhưng nó cũng nằm trong sự kiểm soát của cô.
Mỗi một dấu chân trong cuộc đời Hạ Du, đều có đầy dấu vết Hạ Tu Âm.
Dưới sự thương yêu, chăm sóc và nuông chiều vặn vẹo như vậy, Hạ Tu Âm sẽ trở thành người duy nhất cứu rỗi nữ hài.
Mỗi một luồng hơi thở của Hạ Du đều phải có Hạ Tu Âm ở đó.
Hạ Tùng Đức điều chỉnh hơi thở.
Ông không thể dùng ý nghĩ như vậy để phán đoán cháu gái của mình.
Thời điểm nhặt được Hạ Du, Hạ Tu Âm bao nhiêu tuổi? Mười bốn?
Tuy trưởng thành sớm, nhưng lúc ấy cô cũng chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ, lại thêm một đứa trẻ! Sao có thể làm được loại tình trạng này!
"Tu Âm, nói ông ngoại nghe con nghĩ như thế nào?" Thái dương Hạ Tùng Đức thình thịch nhảy.
Thư phòng lâm vào tĩnh mịch, chỉ còn lại lốm đốm những không khí li ti còn đang trôi nổi, du đãng, không biết về đâu.
"Ông ngoại......" Hạ Tu Âm dừng một chút, khóe mắt hơi nhếch lên, cô nhẹ giọng nói, "Ban đần không phải con muốn như vậy."
"Là có ý gì?"
"Là A Du -- đứa nhỏ đó, luôn miệng nói phải làm người yêu tỷ tỷ. Em ấy cầu con, quấn lấy con, khóc đến rất đáng thương. Em ấy khóc...... Con chỉ hận không thể moi tim ra mang cho em ấy."
Giọng của Hạ Tu Âm mang theo hồi ức.
Hạ Du là một tiểu khóc bao, thương tâm sẽ lặng lẽ rơi nước mắt, cảm kích cũng sẽ rơi nước mắt.
Tỷ tỷ không ở bên cạnh cũng muốn khóc, tỷ tỷ không dỗ nàng kịp thời cũng muốn khóc.
Cô vốn tưởng rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mình quen được nước mắt của nữ hài, nhưng đã mười mấy năm nay, cô lại là càng ngày càng nhịn không được.
Trái tim cô nằm trong tay Hạ Du, ê ẩm dồn nén, muốn đập muốn dừng, đều do nữ hài định đoạt.
"Con đã cho em ấy rất nhiều sinh nhật...... Ông ngoại, ông biết không? Mỗi năm sinh nhật, em ấy đều ước nguyện "Muốn cùng tỷ tỷ ở bên nhau"."
Hạ Tùng Đức nhất thời không nói gì.
"Là em ấy...... đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ con."
"Là em ấy...... không chịu thỏa mãn."
Hạ Tu Âm gằn từng chữ một.
"Đứa trẻ tham lam......" Đuôi mày của Hạ Tu Âm cũng thấm ôn nhu, làm tỷ tỷ vẫn không đủ, còn muốn làm người yêu."
"Ông ngoại......" Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Tùng Đức, xin giúp đỡ nói, "Ông nói xem, con nên làm cái gì mới tốt đây?"
Nhưng thật ra cô cũng muốn hỏi một chút, bây giờ nên làm cái gì mới có thể không bị tham lam trói buộc.
Bây giờ nên làm cái gì mới có thể ít quyến luyến một chút.
Một cô gái phù hợp với cô như vậy, chỉ là một hơi thở cũng đủ vui sướиɠ đến làm cô run rẩy.
Ngón tay cô, môi cô...... Mỗi một tấc da thịt đều đang bộc lộ những khát vọng.
Khát vọng muốn ôm nữ hài vào lòng.
Khát vọng những mối ràng buộc sâu hơn.
Cổ họng Tùng Đức khó khăn, "Nếu...... bắt hai con tách ra...... Hai con có biến trở về dáng vẻ lúc đầu không?"
Hạ Tu Âm mỉm cười.
"Ông ngoại, con đã không có mẹ...... cũng không có ba."
Cô nghiêng nghiêng mặt, "Bây giờ ông còn muốn con...... mất cả A Du?"
Hạ Tùng Đức không đành lòng.
Ông biết Hạ Tu Âm đã từng vượt qua khoảng thời gian tối tăm, không có ánh sáng mặt trời như thế nào.
Sau khi Hạ Trăn chết, cô cự tuyệt ông trợ giúp, từ chối gặp mặt gần như tất cả người của Hạ gia, cô cùng với Phương Đoan ngày ngày tra tấn lẫn nhau, tất cả lần lượt nhắc nhở cô đã hại chết mẹ và em gái của mình như thế nào.
Quá khứ không có Hạ Du, Hạ Tu Âm tự mình biến thành một cái xác không hồn sống trong biệt thự.
Ông làm sao đành lòng để Hạ Tu Âm một lần nữa tứ cố vô thân.
"Vậy sau này các con......" Hạ Tùng Đức khép mắt, "Con có từng nghĩ tới chưa, Hạ Du hiện tại mới hai mươi tuổi. Con bé còn nhỏ như vậy, có lẽ nó còn không biết cái gì là tình yêu chân chính. Nếu tương lai nó muốn ở cùng người khác, con dự định sẽ thế nào?"
Cháu ngoại gái của ông.
Không phải là cô không thể chăm sóc Hạ Du, nhưng làm sao để trải qua thì vẫn chưa chắc.
Ông già rồi.
Không thể chịu nổi một biến cố nào nữa.
Tu Âm cũng được, Hạ Du cũng được, ông không muốn bất cứ điều gì làm cả hai không vui.
Tình yêu hiện tại của các nàng không khác gì đang đi trên mũi dao.
Ông kinh hồn táng đảm.
Ông muốn bảo vệ hai đứa cháu gái của mình cùng một lúc.
Ông muốn các nàng trăm tuổi vô ưu.
"Nếu A Du...... cùng người khác ở bên nhau......" Hạ Tu Âm đá đầu lưỡi lên vòm họng trên, đôi mắt chậm rãi khép lại, ".....Cùng người khác ở bên nhau......"
Cô lặp lại như vậy mấy lần, không khí đặc quánh lại, biến thành bản chất.
Trong không gian yên lặng đè nén, cuối cùng Hạ Tu Âm cũng cười rạng rỡ.
"Con sẽ để em ấy rời đi, quay về làm tỷ tỷ em ấy....... Em ấy vẫn là A Du của con."
Hạ Tùng Đức cố gắng tìm ra dấu vết miễn cưỡng trên khuôn mặt Hạ Tu Âm, nhưng nụ cười kia tươi đến mức không chê vào đâu được, ngược lại làm người cảm thấy lạnh.
"Tu Âm, con thật sự nghĩ như vậy?" Rõ ràng đây là kết quả tốt nhất, nhưng Hạ Tùng Đức lại ẩn ẩn bất an.
"Thật sự." Hạ Tu Âm đáp.
"Vậy nếu đổi lại là con...... con có ý nghĩ như vậy không?" Hạ Tùng Đức hỏi.
Hạ Tu Âm làm như cảm thấy buồn cười, cô nhẹ nhàng nói, "Ông ngoại, sẽ không có một ngày như vậy."
Cuối cùng Hạ Tùng Đức chán nản chống gậy.
"Văn Tử, Hạc Hiên, các con nghe thấy rồi chứ."
Hai người cẩn thận đáp, "Dạ."
"Tận dụng hết khả năng, bảo vệ tốt hai đứa em của mình."
Những gì ông có thể làm đều đã làm.
Hạ Tùng Đức biết mình không có cách nào xen vào hai người các nàng...... Một tình yêu nồng nàn dị dạng, gần như không giống bình thường.
Cuối cùng vẫn là sự quấn quít giữa các nàng.
Chỉ cần không làm tổn thương người khác, ông...... cũng không thể chen miệng vào.
"Ông ngoại yên tâm." Hạ Tu Âm nói, "Con và A Du sẽ thật tốt."
Các nàng sẽ thật tốt.
Vô cùng tốt.
Hạ Tùng Đức mệt mỏi xua xua tay.
"Tu Âm, con đi ra ngoài đi, đứa nhỏ đó phỏng chừng lại đang khóc."
Hạ Tu Âm mở cửa, quả nhiên thấy nữ hài cúi đầu khóc đến phát run.
Bờ vai nhỏ hẹp không khỏi run lên, xương quai xanh thanh tú lộ ra rõ ràng, nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
Nàng đang cố gắng lau sạch nước mắt, cho nên mu bàn tay đã ướt đẫm một mảng.
Tiếng nghẹn ngào nhỏ bị nàng kìm lại trong cổ họng, rồi biến thành một loại nức nở khác yếu ớt, giống như ấu thú nhẹ rên, khóc đến lòng người vỡ tan.
Nói vậy, là ngay từ đầu Hạ Tùng Đức quát hỏi đã làm nàng sợ hãi.
Dọa thành...... bộ dáng đáng thương này.
"A Du." Cô nhẹ giọng gọi.
Nữ hài liền ngưng khóc, đưa mắt nhìn cô.
Đôi mắt bị nước mắt làm sáng lấp lánh, đuôi mắt đỏ hoe, làn da mỏng manh yếu ớt xung quanh tụ huyết, như là chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ bị thương.
"Tỷ tỷ." Hạ Du sợ hãi gọi cô, ngón tay cẩn thận móc lấy ngón tay của Hạ Tu Âm đang buông thõng bên người.
Hạ Tu Âm cảm nhận được đầu ngón tay ẩm ướt.
Là nước mắt nữ hài.
Nàng khóc dữ dội như vậy.
Hạ Tu Âm tách ngón tay ra một chút, nữ hài liền quen thuộc trượt vào.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Hạ Tu Âm nắm tay Hạ Du nâng lên, đặt lên môi, hôn hôn.
Là hương vị của nước mắt.
"A Du......"
"Ừm......" Nữ hài nén khóc, nhưng vẫn còn đang nức nở.
"Tôi là của em." Hơi thở phả vào làn da trắng nõn.
Hạ Tu Âm dần dần tiến lại gần nữ hài, nhìn đồng tử nàng biến ảo một chút.
Kinh hỉ, may mắn, cảm kích...... cảm xúc phức tạp giao hội, cuối cùng tan thành tình yêu mềm mại và mãnh liệt, làm đôi mắt Hạ Du đầy hơi ẩm sương mù, thủy quang lăn tăn khẽ động.
Ánh mắt này phản chiếu lại hình ảnh của cô.
Đôi mắt này...... cũng chỉ sẽ có cô.
Hạ Du và Hạ Tu Âm ở lại Nam Thành ba tuần.
Hạ Tùng Đức có lòng muốn giữ Hạ Du lại chơi với mình, nhưng nàng đã đi theo Hạ Tu Âm.
Sau đêm giao thừa, tuy vẫn chưa nói rõ, nhưng tất cả người trong Hạ gia đều biết loại quan hệ này của các nàng.
Chỉ là Hạ Tùng Đức chưa từng nói ra, bọn họ cũng không dám tùy ý bàn luận.
Ngày về Nam Thành là một buổi chiều nắng tốt.
Hạ Tu Âm cho dì Trần nghỉ phép hai tháng, bảo bà về thăm con trai con dâu.
Cho nên hiếm hoi, vào hiên nhà, ngôi nhà lại không có một bóng người.
Hạ Tu Âm cảm ơn Lưu Chí, đóng cửa lại, cất hành lý sang một bên.
"Tỷ tỷ."
Cô xoay người, đột nhiên kéo nữ hài hôn lên.
Hôn một chút cũng không ôn nhu, cả thở cũng không kịp đợi, như là muốn xé vài miếng da thịt, ý đồ phá hủy nữ hài đi. Ăn. Vào. Bụng.
Cô đè cổ tay nữ hài, cổ tay gầy như vậy, dễ dàng bị ấn vào tường.
"Tỷ tỷ, chậm một chút." Nữ hài cầu cô.
Hạ Du run dữ dội, thân mình cũng rất mềm.
Hạ Tu Âm ôm nàng ngã vào tủ đồ trong hiên nhà, cùng nàng hôn môi từ dưới lên trên.
Gót chân nữ hài nhẹ nhàng cọ xát lưng cô, động tác bất an theo nụ hôn này.
Thật lâu sau, dường như cuối cùng Hạ Tu Âm cũng giải tỏa được cơn đói khát ban đầu, cô chậm lại, khẽ ngậm cánh môi hơi sưng.
Cô cười nói, "A Du, chúng ta về nhà rồi."
Cô ôm nữ hài của mình.
"Đi tắm rửa, thay quần áo, sau đó ra ngoài."
Khó khăn lắm mới trở về nhà, những chuyện khác Hạ Tu Âm cũng không thèm lo, trước tiên đi tìm con mèo mình nuôi.
Mèo con bị dọa trước sự lỗ mãng của cô, nhưng vẫn ỷ lại lấy lòng liếʍ liếʍ ngón tay cô, thè ra đầu lưỡi thăm dò, ngoan đến kỳ lạ.
Hạ Tu Âm mỉm cười xoa xoa mèo con, mang nó đến phòng tắm.
"Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng." Sữa tắm xoa lên làn da, tạo nên bọt trắng tinh tế, Hạ Tu Âm nhẹ nhàng giúp mèo con tắm gội.
Động tác cô rất nhẹ, sờ đến mèo con cảm thấy rất thoải mái, cho nên cũng không có kháng cự, cổ họng "hừ hừ hừ hừ"" phát ra vài tiếng yếu ớt.
Trên đường, mèo con làm đổ sữa tắm, bộ vuốt như thế nào cũng không trở về bộ dáng ban đầu, mèo con xin lỗi mấy tiếng.
Hạ Tu Âm nói với nó không sao, hơn nữa còn lấy sữa tắm trong tay mình xoa lên cho nó.
Sau khi kết thúc tắm rửa, Hạ Tu Âm lấy một cái khăn lớn bao mèo con lại, cô ôm mèo con, cứ như vậy mang nó lên giường.
Giường lớn mềm mại, ánh đèn sáng ngời.
Lúc cô đi lấy máy sấy, mèo con an tĩnh nằm trong khăn tắm, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô, cuộn tròn đi theo cô.
"Không lau khô sẽ bị cảm mạo đó...... Em không thích nhất là uống thuốc, cho nên phải kiên nhẫn một chút, được không?"
Mèo con nhỏ nhẹ kêu một tiếng, nhưng đó chỉ là một kháng nghị yếu ớt.
Có lẽ là thật sự không thích sấy tóc, mèo con ở trong lòng ngực Hạ Tu Âm cũng không yên ổn, đệm chân mềm mại thường xuyên vỗ vào mu bàn tay cô, kêu meo meo sờ vào mặt cô, nhưng cô nói vài câu đạo lý với nó, nó liền chán nản cúi đầu.
Cuối cùng, Hạ Tu Âm cởi ra một con mèo con e thẹn.
Cô ôm nó vào trong ổ chăn.
Mèo con dính cô, cô đành phải một khắc không nghỉ trấn an nó, từ xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại của nó, thỉnh thoảng còn ghì đệm chân của nó rồi hôn lên.
Có lẽ là có hơi vui vẻ, lại hoặc là đã lâu không gặp cô mà hưng phấn, mèo con sà vào trong lòng ngực cô, kêu nhẹ, Hạ Tu Âm cũng không chịu được. Làm hại cô không thể không hôn nó, bắt nó yên tĩnh một tí.
Mèo con chơi nửa ngày với Hạ Tu Âm, tinh lực tiêu hao gần như hết sạch.
Cuối cùng, nó buồn ngủ ngẩng đầu nhỏ lên, nằm lên trước ngực cô.
Hạ Tu Âm yêu thích không buông tay mà xoa xoa nó, một chút hương cam quýt chát chát, nhưng cũng ngọt.
"Ngủ ngon, mèo con của tôi."
===
Editor lảm nhảm: chương sau là hoàn chính văn rồi, cũng dần đến ngày chúng ta phải nói lời chia tay với hai nhân vật chính :33