Hạ Du, qua đời vào tháng 6 năm 20xx
Chữ viết tròn trịa, đoan trang thanh tú ám giấu sắc sảo, một câu một họa, tất cả đều là những thứ Hạ Du quen thuộc.
Hạ Du nắm cổ áo, co nhỏ người lại.
Oxy trở nên loãng, một cây kim nhọn dài từ xoang mũi đi qua đường thở, chui vào phổi, làm l*иg ngực nàng ẩn ẩn bị đau.
Thật là khó chịu.
Nàng nghĩ, nàng muốn chết.
A Du muốn chết.
Tỷ tỷ đang ở đâu? Sao vẫn còn chưa tới cứu nàng?
Nàng run rẩy nhắm mắt, nước mắt thấm ướt nửa bên mặt.
Thở không nổi.
"Tỷ tỷ......" Phát không ra thanh âm.
Bên tai vang lên tiếng nổ thật lớn, từ xa đến gần, gần như muốn làm vỡ màng nhĩ.
Tỷ tỷ đang nói chuyện sao?
Đang gọi nàng sao?
Nàng không nghe thấy.
A...... Tỷ tỷ đến cứu nàng.
Nàng sẽ nghe lời, sẽ thật nghe lời.
""Trùng hợp, sau đó tiểu thư liền đưa con về......""
Thủy triều giữa hè trong trí nhớ, vây lấy khối băng vỡ vụn, cuối cùng bị chìm xuống mười một năm, nhấn chìm nàng lạnh đến thấu xương.
Tim nàng chứa đầy vụn băng, vô cùng nặng nề, kéo gục nàng xuống.
Hạ Du nhận ra tay chân đã co rút, tầm nhìn xuất hiện từng mảng đốm đen, giống như bị sâu cắn.
"Tiểu Ngư, ra lấy đồ nè, em còn có một gói hàng nữa!"
"Là Tu Âm gửi!"
"Tiểu Ngư?"
Trần Vãn Vãn ở ngoài cửa ấn chuông cửa vài lần.
Cô ước lượng hộp giấy trong tay.
Tu Âm?
Đây là người yêu Hạ Ngư?
Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, biết gửi quà để làm vui nàng.
"Tiểu Ngư, em đang tắm hả?"
Không có người đáp, cô mới nhớ ra vừa nãy Hạ Ngư là tóc ướt mở cửa.
Trần Vãn Vãn nghĩ không ra.
Điện thoại hiển thị đối phương đang trong cuộc gọi khác.
Cô do dự, nên chờ một chút, hay là gửi một tin nhắn cho Hạ Ngư, nói là gói hàng đã được cô mang về phòng giữ.
Rối rắm như vậy một hồi, một số máy lạ đột nhiên gọi đến.
Cô sợ tới mức giật mình một cái.
"A lô, xin chào."
"Trần Vãn Vãn, liên hệ quầy lễ tân mở cửa phòng Hạ Du ra." Vừa lo lắng vừa sắc bén, không còn nửa phần bình tĩnh.
Thanh âm này, là chị của Hạ Ngư?
"Tại......"
"Trần Vãn Vãn, đi làm ngay."
Không cho cô phản bác, không cho cô nghi ngờ.
Trần Vãn Vãn run lên, theo bản năng đáp, "Được được được, tôi đây sẽ đi lấy chìa khóa."
"A Du, em còn nghe không?"
"A Du, trả lời tôi!"
Lưng Hạ Du đang ra mồ hôi, cả người ướt đẫm.
Tim đập càng lúc càng nhanh, xương ngực bị va chạm đến sắp nát ra.
""A Du, tỷ tỷ thích em.""
""Lại đây, cho tỷ tỷ nhìn xem.""
""Tỷ tỷ ôm.""
Nàng là A Du.
Tỷ tỷ gọi nàng như vậy.
Tỷ tỷ thích nàng, tỷ tỷ thích nàng nhất.
Hạ Du gắt gao lấy tay đè lên mũi và miệng.
""A Du, chậm một chút, đừng có gấp.""
""Tỷ tỷ sẽ chờ em.""
Giọng nói nhẹ nhàng, một chút mượt mà mà khô khốc.
Nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Oxy nóng hực từ xoang mũi chậm rãi hít vào, trao đổi ở phổi, lại khắc chế thở ra.
Không nên gấp gáp, không phải sợ.
Tỷ tỷ đã nói rồi.
""A Du, đừng khóc.""
Không được khóc.
Chỉ là một cái tên thôi mà.
Đừng có suy diễn như vậy.
Mày là người đã ở cạnh tỷ tỷ mười năm, tỷ tỷ nói sẽ vĩnh viễn cùng mày ở bên nhau.
Hai người còn rất nhiều rất nhiều mười năm.
Mày sẽ không thể thay thế.
""A Du, tỷ tỷ đang đợi em.""
Mày phải bò dậy, không được làm cho tỷ tỷ lo lắng.
Trần Vãn Vãn dẫn theo người phục vụ mở cửa, thấy chính là Hạ Ngư đang nhỏ giọng cùng tỷ tỷ trò chuyện.
Nàng sau lưng ướt hơn phân nửa, tóc ướt nhem, cả người giống như vừa mới vớt lên từ trong nước.
"Tỷ tỷ, trễ rồi." Hạ Ngư chạm tay vào màn hình, như là quyến luyến vuốt ve, "Tỷ tỷ, đừng lo lắng."
Nàng nhìn Trần Vãn Vãn cười một cái, khóe môi yếu ớt dường như nhấc lên không nổi, trong mắt vẫn sáng.
Hạ Ngư giống như đã khóc, đôi mắt sạch sẽ trong suốt đầy nước mắt, đuôi mắt hồng nhuận.
Vẻ mặt nàng rất mềm mại, yếu ớt đến làm Trần Vãn Vãn nghi ngờ nếu mình chạm vào một chút, Hạ Ngư liền sẽ nát.
Nhìn thấy mà thương.
Trần Vãn Vãn thắt tim, từng giọt từng giọt như trở thành nước.
"Tiểu Ngư, em bị sao vậy?" Trần Vãn Vãn không lý do cảm thấy cay mũi, cô đi đến trước người Hạ Ngư, muốn sờ nàng, lại không dám đưa tay.
"...... Đột nhiên bị khó thở." Giọng nói Hạ Ngư có chút khàn, xin lỗi nói, "Vãn Vãn, để chị lo lắng rồi."
"Tiểu Ngư......"
"Vãn Vãn, đưa em đến bệnh viện được không?" Nàng hơi nâng tay, cổ tay áo ngủ tuột xuống, lộ ra cổ tay trắng nhỏ.
Gầy như vậy, nếu không để ý chắc sẽ làm gãy mất.
"Em không đi nổi."
"Được...... Được." Trần Vãn Vãn lau nước mắt, tầm nhìn thoáng nhìn thấy một tờ giấy bay xuống.
Con đoán xem, tại sao Hạ Tu Âm phải lấy tên này đặt cho con?
Hạ Tu Âm? Tu âm?
Trong thời gian ngắn thấy cái tên này hai lần, giống như trước đây đã từng thấy qua chỗ nào đó, mắt Trần Vãn Vãn chợt lóe lên, chậm rãi há to miệng.
Hai giờ sau Hạ Tu Âm đến bệnh viện.
"Rối loạn lo âu cấp tính khiến hô hấp quá độ, X-quang phổi không có vấn đề, có thể loại trừ bệnh gốc. Quan sát một chút, hẳn sẽ không có trở ngại gì."
Rối loạn lo âu cấp tính?
Nữ hài lúc ấy đang cùng cô gọi video, thẹn thùng như vậy, sao lại lo âu?
Nghĩ đến gì đó, mắt Hạ Tu Âm sầm xuống.
Hạ Du chưa chờ Hạ Tu Âm đến, nàng đã ngủ say.
Gương mặt nhìn không thấy huyết sắc, lông mi khép lại, tóc dài mượt mà rối tung.
"A Du......" Hạ Tu Âm cúi đầu hôn giữa mày Hạ Du, hơi thở quen thuộc làm lông mi nữ hài run rẩy, chật vật muốn tỉnh táo lại.
"A Du ngoan." Bàn tay Hạ Tu Âm nhẹ nhàng vỗ về nữ hài, được che chở, Hạ Du ngoan ngoãn duy trì an tĩnh, chờ từng chút từng chút vỗ nhẹ, cùng đến từ độ ấm của tỷ tỷ.
Dỗ như vậy nửa giờ.
Hạ Tu Âm điều chỉnh góc chăn cho Hạ Du.
Cô đi ra phòng bệnh, thấy Trần Vãn Vãn đang loay hoay canh cửa.
Trần Vãn Vãn mở to hai mắt, che miệng, không ngừng quan sát Hạ Tu Âm.
Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Như là nhìn con khỉ hiếm lạ.
"Hạ...... Hạ......" Trần Vãn Vãn thở hổn hển.
Cuối cùng cô cũng nhớ tới ở nơi nào gặp qua tên Hạ Tu Âm, tay run rẩy lên internet tra thử.
Người sáng lập giải trí Hạ thị, chủ tịch kiêm giám đốc điều hành.
Mặc dù không có ảnh để đối chiếu, nhưng tất cả đã trùng hợp đến mức không cần phải điều tra thêm bất cứ thứ gì nữa.
Lại có thể là...... Hạ Ngư...... Chị của Hạ Ngư!
Tất cả những gì mờ mịt đều xâu lại thành một chuỗi rõ ràng.
Vì sao hợp đồng Hạ Ngư lại kỳ quái như vậy?
Vì sao công ty sắp xếp cho Hạ Ngư như là lưu đày thô bạo, rồi lại giống như hao tổn tâm huyết tinh dưỡng?
Vì sao Hạ Ngư không hợp với giới giải trí, nhưng trước giờ chỉ là an an tĩnh tĩnh chờ đợi, không có sốt ruột?
Vì sao tài nguyên của Hạ Ngư luôn có dễ như trở bàn tay, các đạo diễn đều khách khách khí khí với Hạ Ngư?
Cả người Hạ Ngư được nuôi dưỡng thành ngây thơ cùng thiện lương, nữ hài được tình yêu tưới mà lớn lên, sau lưng cũng là dùng tiền tài cùng giáo dưỡng xây thành tháp ngà voi.
Hạ Ngư cũng chưa bao giờ đáng thương đến phải dựa vào người yêu đồng tính mới miễn cưỡng có bát cơm, nàng xác thực chính là tiểu công chúa nhà hào môn.
Đóng phim điện ảnh đối với Hạ Ngư mà nói chỉ là gia đình yêu cầu thử một trò chơi nhỏ, thể hiện sự quan tâm bồi dưỡng có chút khác biệt.
Cho nên nhân vật diễn của nàng mới có thể có linh khí như vậy, cũng đủ sạch sẽ thuần túy.
Nước mắt Trần Vãn Vãn ào ào chảy xuống.
Cô kích động nói lắp, "Chị.... chị...... Hạ tổng......"
Hạ Tu Âm xoa huyệt Thái Dương.
"Thẻ phòng của A Du."
"Cái này...... Cái này!" Trần Vãn Vãn một bên khóc lóc, một bên cười, từ trong túi lấy ra thẻ phòng.
"Cảm ơn." Hạ Tu Âm gọi taxi đến khách sạn, Trần Vãn Vãn đứng ở cửa bệnh viện, liều mạng vẫy tay.
"Hạ tổng, tạm biệt! Tạm biệt!"
Trước mắt Trần Vãn Vãn ngựa xe như nước, tiếng người ầm ĩ, gió đêm thổi vào miệng mũi cô, làm đầu óc cô vừa thanh tỉnh vừa mê loạn.
Cô si ngốc đứng tại chỗ, sợ rằng là mộng.
Cho nên trước đây cô nơm nớp lo sợ lo lắng làm cái gì, cô đi theo bên người Hạ Ngư, nhân sinh cũng đã có thể nắm phần thắng.
===
Hạ Tu Âm bình tĩnh chăm chú nhìn chiếc hộp vuông trong suốt trên giường.
Kí ức bị cô phủ bụi mười một năm, quên đi mười một năm, hiện tại đột ngột bị người khác đem đến trước mặt nữ hài.
Cái tiêu bản này cô làm rất kỹ, nhìn qua, dường như Samoyed thật sự chỉ là nghỉ ngơi.
Chỉ cần cô gọi tên của nó, nó liền sẽ như một quả cầu tuyết lăn một cái, cong cái đuôi vây quanh cô, kéo cô trở lại thế giới vắng vẻ không thấy ánh sáng của mười mấy năm trước.
Lúc đó, nó là an ủi duy nhất của cô.
Cô đã không còn nhớ được cảm giác khi chạm Samoyed là như thế nào nữa, lúc bộ lông của nó trượt vào giữa những ngón tay cô, những thứ đó đã dừng ở khoảng thời gian vui vẻ.
Cô chỉ có thể nhớ đến, nhớ khuôn mặt mềm mại cùng mùi hương trên cơ thể Hạ Du, khi bọn họ ôm nhau, ở trong lòng cô dâng lên sự thỏa mãn và may mắn.
Vết sẹo đã lâu, vì nữ hài đến mà bị vùi lấp thật sâu.
Bây giờ lại bật ra cũng không còn đau nữa, một chút thay đổi không ảnh hưởng toàn cục.
Tim cô, mỗi một góc đều rậm rạp khắc tên nữ hài.
Quá khứ các cô, tương lai các cô.
Cô đã không còn sức lực nhớ lại bi thương.
Hạ Tu Âm nhặt lên tờ giấy kia.
Con đoán xem, tại sao Hạ Tu Âm lại đặt cho con cái tên này!?
Là Phương Đoan.
Hạ Tu Âm rũ mắt, cô gửi tin nhắn dựa theo số liên lạc ghi trên giấy.
【 Ông là ai?】
Chốc lát sau.
【 Con là Hạ Du? Chuyển phát nhanh nhận được chưa?】
【 Sao đây, mới qua có mấy năm, cả ba ba con cũng không nhận ra? Thật không hổ là đồ vật được Hạ Tu Âm nuôi lớn.】
Ngữ khí thật ngả ngớn.
Xem ra, gần đây Phương Đoan cũng khá lắm.
【 Ông gửi cho tôi cái gì?】
【 Nhóc con, giả ngu cùng chị gái con học mười thành mười. Đó là cái gì, con có thể không biết?】
【 Ông muốn làm cái gì?】
【 Ta tới cứu con. Hạ Tu Âm là quái vật trời sinh, biếи ŧɦái, cùng với người mẹ chết sớm của nó rất giống nhau.
【Nhìn thấy con chó đó không? Có phải rất giống còn sống? Con biết làm nó như thế nào không? Ta tận mắt nhìn thấy Hạ Tu Âm tắm sạch sẽ cho chó, lột da nó, đắp bông lên, sau đó khâu lại. Tròng mắt con chó đều bị móc ra ngoài, sau đó lắp mắt nhân tạo vào. Con chó mà nó nuôi đến ba năm trời, nuôi đến mập mạp, tốn không ít thời gian để loại bỏ mỡ. Từ đầu tới đuôi, đôi mắt của nó cũng không chớp một cái.】
【 Cùng loại người này ở bên nhau, con không sợ sao?】
【 Tại sao muốn nói cho tôi?】
【 Hạ Du, nó đã xuống tay với con rồi. Để ta đoán xem các con đã đến bước nào rồi? Ta quả thực muốn nôn ra, cả con nó cũng không buông tha.】
【 Ông...... Sao lại biết? 】 Ánh mắt Hạ Tu Âm đen lại.
【 Ở cửa xe cũng có thể ấn đầu con hôn xuống, hiện tại con là nhân vật công chúng, nó căn bản không thèm suy nghĩ cho con. Nếu nó xử lý gọn gàng một chút, ta cũng không có biện pháp biết con đang bị nó theo đuổi. Hạ Du, con thật đáng thương, bị nó quấn mãi. Nó giỏi chơi thủ đoạn nhất, con cho rằng nó thật sự yêu con? Lúc nó cảm thấy phiền phức rồi, con đoán xem, con so với con chó đó sẽ có thể tốt hơn sao?】
Hạ Tu Âm nhìn màn hình chăm chú.
Nếu nữ hài nghe được những lời như vậy, nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Lá gan nàng nhỏ như vậy, có phải sẽ bị dọa đến chạy hay không?
【 Ba ngày sau, gặp nhau ở biệt thự Nam Thành, con muốn biết tất cả, ta đều nói cho con. Hạ Du, ba ba thật lo lắng cho con, nhớ rõ bảo mật, nếu Hạ Tu Âm biết, không biết con điên đó còn có thể làm ra chuyện gì.】
Hạ Tu Âm lắng tai nghe nghe ngoài cửa sổ, trẻ con đang vui đùa ở khu vui chơi giải trí, tiếng cười trong trẻo non nớt vọng xuống đất.
Vòm trời xanh thẫm lọt vào tầm nhìn, không gió không trăng, áp lực nặng trĩu.
Cô bấm vào danh bạ, gọi hai cuộc điện thoại.
Trước khi đi, cô xé tờ giấy dán trên hộp, gọi phục vụ đến.
"Con chó xinh đẹp như vậy......" Nhân viên vệ sinh khó xử ôm hộp trong suốt, giống ôm một sinh mệnh đang sống.
"Vứt đi." Cô cười, "Đã...... không còn giá trị nữa."
Ngày hôm sau Hạ Du ra viện, nhưng đạo diễn thoải mái cho nàng nghỉ thêm một tuần.
Hạ Tu Âm bắt Vương Quan xách cặp đi tham gia hội nghị, trong lúc đối phương kêu rên thì cô mang theo nữ hài trở về thành phố Tích tĩnh dưỡng.
Trần Vãn Vãn dại dột đi theo sau các nàng, chờ tới thành phố Tích rồi, mới thức thời nhấc chân về công ty.
"A Du, về đến nhà rồi." Hạ Tu Âm mở cửa xe giúp nữ hài, tay ngăn ngăn chắn chắn cửa xe, phòng ngừa nàng lỡ đυ.ng phải.
Hạ Du chầm chậm theo phía sau cô, đi từng bước nhỏ, như là cái đuôi nhỏ của tỷ tỷ.
Mặt đất được lát bằng những viên gạch vuông nhỏ, bên trên là bóng của tỷ tỷ, Hạ Du nghiêng đầu, cái bóng liền cùng tỷ tỷ thân mật dính sát vào nhau.
Đây là một cái hôn.
Hai cái hôn.
Hạ Du chuyển động ngón tay, cái bóng liền nắm tay tỷ tỷ.
Thật thú vị.
Tự tiêu khiển như vậy một hồi, nữ hài thả chậm bước chân, dần dần dừng lại.
"Tỷ tỷ......" Thanh âm Hạ Du nhẹ nhàng, thu lại cảm xúc mãnh liệt.
Gió lại lớn thêm một chút, Hạ Tu Âm có lẽ sẽ không nghe thấy.
Nhưng mặc dù chỉ là một động tĩnh nhỏ như vậy, cũng đủ làm Hạ Tu Âm nghỉ chân.
Cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ khoảnh khắc nàng trông đợi mình.
Cũng giống cô, nàng cũng khó nhịn với những lần trông đợi như vậy.
Tỷ tỷ là của mình.
Tiếng hò hét kích động trong hệ mạch, tim Hạ Du phình to, tình yêu bên trong gần như muốn tràn hết ra ngoài.
"A Du?"
Ánh nắng trong suốt từ từ đổ xuống, khiến vẻ mặt của tỷ tỷ ôn nhu đến khó tin.
Đôi mắt màu nâu dưới ánh sáng nhẹ mà bị biến ảo, đôi môi mềm mại hé mở, như cánh hoa tươi non.
Là nàng đã hôn qua.
Nàng đã hôn qua rất nhiều lần.
Nhẹ nhàng chạm một chút, thân thiết mà liếʍ liếʍ...... Hôn như thế nào cũng sẽ không đủ.
"Đứng ngây người ra làm cái gì?" Tỷ tỷ cười.
Tỷ tỷ thường cười, nhưng phần lớn rất nhẹ, nhẹ nhàng cong lên độ cung nhất định, rất xinh đẹp.
Hạ Du nhớ rõ nụ cười đó của tỷ tỷ, cơ mặt nhẹ kéo lên, phần quai hàm mịn màng, rõ ràng trở nên nhu hòa dễ thân.
Mặc dù tỷ tỷ cũng không vui vẻ.
Nhưng không giống với hiện tại.
Khóe mắt tỷ tỷ cong lên.
Tỷ tỷ thích nàng.
"Ngây người?" Hạ Tu Âm hơi cúi người nhìn thẳng nữ hài, ngón tay gập lại, nhẹ nhàng gõ vào trán nữ hài.
Tinh tế ôn hòa, vừa chạm vào liền tách ra.
Hạ Du chậm nửa nhịp, mới giơ tay đỡ trán, trong ánh mắt cất giấu nho nhỏ hoang mang cùng vui sướиɠ.
"Đi thôi." Đuôi mắt Hạ Tu Âm câu lên, tự nhiên đến nắm tay Hạ Du đang buông thõng bên hông.
Xuất phát từ nhiều lần luyện tập, bản năng cơ thể khiến cái nắm tay này chậm rãi biến thành mười ngón tay đan vào nhau.
Năm ngón tay mảnh khảnh trượt qua khe hở những ngón tay, đầu dây thần kinh mẫn cảm hung hăng run rẩy.
Vừa vặn, kín kẽ, vui sướиɠ đến phải làm người rơi lệ.
Lưu Chí đứng cạnh xe.
Hắn nhìn theo hai đứa trẻ đang nắm tay, nhìn nhau ôn nhu.
Các nàng tự tạo thành một thế giới.
Có vài thứ không giấu được.
Huống chi, Hạ Tu Âm chưa bao giờ giấu giếm trước mặt họ.
Lưu Chí từ túi áo lấy ra một gói thuốc lá.
Biết Hạ Du vào bệnh viện, dì Trần đau lòng hỏng rồi, nhìn chằm chằm Hạ Du bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, cơm nước cũng phải nấu thật nhiều dinh dưỡng, bồi bổ sức khỏe.
Chỉ cần nữ hài nói câu ăn không vô, thì thật không xong, có thể bị bà quở trách thật lâu.
Sau bữa tối, Hạ Du ngoan ngoãn cùng với cái đầu rối tung ngồi ở mép giường.
Khi Hạ Tu Âm giúp nàng chuẩn bị quần áo đi tắm, ánh mắt nóng bỏng đảo quanh cổ tay, sau gáy, mặt bên và cổ chân của cô, ánh mắt đen lấp lánh thanh triệt mà khát vọng, không chờ tỷ tỷ bận rộn xong, xoay người cho cô một cái hôn môi.
Hạ Tu Âm có thể nói là bình tĩnh, nhưng bị ánh mắt ấy nhìn lâu như vậy, khó tránh khỏi bồn chồn trong lòng.
Cô gấp áo ngủ đặt lên khuỷu tay, sửa sửa góc áo, ngón tay dừng một chút, cuối cùng không động đậy được nữa.
Thật sự không kìm được, Hạ Tu Âm cười nhìn Hạ Du: "A Du."
"Tỷ tỷ?" Nữ hài chớp mắt.
Hạ Tu Âm theo mong muốn nàng ghé sát vào, hôn nàng.
"Tắm thôi, nghỉ ngơi sớm chút." Hạ Tu Âm hôn chóp mũi nàng, cọ cọ, "A Du phải khỏe mạnh."
"Ừm." Hạ Du gật đầu, lại thoáng nâng mặt, một cái hôn chạm vào khóe miệng tỷ tỷ, dịch chuyển đến cánh môi non mềm.
Đầu lưỡi thăm dò liếʍ liếʍ.
Cái hôn ăn ý, tỉ mỉ.
"Đi thôi." Cuối cùng Hạ Tu Âm lại hôn nhẹ nữ hài.
Nhưng cô đợi, cũng không thấy nữ hài động đậy.
"Tỷ tỷ......" Giọng Hạ Du có chút không ổn.
Nữ hài đưa tay về phía cô, đôi mắt ướt sũng, ấp ủ nỗi thương tâm nào đó không biết tên.
Hạ Tu Âm lướt đầu lưỡi qua hàm trên.
Cô nắm lấy tay nữ hài.
"Sao vậy?" Cô nhẹ nhàng dỗ dành.
Hạ Tu Âm bị nữ hài nhẹ nhàng kéo ngồi ở bên giường.
"Tỷ tỷ, khách sạn...... cái hộp......" Hơi nước trong mắt nàng nhợt nhạt lung lay.
Như là lấy hết can đảm chờ đợi một đáp án, lại như là sợ hãi cái đáp án kia.
Thò ra tai thính của thỏ con, chỉ cần gió thổi cỏ lay, nữ hài liền muốn chui vào hanh động nhỏ, cuộn người thành một quả cầu an toàn.
Nhưng Hạ Tu Âm đã bắt được thỏ con, hôn nàng, không cho nàng né tránh.
"Tôi đã vứt nó rồi."
"Tỷ tỷ thấy rồi?" Ngón tay trắng nhỏ của Hạ Du siết lại thật chặt.
Hạ Tu Âm nhận thấy có chút căng thẳng.
"Thấy rồi."
"Đó là...... tôi làm." Cô dùng một chút hoài niệm nói "Làm rất lâu."
"Tỷ tỷ......" Hạ Du sợ hãi muốn thoái lui, Hạ Tu Âm cúi đầu hôn lên ngón tay nàng.
"Là một cái tên vô lại gửi đến, muốn làm A Du thương tâm. A Du bị dọa sao?"
Hạ Tu Âm bất động thanh sắc quan sát nét mặt nữ hài.
"Có...... một chút." Tựa hồ lòng còn sợ hãi.
Hạ Tu Âm hiểu rõ, "Làm A Du phải sợ tới mức nằm viện, thật là hư."
Hạ Du không hỏi là ai gửi đi, Hạ Tu Âm cũng không cố tình nói.
Nữ hài rất tinh tế, nhưng chỉ ở nhân sự mà nàng quan tâm.
"Tỷ tỷ, con Samoyed đó......" Hạ Du khó khăn nói, "Trùng tên em."
Đôi mắt nàng thận trọng, càng tin tưởng tỷ tỷ hơn.
Nàng đang đợi tỷ tỷ giải thích, nàng biết tỷ tỷ sẽ nói hết tất cả những điều nàng muốn biết.
Đây là Hạ Du được yêu mười năm.
Nàng hiểu yêu là cái gì.
Cho nên chưa bao giờ lo lắng tình yêu tỷ tỷ dành cho mình.
Dù có vài lần khổ sở, nhưng người trước tiên nàng tìm vẫn như cũ là tỷ tỷ.
Nàng trong sáng thuần khiết trước mặt Hạ Tu Âm, không có bất kỳ sự che đậy nào.
"A Du......" Hạ Tu Âm hoãn thanh, vẫn chưa trực tiếp trả lời.
"Trước khi em đến bên cạnh tôi, tôi đã phải trải qua những ngày tháng tồi tệ."
Hạ Du theo bản năng nắm chặt tay tỷ tỷ, cho cô an ủi.
"Tôi yêu mẹ tôi, nhưng bà ấy không yêu tôi, chỉ có con Samoyed kia......"
Hạ Tu Âm cười cười, "Nó rất ngoan, rất dính người...... Mà cũng chỉ dính mỗi tôi thôi."
Hô hấp Hạ Du dồn dập lên.
"Mỗi lần tan học, nó đều sẽ ở hiên nhà ngoan ngoãn chờ tôi, chuẩn bị sẵn giày, chờ tôi đến sờ nó. Tôi không có ở nhà, nó sẽ chạy từng vòng trong biệt thự tìm tôi. Có phải rất đáng yêu hay không? Nó rõ ràng biết tôi ở trường học, nhưng vẫn cố chấp như vậy."
Hạ Tu Âm cười khẽ, "Nếu nó có thể nói...... có lẽ, nó cũng sẽ...... giống A Du......"
Hạ Tu Âm dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nữ hài, "A Du, đừng khóc. Kêu tỷ tỷ đi."
Cô hôn khóe mắt còn vương nước mắt của Hạ Du.
"Sau này...... nó chết, tôi cảm thấy buồn."
"Tôi không muốn để nó bị thối rữa, tôi muốn nó vĩnh viễn xinh đẹp như vậy."
Hạ Tu Âm híp mắt.
"Tôi đã làm được. Tôi dán một miếng dán cho nó, đặt cho nó cái tên tôi thích nhất."
Lúc đó Hạ Tu Âm ôm Samoyed không còn mềm mại, trong lòng tuyệt vọng, nhất định cô sẽ không thể gặp được sinh vật nào yêu mình như vậy nữa.
Như vậy, cô phải làm gì bây giờ?
Cô có nhiều tình yêu như vậy, nên cho ai đây?
"Không lâu sau, tôi gặp em."
Hạ Tu Âm khẽ cười, cô ôm chặt nữ hài đang run.
Sao lại có một đứa trẻ mềm mại đáng yêu như vậy?
Trong đôi mắt đều là cô, ngoan như vậy, ngọt như vậy, chỉ biết sợ hãi gọi tỷ tỷ.
Mỗi một lần cô quay đầu lại, đều có thể thấy đôi mắt mong mỏi chờ đợi, đang đợi một cái hôn, đợi một cái ôm.
Lại có lẽ, cái gì cũng không cần, chỉ khát cầu có thể ở bên cô.
Hạ Tu Âm cảm nhận được tình yêu khiến mình run rẩy.
Một tình yêu chỉ thuộc về cô.
"Tôi quyết định, gọi em là Hạ Du."
Tên cô thích nhất, cuối cùng cũng tìm được đối tượng thích hợp.
Số mệnh trần ai đã định.
Cô sẽ trao toàn bộ tình yêu.
Hạ Tu Âm ôm mặt nữ hài, nếm những giọt nước mắt ướt đẫm.
"A Du, nó là của tôi."
"Em cũng là của tôi."
Cô cắn môi Hạ Du, chậm rãi truyền khí.
"Nhưng tôi, chỉ là của em."
Ban đầu Hạ Tu Âm dự định, nếu Hạ Du chết, cô cũng sẽ biến nữ hài thành tiêu bản.
Để nữ hài vĩnh viễn sống trong thế giới của mình.
Vĩnh viễn là dáng vẻ cô yêu nhất.
Sau này, cô cự tuyệt những giả tưởng rằng nữ hài sẽ rời khỏi mình như thế nào.
Cô dự định sẽ mua một ngôi mộ thật an tĩnh.
Đến ngày đó, cô muốn ôm lấy nữ hài chìm vào giấc ngủ dài.
Loại bệnh trạng yêu này, nữ hài chỉ có thể chịu đựng.