Chương 41:
Những chuyện này, Mạc Nhàn thật ra đều biết đến, nhưng là nàng sợ mình hiểu sai ý, nhưng người khác cũng nói như vậy, nàng có thể tin tưởng thêm một chút. Nàng cũng ý thức được, bản nàng của nàng muốn đi thân cận Tạ Đạo Vi, loại cảm giác này không giống như đối với những người khác, chỉ là vì Tạ Đạo Vi người này luôn khó thân cận như vậy, lại còn không nhiệt tình, nên thường ngày nàng mới áp chế cảm giác nhịn không được mà muốn thân cận này, để bản thân không cảm thấy khó chịu khi bị lãnh đạm vắng vẻ. Hiện giờ Tạ Đạo Vi thực sự chẳng quan tâm nàng nữa, nàng lại cảm thấy thực sự khó chịu.
Thủy Hương thấy cảm xúc Mạc Nhàn càng thêm hạ xuống, liền không nói thêm gì nữa. Mạc Nhàn là người cực kỳ quý trọng tình cảm, nàng coi trọng mình, tất nhiên cũng coi trọng đại tiểu thư, chỉ là đối với đại tiểu thư rất để ý, lại biệt nữu làm ra vẻ không quan tâm, nên tình cảm đối với đại tiểu thư sẽ càng phức tạp hơn một chút.
"Không nói tới nàng nữa, mất hứng, ta đi tập võ." Mạc Nhàn ra vẻ không thèm để ý nói.
"Uhm." Thủy Hương liền ngoan ngoãn đi vào.
Mạc Nhàn không hề giống như trước đây có cũng được không có cũng không sao, nàng không muốn lười biếng nữa, nàng muốn mạnh hơn, còn mạnh hơn cả Tạ Đạo Vi, ý niệm này so với bất kỳ lúc nào càng kiên định hơn, cho nên Mạc Nhàn mau chóng đem toàn bộ tâm tư của mình đặt vào thần dương kiếm pháp. Tâm trí và thân thể đều tập trung, kiếm trong tay cũng càng ngày càng thuận hơn, giống như trời sinh nàng đã biết cầm kiếm, thuận buồm xuôi gió, loại cảm giác này trước giờ chưa từng có. Mạc Nhàn có chút hối hận trước kia không chịu tập trung luyện kiếm, bằng không bây giờ đã có thể tốt hơn rồi, sẽ chênh lệch Tạ Đạo Vi càng ít hơn một chút.
Lúc luyện võ, có thể không cần nghĩ đến chuyện khác, nhưng là khi nghỉ ngơi, Mạc Nhàn nằm ở trên giường liền nhịn không được nghĩ tới Tạ Đạo Vi, nàng muốn gặp Tạ Đạo Vi , lại sợ Tạ Đạo Vi nhìn mình lạnh lùng hay không muốn nói chuyện với mình, nên nàng nhịn xuống dục vọng muốn đi gặp này, cứ cảm giác như vậy hoài sẽ không chịu nổi.
Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, ngày thứ ba, Mạc Nhàn đều nhịn xuống không đi tìm Tạ Đạo Vi, nhưng đến ngày thứ tư, Mạc Nhàn cũng không thể nào đi vào giấc ngủ, nàng ngủ không được liền rời giường đi ra ngoài, đi tới đi lui liền đi đến phủ Tạ Đạo Vi. Ở chỗ xa xa, nàng nhìn thấy đèn phòng Tạ Đạo Vi vẫn còn sáng, nên nàng không dám đến quá gần. Nàng ngồi trên cây đại thụ ngoài phủ, nhìn về phòng Tạ Đạo Vi, đến khuya, phòng Tạ Đạo Vi tắt đèn xong nàng mới trở về phòng của mình ngủ. Sau đó, hết mấy buổi tối, nàng nói với Thủy Hương đi ngủ xong liền sẽ lén đi đến ngoài phủ Tạ Đạo Vi, trèo lên cây kia, nhìn về phía phòng Tạ Đạo Vi, đến khi đèn tắt mới về.
Mạc Nhàn cho rằng mình che giấu rất bí ẩn, không nghĩ đến, Bạch Thuật đã sớm nhìn thấy nàng, bởi vì Mạc Nhàn chưa bước vào phủ nên Bạch Thuật cũng làm như không thấy, không nói cho Tạ Đạo Vi. Chỉ là liên tục mấy buổi tối Mạc Nhàn đều đi đến, rốt cục Bạch Thuật cũng không nhịn được mà nói cho Tạ Đạo Vi.
"Tiểu thư, Mạc Nhàn lại tới nữa, đã liên tục mấy buổi tối nàng đều ngồi trên cái cây ngoài phủ kia, nhìn chằm chằm về phía chúng ta bên này, người nói rốt cục nàng muốn làm sao?" Bạch Thuật cảm giác Mạc Nhàn là muốn cầu hòa nhận sai, nhưng lại không thấy nàng đi vào phủ tỏ thái độ, cũng chỉ canh giữ bên ngoài mỗi ngày, chờ tiểu thư ngủ rồi mới đi.
"Quan tâm nàng làm gì?" Tạ Đạo Vi cũng không ngẩng đầu lên, bình đạm nói.
Bạch Thuật cũng cảm thấy tiểu thư nói đúng, đã không để ý đến nàng thì quan tâm nàng mỗi đêm ở ngoài đó làm cái gì làm gì?
Mạc Nhàn ban ngày tập võ, ban đêm trèo lên cây làm cú mèo, cứ như vậy duy trì đến hết một tháng, buổi tối đó, đèn phòng Tạ Đạo Vi vẫn luôn tối, ngay cả Bạch Thuật cũng không ở đó, nên Mạc Nhàn đoán, chắc hẳn là các nàng đi ra ngoài. Nhìn căn phòng đen như mực kia, Mạc Nhàn cảm thấy lòng mình thực sự bồn chồn. Mạc Nhàn vẫn chờ ở trên cây, chờ đến một ngày một đêm, đèn phòng kia vẫn không có sáng lên, Tạ Đạo Vi cũng chưa có trở về, Mạc Nhàn vậy mà ngồi ngốc trên cây đến hừng đông, Tạ Đạo Vi vẫn chưa trở về.
Sau đó liên tục mấy buổi tối, Tạ Đạo Vi vẫn còn chưa về, Mạc Nhàn nhịn không được hỏi thăm xong mới biết Tạ Đạo Vi ra ngoài kiếm một loại dược liệu trân quý tên là băng ve, trong khoảng thời gian ngắn cũng không về kịp, Mạc Nhàn liền càng thêm phiền muộn. Nàng ngủ trên cây suốt mấy buổi tối, thẳng đến buổi sáng thứ sáu, mới hừng đông, Mạc Nhàn chuẩn bị về thì thấy Bạch Thuật và Tạ Đạo Vi trở lại. Mắt thấy các nàng càng tới gần chỗ cây này, Mạc Nhàn nhanh chóng đem thân thể mình thu vào tàng cây.
Tạ Đạo Vi cùng Bạch Thuật đi càng đến gần cái cây, ở khoảng cách thật gần, Tạ Đạo Vi tạm dừng bước chân.
Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi ngừng lại, nàng ngừng thở, cảm thấy thực khẩn trương, nàng sợ Tạ Đạo Vi nâng đầu nhìn về hướng mình, nhưng cũng trông đợi Tạ Đạo Vi nhìn về phía mình, nội tâm nàng lâm vào trạng thái cực kỳ mâu thuẫn.
Tạ Đạo Vi chỉ dừng lại một chút, cũng không dừng quá lâu, cũng không ngẩng đầu nhìn lên cây, tiếp tục đi vào cửa phủ, giống như chưa từng phát hiện sự tồn tại của Mạc Nhàn.
Nhìn Tạ Đạo Vi đi rồi, trong lòng Mạc Nhàn có cảm giác thất vọng không thể nói rõ, nhưng rốt cục Tạ Đạo Vi đã trở lại rồi, trong lòng nàng cũng có loại cảm giác vui mừng, tâm tình chợt lên chợt xuống, chợt buồn chợt vui.
Vốn dĩ Mạc Nhàn phải đi về, nhưng vì Tạ Đạo Vi đã trở lại, nên nàng giống như luyến tiếc trở về, ở lại trên cây bồi hồi một lúc sau mới trở về, hôm nay trở về muộn hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Khi nàng trở về, Thủy Hương cũng dậy, Thủy Hương thấy phòng Mạc Nhàn trống rỗng, đang lo lắng cho Mạc Nhàn thì thấy Mạc Nhàn từ bên ngoài về.
"Sớm như vậy muội đi đâu?" Thủy Hương quan tâm hỏi.
"Hôm nay dậy sớm, ra ngoài tản bộ một chút." Mạc Nhàn có chút chột dạ nói, nàng cũng không muốn cho Thủy Hương biết mình chạy tới ngoài phủ Tạ Đạo Vi, chờ Tạ Đạo Vi trở về, chuyện này giống như có loại cảm giác rất khó mở miệng.
"Như vậy sao?" Thủy Hương nhìn bộ dáng Mạc Nhàn, có vẻ giống cũng không giống, nàng cứ cảm thấy Mạc Nhàn giống như là cả một đêm không về, cũng không có ý muốn vạch trần. Đã nhiều ngày nay Mạc Nhàn càng uể oải ỉu xìu hơn những ngày trước đó, nàng đoán là vì đại tiểu thư không có trong phủ. Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng cảm thấy trạng thái tinh thần và tâm tình của Mạc Nhàn hôm nay tốt hơn mấy ngày trước một chút. Sau đó Thủy Hương mới biết được, sáng nay đại tiểu thư đã trở về, Thủy Hương càng thêm nghi ngờ, Mạc Nhàn giống như đã biết đại tiểu thư trở lại trước rồi.
Vì thế Thủy Hương lưu ý một cái, đêm đó, sau khi Mạc Nhàn ngủ, Thủy Hương cũng trở về phòng mình, cũng không giống ngày thường mà ngủ ngay. Quả nhiên không bao lâu, Thủy Hương phát hiện Mạc Nhàn lén lút rời khỏi phòng. Thủy Hương thấy hướng Mạc Nhàn đi, đúng là hướng phủ của đại tiểu thư. Thủy Hương tò mò, chẳng lẽ Mạc Nhàn đã hòa hảo với đại tiểu thư rồi sao? Không đúng, nếu là hòa hảo Mạc Nhàn hẳn sẽ thực vui vẻ hơn mới đúng, hơn nữa cũng sẽ nói cho mình, nếu không hòa hảo, Mạc Nhàn đang đi đâu đây? Chẳng lẽ chờ ngoài phủ của đại tiểu thư sao? Cho nên sáng nay mới nhìn thấy Mạc Nhàn trở về từ bên ngoài, cũng biết tiểu thư đã trở về trước rồi. Mạc Nhàn để ý đại tiểu thư, nàng biết, nhưng lại không biết là để ý đến trình độ này, làm Thủy Hương cảm thấy thực không giống bình thường.
Bởi vì Tạ Đạo Vi đã trở lại, Mạc Nhàn rời phòng sớm hơn thường ngày, đi đến cái cây đại thụ kia, sau đó nhìn chằm chằm vào phủ.
Nàng nhìn thấy Tạ Đạo Vi từ phòng ngủ ra đến, đi về phía dược phòng, thấy bóng dáng gầy yếu kia, nàng vậy mà cũng nhìn đến không dời tầm mắt. Chỗ xa như vậy nhìn tới vội vàng, giống như không thỏa mãn được nàng, càng có lẽ là do nhiều ngày Tạ Đạo Vi không ở đây, khiến dục vọng muốn gặp của Mạc Nhàn, càng thêm mãnh liệt.
Mạc Nhàn nhịn không được, liền thừa lúc bốn bề vắng vẻ, nhảy vào trong phủ Tạ Đạo Vi, sau đó lẻn vào dược phòng, rốt cục nơi này đối với Mạc Nhàn mà nói cũng vô cùng quen thuộc.
Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ hẳn là Tạ Đạo Vi tìm được băng ve trân quý rồi đi, nàng thấy Tạ Đạo Vi đang bận rộn bốc dược liệu. Thường ngày thấy Tạ Đạo Vi làm mấy chuyện này, rất buồn tẻ vô vị, nhưng là hôm nay, nàng trộm nhìn rất lâu, cũng không thấy nhàm chán. Nàng trộm nhìn Tạ Đạo Vi nghiêm túc cân đong đo đếm bóc dược liệu, trong nháy mắt này, nàng thậm chí có chút hy vọng mình là mấy loại được liệu đó, có thể được Tạ Đạo Vi thận trọng đối đãi như thế, nàng cảm thấy trong lòng mình đối với Tạ Đạo Vi càng ngày càng kỳ quái, nàng không thích bộ dáng này của mình, nhưng lại không khống chế được mà sẽ như vậy.
Lúc Mạc Nhàn miên man suy nghĩ, nàng nhìn thấy Tạ Đạo Vi lấy ra một cái chén, cũng kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, chỉ thấy Tạ Đạo Vi cầm một thanh dao nhỏ sắc bén, hướng tay mình cắt một cái. Máu kia đỏ tươi, chảy vào trong chén, đến khi được một nửa chén lớn kia, Tạ Đạo Vi mới ngừng, cũng rắc ít thuốc bột lên miệng vết thương của mình. Vốn dĩ Tạ Đạo Vi nhìn đã gầy, nên khi mới lấy thêm một chén máu xong sắc mặt càng trắng đến dọa người, giống như lung lay sắp đổ. Trước kia trong lòng Mạc Nhàn, Tạ Đạo Vi đại diện cho từ mạnh mẽ, nhưng giờ phút này, nàng nhìn thấy Tạ Đạo Vi như vậy, đột nhiên cảm thấy Tạ Đạo Vi không mạnh mẽ như thế, cảm giác nhu nhược như vậy khiến nội tâm Mạc Nhàn có cảm giác chấn động không thể diễn tả thành lời.
Đúng lúc này, Tạ Đạo Vi nhìn về phía Mạc Nhàn, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Bởi vì Tạ Đạo Vi nhìn đến quá đột nhiên, Mạc Nhàn muốn tránh cũng không còn kịp, bị ánh mắt sắc bén mười phần của Tạ Đạo Vi vừa vặn bắt được, Mạc Nhàn cuống đến vô thố, tay chân cũng không biết làm thế nào.
"Ta...." Mạc Nhàn đi đến chỗ Tạ Đạo Vi, nàng muốn giải thích cái gì đó, rồi lại không biết nói cái gì, môi lúc đóng lúc mở, cũng có vẻ cực kỳ bất lực, nội tâm cũng thật sự thấp thỏm.