Lời từ miệng ra đến một câu cũng chẳng còn cách nào nói cho hoàn chỉnh, làm Vương Nhất Bác nghe vào chỉ càng thấy thêm yêu thêm thương. Bàn tay với đến hộp khăn ướt ở ngay kệ bàn bên cạnh, lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt Tiêu Chiến vừa bắn ra, thuận tiện kéo luôn chiếc ghế, ôm Tiêu Chiến đặt ngồi trên đùi mình.
Hạ thân trướng đau ở dưới lớp quần âu của chính mình đã cương đến rỉ nước, đến Tiêu Chiến ngồi đó cũng bị cọ mà chẳng thể yên, tính khí vừa xuất tinh lần thứ nhất đến giờ vẫn mềm mềm nằm trong tay Vương Nhất Bác đã lại rục rịch có dấu hiệu chuyển mình. Tiêu Chiến quay người ôm lấy cổ Vương Nhất Bác mà hôn xuống. Nụ hôn thật lâu, thật sâu, thật dài, như muốn rút hết tất cả sinh khí của đối phương mới chịu ngừng lại.
- "Anh có thể nhẹ một chút được không?"
Lần trở lại này, đã là một Tiêu Chiến trưởng thành, chẳng còn ngây ngô ngốc nghếch như 6 năm về trước, Vương Nhất Bác hài lòng nghe một câu này mà cong cong khóe miệng cất giọng như dụ dỗ.
- "Được....Sẽ không làm em đau".
Nói rồi, Vương Nhất Bác miệng vẫn dịu dàng hôn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ khẽ động bên cánh môi dưới của Tiêu Chiến, nhưng bàn tay đã thành thục giúp người cởi bỏ tầng tầng lớp áo vướng víu trên người, giọng nói trầm thấp từ tính phả hơi nóng rực bên tai.
- "Đừng sợ".
Tiêu Chiến nghe qua nhột nhạt có chút rùng mình, thân thể đã nóng đến mức chẳng cảm nhận được một hơi lạnh lẽo nào của gió đêm nữa, ánh mắt long lanh xa vời nhìn lên vầng trăng có in rõ bóng mây trời đang ở sát thật gần, hạnh phúc ấm áp len lỏi thật chậm vào từng ngóc ngách trong tim. Cũng để thân thể chính mình cảm nhận từng cái khôn khe khẽ của vành môi người vào sống lưng láng mịn.
- "Tiêu Chiến!..... Có thể cùng em... như thế này.... Thật tốt".
Vương Nhất Bác lúc này, dù đầu lưỡi quyến luyến chẳng muốn rời khỏi làn da vừa mềm lại vừa ngọt ấy, nhưng hạnh phúc quá đỗi mà khiến người phải nén lại du͙© vọиɠ mà ngừng lại nói ra vài lời ngọt ngào từ tận sâu trong đáy lòng.
- "Tiêu Chiến! Anh... rất yêu em!".
Bàn tay Tiêu Chiến vươn lên chạm vào lớp cửa kính cản gió sớm đã được Vương Nhất Bác đóng lại, khắp người nóng rực nhất thời lại muốn tìm một chút cảm giác mát lạnh này, tìm cho mình một chút lơ đễnh để trấn an những tiếng rên đang trực chờ phát ra từ cổ họng.
- "Em... Em cũng yêu anh.... A... Á..."
Hơi thở gấp gáp của Tiêu Chiến phả lên sống mũi Vương Nhất Bác, mang theo mùi hương thân thể dịu mát của mình cực kỳ nồng đậm. Tiếng rên khe khẽ giấu từ sâu trong cuống họng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mà thoát ra, khi đầu nhũ tiêm cương lên hồng nhuộm bị người ác ý ngậm vào như thể trêu đùa.
Tiêu Chiến buông tay ôm lấy phần đầu có mái tóc nâu mềm mềm đang ra sức luật động bên dưới l*иg ngực mình, bản thân có chút mạnh bạo mà rên thêm hai tiếng lớn càng thêm lớn.
- "Nhất Bác....! Ưʍ..mm...a....".
Tiếng rên lớn chẳng khác mật ngọt rót vào tai, Vương Nhất Bác ngẩng mặt hôn tới hôn lui lên khắp gương mặt Tiêu Chiến, làm người kia khẽ nhột mà cười khúc khích, tạo vật giữa hai chân cũng đã lớn đến cực đại.
- "Anh....! Anh.... vào bên trong em .... được không?"
Phần da dưới mông cảm nhận rất rõ cự vật của người kia mỗi phút đều lớn thêm một tầng, Tiêu Chiến nói ra một câu đầy chủ động bằng chất giọng cực kỳ cực kỳ ngọt.
- "Chiều ý em".
Có thể sao? Vương Nhất Bác có thể từ chối sao? Ôm người trong lòng, mỗi tấc da thịt trên cơ thể Tiêu Chiến đến phút này đã lưu lại những dấu hôn nhàn nhạt, dưới màu sáng bạc của ánh trăng nhìn qua càng thập phần mị hoặc tiên diễm. Vương Nhất Bác xoay người để Tiêu Chiến ngồi đối diện trong lòng mình. Xúc cảm đυ.ng chạm hai nơi vốn đã vô cùng bức bối rồi, đến giờ lại càng mãnh liệt khao khát.
Miệng nhỏ vẫn tìm kiếm những dịch mật ngọt ngào từ đầu lưỡi của đối phương, hôn cho Tiêu Chiến càng lúc càng mông lung mơ hồ mà cảm nhận chính mình, đến khi rời cánh môi mềm mại mà xuống đến xương quai xanh hãm sâu cực kỳ gợi cảm, thì bàn tay phía dưới cũng cảm nhận eo mông Tiêu Chiến đã cong thành hình vòng cung mê hoặc đốt mắt người.
Hóa ra ẩn sau tầng tầng quần áo được cởi bỏ, lại là một thân thể gợi cảm quá mức đến thế này, Tiểu Hồ ly nhỏ của người mang theo mười phần mỹ cảnh, mười phần gợϊ ȶìиᏂ quá đỗi.
- "Tiêu Chiến....!".
- "Ưʍ....!".
Bàn tay to lớn của người không ngừng xoa nắn vuốt ve lên xuống phần eo mông phía sau lưng Tiêu Chiến, đến khi ngón giữa lướt xuống khe nhỏ nằm giữa hai má đào tròn đầy này, thì dâʍ ŧᏂủy̠ từ tít tận sâu phía bên trong cũng đã thấm ra một tầng có chút ướŧ áŧ.
- "Nếu em đau.... Anh sẽ dừng lại".
Tiêu Chiến trong mơ màng hai mắt vẫn nhắm nghiền, ưỡn cơ ngực săn chắc áp người về phía Vương Nhất Bác, để cho nhũ tiêm lần nữa ngậm sâu trong khoang miệng ấm áp của người, da thịt đυ.ng chạm làm cho hỏa khí đốt người chẳng còn biết trời đất. Mãi cho tới khi hai mắt mở lớn ".aaa...." lên một tiếng, thì ngón tay giữa của Vương Nhất Bác đã chạm lên từng lớp uốn non mịn phía trong hậu huyệt đỏ hồng khép kín chặt chẽ, trấn giữ nơi tư mật lần đầu được người khác động vào.
Dưới trăng sáng tỏ tưởng thực rõ ràng, nhưng trong giây phút tình triều phủ kín lâng lâng, Tiêu Chiến đã chẳng còn cảm nhận được những đυ.ng chạm ở bất kỳ một nơi nào khác, chỉ có hậu huyệt không ngừng co bóp nuốt vào dị vật vừa chen lấn, cùng toát lên gương mặt là vẻ động tình quá đỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lọt vào đáy mắt người kia.
- "Anh....!".
Tiêu Chiến cất tiếng gọi, cùng lúc đó ngón thứ hai ở bàn tay Vương Nhất Bác cũng chen vào.
- "A.... A....ưʍ.....".
Vừa có chút đau lại vừa có chút thỏa mãn do cảm giác chật chội mang đến, thủy lệ từ khóe mắt không đừng được mà chảy trào, Vương Nhất Bác vươn cánh môi mềm nuốt xuống toàn bộ.
- "Đau lắm sao?".
Tiêu Chiến nghe hỏi, cúi đầu gật gật, xong lại lắc lắc, biểu cảm lưỡng lự trông rất buồn cười.
- "Em thả lỏng một chút".
Miệng thì nói ra mấy lời trấn an cùng khích lệ, như thể muốn đánh lạc hướng chú ý của Tiêu Chiến. Còn phía dưới, hai ngón tay đã bắt đầu luật động nhẹ nhàng ra ra vào vào liên tục, tạo ra những tiếng va chạm vào thành động ướŧ áŧ vang lên tiếng nước óc ách đỏ mặt người.
Vách ruột non mềm càng lúc càng mở rộng đến tơi xốp, từng nếp uốn cũng thả lỏng sự bao bọc với dị vật mà dần dần rộng thêm một tầng. Da thịt mẫn cảm lần đầu tiếp xúc với thân thể người mình yêu thương, xúc cảm từ tim mang theo những khao khát xá© ŧᏂịŧ được khỏa lấp, hậu huyệt thèm khát tiết ra vô cùng nhiều dịch nhầy phụ trợ, rộng rãi trơn trượt như muốn mời người vào khi dễ.
Dâʍ ŧᏂủy̠ từ hậu huyệt tràn qua khe ngón tay rớt xuống má đùi Vương Nhất Bác, đã là thứ giới hạn cuối cùng cho những ẩn nhẫn này.
- "Nơi nào của em... Cũng thật câu dẫn".
Vương Nhất Bác nâng cằm kéo khóe miệng nhỏ đang cố níu giữ những tiếng rêи ɾỉ động tình của Tiêu Chiến lại sát mình, một lời khen ngợi nhưng lại giống như trách cứ. Tiểu Hồ ly này, đến một tiếng thở thôi cũng khiến người không cách nào kìm nén được du͙© vọиɠ nữa. Mỗi nơi trên thân thể đều khiến Vương Nhất Bác muốn trọn vẹn chiếm giữ, trọn vẹn lưu lại dấu ấn của chính mình.
Tiếng rêи ɾỉ kiều mị của Tiêu Chiến từ cổ họng chưa kịp thoát ra, đã bị nuốt ngược trở lại bụng, nụ hôn của Vương Nhất Bác càng lúc càng mãnh liệt, đầu lưỡi của hai người quấn chặt nuốt vào từng ngụm tình ái ngọt ngào.
- "Á....á....aaaa".
Đến khi người chẳng hề báo trước, Tiêu Chiến chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh, thì sức nặng của thân thể chính mình đã dồn lực mà đem cự vật của người phía dưới nuốt trọn.
Dù đã được chuẩn bị kỹ càng, nhưng một lần đánh úp này cũng khiến Tiêu Chiến thần hồn điên đảo, chòng mắt nhất thời như bị đảo lộn, chỉ kịp ngửa mặt nhìn trần nhà, nước mắt trên nước mắt dưới thi nhau rơi lã chã. Ủy khuất từ tận sâu trong đáy lòng dâng trào dữ dội.
- "Đau....".
Một tiếng đau này khiến Vương Nhất Bác đến nhói tim, một chút động đậy cũng không còn dám làm nữa, đem gò má đẫm nước của người hôn hôn một lượt an ủi.
- "Chịu khó một chút... Anh sẽ giúp em hết đau... Được không?"
Vách ruột phía trong hậu huyệt nhất thời như bị xé rách, qua một lúc mới có chút quen thuộc cảm giác ngậm vào dị vật không phải của chính mình. Tư thế ngồi trong lòng người giúp nơi tư mật của hai người gắn kết đến chặt chẽ. Hậu huyệt vừa đau lại vừa thỏa mãn, hóa ra nãy giờ chính là cảm giác thiếu thốn này, cảm giác thèm khát được người lấp đầy.
Qua thêm một lúc, Tiêu Chiến mới nhỏ giọng ủy khuất.
- "Anh.... Chậm một chút".
Được sự cho phép, cự vật cương đến cực đại nằm sâu trong vách ruột được bảo bọc ấm nóng khôn cùng. Vương Nhất Bác trong ẩn nhẫn đến mức mồ hôi đổ ra như tắm, lúc này mới có thể thở nhẹ một hơi.
- "Anh sẽ động thật nhẹ".
Vương Nhất Bác vừa nói, bàn tay đặt bên eo Tiêu Chiến dồn vào chút lực, giúp thân thể người nâng lên lại hạ xuống, chầm chậm từng chút một.
- "Một lát sẽ thoải mái".
Tiêu Chiến cúi đầu gật gật, hậu huyệt đã có một chút thích ứng, vẫn còn đó cảm giác đau rát, nhưng lại cũng đi kèm một chút hưng phấn và khỏa lấp thiếu thốn bấy giờ.
Thân thể túa ra một tầng mồ hôi, dưới ánh trăng sáng lại thêm phần lấp lánh như tầng tầng ánh bạc.
- "A.... Nhanh thêm một chút".
Kɧoáı ©ảʍ đυ.ng chạm dần dần bủa vây, Tiêu Chiến lần nữa cảm nhận cái hôn mãnh liệt đến quên trời quên đất, thân thể nhất thời không tiếp ứng kịp từng đợt vận động của eo hông người phía dưới, mà cứ như muốn chệch ra. Nhưng chẳng kịp dứt ra khỏi đỉnh đầu khất, đã liền bị Vương Nhất Bác vươn tay giữ lại.
Tạm thời buông tha cho cánh môi mỏng đã có phần sưng tấy, Vương Nhất Bác hôn xuống cần cổ trắng ngần, mạnh miệng dùng vành môi siết chặt lại vùng da phía trên xương quai xanh tạo thành một dấu hôn đỏ tía.
- "A..a....ahh".
- "Ưʍ...mmm".
Mỗi một tiếng rên từ cổ họng Tiêu Chiến thoát ra, là một lần hông dưới của người kia nhận vào từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đỉnh mạnh thêm một lực. Cơ thể đã có chút quen dần, Tiêu Chiến cũng phối hợp mà tự mình nâng lên hạ xuống đến mấy chục lần, làm cho tính khí sớm đã cương cứng dựng đứng trước bụng dưới đung đưa theo nhịp.
Vương Nhất Bác một tay chế trụ eo hông Tiêu Chiến, một tay bắt lấy vật nhỏ của người kia lần nữa ra sức tuốt lộng.
- "Anh....Em muốn... Ra".
- "Cố chịu thêm một chút.... Chúng ta cùng nhau tới".
Ngón tay cái to lớn của Vương Nhất Bác thật ác ý, đem đỉnh đầu khất cương đến nhức nhối của Tiêu Chiến giữ chặt lại, bên dưới bị thao lộng, bên trên bị chèn ép. Hỏa khí trong thân thể tăng lên vùn vụt, lại càng làm cho kɧoáı ©ảʍ từ hậu huyệt dâng trào quá thủy triều dâng.
Vương Nhất Bác bất ngờ đem thân thể cả hai đứng dậy, bàn tay trái to lớn của mình l*иg vào năm ngón nhỏ thon dài của Tiêu Chiến chống lên bậu cửa sổ, ánh trăng sáng sát đỉnh đầu như có chút e lệ nhìn đôi uyên ương đang chìm đắm trong biển tình trào sóng. Hông dưới vẫn không ngừng thúc vào từng cú mạnh mẽ, hậu huyệt Tiêu Chiến co rút liên hồi. Âm giọng trầm đυ.c của Vương Nhất Bác vang lên một tiếng lớn giữa căn phòng, tính khí của Tiêu Chiến cũng được thả ra. Đến lúc tϊиɧ ɖϊ©h͙ một đường mạnh mẽ bắn lên vách tường đối diện, thì hậu huyệt cũng nhận về một lượng lớn mật ngọt của người.
Kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến người Tiêu Chiến sóc nảy mấy hồi mới chịu ngừng lại, thân thể vô lực được Vương Nhất Bác ôm vào trong lòng, cả hai dựa hẳn vào thành ghế tựa, nơi kết hợp vẫn chưa hề muốn dứt ra.
- "Có thoải mái không?"
Tiêu Chiến ngẩng mặt nhìn người, khóe miệng cong cong dưới ánh trăng mà nở một nét cười còn đẹp hơn tranh vẽ.
- "Em muốn một lần dưới Hoàng Hôn".
Vương Nhất Bác nghe xong liền bật cười.
- "Trước khi hoàng hôn thì phải đón bình minh đã".
Bàn tay Tiêu Chiến câu lấy cổ người kéo xuống, môi lưỡi lần nữa giao triền.
- "Đêm vẫn còn rất dài.... Có thể đến sáng luôn không?"
Cự vật vẫn chôn sâu trong hậu huyệt nghe một câu này liền lần nữa lớn dần, bàn tay vừa mới đặt xuống má đào căng mọng, chưa kịp vuốt ve đã cảm nhận từng khóm lông mao mềm mềm.
Sau nét cười cùng ánh mắt lúng liếng ngấn tầng tầng thủy quang trong suốt dưới ánh trăng, chín đuôi lông tím sắc vận mình uyển chuyển như dải quạt lớn xòe rộng.
- "Long Thần! Người lấy đi rồi!".
- "Thì phải chịu trách nhiệm".
Tiêu Chiến phất tay, thân thể hai người thoáng chốc đã ở giữa giường, rèm lụa quây tròn phủ kín.
Đêm còn dài... Sao có thể dừng lại ở đây!
Giữa giường lớn rèm lụa phủ tứ phía, lửa tình đến sáng cũng chưa tắt được đâu.
====================