[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 111: Ta không thích tiểu hài tử - ta chỉ thích ngươi

Mỗi lời nói ra, kèm một tiếng nức nở thổn thức từ tận sâu trong l*иg ngực trái. Giáng Long vẫn không ngừng rạch những đường cắt lớn nhỏ trên thân thể người.

Da thịt đau một, trái tim nứt vỡ gấp vạn lần, những đớn đau khi Đoạn Tình mất tác dụng đến giờ có sá là gì? Tất cả đến cùng chẳng sá là gì cả?".

- "Nhưng chết... chết đi rồi cũng không được... Thì phải làm thế nào?"

Thương tổn lớn đến mức muốn cùng nhau chết đi, nhưng sau cùng lại nhận ra muốn chết cũng đâu nào có được.

- "Phải! Chết rồi cũng không thể hết đau... Thì phải làm thế nào?".

Tiêu Chiến của người! Hồ ly nhỏ bé trong lòng người! Đến bây giờ phải làm thế nào?

Hoàn toàn không có phương pháp.

Vương Nhất Bác hiện tại, chính là mang trong mình cảm giác không dám đối diện, hoàn toàn không xứng, vĩnh viễn bản thân không bao giờ xứng với tình yêu này.

Dù có là vì bất kỳ một lý do gì? Một kiếp này ta cũng nợ người một tình yêu sâu nặng, nợ người những thương tổn vĩnh viễn chẳng thể đáp đền.

Nhưng ta lại vô pháp vô năng.

Toàn thân người nhuốm đỏ máu tươi từ những đường rạch sâu của Giáng Long, vị máu tanh nồng đậm đặc phủ kín không gian, muốn đánh thức xúc cảm hỗn độn đang bủa vây khắp thân thể người, trí óc người.

Để đến khi Giáng Long ngừng lại vận động, cả căn phòng lạnh lẽo này đã ngập trong huyết mạch hòa tan. Lệ đỏ từ khóe mắt cũng đã ngừng rơi xuống, lý trí ép buộc trái tim bình ổn trở lại.

- "Không được mất hy vọng... Nhất định không được mất hy vọng".

Vạn vật luân hồi, có đến có đi.

- "Có phương pháp.... Nhất định còn có phương pháp".

Vương Nhất Bác nghĩ rồi, ôm Tiêu Chiến cẩn trọng đặt xuống gối, dải tóc bên vai vì người mà chuyển đỏ, bàn tay siết chặt những lọn tóc mềm mịn này đặt bên khóe môi mà hôn xuống.

- "Tiêu Chiến! Ta yêu người.... Rất rất yêu người".

------------------

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Quỷ Thạch thân thể vặn vẹo, thảo trùng đã theo mạch máu cắn xé vào đến nội đan tinh nguyên của hắn. Mấy chục nghìn năm, mấy chục nghìn năm hắn ăn vào bao nhiêu linh nguyên, uống vào bao nhiêu máu tanh tươi sống. Ngày hôm nay, hắn chân chính cảm nhận rõ ràng cảm giác mất đi nội đan là như thế nào?

Nhưng không nhanh như vậy, một cái nuốt chửng của hắn liền mất, mà là gặm nhấm từng chút từng chút một.

Khổ ải vạn phần.

Thân thể hắn co rút đau đớn, nửa yêu ma dữ tợn trong con người hắn chiếm hữu toàn bộ, nhưng nơi này là nơi nào, nơi có thể giam cầm hắn? Nhân dáng trên thân thể hắn cứ ẩn ẩn hiện hiện, mờ mờ ảo ảo lúc có lúc không.

Ngày đại chiến Hạ Môn, nửa nhân tính trong hắn bằng lòng đánh đổi một kiếp này chỉ để một lần được chân chính đứng trước mặt người hắn yêu, nói hắn yêu nàng. Nhưng đến cùng, hắn hy sinh thân mình trong ngu muội, si mê. Nàng không hề yêu hắn, mấy nghìn năm chưa từng một khắc tương tư hắn, mấy nghìn năm chưa từng đặt cho hắn một cái chạm nhẹ trong trái tim nàng.

- "Nửa nhân tính ngu si".

Hắn chịu đựng đau đớn trong căm hận, trái tim vì sao chỉ có một, nửa nhân tính lại đem nó đặt hết vào nữ nhân kia. Trái tim này là của hắn, thuộc về hắn, phải được chính hắn tự mình sử dụng.

Nghĩ rồi, hắn đem tất thảy thứ xúc cảm hỗn độn triệu hồi nửa nhân tính đang ở đâu đó trong Lục giới này, đáng ra hắn đã có thể an phận mà chết cách đây 500 năm. Nhưng vì điều gì để hắn phải lưu lại đây, trong kiếp này chịu đựng khổ ải đến vậy.

Thân thể hắn phát lực, hỏa khí bao trùm, hắn tự đốt cháy chính mình, tự hủy hoại chân thân, kết linh triệu hồi một nửa còn lại.

Giữa thạch động dương quang rạng rỡ được trấn giữ bởi Hoa Tâm, nửa nhân tính trong hắn trở về trong hư không, cất giọng cười ha... hả... nhìn hắn.

- "Ngươi triệu hồi ta có ích gì?"

Nửa yêu ma tức giận đem thân thể thực thực ảo ảo lúc này xé rách làm hai mảnh. Từng đường gân trên thân thể này hiện ra đỏ tía nổi lên cuồn cuộn, nửa nhân tính cùng yêu ma vận lên linh lực ít ỏi mà lao vào nhau, một lần dứt khoát giải quyết nợ nần của kiếp này.

- "Phải cùng ngươi sử dụng chung một thân thể chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong kiếp này của ta".

- "Ngươi nói như vậy, trong phút này còn ý nghĩa gì?"

- "Ta vốn đã có thể an ổn trở về cõi hồng hoang, chẳng cần cùng thứ ngu xuẩn như ngươi ở lại chốn này chịu đau đớn".

- "Ha....ha....ha.... Ngươi nghĩ ta thì muốn sao?"

- "Còn nói không phải do ngươi muốn?"

- "Chẳng phải ngươi là người biết rõ, một khi sát nhập nhân dáng, sử dụng thuật hợp thân, chúng ta không thể sống quá một ngày?"

- "Nhưng chẳng phải vì ngươi mà chúng ta phải lưu lại đây thêm 500 năm, bị kẻ khác thao túng?".

Nửa nhân tính thở dài, trong lòng hắn còn căm hận nơi này hơn tất thảy, nơi mang nàng đến với trái tim hắn, rồi lại phũ phàng để nàng rời xa.

- "Thứ ta không có được, kẻ khác cũng đừng hòng có được".

Nửa yêu ma cùng nửa nhân tính trong con người Quỷ Thạch giao đấu dữ dội, cho đến khi nội đan tinh nguyên bị thảo trùng ăn mòn, lực đạo cuối cùng kèm hỏa lực lớn nhất dồn vào tất thảy căm phẫn uất hận mà đánh ra. Để nhân dáng Tiêu Chiến trên thân thể hắn tan biến vào hư vô, thành những mảnh hồn tàn tách rời thể xác.

Hắn...... Vĩnh viễn....

Chết đi!

--------------------

Tiêu Chiến nằm ngoan trên giường, con ngươi dưới mi mắt vẫn khép dường như đang chuyển động.

- "Vẫn chưa muốn dậy sao?"

Giọng nói người bên tai vô cùng gần, hơi thở người phả ra hơi ấm khẽ luồn lách từng đợt bên vành tai. Tiêu Chiến lười nhác trở mình một lượt, mới miễn cưỡng gật gật đầu mấy cái.

- "Đã ngủ rất lâu rồi".

Tiêu Chiến mở mắt, không có ánh sáng trực tiếp hắt vào, bởi đã có người ở ngay bên cạnh phủ bờ vai rộng lớn của người chắn ánh sáng gắt gao không quen mắt ấy.

- "Long Thần!"

Xúc cảm ngập tràn hạnh phúc, Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác kéo xuống.

- "Long Thần!"

- "Có đói bụng không?"

- "Có!"

- "Vậy có muốn dậy không?"

- "Ưʍ.....Không muốn dậy".

Tiêu Chiến nói ra một câu vẻ mặt mang bộ dáng làm nũng rất dễ nhìn, nhưng kỳ thực thân thể không hiểu sao thực sự cảm thấy rất nhức mỏi, rất khó chịu.

- "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Ý nghĩ sớm đã sắp sẵn trong đầu, Vương Nhất Bác không chần chừ trả lời liền một câu.

- "Mới chỉ mấy ngày thôi".

Nhưng Tiêu Chiến ngoảnh mặt nhìn quanh một lượt, nơi này quen mắt như vậy làm sao lại không nhận ra.

- "Chúng ta từ khi nào về Đông Cực?".

- "Khi ngươi nói muốn ngủ liền trở về".

- "Uhm.... Nơi này vẫn là tốt nhất.... Có người ở đây sẽ càng tốt".

Vương Nhất Bác nghe rồi liền nhoẻn miệng cười, cúi người bế Tiêu Chiến ngồi dậy đặt vào lòng mình, mùi xạ hương quấn chặt quanh thân rất dễ chịu. Tiêu Chiến cũng không khách sáo dán chặt vào l*иg ngực người, sải tay dang rộng đem thân thể người ôm trọn.

- "Long Thần! Thức dậy có người ở bên cạnh thật tốt".

Người kia nghe vậy liền "Uhm!" một tiếng rồi đem người trong lòng siết càng chặt tay hơn.

- "Long Thần! Hôm qua ta mơ một giấc mơ rất kỳ lạ nha".

- "Sao? Mơ thấy gì.... lại kỳ lạ?"

- "Mơ thấy người dắt trong tay một tiểu hài tử.... còn rất khả ái nữa.... Hì.... hì.... người xem có phải rất kỳ lạ không?"

Tiêu Chiến vừa nói, vừa ngẩng mặt hai mắt long lanh nhìn người, ẩn sâu trong đôi đồng tử đen nhánh là bao nhiêu yêu thương chất chứa.

- "Long Thần! Người có thích tiểu hài tử không?"

Đáy lòng Vương Nhất Bác cuộn trào từng mạch cảm xúc sâu thẳm dâng lên dữ dội, các khớp ngón tay vươn đến đặt bên má người cũng tê rần.

Bàn tay người thật lớn ôm trọn nửa gương mặt nhỏ nhỏ của Tiêu Chiến, đem chiếc cằm gọn kéo sát lại gần, hơi thở quấn quýt, cánh môi mềm ngậm chặt thật lâu mới rời ra.

- "Không thích tiểu hài tử... Chỉ thích ngươi".

Tiêu Chiến nghe một lời này, trong lòng có chút rưng rưng, đôi đồng tử đen nhánh trong đáy mắt phủ lên một tầng sương mỏng xoay qua chuyển lại, vươn người hôn khẽ lên khóe miệng rồi rời ra cười thành tiếng.

- "Long Thần! Người từ khi nào lại biết nói lời dễ nghe như vậy?".

Vương Nhất Bác không trả lời, hơi thở lần nữa giao thoa hòa quyện, quyến luyến không rời. Cho tới khi Tiêu Chiến cảm nhận vị mặn đắng lấn át tất thảy tư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, mới miễn cưỡng mở mắt, đem người tách rời ra.

- "Long Thần! Người sao thế?"

Bộ dáng ủy khuất đến thủy lệ chảy trào này, vì sao hôm nay lại mang ra phô bày trước mắt Tiểu Hồ ly bé nhỏ? Tiêu Chiến luống cuống đem những ngón nhỏ thon dài lau nước mắt cho người.

- "Long Thần! Hôm nay người sao thế?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, cầm bàn tay Tiêu Chiến đặt lên bên môi mình hôn xuống, rồi kéo người lần nữa ôm sát về mình, một lời cũng không nói thêm.

- "Long Thần! Người không thích tiểu hài tử, nhưng lại muốn làm một tiểu hài tử sao?"

Tiêu Chiến vừa nói, vừa đưa tay vuốt vuốt sống lưng người vỗ về, nhưng đến giờ mới sực nhớ ra eo mình cũng rất mỏi. Từ lúc tỉnh dậy đều là bị người bên cạnh làm cho hạnh phúc quá đến quên luôn rồi.

- "Long Thần! Mau xoa xoa lưng giúp ta đi".

Bàn tay sẵn đặt trên eo người liền một thể xoa tới xoa lui.

- "Là chỗ này sao....? Hay là chỗ này....".

Tiêu Chiến bị chọt chọt ở eo mà nhột nhạt khó chịu, có chút buồn cười khúc khích bên tai người thủ thà thủ thỉ.

- "A.... Là chỗ đó.... Người nhẹ tay một chút".

- "A...a.. Đúng rồi! Thật dễ chịu".

Để Vương Nhất Bác xoa một hồi, nhức mỏi trên lưng cùng eo có chút vơi bớt.

- "Long Thần! Lát nữa người giúp ta thay chăn nệm".

- "Sao thế? Thứ này không thoải mái sao?"

- "Uhm.... Không hiểu sao dạo gần đây mỗi khi ngủ dậy đều nhức mỏi. Người nói xem có nên thay hay là không?"

- "Được. Một lát liền thay cho ngươi".

- "Hì... hì... Thật tốt".

Nói rồi, Tiêu Chiến miễn cưỡng đẩy người ra, sống mũi chun chun thấy rõ, lộn xộn ở trong lòng người lắc lắc.

- "Long Thần! Người mau cho ta nằm xuống....Giúp ta xoa lưng".

Bàn tay người đặt trên sống lưng quấn lấy vòng eo nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn, đến khi Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái muốn dừng lại thì cũng đã qua thêm đến một canh giờ.

Những đường cắt của Giáng Long trên thân thể Vương Nhất Bác sớm đã khô được người đem giấu nhẹm.

Chút hạnh phúc ít ỏi này, làm thế nào để gìn giữ được thật lâu?

===================